Tuy rất nhiều người đặt tên nhận hàng cổ quái kỳ lạ, nhưng khác với Phong Tâm Tỏa Ái, Quyển Tử gì gì đó, cũng không giống mấy cái tên tự xưng mẹ, vợ cũ, bạn gái ngoài vòng của một số minh tinh, tên này của Trì Tái Hạ chính là tên của Hội trưởng Hội sinh viên Viện Kiến trúc.
Trùng hợp ở chỗ, điểm chuyển phát nhanh ở cạnh nhà ăn số 6 này cách tòa Khắc Kỷ chuyên ngành của Viện Kiến trúc rất gần. Rất nhiều sinh viên Viện Kiến trúc mua đồ đều sẽ chọn điểm chuyển phát nhanh này. Có lẽ bọn họ không biết cũng không quan tâm Hội phó Hội sinh viên trường là ai, nhưng Hội trưởng Hội sinh viên Viện mình thì đa số vẫn nghe thấy. Huống chi vị Hội trưởng này rất có năng lực, vô cùng được lòng Viện trưởng. Làm sao Trì Tái Hạ biết được những chuyện này, trong lòng chỉ muốn tranh thủ thời gian cầm chuyển phát nhanh rồi chạy ngay. Cô đã quen với ánh mắt dò xét của người khác. Bây giờ nhiều người nhìn cô như vậy, cô cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào. Mãi đến khi cô ôm đồ chuyển phát nhanh thoát khỏi đám người, đã trùng hợp chạm mặt Hứa Định đang đứng ở cổng. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Trong lúc nhất thời, bốn bề lặng thinh. Làn gió tuyết đầy trời sau lưng anh cũng bỗng chốc yên tĩnh. Đầu óc Trì Tái Hạ trống rỗng một hồi. Khi âm thanh xung quanh quay về, não bộ cũng bắt đầu khởi động lại, trước mắt cô mới chậm rãi hiện lên vô vàn suy đoán. Vì sao Hứa Định lại ở đây, anh có nghe được không? Làm sao bây giờ, giờ chắc hẳn cô nên co cẳng chạy sao? Chân không nhấc lên nổi là sao đây! Cô giẫm trúng keo 502 rồi? Hay cứ thừa nhận mình là Mưa hè không ngớt luôn? Không không không, mình đang ở điểm chuyển phát nhanh, lộn xộn lắm. Hôm nay mình không ăn mặc không trang điểm, thậm chí ngay cả ngủ cũng không ngon, làm sao có thể bị ép lộ acc clone trong tình huống này được! Giả vờ không phải chuyển phát nhanh của mình? Vậy còn có thể là ai chứ? Hơn nữa, cô đâu phải kiểu người giúp người khác làm niềm vui, cũng không phải tuyết rơi một đợt là biến thành nàng công chúa Bạch Tuyết lương thiện đầy người. Nói ra thì ngay cả dấu chấm câu anh cũng sẽ không tin thôi? Bay! Màu! Rồi!!! Trần Ổn đến lấy chuyển phát nhanh với Hứa Định cũng trợn tròn mắt. Đây, đây không phải Trì Tái Hạ của Nhất Trung kia sao? Anh chàng vô thức huých Hứa Định: “Trì Tái Hạ, mày quen biết cô ấy à? Mày quen cô ấy hồi nào thế, có phải cô ấy đang theo đuổi mày không? Được quá nha thầy Hứa, giỏi phết.” Hứa Định không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Trì Tái Hạ, người đang tiến về phía anh. Trì Tái Hạ đã tê rần. Trước khi cất bước, cô đã chuẩn bị tâm lý thật lâu. Nhưng khi thật sự đến trước mặt Hứa Định, cô vẫn không nhịn được mà đỏ tai, cảm giác nóng bỏng này tiếp tục lan ra. Mà cũng trùng hợp, hôm nay ngay cả phấn nền cô cũng không thèm đánh, cũng không biết bây giờ có phải mặt cô giống hệt quả táo độc mà công chúa Bạch Tuyết ăn không. Cô nở nụ cười cứng đờ, chào hỏi. Ánh mắt Hứa Định rơi xuống bưu phẩm cô ôm trước người: “Cần giúp không?” “Không cần!” Trì Tái Hạ phản xạ có điều kiện mà