Thời gian tiếp tục trôi, từ đợt tấn công lần đầu tiên, không khí tỏ ra vô cùng khẩn trương cùng cảnh giác, thiết bị dò mìn đang dần mở rộng bán kính thêm 2 kilomet nữa. Mọi ánh mắt đang không ngừng trở nên căng thẳng không thôi. Thủ đoạn của kẻ địch vẫn cao thâm, dường như không hề có ý muốn chiếm dụng số hàng lên đến một tỉ đôla này mà mục đích duy nhất của hắn chỉ là dìm chết tất cả mọi người trên tàu. Chỉ còn năm tiếng nữa là tàu sẽ có thể tiến về vịnh Persian, chính vì vậy, không thể để có bất kì sai sót gì xảy ra.
Tiểu Thúy vẫn tỏ ra vô cùng khó chịu, không bắt đầu thì thôi, nếu xuất hiện đúng là như thác tràn sông đổ, ào ạt mà tới, những cơn nôn cứ như muốn đẩy cả lục phủ ngũ tạng cô ra ngoài, nhưng đâu đó, cô vẫn cảm nhận được vòng ôm ấm áp của ai kia. Bàn tay chầm chậm vuốt ve mái tóc suôn mềm như lụa, thỉnh thoảng, đôi tay đột nhiên siết chặt thân thể nhỏ bé vào lòng khi sắc mặt Tiểu Thúy trắng bệt ra, mặc dù tất cả đều là vô giác, nhưng cảnh tượng trước mặt đều thu hết vào tầm mắt của những người ở đây.
“Ọe, ưm” Cơn buồn nôn do say tàu không hề ngừng lại, sắc mặt Tiểu Thúy bắt đầu co rúm, sự chịu đứng của cô sắp đạt giới hạn.
“Chủ nhân, Tiểu Thúy có vẻ không ổn, có cần dừng tàu lại không?” Hiroshi biết rõ việc kéo dài thời gian sẽ là một trở ngại vô cùng to lớn, sau màn tấn công lần một, nếu còn chậm trễ việc di chuyển hẳn sẽ cho kẻ thù thời gian chuẩn bị đợt tấn công chập hai.
“Không cần, ta sẽ đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi.” Lời nói phát ra không mấy có nhiệt lượng. Dứt khoát và mạnh mẽ, Xích Triệt bế bổng Tiểu Thúy mang thẳng vào phòng. Màn này lại lần nữa đánh vào thị giác của lũ thuộc hạ khiến bọn họ phát sốt, đại chủ nhân sao lại biến đổi như vừa ăn mìn từ lũ cá mập thế này. Lần đầu tiên, họ mới tận mắt thấy hắn ột cô gái tiếp cận, mà không, hắn tự chủ động tiếp cận cô gái kia ấy chứ!
Tiểu Thúy được đưa lên giường, sắc mặt vẫn xanh mét nhưng triệu chứng nôn đã bớt đi rất nhiều. Nhìn Tiểu Thúy co người như một chú gấu Koala đáng yêu, tâm tình kẻ nhìn không khỏi xao động, hắn vô thức đưa bàn tay lên vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo nhưng nhợt nhạt đến đỉnh điểm kia, trong lòng bật dậy chút âm ỉ khó chịu. Hắn không hiểu cũng không giải thích được, tại sao và khi nào tâm tình hắn dễ bị người khác lây lan như thế.
Trở về phòng chỉ huy đã là một tiếng sau.
“Tình hình thế nào rồi?” Giọng nói lại trở về vẻ uy nghiêm và mệnh lệnh.
“Máy quét mìn chưa tìm thấy mục tiêu khả nghi, trong vòng bốn tiếng nữa chúng ta có thể tiến vào vịnh Persian.” Hiroshi thông báo.
“Trước những cơn bão trời thường êm đẹp, những kẻ ham ăn thường không chịu bỏ cuộc.” Anh mỉm cười lạnh lùng, đôi mắt đầy sắc bén.
“Thuộc hạ hiểu!” Hiroshi lúc này tỏ ra thận trọng hơn rất nhiều, tinh thần hắn đặc biệt sung mãn, con mồi nếu đã muốn xuất hiện thì thợ săn cũng nên nghênh chiến.
Lời nói chưa kịp dứt “Rầm, rầm, rầm”. Con thuyền bỗng nhiên chao đảo dữ dội, mọi thứ như muốn bổ nhào ra, chấn động đó…rõ ràng phát ra từ ngay con tàu mẹ, mẹ kiếp, đã có chuyện gì xảy ra. Xích Triệt lúc này híp mắt lại, đôi đồng tử xanh âm u đến mức rợn người.
