Buổi tối, tại căn cứ nhỏ trên Cây Trường Thọ, Tiểu Thúy đang hì hục cố gắng hoàn thành những phát minh nho nhỏ của bản thân. Cô say sưa chế tạo như ôm ấp những điều ước đẹp đẽ cho riêng mình, hồn thả trôi theo các chi tiết cùng bản vẽ đến nỗi tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần mà cô cũng không để ý.
Nhìn tiểu nha đầu của mình miệt mài nghiên cứu, niềm vui của sự mãn nguyện hiện rõ trên khuôn mặt thiên thần thánh khiết kia, thì tim của Mệnh Hồ Phỉ có chút đau xót, lại một hồi dao động, thâm tâm liên hồi gợn sóng. Ông đã từng suy nghĩ rất nhiều, vết xe đỗ của đứa con gái cùng cái chết của hai vợ chồng đứa con trai như một nỗi ám ảnh đè sát tâm trí và khối óc ngày càng già nua của ông. Chính vì vậy, nỗi sợ mất đi tiểu nha đầu mà ông tự hào và thương yêu nhất ngày đêm túc trực và kiễm hãm mọi ý định trong đầu ông. Có lẽ từ lúc món phát minh đầu tiên của Tiểu Thúy mà ông có dịp thưởng thức, thì ông đã biết ngày này sớm muộn sẽ đến.
Nỗi sợ sẽ làm con người chọn ình con đường an toàn để đi, nhưng những người chọn một con đường khác ngoài nỗi sợ sẽ có ít nhất một chút cơ hội để thành công. Tiểu Thúy đã chọn vậy, có lẽ đứng trên vai trò của một gia gia, ông cũng nên cần có sự tôn trọng tối thiếu đối với cháu mình. Quả thật, nếu dùng lí do yêu thương mà gán ghép một cách miễn cưỡng tư duy của kẻ lỗi thời cùng lí tưởng của lớp trẻ cấp tiến, thì đối với Tiểu Thúy, như vậy thật tàn nhẫn.
Dường như lúc này, đối với ông, việc nhận ra vẫn chưa quá muộn. Mệnh Hồ Phỉ nở một nụ cười nhìn đứa cháu mình mà mãn nguyện lên tiếng: “Tối rồi vẫn còn làm sao, không kẻo ngã bệnh.”
Tiểu Thúy quay lại nhìn gia gia mình, giọng nói thánh thót trong lành như sớm mai: “Cũng gần xong rồi, có một chiếc xe thật bất tiện, lại hay hư hỏng, nên con phải cố làm thêm chiếc nữa.”
Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười: “Thật giờ mới nhìn ra con cũng là một nhà phát minh chăm chỉ đến vậy.”
Đáp lại lời nói của gia gia mình là một giọng sang sảng tự tin: “Tất nhiên phải là vậy rồi.”
Mệnh Hồ Phỉ nhìn Tiểu Thúy một lúc trầm ngâm hỏi: “Con thật muốn đi khỏi đây, vì tên tiểu tử ấy sao?”
Tiểu Thúy bất ngờ trước câu hỏi của Mệnh Hồ Phỉ, cô buông chiếc yên xe trên tay xuống, cuối đầu hít một hơi sâu, ngẩng đầu, đôi mắt chất chứa nhiều sự phức tạp vô hình không đoán được. Tiểu Thúy nhìn về bầu trời tịch mịch của Muôn Trượng, sau đó nhẹ nhàng cất lên một thứ thanh âm tha thiết nỉ non, rót vào tận tâm can ngỏ ngách trong lòng Mệnh Hồ Phỉ.
“Từ nhỏ con đã từng tự hỏi tại sao bầu trời Muôn Trượng buổi tối không hề có những vệt sáng mà chỉ là một màu đen tĩnh lặng. Con cũng đã nghĩ, nó sinh ra thật phải như vậy. Khi con lớn lên một chút, nhìn vào những bức vẽ của dì, con mới biết được thì ra bầu trời cũng có những vệt sáng lạ lùng gọi là sao, và có một mảnh rất lớn lúc tròn lúc khuyết gọi là trăng. Đến khi trưởng thành, đứng trên đỉnh núi nhỏ xa xa nhìn về bầu trời đêm của thế giới bên ngoài, con mới thấy được những thứ thực sự, rất đơn giản nhưng lại lung linh và đẹp đẽ.”