giấu bưu phẩm ra sau lưng: “Không nặng lắm, tự tôi ôm được.” Nói rồi, cô đưa một tay ra sửa lại tóc, chột dạ giải thích: “À thì… vừa nãy cậu nghe được rồi đúng không? Cậu đừng hiểu lầm, tôi… tên người nhận hàng đó, chỉ là chúng tôi… tôi với Khương Tuế Tuế chơi trò thật hay thách thôi. Là hình phạt, đúng thế, là hình phạt đó!” Cô vắt hết óc bịa ra một lý do như vậy, cũng không biết liệu anh tin hay không. Trì Tái Hạ chưa từng thấy lúng túng tới thế, vội vàng bổ sung một câu: “Có phải gây phiền phức gì đó cho cậu rồi không, đợi lát nữa tôi sẽ xóa ngay.” “Không có, không sao cả.” Hứa Định vừa dứt lời, người đi ngang qua đã chần chừ dừng bước: “Trì Tái Hạ, Hứa Định, hai người…?” Là nam sinh chung nhóm chụp ảnh với bọn họ, tình cờ cũng qua lấy chuyển phát nhanh. Đầu óc anh chàng rất nhạy bén, đánh giá hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tớ bảo rồi mà, cục cưng bé nhỏ của Hứa Định. Cười chết, hóa ra là Trì Tái Hạ à, hai cậu đang hẹn hò hả?” “Vẫn chưa!” Trì Tái Hạ vô thức phản bác. Ánh mắt nam sinh chuyển lên người cô, dường như lóe sáng hỏi: “Vẫn?” Cứu mạng, ai có thể tới hộ giá cô với! Chẳng lẽ cô là bé heo thật sao? “Ý tôi là không có, không hẹn hò! Hiểu lầm, hiểu lầm hết thôi… tôi còn có chút việc, hai người cứ nói chuyện, tôi đi trước đây!” Trì Tái Hạ thật sự không thể đợi tiếp nữa, quăng câu này xong bèn gấp gấp gáp gáp chào tạm biệt Hứa Định, chạy trốn khỏi điểm chuyển phát nhanh. Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, nửa người dưới của cô mặc váy nhung ngắn, nhưng hình như cô không cảm giác lạnh tí nào. Nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm đang lan ra toàn thân. Trong đầu rối loạn, lúc thì thấy mất mặt quá mất mặt xỉu… Khi lại muốn thuyết phục mình có gì mà xấu hổ chứ, bọn họ vốn dĩ là tình duyên mà. Cục cưng bé nhỏ thì đã làm sao, chẳng lẽ cô không phải cục cưng bé nhỏ của Thanh Sơn Bất Hứa à? Lôi Thanh Sơn Bất Hứa ra khỏi laptop hỏi xem anh ấy có dám phủ nhận không?! Hứa Định quan sát bóng lưng chạy lạch bạch dần xa của cô, cúi đầu cười một tiếng rất nhỏ. Anh chào hỏi nam sinh cùng nhóm chụp ảnh, rồi nhắc Trần Ổn: “Đi.” Trần Ổn vẫn không hiểu gì hết, đuổi theo hỏi: “Hai người quen nhau thật à, vì sao nam sinh vừa rồi cũng quen biết hai người? Tao nhớ Viện Hóa chất cách vách mà? Ai da mày kể coi, rốt cuộc mày với Trì Tái Hạ là sao, tao sắp tò mò chết rồi…” … “Gì cơ?” Một bên khác, Khương Tuế Tuế vốn định gặng hỏi quá trình cụ thể Trì Tái Hạ kết tình duyên trong game, nhưng khi nghe sự kiện chuyển phát nhanh xong, cô nàng chợt bật cười không kiềm chế nổi: “Há há há há há cậu muốn tớ cười chết à Trì Tái Hạ ha ha ha ha sao cậu lại buồn cười như thế!” Trì Tái Hạ dùng bưu phẩm còn chưa bóc ra đánh Khương Tuế Tuế: “Cười cười cười, cười chết cậu đi!” “Không phải, khụ, xin lỗi ha ha ha ha tớ sẽ nhịn một chút.” Khương Tuế Tuế cố gắng nén lại, nhưng thấy chuyển phát nhanh Trì Tái Hạ ném lên bàn thì vẫn muốn cười. Trì Tái Hạ tức giận quá chừng, tiện tay cầm kéo cắt răng rắc răng rắc túi bọc bên ngoài, còn cố ý xén ngang tên người nhận