Khi Gia Hòa và James đi trên con đường Cao An, nơi mà công ty an bài nhà trọ cho bọn họ, thì đã sáu giờ chiều.

Đường Hành Sơn nổi tiếng của Thượng Hải đan xen với đường Cao An. Ngã tư đường tại đây hiếm khi yên tĩnh, khắp nơi đều là những căn nhà kiểu nước ngoài cũ xưa. Bởi vì theo lối cũ, cho nên không gian khá nhỏ hẹp, kết cấu cũng rất đơn giản.

Sau giải phóng, những căn nhà này thường có các gia đình cùng đến ở, đến những năm 90, những hộ gia đình có điều kiện dọn ra ngoài, bán quyền sở hữu cho công ty bất động sản, những công ty này sửa sang lại rồi bán đi, cho nên bây giờ, chủ nhân của những căn nhà này đều tách tầng lầu, mỗi tầng một hộ.

Chủ nhà sẽ ở tại khu nhà mới xây trên con đường đối diện, hình như đã từng ở Hồng Kông vài năm, bây giờ trở lại Thượng Hải. Rất có thể người trong công ty quen biết nên mới thuê căn hộ này cho bọn họ.

Căn nhà này tổng cộng có ba tầng, bọn họ thuê tầng cao nhất. Bên trong cầu thang ánh sáng mờ tối, lại bởi vì tách ra mỗi tầng nên phần dùng chung càng nhỏ hẹp.

Cửa sắt tầng ba thiết lập ở lối cầu thang, sau khi đi vào là hành lang u ám. Bên trái hành lang có hai căn phòng liền nhau, bên phải là toilet và phòng chứa đồ. Bởi vì là căn nhà kiểu cũ, vì vậy toilet khá rộng rãi, lại có một phòng tắm vòi hoa sen và một bồn tắm lớn. Bên trong phòng chứa đồ rỗng tuếch, kỳ thật khu vực này không nhỏ, nhưng vì chẳng có cửa sổ nên không được sử dụng nhiều.

Gia Hòa cảm thấy bất tiện, trước kia tuy rằng ở gần với thiếu gia, nhưng dù sao cũng là hai căn phòng độc lập, hiện tại coi như ở chung, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Thiếu gia đá văng một cửa phòng, bỏ hành lý vào trong, sau đó quay người gương mặt không chút biểu cảm nói: “Cô có đi ăn cơm không?”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

Bảo Thục thường hay trách cứ cô, sở dĩ thiếu gia buông thả như vậy đều là do Gia Hòa dung túng.

Nhưng mỗi khi cô nghe được “mệnh lệnh” của anh thì sẽ tự động chấp hành, bởi vì đây cũng là một phần công việc của cô. Cô an ủi chính mình nói: nếu trên thế giới này đã có người nhượng bộ rất nhiều, vậy thì sự nhượng bộ nhỏ bé này của cô đã là quá may mắn.

Các đồng nghiệp khác trong công ty thường xuyên oán giận tài năng do mình dẫn dắt luôn muốn làm khó khăn bao nhiêu, từ trước đến giờ cô không hề một câu nhiều lời.

Đi trên đường Hành Sơn, đèn đuốc đã sáng trưng, mọi người đang cùng nhau ăn cơm, nói chuyện với nhau. Rất giống Lan Quế Phường, nhưng cảm giác có phần không giống thế.

Bọn họ ăn tối ở Friday’s, Gia Hòa bùi ngùi với đối với sự thay đổi của Thượng Hải. Đối với một người xa cách mười năm, Thượng Hải ngày nay quả thực là một nơi xa lạ.

Bởi vì công việc, bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, thậm chí còn đi xem phim. Tuy rằng trên danh nghĩa là người đại diện của thiếu gia, nhưng Gia Hòa dần dần cảm thấy, mình là một người “bảo mẫu” do công ty sắp xếp cho anh. Chỉ cần lúc có việc, cô phải đi theo anh bất cứ lúc nào, giải quyết bất cứ vấn đề gì anh đưa ra.

