Tin đồn về thách đấu giữa Gideon và Morland gần như bị nhấn chìm bởi tin đồn về sự bất hòa.

Mọi người trong xã hội, đa phần bị Harriet ghê tởm, tỏ ra hứng thú với sự từ chối trò chuyện với chồng của cô. Tin đồn lan nhanh như đám cháy rừng vào cái đêm ở vũ hội. Cô dâu của Quái Vật Lâu Đài Blackthorne đã nhún vai từ chối chồng mình. Sự suy đoán tập trung phát tán nguyên do của sự bất hòa.

Những lý do cá nhân mà Harriet đã dùng để từ chối nói chuyện với chồng cô thì không thú vị bằng bản thân sự bất hòa đã mang lại cho xã hội trò tiêu khiển hào hứng.

Harriet sớm nhận ra rằng vô cùng khó khăn để phớt lờ Gideon khi mà anh lựa chọn không để bị phớt lờ. Và anh tỏ vẻ vui sướng được mồi chài cô nơi công cộng.

Cô đã tham dự một buổi nói chuyện hấp dẫn với nhóm đam mê hóa thạch ở vũ hội khi Gideon xuất hiện. Anh đã nhân từ vắng mặt mọi buổi tối cho đến hôm nay. Nhưng vào lúc mười một giờ anh bước chân qua cửa và đi thẳng đến chỗ Harriet. Như thường lệ, anh không hề gật đầu chào bất cứ ai trên đường đi.

“Chào buổi tối, em yêu,” anh đĩnh đạc nói khi đứng trước mặt cô một bước. “Tôi tin họ sẽ chơi một điệu valse. Em sẽ khiêu vũ với tôi chứ?”

Harriet hếch cằm và quay lưng lại với anh. Cô cắm cúi vào cuộc chuyện trò như thể người chồng khổng lồ của cô không đứng lù lù bên cạnh.

Nhóm người xung quanh cô can đảm xúc tiến cuộc thảo luận về hóa thạch biển, nhưng hiển nhiên giờ này không ai có thể tập trung được nữa. Tất cả bọn họ đều quá tò mò về những diễn biến sắp tới. Harriet có thể phớt lờ Quái Vật, nhưng không ai khác có thể làm được như thế.

Gideon tỏ vẻ không nhận ra anh đã bị khước từ. “Cảm ơn, em yêu. Tôi biết em không thể từ chối một điệu valse mà.”

Harriet nén tiếng rít kinh ngạc khi hai tay bự chảng của Gideon từ đằng sau vòng qua thắt lưng cô.

Anh nâng cô lên và nhẹ nhàng đưa cô ra sàn nhảy giữa một tràng cười rúc rích nhức nhối và tiếng thở hổn hển không tán thành. Anh đặt cô xuống, ôm cô trong tay, và lả lướt cùng cô trong điệu valse. Cô không thể bỏ trốn khỏi sự giam cầm êm ái giữa cánh tay anh.

Harriet trừng mắt lên với anh.

Gideon mỉm cười nhìn xuống cô. Đôi mắt màu hung lấp lánh. “Mất khả năng nói rồi sao em yêu?”

Cô muốn dạy anh một bài học, nhưng cô không thể. Nếu làm thế cô sẽ phá vỡ lời thề giữ im lặng. Không còn gì để làm ngoại trừ kết thúc điệu valse đáng nguyền rủa này. Harriet biết tỏng những cái nhìn chằm chằm thán phục và những nhận xét rì rầm từ khắp nơi xung quanh cô.

Quả là miếng mồi ngon cho cảnh tượng nho nhỏ sẽ trở thành đề tài bàn tán trong buổi sáng ngày mai, Harriet cáu bẳn nghĩ. Vũ hội đã vo ve đủ về câu chuyện rồi.

Lại thêm một hành động thái quá từ Quái Vật Lâu Đài Blackthorne.

Gideon trò chuyện như thường lệ từ tình hình thời tiết đến số lượng người đã đến Vũ hội Berkstones. Harriet lườm nguýt một điểm qua vai anh khi anh dẫn cô khắp sàn nhảy.

“Tôi nhìn thấy Fry và Applegate vừa đến,” Gideon thì thầm khi tiếng nhạc kết thúc. “Xin em thứ lỗi, em yêu. Tôi có công việc cần bàn với họ.”

