Dương Hoài Mẫn nói:
- Thần tuân chỉ.
Dứt lời, y liền dẫn Triệu Trinh và bọn thị vệ đi về phía cung Diên Phúc. Hướng đi cung Diên Phúc gần kề với Hoàng Nghi Môn, hiện giờ vẫn chưa bị lửa cháy lan đến.
Địch Thanh yên lặng đi theo sau Triệu Trinh, chẳng biết tại sao, trong lòng càng hắn ngày càng bất an. Từ sau khi hắn về hoàng cung, trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi, cho dù là năm đó hắn ở thung lũng Phi Long, Tào phủ, thậm chí là lúc ở lăng Vĩnh Định cũng không có lo sợ như vậy. Nhưng cụ thể là lo sợ cái gì thì hắn cũng không biết rõ.
Cái sự sợ hãi này từ tận đáy lòng dâng lên, khiến cho mí mắt của hắn giật giật không ngừng, thậm chí ngay cả tay cũng run lên. Trương Ngọc và Địch Thanh xưa nay có quan hệ tốt, nhìn thấy bàn tay của hắn run rẩy, liền ân cần hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Địch Thanh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, hỏi:
- Dương đô tri, vì sao ngươi biết Thánh Thượng đang ở chỗ này?
Mặc dù hắn chỉ thuận miệng hỏi, muốn làm phân tán sự khẩn trương của chính bản thân mình nhưng Dương Hoài Mẫn đi trước dẫn đường, đột nhiên giật mình, trả lời:
- Do Thái hậu biết Thánh Thượng nhất định đi tới cung Trường Xuân, cho nên lệnh cho ta quay lại tìm.
Triệu Trinh hỏi:
- Thái hậu không có sao chứ?
Dương Hoài Mẫn nói:
- Không có việc gì, không có việc gì. Có Quách chỉ huy ở đó, ai có thể làm bị thương Thái hậu được?
Lúc này cung Diên Phúc đang ở trước mặt, cửa cung vẫn đóng chặt, phía trước không thấy cung nhân. Dương Hoài Mẫn nói:
- Đại nương nương, tiểu nương nương đều ở bên trong, Thánh Thượng! Thần đi cùng với Thánh Thượng vào.
Triệu Trinh gật đầu, bước đi trước, Vương Khuê đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, quát:
- Vì sao trước cửa cung không có người canh gác?
Y cho rằng Lưu Thái hậu, Dương Thái hậu đều là những nhân vật cực kỳ quan trọng ở trong cung, cho dù trong cung bị cháy, nhất định cũng có một đoàn cung nhân, cung nữ đi theo, vì sao cung Diên Phúc này lại lặng yên giống như chết?
Đúng lúc này cửa cung kẽo kẹt một tiếng, đã mở ra.
Dương Hoài Mẫn cười lớn nói:
- Đoàn người...
Còn chưa dứt lời, đột nhiên y kêu lên một tiếng thê lương:
- Là ta!
Địch Thanh quát:
- Thánh Thượng cẩn thận!
Hắn vọt tới lập tức đẩy ngã Triệu Trinh. Vương Khuê chỉ nghe được một tiếng vù vù, cảm thấy trước mắt hàn khí lành lạnh liền hú lên quái dị, từ từ ngã xuống.
Chỉ thấy từ cửa cung một loạt kình nỏ bắn thẳng vào đám thị vệ, Dương Hoài Mẫn kêu thảm một tiếng, đã bị kình nỏ bắn xuyên qua, ngã xuống đất chết đi.
Năng lực của bọn thị vệ đi theo hộ giá đều là không kém, nhưng lần này sự việc phát sinh đột ngột, tên nỏ phóng tới, có người nhào ra trước, có nguouiwf ngã xuống đất, còn có mấy người trốn tránh không kịp bị tên nỏ bắn trúng mà mất mạng.
Trương Ngọc may mắn tránh thoát, Lý Vũ Hanh lại vừa nhìn thấy phía trước có người cầm nỏ ngăn cản, nhưng dưới chân mềm nhũn, sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Địch Thanh ôm lấy Triệu Trinh, không chút do dự lăn qua một bên, chỉ nghe được một âm thanh vù vù vang lên, tên nỏ mới vừa rơi xuống đất lại có tiếp một loạt tên khác bắn tới.
