Săn Hồ Ly

Chương 43: Chương 42 BỎ TRỐN

Tại bệnh viện H-Hospital.

H-Hospital (Hunter-Hospital) là bệnh viên tư nhân của gia tộc Hunter. Nơi này nếu đọ về sự khủng bố cũng không hề kém cạnh chút nào so với cái viện nghiên cứu sững sờ trong khuôn viên MIT kia. Đứng đầu viện y học này đương nhiên là hộ pháp Holmes. Mặc dù cũng là hộ pháp dưới trướng Xích Triệt, nhưng công việc của Holmes rất khác so với Hiroshi, cũng là chế tạo vũ khí nhưng chuyên ngành của Holmes thuộc mảng nghiên cứu vũ khí hạt nhân và công nghệ hóa sinh. Bom nguyên tử, vũ khí sinh học cũng các loại độc dược là những “món đồ chơi” tên này thích nhất, nhưng đó vẫn chưa đủ để tạo nên danh tiếng “Quỷ y” của anh.

Đối với Holmes, nếu như một kẻ còn duy trì thở, thì khi được bàn tay của hắn cứu vớt, chắc hẳn sẽ bảo toàn tính mạng. Nhưng Holmes cũng có nguy tắc của riêng mình, đó là không bao giờ chữa trị cho phụ nữ và những người trong hoàng tộc, trừ khi xuất phát từ mệnh lệnh của thủ lĩnh thợ săn - Xích Triệt Hunter thì anh ta mới miễn cưỡng ra tay. Tuy nhiên, mặc dù là một hộ pháp đỉnh đỉnh đại danh nhưng tên này thường xuyên bị Hiroshi cùng Arsenè lợi dụng do Holmes…bị nghiện game online một cách nghiêm trọng. Tiền của đều đổ vào thể giới ảo đến nỗi có lúc hắn nghèo đến rớt mồng tơi, nên đành “bán thuốc” cho Hiroshi cùng Arsenè để kiếm tiền.

Mà nói về lần này, tên mặt đen chủ nhân kia thật sự biến đổi đến chóng cả mặt, yêu cầu tất cả các trưởng khoa chữa trị cho cô gái nhỏ nhắn, hơn nữa, còn buộc anh phải ngày đêm túc trực không được rời khỏi một bước. Trước khi đi, tên kia còn nghiến răng phun ra một câu khiến Holmes sởn tóc gáy: “Holmes, nếu như cô ấy mất một cộng lông mao nào, thì ta sẽ cạo sạch lông trên người ngươi, ngươi cũng biết lời của ta có bao nhiêu sức nặng rồi phải không.” Nói xong, không thèm nhìn, Xích Triệt ngẩng mặt bước đi, bỏ lại sau lưng một biểu tình cứng đờ cùng hoảng hốt của Holmes.

Tiểu Thúy bắt đầu mơ mơ hồ hồ, cảm nhận thế giới không còn lạnh lẽo nữa mà thật sự ấm áp vô cùng, từng tế bào như được truyền vào sinh lực, cô có thể cảm nhận được mình đã sống lại!

Cặp mắt khẽ động đậy rồi từ từ mở ra cảm nhận những tia sáng đẹp đẽ từ bên ngoài.

“Cô đã tỉnh rồi.” Holmes thở dài. Mấy ngày nay, anh vì canh chừng cô nhóc này mà không được đụng đến chiếc máy vi tính của mình, không chừng gã boss trong máy đã bị người ta tháo sạch sành sanh áo giáp đến nỗi quần đùi cũng không còn mất rồi.