Harriet quay gót và nhanh nhảu hòa vào nhóm bạn của cô. Khi cô liếc ra sau vai cô nhìn thấy Fry và Applegate lảng vảng cùng Gideon trong cuộc chuyện trò có vẻ rất hệ trọng.

Cô không phải là người duy nhất chú ý đến bộ ba kia. Mọi người trong phòng khiêu vũ đều truyền tai nhau những gì đang diễn ra.

“Tin đồn về trận đấu tay đôi,” Phu nhân Youngstreet thì thầm ảm đạm với Harriet khi cô quay lại chỗ những người bạn. “Tất nhiên Fry nói mọi chuyện đều trong vòng bí mật. Ông ta và Applegate đều hành xử như phụ tá của St. Justin. Không nghĩ rằng cô biết chi tiết câu chuyện?”

“Không, tôi không biết,” Harriet tuyên bố chắc nịch.

Ít phút sau Effie đến bên cô. “Cả phòng khiêu vũ đều thất vọng. Thật vậy sao? St. Justin sẽ đấu tay đôi à?”

“Không có nếu cháu có thể ngăn cản,” Harriet lầm bầm.

Effie nheo mắt nhìn cháu gái. “Chuyện gì vậy, Harriet? Chuyện quái quỷ gì xảy ra vài phút trước vậy? Chuyện St. Justin bế cháu lên và đưa cháu ra sàn nhảy. Mọi người đang nói về chuyện đó.”

“Người ta luôn nói về St. Justin,” Harriet thì thầm. “Cháu cần một ly nước chanh. Hay có lẽ thứ gì đó mạnh hơn.”

Phu nhân Youngstreet tươi cười. “Người hầu sắp mang đến trên một cái khay. Hồi nãy tôi đã yêu cầu. Sẽ đỡ hơn đấy, cô em.”

Harriet cầm ly nước gần nhất lên, không cần biết đó là sâm banh hay là nước chanh. Cô uống một hơi và đứng nhịp chân.

Effie cau mày. “Tối nay cố gắng đừng tạo thêm lời đồn nữa nhé, Harriet. Đã khá đủ rồi đó.”

“Vâng, Cô Effie.”

Effie ném cho cháu gái cái nhìn trấn áp cuối cùng và lẩn lút vào trong đám đông.

Hội đam mê hóa thạch thu nhỏ này thử bắt đầu lại cuộc trò chuyện một cách lịch sự. Nhưng nỗ lực của họ bị ngăn cản bởi sự xuất hiện của Clive Rustton.

Ông ta lom khom thẳng vào vòng người nho nhỏ của Harriet và đóng khung cô với tia nhìn lảo đảo. Nhóm nhỏ trở nên im ắng.

“Vậy là,” Rushton nói bằng một giọng cay độc. “Cô đã thành công trong việc cưới Quái Vật. Chúc mừng, Phu nhân St. Justin. Vì cô đã cưới một tên sát nhân.”

Harriet kinh ngạc nhìn trân trối ông ta. “Sao ông dám, thưa ông?”

Rushton không thèm đếm xỉa cô và phản ứng khiếp đảm của nhóm nhỏ gồm những thợ săn hóa thạch.

“Bao lâu?” Rushton nhấn giọng. “Bao lâu thì cô sẽ bị con quỷ ném qua một bên? Bao lâu trước khi Quái Vật ra tay với cô? Cô sẽ an toàn được bao lâu hả Phu nhân St. Justin.”

Bàn tay Harriet run run phản ứng. Chiếc ly cô đang cầm chòng chành liên hồi. “Làm ơn, thưa ông. Dù rõ ràng ông vẫn còn quẫn trí sau từng đó năm và ông có sự cảm thông sâu sắc nhất từ tôi. Nhưng ông phải đi trước khi St. Justin thấy ông đang nói chuyện với tôi như thế này.”

“Quá muộn rồi,” Gideon lặng lẽ nói khi anh hiện ra bên cạnh Harriet. “Tôi đã nghe thấy ông ta nói rồi.”

