Bất Không khoát khoát tay rồi bước lên kiệu. Hai mắt nhắm nghiền, gã vô cùng mệt mỏi lẩm bẩm nói:
- Hay cho một tên Quách Tuân, không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, lẽ nào?
Khóe miệng gã thoáng nở nụ cười như có như không,
- … nhưng kể từ bây giờ về sau... ngươi đừng có mong nghĩ đến thái bình nữa.
Địch Thanh quay về Quách phủ thì sắc trời đã tối. Hắn thất tha thất thểu quanh quẩn trên đường cổ Biện Kinh, người như ở trên mây. Hắn cũng không biết tại sao mình không muốn quay về, có lẽ là cảm thấy còn có thể gặp lại nàng ấy lần nữa. Nhưng cho đến lúc đèn hoa đã thắp, hắn rốt cuộc vẫn không gặp được nàng.
Đẩy mở cổng chính Quách phủ, Địch Thanh thở nhẹ một hơi, đột nhiên sau lưng có cơn gió mạnh thổi tới, Địch Thanh cả kinh quát lên:
- Ai đó?
Hắn vừa định xoay người thì có một bàn tay đặt lên vai, một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Là ta!
Địch Thanh không cần quay đầu lại cũng biết đây chính là giọng nói của Quách Tuân, hắn vui mừng nói:
- Quách đại ca, huynh đã về rồi?
Vừa quay đầu nhìn lại, hắn thấy sắc mặt Quách Tuân trắng bệch, Địch Thanh sợ hãi hỏi:
- Huynh làm sao thế? Bị thương à?
Quách Tuân khoát khoát tay đoạn bước chầm chậm về phòng, sau đó lấy vò rượu ra uống ừng ực mấy ngụm, lúc này mới lẩm bẩm nói:
- Thật là lợi hại.
Địch Thanh vẫn một mực đi theo bên cạnh Quách Tuân, nghe vậy vội hỏi:
- Quách đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Huynh bị bệnh sao? Đệ đi tìm đại phu cho huynh nhé!
Hắn vừa định xoay người đi thì bị Quách Tuân bắt lấy cổ tay.
- Ta không sao. Hôm nay ta giao thủ với tên Phiên tăng kia.
Địch Thanh vô cùng kinh sợ.
- Huynh cũng không phải là đối thủ của gã ư?
Hắn thật không thể tin nổi, ngay cả năng lực của Quách Tuân mà cũng không thắng được tên Lạt Ma đó.
Quách Tuân trầm mặc một lúc.
- Ôi, khó nói lắm, nhưng gã nhất định cũng không dễ chịu. Địch Thanh, tên Phiên tăng mà chúng ta nhìn thấy hôm nay tên là Bất Không, là một trong tam đại thần tăng dưới trướng của Thổ Phiên vương Cốc Tư La. Sau này đệ hãy cố mà tránh xa gã.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Quách đại ca, đệ nhớ kỹ rồi.
Trong lòng hắn lại nghĩ, tên Phiên tăng này vì sao lại đối đầu với Quách đại ca? Quách đại ca bảo mình tránh xa gã, có lẽ là muốn tốt cho mình.
Trong đầu Quách Tuân nghĩ đến Thiện Vô Úy, Kim Cương Trí, Bất Không chính là ba đại cao thủ thuộc hạ của Cốc Tư La. Chỉ mỗi tên Bất Không này mà đã có ý chí như vậy, không biết mấy tên còn lại thì sao đây? Cốc Tư La có phải càng thêm lợi hại hay không? Cao thủ Tạng Mật quả nhiên danh bất hư truyền.