Trước mặt Tiểu Thúy là một người đàn ông mặc áo blu trắng, cao không kém Xích Triệt, vạm vỡ cũng chẳng xa so với hình tượng đỉnh thiên lập địa của anh là bao. Mái tóc vàng tự nhiên của người phương Tây, đôi mắt xanh mị hoặc chẳng có chút hương vị ấm áp, nhưng lại không thuộc dạng thâm sâu tầng tầng lớp lớp như gã thợ săn cường ngạo ấy. Anh ta không mang vẻ đẹp con lai, lại không hề có xu hướng dính dáng gì đến đặc điểm người Châu Á như Hiroshi. Những đường nét của người Tây Âu hiện rõ mồn một trên khuôn mặt ấy, rất quyến rũ, rất lôi cuốn, nhưng lại có ẩn ẩn hiện hiện chút phong thái quí tộc tao nhã. Nói chung, trong lòng Tiểu Thúy khẽ tự hỏi, không biết Xích Triệt tuyển hộ pháp hay tuyển diễn viên điện ảnh nữa!

“Anh là ai? Tôi ở đâu thế này?” Cô khẽ nâng người động đậy.

Holmes không màn đến lời nói của Tiểu Thúy, biểu tình lạnh lùng nhấc điện thoại gọi điện.

Bên kia đầu dây, một giọng nói quen thuộc không mang chút nhiệt lượng cất lên: “Có chuyện gì?” Người nói có vẻ uể oải.

“Cô ấy tỉnh rồi, mọi thứ bình thường, không mất trí, không chết não, không gẫy xương…”

Báo cáo cho gã chủ nhân xong, Holmes nhanh chóng dập điện thoại nhìn qua Tiểu Thúy. Quả thật, lúc này nhìn kĩ mới thấy tiểu nha đầu kia đúng là cực phẩm, đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu, khuôn mặt tựa thiên thần, thánh khiết và thanh thuần. Nếu đi chung với tên máu lạnh ấy, họa chăng có thể át cả hào quang từ người hắn phát ra ấy chứ.

“Anh đã cứu tôi?” Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, trong mát rót thẳng vào tai của Holmes khiến anh ngẩng ra vài giây thưởng thức.

“Ta cũng không tình nguyện, nếu chủ nhân không bức ép, ta sẽ mặc cho cô chầu trời.” Holmes đáp lại đầy dửng dưng và lạnh nhạt.

“Nhưng anh đã cứu tôi, rất cám ơn.” Tiểu Thúy mỉm cười, chân thành nói.

“Sai! Tôi không cứu cô, ngươi quay lại dòng nước đó vớt con mèo bệnh cô lên là chủ nhân không phải tôi.” Holmes nhìn thẳng vào cô bé này, đúng là nhan sắc họa thủy, không những khiến tên mặt đen lạnh lùng âm lãnh túc trực một ngày một đêm ở đây, mà ngay cả tên Hiroshi kia, tay vừa băng bó xong đã hối hả qua đây thăm hỏi tình hình.

“Đây là đâu vậy?” Tiểu Thúy ngó nghiêng, nếu nói là phòng bệnh thì thật sỉ nhục nó, nếu nói là viện nghiên cứu thì thật quá khoa trương. Căn phòng này rõ to lớn, trang thiết bị lại vô cùng hiện đại. Tiểu Thúy ước chừng, nếu tận dụng triệt để số máy móc và diện tích ở đây, có thể tiến hành phẫu thuật chín, mười ca mổ cùng một lúc cũng không chừng.

“Phòng bệnh Super VIP của H-Hospital.” Holmes mỉm mỉm cười: “Cô thật sự đã phá đi rất nhiều nguyên tắc của chủ nhân.”

“Nguyên tắc?” Tiểu Thúy nhíu mày tỏ vẻ không hiểu.

“Đúng vậy, H-Hospital là bệnh viện chỉ chữa trị cho khách hàng của gia tộc cùng những nhân viên cao cấp của viện nghiên cứu mà thôi.” Holmes vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Tiểu Thúy.