Cặp mắt đen sẫm của Rushton chuyển sang Gideon. “Đồ sát nhân. Ngươi đã giết con bé. Ngươi đã giết con gái ta.” Giọng ông ta tăng cao thành tiếng rống không nghi ngờ gì đã được trui rèn qua những bài rao giảng. “Nghe ta nói đây. Quái Vật Lâu Đài Blackthorne sẽ sớm xuống tay với một nạn nhân khác. Cô vợ ngây thơ của hắn sẽ bị chết giống như đứa con gái ngây thơ của tôi.”

Trước khi mọi người nhận ra ý định của Rushton thì ông ta đã giật ly sâm banh trên tay Phu nhân Youngstreet và tạt thẳng vào mặt Gideon.

Cơn thịnh nộ tràn qua người Harriet. “Không được gọi anh ấy là Quái Vật, mẹ kiếp.”

Cô xoay ly sâm banh của cô vào thẳng gương mặt ngơ ngác của Rushton. Rồi cô phóng vào ông ta.

Rushton sững sờ lùi lại một bước. Ông ta đưa tay ra tự vệ.

Phu nhân Youngstreet hét lên. Nhiều phụ nữ thấy cảnh tượng đó cũng làm giống vậy. Đàn ông trơ mắt đứng nhìn, nét mặt họ đầy vẻ kinh sợ và bối rối. Không ai nhúc nhích.

Rõ ràng không ai biết hành động xã giao phải phép trong trường hợp trận ẩu đả phòng khiêu vũ được một quý bà mào đầu.

Không ai ngoại trừ Gideon.

Anh tiến lên một bước và túm gọn Harriet ngay khi cô bắt đầu đấm thùm thụp Rushton. Gideon cười khanh khách đến nỗi suýt đánh rơi cô.

“Đủ rồi, thưa bà.” Gideon nhẹ nhàng ném cô qua vai và giữ cô yên lặng với cánh tay vòng qua hai bên đùi cô. “Bà đã bảo vệ thành công danh dự của tôi. Mục sư Rushton tốt lành đã bị đánh bại, tôi tin là vậy. Phải vậy không, thưa ông?”

Bị vắt qua vai Gideon như thế, Harriet khó mà thấy được diễn tiến sự việc. Cô ngửa đầu đủ xa để nhìn thấy nét mặt giận dữ của Rushton.

Rushton không đáp trả những lời cay độc của Gideon. Thay vào đó ông ta loạng choạng xô đẩy đám đông vẫn còn kinh ngạc và đi về phía cửa ra vào của phòng khiêu vũ.

Gideon đặt Harriet trở lại mặt đất. Cô vuốt váy và ngước lên để thấy anh đang cười toe toét với cô. Mắt anh có màu vàng nóng chảy.

“Một điệu valse nữa chứ, phu nhân?” Gideon hỏi, nhã nhặn cúi xuống tay cô.

Harriet đã quá căng thẳng bởi những sự kiện đến nỗi cô trở lại vòng tay anh mà không nói một lời.

Tối đó Gideon đến phòng cô sau khi cô đã lên giường như thể mọi việc vẫn hoàn toàn bình thường giữa hai người.

Hành động đó chọc giận Harriet, cô đã có cơ hội hồi phục sau cảnh tượng ở vũ hội Berkstones. Cô quay lưng với anh khi anh tha thẩn lên giường.

“Em có thích buổi tối nay không, em yêu?” Gideon hỏi khi anh đặt nến xuống cuối bàn.

Harriet ấn định cho mình sự im lặng sắt đá.

“Đúng rồi, nó khá giống một phi vụ thuần hóa phải không? Thật ra là, rất ngốc nghếch.” Gideon ném áo choàng ngủ lên ghế, kéo chăn và nằm bên cạnh cô. Anh trần truồng. “Tuy nhiên, trông em vẫn đáng yêu như thường lệ.”

Harriet cảm nhận được cánh tay anh vòng qua eo cô từ phía sau. Tay anh nghỉ ngơi trên ngực cô. Cô cố gắng mặc kệ nó.

“Harriet, tối nay khi em nói em yêu tôi thì em có thực sự nghĩ như vậy không?”

Quá sức rồi. Harriet quên mất lời thề giữ im lặng. “Lạy Chúa, Gideon, đây không phải lúc hỏi em câu đó. Em rất giận ngài.”

“Phải, tôi biết. Em đang không nói chuyện với tôi.” Anh hôn lên gáy cô.

“Đúng vậy, em không nói.”