Tiểu Thúy xoay người lại nhìn Mệnh Hồ Phỉ: “Gia gia, sau khi thấy bầu trời có những vì sao và mặt trăng ấy, con mới biết rằng, thì ra cuộc sống mọi người ở đây từ lâu đã được gắn một lớp mặt nạ mặc định và tuân theo. Cuộc sống nằm mãi trong chiếc lồng bảo hộ của người, rất an bình, rất vui vẻ, nhìn vô cùng nhàn nhàn hạ hạ mà lặng lẽ trôi, điều đó khiến họ dần đã quên đi những sự thật đang hiện hữu mà chấp nhận đeo lớp mặt nạ giả tạo ấy. Nhưng rồi người sẽ che đỡ được lớp vỏ bọc ấy trong bao lâu, cũng có ngày chiếc mặt nạ kia cũng rụi tàn đi. Đến lúc họ tiếp nhận được sự thật đẹp có, vui có, nhưng cũng khắc nghiệt cùng tàn khốc có, họ nhanh chóng sẽ lạc hướng mà mục nát đi.”
Tiểu Thúy lại hít một hơi dài như tiếp ình dũng khí cùng lòng can đảm trước Mệnh Hồ Phỉ, đôi môi đã không còn do dự mà giấu giếm: “Sau khi gặp Xích Triệt, nói vì anh ấy con muốn rời khỏi đây cũng đúng, hoặc cũng không hoàn toàn chính xác. Chỉ bởi, anh ấy không phải là người giúp con ngộ ra chân lí đó, mà chỉ là người giúp con có thêm can đảm để xé đi lớp mặt nạ đang khoát trên người mình.”
Mệnh Hồ Phỉ nhìn đứa cháu mình, quả thực ông đã đánh giá quá thấp về nó. Những gì ông đã cố gắng bảo bọc từ rất lâu, Tiểu Thúy đã nhìn thấy. Những thứ ông làm như dạng múa rìu qua mắt thợ, thực chất, nó đã thoát khỏi lớp vỏ bọc này rồi, có lẽ chỉ vì lão già này mà nó không nỡ đi, có lẽ…cũng đến lúc rồi.
Mệnh Hồ Phỉ mỉm cười như nhận ra được những thứ ông đã cố tình lờ đi cuối cùng cũng phải xuất hiện, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Nếu còn không nghĩ sớm, con sẽ không có sức tung tăng ở thế giới bên ngoài đâu!”
Tiểu Thúy cười giòn, nhưng đột nhiên ngẩn ra, trí óc đảo lộn 360 độ, tinh thần ngay lập tức hồi tỉnh lại, với lời nói giật gân như vậy cô chỉ biết lắp bắp: “Tung…tăng ở thế giới bên ngoài, gia gia cho con ra ngoài sao?”
Mệnh Hồ Phỉ nhìn đôi mắt trong sáng thanh khiết của tiểu nha đầu mà lòng cũng mềm đi, lần nữa gật đầu. Tiểu Thúy mừng như điên, bay như tên lửa ôm chầm Mệnh Hồ Phỉ, đôi mắt rưng rưng phiếm hồng, hồ hởi nhưng vẫn nghẹn giọng: “Gia gia, cám ơn người, con đã đợi ngày này rất lâu rồi, cảm ơn người, gia gia!”
Mệnh Hồ Phỉ dùng hai cánh tay mình nhẹ nhàng ôm đứa cháu một lúc lâu mới chịu buông ra mở giọng: “Con đã xác định đến nơi nào chưa?”
Tiểu Thúy nhìn Mệnh Hồ Phỉ tự tin nói: “Viện Công Nghệ Massachuset, Mỹ.”
Mệnh Hồ Phỉ nghe nơi Tiểu Thúy muốn đến đành chỉ biết thờ dài mà than thở trong lòng. “Cái tên tiểu tử kia đúng là độc dược.”
[/spoiler]