- Đến giờ tôi phải về nhà rồi, e là không thể cùng cậu nói chuyện được.

Lúc Tiểu Như đứng dậy rời khỏi ghế, Nhan Lâm Thần phía trước phản ứng kịp thời chặn Huỳnh Tiểu Như lại.

Nhan Lâm Thần nhìn nó, ánh mắt cậu phức tạp.

- Huỳnh Tiểu Như, không phải trước kia chúng ta từng rất thân nhau sao? Từ khi người đó rời khỏi, tôi là người ở bên cạnh cậu, nếu nói như giữa chúng ta là bạn bè, tôi thiết nghĩ cậu là người rõ nhất đó không phải. Với tôi mà nói, cậu thật sự chưa từng rung động sao?

- Chưa từng, nếu như có, vốn dĩ cũng đã sớm kết thúc, hy vọng cậu không suy nghĩ về nó nữa, hy vọng cậu sẽ tìm được đối tượng thích hợp.

Nó nói, Nhan Lâm Thần lắc đầu:

- Huỳnh Tiểu Như, nếu như chưa từng, tại sao cậu lại tránh mặt tôi chứ? Nếu như cậu hôm nay không nói rõ mọi thứ, tôi nhất định sẽ không để cậu rời khỏi đây.

Càng nói, Nhan Lâm Thần càng thu hẹp khoảng cách, dồn ép Tiểu Như vào vách tường.

- Này, cậu muốn làm gì vậy?

Nhan Lâm Thần đạt được mục đích liền dừng lại, vừa vặn đối mặt Huỳnh Tiểu Như, hai tay linh hoạt chống lên tường.

Nhan Lâm Thần hơi cúi đầu, ánh mắt cậu sắc bén.

- Huỳnh Tiểu Như, trước giờ tôi quen biết rất nhiều người con gái khác nhau, cũng từng nếm qua mùi vị trên môi của bọn họ, nhưng mà chỉ riêng một mình cậu tôi vẫn chưa nếm thử, không biết nó có ngọt hay không?

Huỳnh Tiểu Như trừng mắt.

- Vô sỉ!

Lập tức Nhan Lâm Thần bật cười.

- Huỳnh Tiểu Như, tôi sao có thể so sánh được với Lý Ân Tinh của cậu. Anh ta có thể ở trước mặt nhiều người hôn cậu, tại sao tôi lại không thể chứ? Huỳnh Tiểu Như, trước giờ Nhan Lâm Thần tôi chưa từng thất bại trong việc chinh phục người khác, nhưng mà chỉ riêng một mình cậu, đến giờ vẫn lạnh nhạt với tôi, nguyên nhân chính là anh ta phải không? Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho Lý Ân Tinh biết thế nào là đau khổ, tôi sẽ cướp đi thứ mà anh ta trân trọng nhất.

- Nói như cậu, cậu thật sự có bản lĩnh để cướp Tiểu Như khỏi tay tôi hay sao?

Lý Ân Tinh từ bên ngoài đi vào, hắn lạnh lẽo lên tiếng.