“Nhưng em có nghĩ như thế không?”

“Có,” cô thừa nhận, hoàn toàn cáu bẳn. Tay anh lướt dọc mông cô và chân anh di chuyển giữa hai chân cô. Cô có thể cảm nhận được anh đang tìm bộ phận mềm mại của cô. Lưng cô vẫn xoay về phía anh, nhưng không hề làm anh nản chí.

“Tôi vui,” Gideon nói. Anh đẩy mép váy lên đến thắt lưng cô. “Đó là tất cả những gì tôi muốn thảo luận vào lúc này. Em không cần nói thêm gì khác nếu em không muốn. Tôi hiểu mà.”

“Gideon -”

“Im lặng.” Anh chồm người bên trên cô, hôn yết hầu và vùng nhạy cảm dưới lỗ tai. Tay anh di chuyển trên mông cô. Một ngón tay trượt vào giữa hai nửa cầu mềm mại.

Harriet rùng mình, cơ thể của cô ấm lại ngay tức thì sau cái chạm của anh. “Gideon, khi em nói em sẽ không nói chuyện với ngài thì em đã nghĩ như thế.”

“Tôi tin em.” Ngón tay anh chu du thấp hơn và từ từ lách vào trong. Anh hành động dịu dàng, kéo ra sức nóng ẩm ướt, mở cô ra, làm cô sẵn sàng.

“Gideon, ngài đang cười nhạo em à?”

“Tôi không bao giờ cười nhạo em, người yêu dấu. Nhưng thỉnh thoảng em khiến tôi mỉm cười.”

Và rồi bất thình lình ngón tay của anh biến mất và anh âu yếm, chậm chạp đi vào trong cô.

Cho dù Harriet có muốn tiếp tục thảo luận thì tại thời điểm đó, cô không thể làm được. Khoái cảm đã che lấp mọi ý nghĩ cần nói.

Sáng hôm sau Harriet đã sắp đặt tham gia một buổi trưng bày mua sắm cùng Felicity và Effie. Cô không mong đợi việc đó. Cô biết Effie sẽ giảng giải cho cô một cách nghiêm khắc về những sự kiện tại vũ hội Berkstones.

Khi một cô hầu gõ cửa để thông báo rằng em gái và cô của cô đã đến và đang đợi, Harriet niêm phong lá thư cô vừa viết xong.

“Cô sẽ gửi cái này trong hôm nay, cô hiểu chưa?” Cô nói với cô hầu.

Cô gái nhanh nhảu gật đầu và bỏ đi tìm một tên đầy tớ. Harriet miễn cưỡng cầm mũ bê-rê lên và đi xuống lầu.

Tuy nhiên khi cô xuống đến hành lang, cô không thấy bóng dáng Felicity và Effie. “Owl, họ đâu rồi?”

“Ông chủ đã mời họ ghé vào thư viện trong lúc chờ đợi bà, thưa bà.” Owl mở cửa cho cô.

“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.” Harriet chạy vào thư viện và nhìn thấy Felicity và Effie ngồi đối diện Gideon. Cô rên rỉ.

Gideon đứng lên, mắt anh ánh lên vẻ buồn cười. “Chào buổi sáng, em yêu. Tôi thấy là em đã chuẩn bị khởi hành. Em sẽ về nhà lúc mấy giờ?”

Chiến dịch im lặng đang chứng tỏ nó cực kì khó thực hiện giống như Harriet đã khám phá ra tối qua. Tuy nhiên, sáng nay cô vẫn kiên trì tiếp tục. Cô đã kết luận rằng đó là vũ khí duy nhất của cô để giúp Gideon suy nghĩ có lý trí.

Harriet vừa nhìn Felicity vừa cột dây mũ. “Em có thể bảo với ngài đây rằng sau khi chúng ta mua sắm chị sẽ tham dự một buổi họp mặt của Hiệp hội hóa thạch và di tích. Chị sẽ về nhà trước bốn giờ.”

Mắt Felicity lóe sáng cười cợt. Cô đằng hắng khẽ khàng và quay sang Gideon. “Vợ ngài nói rằng chị ấy sẽ về nhà trước bốn giờ, thưa ngài.”

“Tuyệt vời. Vừa đúng giờ cho một chuyến dạo chơi trong công viên.”