Thì ra Quách Tuân dù chưa giao thủ với Bất Không nhưng so với đánh thật còn nguy hiểm hơn. Hai con ngươi của Bất Không như có một loại ma lực, quả thực có thể câu hồn đoạt phách. Gã dùng lực tinh thần từ hai con ngươi định khống chế Quách Tuân. Quách Tuân sớm đã nghe qua loại pháp môn này, hôm nay mới được nhìn thấy tận mắt. Ý chí của Quách Tuân từ lâu đã như sắt thép, lại thêm bản thân trải qua nhiều trận mạc, nên tuy biết rõ pháp môn của Bất Không nhưng vẫn tập trung tinh thần đối kháng với Bất Không. Bất Không không thể khống chế được Quách Tuân, ngược lại lực tinh thần còn bị thương tổn, sau đó chịu không nổi phải phun ra một ngụm máu tươi, gã địch không lại bèn rời đi. Tuy nhiên, Quách Tuân cũng cảm thấy tinh thần mệt mỏi đến nỗi ngay cả sức lực cũng không thể ngưng tụ được. Anh ta thật sự hoảng sợ thần thông của kẻ này.
Thấy Địch Thanh rất quan tâm, Quách Tuân cười nói:
- Không có việc gì đâu. Đệ về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày này huynh muốn tra một số chuyện, có thể sẽ ít gặp mặt đệ. Đúng rồi, bọn người Mã Quý Lương không phải là hạng người lương thiện đâu, đệ phải cẩn thận một chút.
Địch Thanh có chút lo lắng cho Quách Tuân, nghe vậy nói:
- Vâng, đệ hiểu!
Đợi Địch Thanh rời đi, Quách Tuân thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt dần dần có chút huyết sắc. Uống thêm vài chén rượu, anh ta nghĩ thầm: “Thái Hậu không biết bí mật của Ngũ Long nhưng Bất Không rõ ràng biết chút chuyện. Mình đánh bại Bất Không, gã nhất định sẽ biết mình cũng có bí mật. Chính vì thế, có lẽ gã sẽ tìm mình gây phiền phức...”
Quách Tuân khẽ thở dài, rút cây sáo từ trong ngực ra, nhìn ống sáo nói:
- Bất Không, ta sẽ chờ ngươi. Chuyện này đã khiến ta u sầu quá lâu rồi. Mai Tuyết, nàng cũng biết đấy, năm đó ta cũng là thân bất do kỷ (không thể tự làm chủ)? Nếu không tra ra chân tướng, ta trước sau khó mà thoải mái được.
Sáo ngọc lành lạnh, dưới ánh đèn hiện ra ánh sáng xanh, phản chiếu vào mặt Quách Tuân, thê lương như tuyết bay ngoài sân...
Sáng sớm, sau khi Địch Thanh thức dậy, việc đầu tiên là đến vấn an Quách Tuân, nhưng lại phát hiện Quách Tuân đã đi khỏi. Địch Thanh nhớ tới sắc mặt của Quách Tuân vào tối hôm qua, liền không khỏi lo lắng vội đi tìm Quách Quỳ để hỏi. Ai ngờ, nó thậm chí còn không biết Quách Tuân từng quay về.
Địch Thanh không biết làm sao, đành quyết định trước hết cần phải đi đến cấm quân doanh. Đám người Kiêu Vũ quân nhìn thấy Địch Thanh thì hoan hô liên hồi. Nhưng Triệu Luật lại sầm mặt xuống nói:
- Địch Thanh, ngươi chẳng những quậy phá gây nên rắc rối mà còn mạo danh phủ Khai Phong. Quách chỉ huy có lệnh, phạt ngươi ba tháng bổng lộc để cảnh cáo.
Mọi người thầm bất bình. Địch Thanh biết Quách Tuân làm vậy là muốn dàn xếp ổn thỏa, nên yên lặng chấp nhận. Chịu thiệt có lúc chính là chiếm ưu thế, Địch Thanh chịu thiệt thòi lần này, nếu có thể bảo vệ được tính mạng thì cũng coi như chiếm được ưu thế rồi. Mặc dù Triệu Luật ra vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn phân công Địch Thanh chung tổ với Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh.