Thiếu gia là một người rất ngoan cố, lúc bọn họ đi ra ngoài, anh luôn là người trả tiền.

Ngay từ đầu, đối với Gia Hòa, một cô gái tự lập nhận sự giáo dục của phương Tây mười năm trời mà nói, cô không thể chấp nhận, cô đã từng có thử trả lại tiền cho anh, nhưng đều bị anh cự tuyệt.

Thời gian lâu dài, cô đã từ bỏ ý định.

Anh quen ra vào nơi chốn phồn vinh, thiên đường vàng ngọc muôn màu muôn vẻ này đều là dùng tiền đắp ra, một viên chức công ty nhỏ bé như cô gánh vác không nổi.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thù lao của anh cũng do cô thay mặt nhận cho, sau đó gửi vào thẻ của anh, giúp anh chuyển tài khoản, đóng các loại chi phí. Cô vốn là người chưa bao giờ nhớ việc ghi chép sổ sách, nhưng vì nhận công việc này mà dần dà mỗi tháng đều ghi chép sổ sách rõ ràng cho anh xem. Anh không cần xem, cô vẫn cứ làm.

Cô từng hỏi anh, chẳng lẽ không sợ cô động vào đó sao?

Anh lại đưa ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Chỉ chút tiền ấy? Cho cô tất cả tôi cũng chẳng chớp mắt một cái.”

Cô hơi tức giận, giận anh ỷ vào mình có mấy phần tiền tài quyền thế, coi thường cô; cũng giận bản thân, bị anh coi thường. Số tiền này cô phải làm việc một năm mới nhận được, mà anh lại kiếm được rất dễ dàng.

“Lát nữa cô đưa tôi đi mua đồ dùng trong nhà.” Thiếu gia vừa đặt xuống cái cốc trong tay vừa nói.

“Mua đồ dùng trong nhà?” Gia Hòa trừng to mắt nhìn anh, không biết trong hồ lô của anh lại bán thuốc gì.

Thiếu gia là một người thường xuyên có ý tưởng kỳ lạ, một khi nghĩ ra thì sẽ lập tức đi làm, chưa bao giờ lo tới nguyên nhân hậu quả.

Làm việc cùng anh hai năm, tuy rằng Gia Hòa đã quen ứng phó với trường hợp như vậy, nhưng vẫn luôn bị anh khiến cho không hiểu ra sao.

Trên mặt thiếu gia vẫn không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là hơi phờ phạc, có lẽ đi đường mệt nhọc: “Chẳng lẽ cô không phát hiện đồ dùng trong phòng đều rất cũ nát sao, ít nhất phải có một chiếc giường ngủ thoải mái.”

Gia Hòa ăn hết mì ống, sau đó dùng khăn giấy lau miệng: “Được rồi, đến gần đây xem thử, chắc là sẽ có cửa tiệm đồ đạc.”

Mà cái gọi là gần đây xem thử của cô chính là ngồi taxi, nhờ tài xế chạy đến cửa tiệm đồ đạc gần nhất.

Chạy gần 20 phút, rốt cuộc dừng lại trước cổng của một plaza lớn. Tuy rằng nhìn qua rất lớn nhưng chẳng biết vì sao không có bao nhiêu khách hàng vào xem.

Sau khi xuống xe Gia Hòa đi theo sau thiếu gia. Bọn họ đi ra ngoài làm việc, thường xuyên là đi một trước một sau, hơn nữa cũng không nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cô nhìn ảnh phản chiếu của mình và thiếu gia trong tủ kính bên đường, cảm thấy rất buồn cười, bởi vì bọn họ thoạt nhìn như hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau.

Thiếu gia đi đằng trước bỗng nhiên quay người lại, Gia Hòa vẫn còn nghĩ ngợi, đợi đến lúc phản ứng thì đầu đã đụng phải người đằng trước.

“A.” Trán cô đụng phải hàm dưới của anh, đau đến nỗi nhức răng.