Harriet quắc mắt. “Felicity, bảo với ngài đây rằng hôm nay chị không có hứng thú cưỡi ngựa trong công viên.”

Felicity che dấu tràng cười toe toét khi cô nhìn sang Gideon. “Chị gái tôi bảo chuyển lời cho ngài rằng -”

“Tôi nghe rồi,” Gideon thì thầm, hai mắt chỉ nhìn Harriet. “Tuy nhiên, chiều nay tôi ước được cưỡi ngựa trong công viên và tôi biết cô ấy sẽ đi cùng tôi. Tôi rất háo hức được thấy cô ấy cưỡi trên con ngựa cái mới.”

“Con ngựa cái mới gì thế?” Harriet hỏi. Rồi cô nhận ra cô đang hỏi thẳng Gideon. Cô đảo qua em gái một cách chóng vánh. “Hỏi ngài ấy về con ngựa mới ngài vừa đề cập.”

“Lạy Chúa tôi,” Effie lầm bầm. “Tôi không thể tin nổi việc này. Thật là lố bịch.”

Tuy nhiên, Felicity lại rất thích trò chơi này. “Chị gái tôi tò mò về con ngựa cái mới, thưa ngài.”

“Vâng, tôi hình dung được cô ấy sẽ thế. Bảo cô ấy rằng hôm qua con ngựa cái đã vào chuồng của chúng tôi và chiều nay cô ấy sẽ thấy nó khi cùng tôi cưỡi ngựa dạo công viên.”

Harriet trừng mắt với anh. “Felicity, hãy tử tế bảo chồng chị rằng chị sẽ không bị mua chuộc.”

Felicity mở miệng để thuật lại câu cảnh báo, nhưng Gideon đã ngăn cô. Anh đưa bàn tay lên.

“Tôi hiểu rồi. Vợ tôi không muốn tôi nghĩ tôi đang cố gắng phá vỡ sự im lặng của cô ấy bằng cách dùng con ngựa cái làm quà. Vui lòng cam đoan với cô ấy rằng tôi không có ý định như vậy. Con ngựa cái được mua trước khi cô ấy ngưng nói chuyện với tôi, vì vậy cô ấy không cần day dứt về việc cưỡi nó.”

Harriet quẳng cho anh cái liếc mắt ngờ ngợ và rồi nhìn sang Felicity. “Bảo với ngài ấy rằng chị cảm ơn vì con ngựa cái, nhưng hôm nay chị không cảm thấy có hứng thú cưỡi ngựa với ngài ấy. Chúng tôi không thể trao đổi và buổi cưỡi ngựa sẽ rất kì cục.”

“Chị ấy nói -” Felicity bắt đầu.

“Được rồi, tôi đã nghe,” Gideon nói. “Vấn đề là, nếu một mình tôi cưỡi ngựa trong công viên sau chuyện tối qua, người ta chắc chắn sẽ nói rằng tôi là chủ đề của rất nhiều xét đoán khó chịu. Thậm chí ai đó có thể nói tôi đang đánh đập vợ mình.”

“Vớ vẩn,” Harriet cáu kỉnh với Felicity.

“Tôi không chắc nữa,” Gideon mơ màng nói. “Người ta trông chờ điều tệ hại nhất từ Quái Vật Lâu Đài Blackthorne. Đánh vợ sẽ phù hợp cho những tin đồn về anh ta. Và sau khi những dự đoán và những cáo buộc kinh khủng của Rushton tối qua, ắt hẳn mọi người đang chờ đợi điều xấu xa nhất sẽ xảy đến. Bà có đồng ý thế không vậy Bà Ashecombe?”

Effie ném cho anh cái nhìn suy tư. “Vâng. Rất có thể. Một điều chắc chắn là, hôm nay không hề thiếu tin đồn. Cái này cộng cái khác, hai người đã xoay xở cho cả hai cùng vang danh.”

Harriet nghiến răng, cô bị rúng động bởi khả năng anh đã nói đúng. Mọi người luôn sẵn lòng tin điều xấu xa nhất ở Gideon và anh không làm gì để ngăn họ lại. Tối qua cô đã thật sự nối tiếp vòng xoáy thị phi vốn luôn quay cuồng chung quanh anh. Nếu hôm nay người ta không thấy cô đi cùng anh thì tin tức về sự rạn nứt của họ sẽ tràn lan.