Vương Khuê đảo lộn một vòng, cũng đã tránh được loạt tên kia. Y vừa sợ vừa giận, thầm nghĩ với số lượng những tên nỏ này, người tới đúng là không ít Nhưng đây đang ở trong cung làm thế nào lại có người nào trà trộn vào được? Y Vừa mới nhào xuống đất lăn đến phía sau của cửa cung, không ngờ bên cạnh lại có một loạt mũi tên bắn tới, lại nghĩ tới lời nói của Dương Hoài Mẫn trước khi chết, chứng minh gã là đồng đảng của thích khách, thật sự đáng chết! Mà những người này vì để cần tập kích được Thánh Thượng, thậm chí ngay cả đồng bọn cũng giết chết, quả là lòng lang dạ sói.
Vương Khuê mặc dù suy nghĩ nhưng tay chân lại càng không chậm, khi ngã xuống đất đã rút đao cầm tay, dùng sức vung mạnh tới. Bên trong cung đã có mấy người vọt ra, muốn chạy tới chỗ Địch Thanh. Nhưng chúng không ngờ ở đâu bay tới một đao khiến cho một người tránh không kịp chỉ kịp kêu gào thê thảm, đã bị một đao chém xuyên ngực.
Bọn thích khách đều rùng mình, lùi lại nửa bước. Vương Khuê ngẩng đầu lên, quát:
- Hộ giá!
Bọn thị vệ hô lên một tiếng, đã có mấy người đi tới giơ tay mà bắn tên. Vài tên thích khách chen chúc ở cửa, không kịp trách né, toàn bộ đều bị tên nỏ bắn chết tại chỗ!
Bọn thích khách hô lên một tiếng, nhanh chóng tránh sang hai bên, lại thêm một loạt tên nỏ mở đường. Nhưng lần này bọn thị vệ lần này đã sớm phòng bị, nên nhảy lên cao hoặc nằm phục xuống mà tránh được.
Lúc này ở phía đầu tường vọng tới tiếng động, Vương Khuê liếc nhìn sang mà ớn lạnh. Chỉ thấy chỗ đầu tường đã xuất hiện hơn mười cái đầu người, những người đó thấy bọn thị vệ bị bức ở cửa cung, đều từ trên tường nhảy xuống, lao về phía bọn thị vệ.
Vương Khuê thấy thế địch quá mạnh, thấp giọng nói:
- Địch Thanh, Trương Ngọc, Vũ Anh, ba người các ngươi hộ tống Thánh Thượng đi tới Hoàng Nghi Môn, ta dẫn người chặn đứng bọn chúng.
Y không biết những người này làm thế nào trà trộn được vào trong cung, nhưng tất cả cấm quân trong đại nội cũng không thể đều làm phản, chỉ cần Địch Thanh đưa Thánh Thượng đi tìm cấm quân được rồi, đến lúc đó thích khách nhiều hay ít cũng không cần lo lắng.
Địch Thanh cũng sợ hãi, thấy Triệu Trinh không thể đứng dậy, hỏi:
- Thánh Thượng, người làm sao vậy?
Triệu Trinh nhịn đau nói:
- Chân không đi được.
Khi nãy Địch Thanh phi thân bổ nhào về phía trước, mặc dù giúp Triệu Trinh tránh được mũi tên, nhưng dù sao y cũng chưa từng luyện tập võ công, trong lúc hoảng loạn mà bị thương ở mắt cá chân.
Lúc này thích khách đã vọt tới trước mặt, bọn thị vệ phụ trách bảo vệ Thánh Thượng cũng không thể lui được nữa đành cắn răng mà vọt tới. Chỉ nghe bịch bịch, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên bốn phía. Chỉ trong giây lát, ba người thị vệ, hơn mười thích khách đã ngã xuống, nhưng cửa cung lại mở, lại xuất hiện thêm một đội thích khách tới hơn vài chục người.
Vương Khuê quát lớn một tiếng, tiến lên về phía chính diện. Một người cầm trường thương, đâm tới một cái thẳng vào ngực của Vương Khuê. Nhưng thế tiến của Vương Khuê cũng không giảm, tay nhanh như chớp bắt được cán thương, dùng sức đâm một nhát, cán thương kia đâm ngược trở lại, xuyên qua ngực của người nọ.