Có thể nói, mọi thứ trong gia tộc Hunter điều mang điểm đặc biệt của nó, H-Hospital cũng vậy. Chỉ những người có quan hệ làm ăn mới có thể chữa trị nơi này, ngay cả cho dù là hoàng thân quốc thích, hoặc thậm chí là tổng thống một nước dù có nhiều tiền và thế lực đến đâu, nếu không là khách hàng của gia tộc, tuyệt đối sẽ không được vào chữa trị. Nguyên nhân khiến cho người ta đổ xô vào chỗ này là do, nếu như các bác sĩ ở đây tuyên bố bó tay, hẳn những nơi khác cũng không chữa nỗi ,bởi vì công nghệ ở đây chính là trích từ một phần kết quả ứng dụng của viện nghiên cứu kia. Cho nên, máy móc hiện đại nhất cho công cuộc y khoa điều đã tụ hội ở nơi này.

“Hơn nữa, cô có biết, chưa ai có thể vào phòng S.VIP này không?” Holmes nói ra lại mang theo chút hàm ý.

“Ý anh là phòng này để không à, thật lãng phí.” Tiểu Thúy bĩu môi, bộ dạng đáng yêu này làm cho đôi mắt Holmes có chút xao trộn, hèn gì tên Hiroshi với cái biểu tình không yên gặng hỏi hết lần này đến lượt khác làm anh cáu tiết.

“Cũng gần như vậy, vì chủ nhân có vẻ chưa bao giờ bị bệnh cả!”

Tiểu Thúy há hốc, không phải là…“Nguyên căn phòng này chỉ dành cho anh ta?” Tiểu Thúy thật là bái phục mức độ xa hoa cùng chịu chơi của Xích Triệt. Đúng là thủ lĩnh khiến người ta phải nhất nhất phục tùng, hơn nữa dịch vụ cũng phải là tốt nhất.

Holmes nhìn nhìn biểu tình kinh ngạc của cô cũng không bất ngờ. Nhiệm vụ của anh đã xong, tên kia rất nhanh sẽ đến, nếu mọi việc không liên quan đến anh mà cô gái này anh cũng không thể săn được, thì tốt hơn là làm bạn với game online, điều đó có vẻ khả thi nhất. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Boss của anh có thể giờ này đang trần truồng mà khóc inh ỏi vì bị người ta lột không chừa một mảnh.

Sau khi Holmes rời khỏi phòng, Tiểu Thúy bắt đầu tỉnh táo cùng lí trí lại. Nói là tỉnh táo cùng lí trí nhưng cô cũng thật đang rối rắm vì cô đã biết được thân phận thực sự của anh, không phải là một kẻ đi săn bình thường mà lã Đại thợ săn, người đã được định sẵn sẽ phải “săn” cô từ đầu!

Trong lúc nhất thời, cô gần như không biết phải đối mặt với thực tế như thế nào. Gia tộc này trong tiềm thức của cô là một đội quân hèn bại, là lũ người đi săn mất hết tính người, sẵn sàng dẫm đạp lên cả đạo đức và nhân cách hòng chiếm lợi ích. Quan trọng nhất là cô của cô đã là một nhân chứng sống rành rành ra đó! Liệu cô với anh có tạo nên một bi kịch gì nữa, quả thật cô cũng không đoán nổi.

Nhưng có điều cô biết rất rõ, anh gạt cô, ngay từ đầu anh đã dấu nhẹm đi thân phận của mình. Hơn nữa, cùng anh chu du trong trận chiến vừa rồi, cô biết rõ trong lòng anh có biết bao thâm sâu, e rằng đáy vực Mariana cũng không sâu bằng lòng anh. Cho nên, liệu khi biết được thân phận của cô anh sẽ hành động như một gã thợ săn chân chính hay không. Tất cả, tất cả đánh vào bộ óc đang rối ren của Tiểu Thúy khiến cô không thể thở nổi. Vì vậy, cách tốt nhất hiện giờ là cô cần một chút không gian để suy nghĩ, dự tính những khả năng xấu nhất có thể xảy ra trong mối quan hệ giữa anh và cô.

Ý định vừa lé lên, Tiểu Thúy ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường, men theo cầu thang bộ chuồn khỏi bệnh viện này.

Không ngờ, cô lại chạm phải một cuộc gặp gỡ định mệnh khác. Vận mệnh một lần nữa lại nổi sóng!

Cuộc săn giữa Đại Bàng và Hồ Ly