Vẻ mặt thiếu gia không sao nói rõ được, anh xoa nhẹ chỗ hàm dưới bị đụng vào quả là tê dại, ngay cả nói cũng chẳng nói ra được.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh thế này nhất định là rất đau, vì thế cô cất lời xin lỗi trước: “Sorry.”

Nhưng lập tức cô tỏ rõ mình không sai: “Sao anh lại đột nhiên xoay người.”

Qua vài giây anh mới nói: “Tôi muốn nói với cô, ban nãy tài xế kia chở chúng ta đi đường vòng.”

“Tôi biết.”

Lời nói của Gia Hòa vừa ra khỏi miệng thì hai người đều sửng sốt một chút, khi nào thì bọn họ đã hiểu được đối phương suy nghĩ gì?

Tuy rằng đều biết tài xế lừa bọn họ nhưng chẳng ai nói ra.

Gia Hòa hắng giọng: “Anh muốn nói điều này với tôi ư?”

“Ừm.” Thiếu gia không tỏ rõ ý kiến, nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi tiếp.

“Tớ rất muốn quay về Thượng Hải.” Đầu dây điện thoại bên kia, Bảo Thục có chút hâm mộ mà than thở.

Gia Hòa nặng nề trở về giường, cảm thấy thắt lưng tưởng chừng như muốn chặt đứt: “Ở Thượng Hải tớ đã không còn thân thích, nhưng mà căn nhà cũ của bà nội trước kia vẫn chưa bán, tớ cũng không rõ ràng lắm.”

“Tớ cũng đâu còn thân thích ở Thượng Hải.” Bảo Thục là bạn thân mà Gia Hòa quen biết khi ở Hồng Kông, cô là nhân viên chủ quản ở một công ty quảng cáo, cũng là người Thượng Hải, bởi vậy hai cô đều có cảm giác ân hận vì gặp nhau quá muộn.

“Thượng Hải thay đổi rất lớn, tớ thực hoảng sợ, đã gần giống như Hồng Kông.”

“Năm ngoái tớ trở về một lần, rất nhớ bánh bao ở Miếu Thành Hoàng… Thật muốn nghỉ phép a.”

“Vậy cậu xin nghỉ phép với Dư Chính đi.” Dư Chính là ông chủ của công ty Bảo Thục, cũng là bạn của cô từ thuở bé.

“Miễn bàn đến cậu ta, đã một tháng nay tớ không nói chuyện với tên hèn hạ kia.” Âm thanh của Bảo Thục nghe có vẻ rầu rĩ.

Gia Hòa ngồi dậy: “Đừng như vậy.”

Lúc trước bởi vì chuyện của thiếu gia, Gia Hòa từng xin Bảo Thục giúp đỡ, xem có thể cho anh nhận một hai cái quảng cáo không. Con người Bảo Thục có nghĩa khí, vì thế cô thương lượng với Dư Chính.

Dư Chính tuổi còn trẻ mà đã chiếm được vị trí cao trong ngàng quảng cáo, thiên tài thương nghiệp như thế sao lại ngốc nghếch dùng người bị cấm kỵ này.

Đương nhiên anh không muốn, vì thế Bảo Thục và Dư Chính ầm ĩ một trận. Gia Hòa không rõ ràng tiến trình cụ thể thế nào, nhưng sau đó nghe Bảo Thục nói, cãi nhau đến nỗi cuối cùng Dư Chính còn ra tay đánh cô, cho nên hiện tại quan hệ giữa hai người rất căng thẳng.

Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Gia Hòa không muốn, cũng hiểu được bản thân cô có trách nhiệm, vì thế cô đi tìm Dư Chính, nói rõ ngọn nguồn với anh. Tuy rằng Gia Hòa nhìn ra hôm ấy tâm trạng của Dư Chính không tốt lắm, nhưng anh vẫn lịch sự nghe cô giải thích. Thế nhưng quan hệ giữa anh và Bảo Thục vẫn như cũ chẳng cải thiện chút nào, điều này khiến cô rất lo lắng.