Nhưng chỉ trong phút chốc, lại có hai cán trường thương, một đao một kiếm đánh tới. Bọn thích khách này dường như biết ở trong này Vương Khuê là người có bản lĩnh cao nhất, nên có bảy tám người votj về phía y.
Vương Khuê gặp mạnh càng mạnh, trường thương chặn lại, đã đập bay đao kiếm đột kích. Một cánh tay vung lên, trường thương trong tay bổ tới như sấm sét, đâm vào ngực của một tên thích khách, dư lực chưa hết, không ngờ lại còn xuyên qua một tên thích khách ở ngay phía sau.
Bọn thích khách tuy nhận được tử lệnh, lần này thề giết cho được Triệu Trinh, nhưng thấy Vương Khuê dũng mãnh như thế, cũng đành phải lùi lại một bước.
Ở cửa cung có một người nói:
- Ai giết được Vương Khuê, thưởng ngàn lượng hoàng kim!
Triệu Trinh ngẩn người khi nghe được thanh âm kia có phần quen thuộc. Nét mặt y không giấu được sự phẫn nộ.
Với trọng thưởng như vậy, tất nhiên sẽ có kẻ liều mạng. Đám thích khách tấn công lại mạnh mẽ như trước. Địch Thanh thấy thế địch như nước lũ, biết ngăn cản không nổi liền kéo Triệu Trinh rồi cõng ở trên lưng mà liều mạng chạy về phía Hoàng Nghi Môn.
Trương Ngọc, Vũ Anh cũng giết đỏ cả mắt, cùng với Địch Thanh sóng vai xông lên, chém bay hai thích khách.
Trong lúc Địch Thanh chạy vội đi, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, nhưng chuyện quá khẩn cấp. Phía sau tiếng hô giết ngút trời, khiến cho hắn trong lúc nhất thời cũng không rảnh để nghĩ nhiều. Cũng may đám người Vương Khuê, Tang Dịch biết chuyện quá khẩn cấp, cùng với bọn thị vệ cản đường lại, vừa đánh vừa lui, kéo dài thời gian. Đám thích khách tuy nhiều tuy nhiên nhất thời đều bị bọn thị vệ chặn lại.
Địch Thanh đã đến dưới Hoàng Nghi Môn.
Cửa thành Hoàng Nghi Môn đóng chặt, trên đầu thành yên lặng như tờ, Địch Thanh ớn lạnh, đã biết không ổn. Hắn thầm nghĩ trong cung hiện giờ như dầu sôi lửa bỏng, cho dù người mù kẻ điếc cũng đều biết rằng trong cung có loạn tại sao trước cửa thành lại không có lấy một bóng người?
Địch Thanh buông Triệu Trinh, trên trán mồ hôi chảy xuống ròng ròng, trong lòng luôn cảm thấy hồi hộp bất an. Vũ Anh hét to nói:
- Người giữ cửa cung là ai? Còn không mau mở cửa ra, thánh giá đang ở đây !
Tiếng quát của y vừa dứt, đã có mấy người xuất hiện nơi đầu thành, một người cười nói:
- Có thật là Thánh Thượng không?
Triệu Trinh vừa thấy người ấy ở trên đầu thành, sắc mặt liền thay đổi. Trên đầu thành người cầm đầu không phải người nào khác, chính là tên thái giám Lưu Tòng Đức ở trong triều!
Nơi này vốn không phải là nơi Lưu Tòng Đức phải trông nom, nhưng hiện tại gã lại xuất hiện ở đây đã nói rõ có ý mưu phản. Triệu Trinh lập tức nghĩ đến, thích khách ở cung Diên Phúc, cũng có thể là nhằm dẫn dụ tới Hoàng Nghi Môn. Những người đó ám sát không thành thì chỉ cần đẩy y đến nơi này, tạo thành thế cùng nhau vây hãm.
Vũ Anh quát lên:
- Lưu Tòng Đức, còn không mau mở cửa cung?
Lưu Tòng Đức thở dài, không để ý tới Vũ Anh, nói với Triệu Trinh:
- Thánh Thượng, bên cạnh người sao lại dân theo loại đồ ngu như thế này. Nếu như ta có thể mở cửa cung thì đã mở từ lâu rồi. Người thấy có đúng không?