“Rất tốt.” Harriet hếch cằm. “Felicity, em có thể thông báo cho ngài ấy rằng chiều nay chị sẽ cùng ngài cưỡi ngựa trong công viên.”

“Tôi vui vì được nghe điều đó, em yêu,” Gideon thì thầm.

Effie tròn mắt. “Tôi thấy đã đủ cho cuộc trò chuyện khùng điên này rồi. Chúng ta đi thôi.”

“Chắc thế.” Harriet dẫn đầu ra khỏi thư viện. Cô không thèm ngoái lại nhìn Gideon vì cô biết anh đang âm thầm cười nhạo cô.

Ít phút sau, khi Effie và Felicity ngồi đối diện Harriet trong xe ngựa, Felicity không nhịn nổi phải cười rúc rích.

“Chị không thấy có gì đáng cười,” Harriet càu nhàu.

“Chị có thể chịu đựng cái trò không nói chuyện với ngài ấy trong bao lâu chứ?” Felicity hỏi. “Em được nghe rất nhiều bạn nhảy kể việc trên sàn khiêu vũ tối qua rằng những trận cá cược đang diễn ra trong các câu lạc bộ. Mọi người đang cố đoán chính xác thời gian kéo dài của sự bất hòa này.”

“Không phải việc của họ,” Harriet phản bác.

Effie cau mày nghiêm nghị với cháu gái. “Trong trường hợp này lẽ ra cháu nên giữ riêng sự bất hòa này.”

“Không thể làm thế được,” Harriet nói. “Gideon khăng khăng khiêu khích cháu mỗi khi có dịp. Như vài phút trước ngài ấy đã làm thế trong thư viện. Ngài từ chối tôn trọng sự thật là cháu không nói chuyện với ngài nữa.”

Effie giương mắt tò mò. “Cháu không thể bị bất ngờ khi biết rằng xã hội đang nhìn thấy việc ngày khá thú vị. Chồng cháu luôn là một nguồn tin đồn thất thiệt.”

“Cháu biết,” Harriet thừa nhận.

“Tấn công Rushton như cháu đã làm tối qua chỉ cộng thêm một mảng phấn khích to tướng cho những tin đồn.”

Harriet quắc mắt. “Rushton lại gọi St. Justin là một con quái vật. Cháu không thể chịu nổi khi mà mọi người gọi ngài ấy bằng cái tên khủng khiếp đó.”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta có cơ hội gặp riêng chị,” Felicity nói, cố ý nghiêng người về trước. “Và em đang muốn biết đến chết đi được là tại sao chị lại không nói chuyện với St. Justin? Có liên quan gì đến lời đồn về trận thách đấu chúng ta đang được nghe không vậy? Chuyện gì đang xảy ra hả Harriet?”

Harriet nhìn em gái và cô rồi gần như òa khóc. “Hai người đã nghe về trận đấu tay đôi à?”

“Mọi người đều nghe rồi,” Felicity trấn an cô. “Vì Chúa, St. Justin cho Fry và Applegate làm phụ tá. Không ai trong số họ có thể giữ im lặng. Họ đều quá sa lầy trong ý nghĩ họ đang là cái rốn của vũ trụ.”

“Như thế là vô cùng xúc phạm.” Effie phàn nàn. “Vì Chúa, một trận đấu tay đôi được cho là nên tiến hành trong bí mật.”

“Luôn có tin đồn râm ran về những trận đấu tay đôi.” Felicity chỉ ra.

“Đúng, nhưng trong trường hợp này vấn đề thực tế trở thành mối bận tâm của công chúng. Cả thế giới đều biết về nó.”

“Ồ, cô ơi.” Harriet mò mẫm tìm khăn tay trong túi xách. “Cháu rất sợ St. Justin sẽ bị bắn hay bị buộc phải rời khỏi đất nước. Và tất cả là tại Ông Morland. Hắn ta không đáng phải đấu tay đôi. Cháu đã giải thích như thế với St. Justin, nhưng ngài ấy không chịu bỏ qua.”

Effie trầm ngâm nhìn cô. “Đó là lý do cháu không nói chuyện với chồng sao? Cháu giận ông ta vì đã mạo hiểm cổ mình trong một trận đấu súng à?”