hàng, vò thành một đống ném vào thùng rác. Mắt không thấy tâm không phiền. “Rốt cuộc cậu mua gì vậy, đừng nói là mua giùm dây chuyền nha.” Khương Tuế Tuế miễn cưỡng nén cười: “Đai chống gù lưng, cậu mua đai chống gù lưng để chi thế? Trên mạng ai cũng bảo chẳng hiệu quả đâu, cậu mua cho mình mặc à?” “Cậu quản tôi à? Về phòng ngủ của mình đi, phiền quá phiền!” Trì Tái Hạ thật sự cảm thấy phiền chết, cũng không biết suốt ngày mình đang làm gì, cứ để lộ ra bộ dạng không được thông minh mấy. Cô vốn đang rất buồn ngủ, nhưng chuyện này đã khiến cô tỉnh táo tới độ cảm giác được mình có thể cố gắng thức thêm ba đêm nữa! Đúng lúc này, điện thoại rung lên, cô nhận được tin nhắn từ một tài xế trong nhà gửi đến, hỏi cô chiều nay mấy giờ tan học, tiết cuối học ở tòa nhà nào. Tuyết rơi nên trời lạnh, ông ấy xem vị trí, tới lúc ấy lái xe thẳng qua chỗ gần nhất đón cô. Ồ đúng, có người lớn trong nhà tổ chức mừng thọ, cuối tuần này phải về nhà ăn cơm. Suýt nữa cô đã quên. Như thế cũng tốt, về nhà hai ngày không vào game được, cô cũng không cần lo lắng việc mình sẽ ngại ngùng khi đối mặt với Thanh Sơn Bất Hứa trong game. Nhưng vẫn phải tranh thủ thời gian làm nghi thức ký khế ước, xong rồi cô sẽ lập tức đẩy tiến độ lên gặp mặt offline, tránh cho mỗi ngày phải “đóng vai chú hề” ở đây. Tế bào não kiếp này của cô cũng sắp tiêu hao hết vì phải bù vào mặt mũi rồi! - Vốn Trì Tái Hạ chỉ muốn về nhà hai ngày hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm, thuận tiện hóa giải một chút xấu hổ quê xệ kia mang đến, thế nên quên hẳn chuyện Lương Kim Việt về nước. Đến mức khi gặp Lương Kim Việt ở tiệc nhà, cô cũng không thể tránh kịp để giữ khoảng cách với anh ta. Hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, người lớn trong nhà cũng biết quan hệ của bọn họ rất tốt, nên hết sức tự nhiên sắp xếp hai người họ ngồi kế nhau. Lương Kim Việt không thay đổi nhiều, vẫn giữ tác phong cậu chủ bất cần đời trước kia, có phần lễ phép, nhưng không nhiều mấy. Trong dịp thế này mà anh ta cũng làm theo ý mình, chỉ lướt điện thoại. Lương Kim Việt ngồi xuống cạnh cô, xoa nhẹ đầu cô, không đàng hoàng hỏi một câu: “Trì đại tiểu thư, lâu rồi không gặp. Gần đây thế nào?” Có người lớn ở đây, Trì Tái Hạ đành nhịn nỗi xúc động muốn đẩy tay anh ta ra, ngoài cười nhưng trong lòng không cười trả lời: “Tốt lắm.” Lương Kim Việt cười, khi nhân viên phục vụ rót rượu đỏ cho cô thì nhắc nhở: “Làm phiền cho cô ấy thêm viên đá, cô ấy không uống giỏi lắm.” Trì Tái Hạ muốn từ chối, bác sĩ Trần ngồi kế bên đã bắt đầu khen ngợi Lương Kim Việt, bảo anh ta thật quan tâm thấu đáo mọi chuyện. Trong lòng Trì Tái Hạ sắp trợn mắt lên thẳng trời luôn rồi. Việc này mà đã gọi là quan tâm ư? Có muốn xem một chút bạn trai tiêu chuẩn của con gái ngài lột tôm cho con gái ngài thế nào không. Nghe người lớn hai bên giả vờ khen lẫn nhau, cô chỉ hy vọng thứ mang tên “gia yến đột ngột” này có thể nhanh chóng bay tới giai đoạn ăn cơm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trì Tái Hạ hỏi: “Sao anh đến đây vậy?” “Ai biết, có lẽ muốn tác hợp cho