Vũ Anh quát lớn một tiếng, ý muốn xông lên đầu thành.
Lưu Tòng Đức vung tay lên, trên đầu thành hiện ra hơn mười cung tiễn thủ (người bắn cung), mỗi người đều giương cung lắp tên. Vũ Anh căng thẳng đưa Triệu Trinh liên tiếp lui về phía sau.
Lưu Tòng Đức cười ha hả nói :
- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, mà muốn xông qua nơi này sao?
Triệu Trinh hết sức bình tĩnh, nói:
- Ngươi không mở cửa cung, chẳng lẽ trẫm không thể đi nơi khác sao?
Lưu Tòng Đức lặng lẽ cười:
- Các ngươi đến nơi này, còn nghĩ là muốn đi chỗ khác sao? Sao các ngươi lại không nhìn xem hai bên.
Triệu Trinh quay đầu trông sang, sắc mặt lại thay đổi, chỉ thấy từ trong bóng đêm chẳng biết lúc nào, đã xuất hiện hai đội cung tiễn thủ, ngăn chặn đường đi tới Thùy Củng Môn và Tập Anh Môn.
Một người từ trong bóng tối đi ra, cười ha hả nói :
- Triệu Trinh, ngươi cũng có hôm nay sao?
Triệu Trinh thấy người kia đúng là Mã Quý Lương thì hận đến cắn chặt hàm răng, trầm giọng nói:
- Trẫm đối đãi ngươi không tệ. Bọn ngươi dám ngang nhiên tạo phản, không sợ liên luỵ đến cửu tộc sao?
Trong lòng của y mặc dù hận nhưng lại có chút kỳ quái, Mã Quý Lương và Lưu Tòng Đức sao có thể có lá gan như vậy để tạo phản, chẳng lẽ bọn họ được Thái hậu sai bảo? Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Trinh tái nhợt, cả người phát run.
Lưu Tòng Đức cười lạnh nói:
- Làm cũng đã làm, còn sợ cái gì hay sao? Kỳ thật ngươi cũng không nên oán hận chúng ta đối phó ngươi, nếu như ngươi không dẫn theo cấm quân, có ý định đối phó với Thái hậu thì chúng ta cần gì phải đối phó với ngươi như vậy? Triệu Trinh, nếu như ngươi là người thông minh ..., hãy bó tay chịu trói, dâng ngọc tỷ cho Thái hậu, nếu như vẫn khăng khăng một mực..., vậy trước tiên ta sẽ giết ngươi, sau đó sẽ lấy ngọc tỷ.
Vũ Anh đột nhiên nói:
- Các ngươi làm như vậy, là do Thái hậu bày mưu tính kế?
Mã Quý Lương thản nhiên nói:
- Thái hậu đã sớm nghĩ, tuy nhiên vẫn còn nghĩ đến tình thân. Những người như chúng ta đây được Thái hậu ân đức, đương nhiên phải suy nghĩ cho Thái hậu, làm việc cho Thái hậu.
Triệu Trinh phẫn nộ nói:
- Không ngờ các ngươi lại muốn hành thích vua, cũng không xem quân thần Đại Tống ra gì? Nếu như các ngươi thật sự giết được trẫm, Thái hậu sẽ có thể đăng cơ sao? Chỉ sợ việc này lộ ra, tất cả các ngươi đừng mong chết được toàn thây!
Mã Quý Lương cười ha hả:
- Giết ngươi, ai biết là chúng ta giết? Hôm nay trong cung lửa cháy lộn xộn, thích khách lẫn vào, ám sát thiên tử. Bọn ta có công dẹp loạn, về sau vinh hoa phú quý chắc chắn hưởng không bao giờ hết.
Trương Ngọc múa ngang đao, quát:
- Mã Quý Lương, ngươi cho rằng chúng ta là người chết sao?
Mã Quý Lương thản nhiên cười:
- Các ngươi mặc dù không phải là người chết, tuy nhiên cũng không khác gì là người chết. Ta cũng không cần tự mình phải động thủ, chỉ cần bảo Địch Thanh giải quyết hai tên Điện tiền thị vệ các ngươi, cũng là thừa sức nha?