“Chuyện gì?” Hiroshi bật dậy hỏi.
Lion vội vàng thông báo một cách gấp rút cùng hớt hải. “Chủ nhân, là đá ngầm, tàu chúng ta đã rơi và dãy đá ngầm lớn. Thân tàu mẹ đã nhanh chóng bị hư hại nặng, động cơ đâm vào đá đã bị hư hỏng nghiêm trọng.”
“Mẹ nó! Nhanh chóng mau cho người bịt kín các lỗ hỏng trên tàu, hạn chế việc tràn nước, làm nhanh lên!” Giọng nói phát ra đầy ngạo khí cùng phẫn nộ của Hiroshi. Hắn tự lẩm bẩm trong miệng đá ngầm, đá ngầm ư. Nhanh chóng từ trong thắt lưng, một vật sắt dài đen ngòm đầy sát khí được lấy ra.
“Đừng, đùng, đùng” những tiếng đạn bắn về phía ba tên lái tàu, hai tên trong số đó chết trân, còn lại một kẻ nhanh chóng uốn lượn né được luồn đạn kịp thời, sau khi trấn tĩnh, hắn nhìn bộ mặt sắt đen xì của Hiroshi lên tiếng.
“Chủ nhân, ngài làm gì vậy?” Tên lái tàu vẻ mặt sửng sốt hỏi.
“Làm gì, đương nhiên là tiễn tổ tông mười tám đời nhà mày xuống địa ngục chứ làm gì.”
“Chủ nhân ý của ngài thuộc hạ không hiểu.”
“Không hiểu! vậy để tao tiễn mày về Tây thiên rồi Phật tổ sẽ giảng ày hiều.” Hiroshi khẽ cười nguy hiểm, dám giỡn mặt với anh sao, khả năng thật là yếu kém.
“Bốp, bốp, bốp” tiếng vỗ tay từ một góc vang lên, Hiroshi ngẩn người nhìn thân ảnh oai vệ và đạo mạo đang tiến lại gần, anh dường như không hề sợ hãi khi gặp biến cố, ngược lại, bình tĩnh và thâm sâu đến nỗi ngỡ ngàng.
“Giỏi lắm, biết chơi cả trò này, Dị Dung, lần trước ngươi cũng lớn mạng lắm, vẫn còn sống sót sao?”
“Đại chủ nhân, ý của ngài là gì?”
“Đã ngửa bài rồi, ngươi còn muốn diễn kịch, đáng tiếc ngươi có diễn lúc xuống mồ thì ta và Hiroshi cũng chẳng muốn xem đâu. Ngươi nghĩ bọn ta đần độn à, khi tàu xảy ra chuyện, mọi thứ trên tàu từ đầu bếp đến đám thợ săn đều là tinh anh của chúng ta, bọn chúng được huấn luyện ngày đêm để đề phòng lẫn nhau. Thiết bị từ đầu đến cuối không có vấn đề, vậy…vấn đề ở đâu.” Xích Triệt vừa nói vừa nở một nụ cười, nhưng nụ cười của anh lại lạnh đến tận ngóc ngách trong xương tủy của kẻ bị chất vấn.
“Chỉ có lũ lái tàu các ngươi, mặc dù cũng thuộc phân nhánh thợ săn, nhưng lại không nằm trong bộ phận đặc biệt, chính vì thế, ngươi hoàn toàn dễ dàng giả dạng và thâm nhập vào cuộc hành trình này. Hơn nữa, việc để tàu va vào đá ngầm thì chỉ có ngươi mới có thể làm được, các bộ phận khác gần như rất ít có khả năng khiến mọi thứ đảo lộn thế này.” Hiroshi nhìn hắn bằng cặp mắt như muốn nuốt sống, tay cũng lên nòng súng.
“Các ngươi không thể giết ta.” Tên kia vừa nói, tay vừa đắc ý mở tung chiếc áo trên người, trên cơ thể hắn là một đống mìn, quả thật nếu phát nổ, con tàu này sẽ trở thành cát bụi
“Ngươi cùng đồng bọn của mình cũng không đến nỗi tồi, vạch ra cái bẫy rất tinh vi, việc dùng cá mập cùng cá ngừ đại dương chỉ là bức màn. Thực ra, thứ các ngươi thèm khát là con tàu mẹ này.” Xích Triệt vừa nói đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy hoang moang của tên nội gián.