chúng ta đó.” Lương Kim Việt uể oải, cũng không cố gắng nhỏ giọng: “Năm sau em ra nước ngoài, đã nghĩ kỹ muốn chọn trường nào chưa?” “Chuyện năm sau bây giờ anh hỏi làm gì, mắc mớ gì đến anh?” “Ý anh là, em có thể theo học trường của anh.” Lương Kim Việt nhấp một ngụm đồ uống, thuận miệng đáp. Trì Tái Hạ buồn cười: “Tại sao tôi phải đến trường học của anh? Chuyện của tôi anh bớt can thiệp vào đi.” Lương Kim Việt nhìn thoáng qua cô, cũng không rõ ẩn ý gì mà khẽ gật đầu, không đề cập về chủ đề này nữa. Khi ăn gần xong bữa cơm này, Trì Tái Hạ chủ động nói mình muốn về trường học trước. Nghe thế, mẹ Lương Kim Việt tỏ vẻ đương nhiên bảo Lương Kim Việt: “A Việt, con lái xe đưa tiểu Hạ về nhé.” . Truyện Quan Trường Bác sĩ Trần cũng cười cười: “Hạ Hạ, dẫn Kim Việt tham quan trường con một chút, các con cũng thuận tiện tâm sự chuyện ra nước ngoài. Kim Việt, phiền con rồi.” Lương Kim Việt đáp: “Không phiền gì đâu ạ, dì.” Trì Tái Hạ im lặng. Bác sĩ Trần giỏi giả bộ thật, không ít lần bà ấy chê bai hành vi ăn chơi trác táng của Lương Kim Việt. Dạo trước, khi cô bảo mình có cảm tình với Lương Kim Việt, bác sĩ Trần đã thẳng thừng bảo ánh mắt cô chẳng ra sao cả, còn nói loại đàn ông này yêu đương thì được, nhưng kết hôn thì không nên, hãy bớt tự làm khổ bản thân. Nói ngay điểm quan trọng, cũng không hề sai. Ngồi lên con xe thể thao ngay cả động cơ cũng đang kêu gào nó rất đắt của Lương Kim Việt, Trì Tái Hạ không nhìn lấy một lần, chỉ chơi điện thoại suốt cả đường. Cô chỉ hy vọng tốc độ của nó xứng đáng với tiếng ồn đinh tai nhức óc, có thể đưa cô về trường sớm. Vào đêm đông, đường đi rất yên tĩnh, hai người không nói chuyện gì. Lương Kim Việt kết nối bluetooth trên xe, vừa phóng như bay vừa nhận mấy cuộc điện thoại. Trong đó có hai nữ sinh gọi đến, một người là bạn học cấp 3 Trì Tái Hạ biết. Bọn họ đã nghe tin anh ta nghỉ về nước, bèn rủ anh ta ra ngoài chơi, giọng điệu cũng không thiếu phần mập mờ tán tỉnh. Trì Tái Hạ phối hợp lướt điện thoại, chuyện không liên quan đến cô. Cô chưa từng phủ nhận có một đoạn thời gian mình đã thích Lương Kim Việt như thế. Trong khoảng thời gian đó, mỗi khi bắt gặp anh ta đi gần các nữ sinh khác, trong lòng cô sẽ không thoải mái, ba ngày đã có hai ngày tự khiến bản thân tức hết sức. Thậm chí lúc đầu khi hay tin anh nghỉ về nước, trong nháy mắt, chính cô cũng không xác định được, không xác định nếu mình gặp lại Lương Kim Việt thì có khó chịu không. Nhưng hiện tại, cô chắc chắn đã biết một điều, mọi chuyện trong quá khứ đã trôi qua thật rồi, nghe mấy cuộc đối thoại không phân rõ giới hạn này, lòng cô cũng lặng như nước. Hình như rất khó để cô nhớ về bao cảm xúc ấm ức trước kia. Khi xe dừng dưới tòa ký túc xá, Lương Kim Việt tháo dây an toàn, xuống xe rồi vòng qua ghế phụ, mở cửa giúp cô. Đúng lúc đấy, Hứa Định và bạn cùng phòng bước ngang qua tòa ký túc xá Ban Quốc tế, ánh mắt anh đã bị chiếc xe thể thao phách lối kia hấp dẫn. Anh dừng cách đó không xa. Trong đêm đông, cơ thể cao gầy lạnh lẽo, đứng dưới bóng đèn đường, hóa thành một bóng ma yên lặng không một ai chú ý.