Mấy ngày nữa chính là đại lễ tế tự, cấm quân trong kinh tất nhiên phải toàn lực cảnh giới. Ba người Địch Thanh được phái đến tuần tra khu vực gần sông Ngũ Trượng. Ba người cười cười nói nói đi đến phụ cận sông Ngũ Trượng. Thiên hạ thái bình vô sự đã mấy chục năm, triều đình nuôi nhiều cấm quân như vậy chỉ vì phòng ngừa vạn nhất, nói là tuần tra chứ thật ra thì cũng không có quá nhiều chuyện để làm. Mấy người tìm một chỗ khuất gió núp vào, ôm vai, co chân lại. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn trời, thấy bóng chim giữa không trung bay lướt qua thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Trương Ngọc, ngươi là người phương nam, vậy có từng nghe qua loài chim nào tên là Hồng Chủy Ngọc chưa?
Trương Ngọc nói:
- Đương nhiên là nghe qua rồi. Loài chim này rất đẹp, lúc ta còn nhỏ, còn bắt một con để nuôi. Có điều sau này ta lại thả nó đi.
- Sao vậy?
Địch Thanh khó hiểu hỏi.
Trương Ngọc buồn bã nói:
- Vì khi ta bắt nó nhốt trong lồng, có một con chim khác không sợ nguy hiểm, hàng ngày ở ngoài lồng thương xót hót than và không ngừng đâm vào lồng chim. Khi đó ta rất ngạc nhiên. Mẹ ta nói cho ta biết, loài chim này cực kỳ trọng tình, hai con chim mái và trống phần lớn thời gian đều như hình với bóng, cực kỳ hết lòng với nhau. Nếu một con bị bắt, con kia dù gặp ngàn vạn nguy nan đi chăng nữa cũng sẽ cố gắng tìm cách đoàn tụ.
Lý Vũ Hanh tấm tắc nói:
- Như vậy thì chẳng phải loài chim này còn trung nghĩa hơn con người sao?
Trương Ngọc thở dài:
- Ôi, ai nói không phải chứ? Sau khi ta thả nó đi, cha ta qua đời. Chưa tới mấy năm sau, mẹ ta cũng đi nốt, ta nghĩ ... họ cũng giống như Hồng Chủy Ngọc.
Địch Thanh nghĩ đến mẫu thân của mình, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy chua xót.
Tuyết đọng trên người Trương Ngọc khiến y run lẩy bẩy, thở dài một hơi nói:
- Đúng rồi, còn quên nói cho ngươi biết, vì Hồng Chủy Ngọc có tính cách này nên chúng ta đặt cho nó thêm một cái tên khác, gọi là chim tương tư.
Nói xong anh ta vỗ vỗ tay, khẽ ngâm:
“Nhập ngã tương tư môn,
Tri ngã tương tư khổ,
Trường tương tư hề trường tương ức,
Đoản tương tư hề vô cùng cực!
(dịch thơ: theo Võ Thị Xuân Đào)
Ai vào trong ngõ tương tư
Mới hay bể khổ không từ một ai
Tương tư mãi , tương tư dài
Tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư.”
Lý Vũ Hanh ở bên cạnh nói:
- Trương Ngọc à, không ngờ tới cái thứ như ngươi, ngoại trừ đánh rắm ra, còn biết làm thơ con cóc nữa đó.
Trương Ngọc nói:
- Cấm quân không đáng sợ, chỉ sợ cấm quân nói nhảm. Đây là thơ Đường do đại thi nhân Lý Bạch sáng tác, vậy mà ngươi lại nói nó là thơ con cóc? Năm đó sau khi cha ta chết, mẹ ta lúc nào cũng đọc bài thơ này cho ta nghe, thế nên ta học thuộc được. Lúc đó chẳng hiểu nỗi khổ đó, bây giờ hiểu thì đã muộn.
Dứt lời khóe mắt nhòe lệ.
Địch Thanh nghe vậy thì nhớ tới đại ca thường nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn dưỡng mà cha mẹ không còn", mới hiểu được tâm tình của Trương Ngọc nên an ủi:
- Trương Ngọc, ngươi đừng buồn nữa, thực ra cha mẹ chỉ cần biết chúng ta đang sống rất tốt, họ đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Tuyết lớn lúc rơi lúc ngừng, ba người chìm trong trầm mặc, mỗi người đều có tâm sự.