“Dư Chính không có sai, cậu đừng trách anh ấy.”

“Chẳng lẽ tớ sai sao! Cậu ta còn ra tay đánh phụ nữ, đồ hèn hạ!” Con người Bảo Thục không giống với tên cô chút nào, cô thường xuyên mắng chửi người khác, hơn nữa có đôi khi còn dùng từ rất thô lỗ.

Trong ấn tượng của Gia Hòa, Dư Chính tuyệt đối là loại người lịch sự, luôn luôn biết nên làm gì vào lúc nào, là người đàn ông biết kiềm chế lời nói của mình. Hoàn toàn khác với Bảo Thục.

Bảo Thục thẳng như ruột ngựa, có bất cứ tâm sự gì đều sẽ phản ánh trên mặt, làm việc không hề lo tới hậu quả, có đôi khi Gia Hòa cảm thấy cô và thiếu gia có phần giống nhau.

Vì vậy, cô thật sự rất khó tưởng tượng, Dư Chính trấn tĩnh như thế làm sao ra tay đánh Bảo Thục.

“Có lẽ là cậu nói sai gì đó, hoặc là giọng điệu của cậu chọc giận đến anh ấy?”

“Sao lại thế chứ?!” Bảo Thục quả thực muốn phát điên, tất cả mọi người không tin Dư Chính đánh cô, nhưng cô thật sự bị ăn một cái tát tai!

“Tớ nói với cậu ta, không bằng chúng mình tìm James quay quảng cáo subway lần này, bởi vì ngoại hình của James rất hấp dẫn phụ nữ. Nhưng cậu ta liền ngẩng đầu liếc tớ một cái, sau đó chối bỏ ý kiến của tớ. Tớ liền nói với cậu ta, quảng cáo này chúng mình vốn định tìm một anh chàng đẹp trai tới quay, hiện tại có James không phải là đúng lúc sao.” Bảo Thục nói chuyện như pháo nổ.

“Nhưng cậu có biết tên kia nói gì không? Cậu ta hỏi tớ có phải cậu cầu xin tớ giúp không, nếu phải, bảo tớ lần sau đừng làm loại chuyện này, mời ai quay quảng cáo không phải việc tớ phụ trách.”

Gia Hòa có chút không biết nên khóc hay cười, trên cơ bản cô đã có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó.

Khi Bảo Thục gặp phải Dư Chính…

“Lúc ấy tớ liền nổi nóng, cái gì gọi là đừng làm loại chuyện này, cái gì gọi là không phải việc tớ phụ trách chứ? Tớ đã nói, không phải cậu xin tớ, tớ chỉ cảm thấy James hợp với case này nhất, những gương mặt khác chẳng lọt vào mắt tớ.”

“…” Cô bất đắc dĩ suy nghĩ, Bảo Thục hình như luôn có cách đem sự tình biến thành một dạng khác.

“Tên hèn hạ kia đập bàn, nói James làm con gái người ta tự tử, thì là thứ tốt đẹp gì chứ.”

“…” Gia Hòa bĩu môi, cũng không thể trách Dư Chính, anh nói sự thật. Nhưng hình như cô chưa bao giờ suy nghĩ tới, thiếu gia làm cho con gái người ta tự tử rốt cuộc có phải người tốt hay không. Khi cô biết chuyện, mọi ý nghĩ trong đầu cô đều là chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn.

“Lúc đó tớ hoàn toàn nổi nóng, cho nên chỉ vào cậu ta nói…” Bảo Thục trước đó còn lòng đầy căm hận đột nhiên như bóng cao su xì hơi, chưa nói đã hết khí thế.

Gia Hòa suy nghĩ, câu này của cô có lẽ khiến Dư Chính không thể kiềm chế: “Cậu nói gì với anh ấy?”