“Quả không hổ danh là người cầm đầu đám thợ săn.” Quả thật mục tiêu của họ không phải là lũ cá kia, chính xác phải nói là tình cảnh trước mặt này. Bọn chúng biết, nếu như không loại trừ mười chiến hạm mini, một khi đụng vào đá ngầm cũng vô dụng, tàu mẹ vẫn bình an vô sự mà tách ra, kế hoạch sẽ hỏng bét, cho nên…
“Ngươi định dùng thứ đó uy hiếp ta, để ta nói cho ngươi nghe một điều…” Xích Triệt khẽ mỉm cười, lời chưa kịp dứt thì….
“Đùng” viên đạn từ nòng súng của Hiroshi không sai một li cắm thẳng vào cổ tay kẻ đối diện, chiếc bật điều khiển tung ra khỏi tay tên Dị Dung. Xích triệt bật dậy, đôi mắt xanh như hai mũi tên ghim thẳng vào tâm can con thú nhớt nhác trước mặt, miệng bồi thêm câu còn thiếu: “Ta rất ghét bị uy hiếp.”
“Ta cũng vậy!” Hiroshi cười đầy khinh bỉ, tay chậm rãi lên nòng. Nhưng bất ngờ, từ dãy hàng lang đâm thẳng đến phòng chỉ huy, một thân ảnh nhỏ nhắn mệt mỏi đang men theo vách tường tiến vào.
“Hiroshi, Xích Triệt, có chuyện gì, sao thân tàu lại phát ra những tiếng động răng rắc như muốn vỡ vậy, mọi người như cuống cuồng lên.” Lời nói Tiểu Thúy chưa dứt thì nhanh chóng một bàn tay máu me đã nắm chặt lấy cô, con dao kề hờ trên cổ.
“Hay lắm, ta chết cũng có đại mỹ nhân đi cùng, đúng là không còn gì bằng, thế nào, rất cao hứng phải không? Ha ha” Tên Dị Dung cười lên khoái trá như đã nắm được một lá bài tẩy đầy hữu hiệu.
Đôi mắt Xích Triệt lúc này nheo lại như một con chim ưng, khí lạnh từ hắn phát ra không ngừng, tên kia dám uy hiếp người của hắn, mà còn uy hiếp cô gái kia. Tâm tình trầm tĩnh đã bộc phát, Hiroshi đứng kế bên không khỏi than thầm, bộ dạng này đã rất lâu hắn mới nhìn thấy, đoán chắc tên kia sẽ chết rất thảm.
“Ngươi muốn chết cùng cô ấy?”
“Cùng cô ấy, đùa à, phải nói cùng các ngươi mới đúng, loại mìn này một khi cắt đứt dây sẽ cùng phát nổ chứ không nhất thiết dùng phím điều khiển, cho nên hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.” Hắn vừa nói vừa đưa Tiểu Thúy ra làm lá chắn tránh luồng đạn của Hiroshi bắn vào tay mình.
Xích Triệt khẽ cười. “Được, ta cũng muốn biết chết chung có mùi vị như thế nào, nhưng trước khi ra đi, ta cũng có vài thứ muốn hỏi đối với tiểu bạch thỏ của ta.”
“Tiểu Thúy, còn nhớ những lời cô nói khi gặp Hiroshi chứ, hôm nay ta muốn thay hắn chơi với cô, nhưng có lẽ trò của ta sẽ hấp dẫn hơn hắn.” Ánh mắt Xích Triệt nhìn về Tiểu Thúy, sự ma mãnh trong đó tựa như một lời nguyền của gã phù thủy vậy, khó đoán và chìm nổi.
“Chơi! Giờ này chơi cái khỉ gì?” Tên Dị Dung vừa nói vừa không hiểu hàm ý, hắn vô cùng cảnh giác nhìn chầm chầm về phía Xích Triệt.
Tiểu Thúy như nhớ ra việc gì, miệng khẽ nhếch. “Đồng ý, vậy em bắt đầu trước.”
Nhanh như cắt, uyển chuyên như rắn, mạnh mẽ như sói, Tiểu Thúy dứt một đòn cùi chỏ vào hàm của kẻ đang nắm giữ mình. Tên Dị Dung vô cùng bất ngờ và khó tin, vì tất cả sự tập trung của hắn điều đặt lên kẻ đối diện. Chưa đến một giây sau, một ngón đá chân mạnh như vũ tố xuyên qua tạt thẳng vào đầu trái tên Dị Dung. Cú đá uy lực đến nỗi, tiếng âm thanh răng rắc của thứ gì đó bị vỡ nát nghe cũng thật rõ ràng. Có lẽ, đây là điểm kết thúc cho tên nội gián, vì hắn đã phạm sai lầm chết người, đó là không những xem thường vũ khí của con mồi, mà còn dám xem thường cả kẻ trước mặt.