“Cũng không có gì.” Âm thanh Bảo Thục nghe ra hơi ủ rũ, “Tớ đại khái nói với cậu ấy rằng, Dư Chính chẳng qua cậu ghen tị anh ta có duyên với phụ nữ mà thôi, loại đàn ông như cậu ngay cả nhìn tớ cũng chẳng muốn…”

Âm thanh Bảo Thục càng ngày càng nhỏ, có lẽ bản thân cô cũng biết lời nói của mình quá đáng.

Gia Hòa bất đắc dĩ vỗ trán, bất cứ đàn ông nào nghe lời nói thế này cũng sẽ phát điên, huống chi là từ miệng của người phụ nữ mình yêu thốt ra.

Quen biết bọn họ gần hai năm, Gia Hòa dần dần hoài nghi Dư Chính thích Bảo Thục, nhưng Bảo Thục hoàn toàn không biết, mà với tính cách của Dư Chính, chưa đến vạn bất đắc dĩ anh sẽ không thừa nhận.

Mãi cho đến lần đó đi tìm Dư Chính, Gia Hòa mới khẳng định, anh thích Bảo Thục.

Bởi vì thoạt nhìn anh rất cô đơn, cả người phờ phạc. Khi cô nói với anh, đêm qua Bảo Thục khóc lóc kể lể với cô, anh đột nhiên khàn giọng hỏi: “Cô ấy…khóc? Cô ấy… có khoẻ không?”

Đó là một loại biểu tình chỉ nhìn thấy trên gương mặt của người đang yêu, ngay cả Dư Chính luôn luôn tự tin bình tĩnh, vào khoảnh khắc đó anh cũng lộ ra vẻ bất lực.

Bảo Thục lớn lên cùng Dư Chính từ thuở bé, cho dù đi học hay làm việc, bọn họ đều ở cùng nhau, tình cảm đương nhiên hơn bình thường, vì vậy đối với việc anh ra tay đánh người, Bảo Thục quả là chọc tức anh mất rồi.

“Cậu nói thế rất tổn thương người ta.” Gia Hòa nói trúng tim đen.

“Nhưng cậu ấy cũng không thể đánh tớ chứ, con trai đánh con gái là tệ nhất.”

“Nhưng mà cậu chọc giận anh ấy.”

“Cho dù dùng bất cứ lý do gì, đàn ông đánh phụ nữ là không đúng.”

Bảo Thục hiển nhiên là một người không hoàn toàn theo chủ nghĩa nữ quyền. Trên phương diện quyền lợi của phái nữ, cô cho rằng hoàn toàn bình đẳng, mà trên nghĩa vụ, cô vẫn theo nguyên tắc quý ông thục nữ từ thuở xưa.

“Tóm lại,” Gia Hòa nghiêm túc nói, “Quan hệ giữa cậu và Dư Chính lục đục là bởi vì tớ, tớ rất hy vọng hai người có thể hòa thuận, hai người không thể nào căng thẳng như thế cả đời, cậu hiểu chứ. Nếu biết hai bên đều sai, thì cậu hãy thử đi hoà giải với anh ấy đi. Càng kéo dài thời gian càng khó phục hồi vết nứt.”

Có lẽ Bảo Thục suy nghĩ lời nói của Gia Hòa, bởi vậy trầm mặc một hồi lâu. Cuối cùng dường như cô nhượng bộ: “Được rồi, tớ thừa nhận, thực ra tớ đã tha thứ cho cậu ấy. Ngày mai tớ sẽ đi xin lỗi cậu ấy, đương nhiên điều kiện trước tiên là cậu ấy cũng phải xin lỗi tớ.”

Gia Hòa vui vẻ nhoẻn miệng cười, Bảo Thục chính là một cô gái đáng yêu mà không giả tạo như vậy.

Tuy rằng với tính cách của Dư Chính, hai người bọn họ còn phải đi một đoạn đường, nhưng cô tin, Dư Chính nhất định sẽ không giao Bảo Thục cho người khác.

Trong những năm tháng chập chờn tại Hồng Kông, Gia Hòa rất may mắn có thể quen biết hai người bạn đặc biệt này.