Harriet ủ ê gật đầu. “Đúng vậy. Và tất cả là lỗi của cháu.”

Felicity ngả ra ghế. “St. Justin thách đấu Morland bởi vì Morland đã nói gì đó với chị à? Có phải thế không?”

Harriet thở dài. “Hơn là một sự xúc phạm, chị phải công nhận như thế. Tuy nhiên -”

“Hơn xúc phạm rất nhiều sao?” Effie hỏi.

“Ông Morland đã tấn công cháu, nếu cô muốn biết sự thật.” Harriet trông thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt của cô mình và hấp tấp trấn an bà. “Không có tổn thương nguy hiểm nào. Ngoại trừ Ông Morland. Cháu đã đánh rơi một tảng đá khá to lên đầu hắn ta. Nhưng St. Justin không chịu để mọi việc rơi vào dĩ vãng.”

“Cô không nghĩ vậy,” Effie vặn lại. “Tin này thay đổi mọi thứ. Tất nhiên St. Justin phải làm gì đó.”

“Ôi, Harriet,” Felicity thở dốc. “St. Justin sẽ tham dự một trận đấu súng vì danh dự của chị, em nghĩ chuyện đó vô cũng lãng mạn.”

“À, chị không nghĩ vậy,” Harriet cáu kỉnh. “Chị phải tìm cách ngăn cản việc này.”

“Ngài ấy hẳn rất yêu chị,” Felicity nhận định, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Harriet nhăn nhó. “Không phải vậy đâu. Chỉ đơn giản là St. Justin xem trọng danh dự của bản thân.”

“Và chị là vợ ngài ấy, danh dự của hai người bện chặt vào nhau,” Felicity êm ái nói.

“Xui xẻo thay, đúng như vậy.” Harriet thẳng lưng kiên quyết. “Nhưng chị sẽ tìm ra cách ngăn trận đấu ngu xuẩn này. Chị đã thực hiện vài bước rồi.”

“Vài bước?”

“Sáng nay trước khi hai người đến chị đã gửi thư kêu gọi giúp đỡ.”

Effie nhìn cô chằm chằm. “Sự trợ giúp như thế nào?”

“Cha mẹ St. Justin,” Harriet hài lòng nói. “Cháu đã gửi một tin nhắn cho họ báo rằng có vài chuyện khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Cháu tin chắc họ sẽ giúp cháu tìm cách đặt dấu chấm hết cho vấn đề này. Rốt cục thì St. Justin là con trai và người thừa kế duy nhất của họ. Họ sẽ không muốn ngài ấy mạo hiểm tính mạng trong một trận đấu tay đôi giống như cháu vậy.”

Tin đồn về trận đấu tay đôi và Sự Bất Hòa và pha tấn công của Harriet nhắm vào Rushton không chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Harriet phát hiện ra rằng buổi chiều hôm đó chúng cũng được bàn tán trong buổi họp của Hiệp hội hoá thạch và di tích.

Fry và Applegate, trông có vẻ nghiêm trọng và cực kì quan trọng, tự cho mình là biểu tượng của những người đàn ông của hành động chớp nhoáng vào khoảng khắc họ bước vào phòng khách của Phu nhân Youngstreet. Mọi người xúm lại gần hai người với hy vọng lượm lặt được chút ít thông tin.

“Vấn đề danh dự,” Fry trịnh trọng tuyên bố. “Tất nhiên không thể thảo luận sâu hơn. Vấn đề rất trầm trọng. Rất trầm trọng thật đấy.”

“Hoàn toàn không thể nói về nó,” Applegate nói. “Chắc rằng tất cả các bạn đều hiểu. Chỉ có thể nói St. Justin đã đương đầu như một quý ông. Tôi sợ rằng không thể nói điều tương tự cho đối phương. Từ chối gặp chúng tôi hoặc nói tên phụ tá.”

Harriet, người đang ngồi trên ghế sô-pha, nghe lỏm nhận xét của Applegate và hơi vui lên. Cô tuyệt vọng tự hỏi điều đó có phải là Morland sẽ tìm cách hủy bỏ trận đấu súng. Có lẽ hắn sẽ gửi lời xin lỗi đến Gideon. Cô nhoài người về trước, căng thăng nghe thêm từ Applegate.

Rủi thay, Phu nhân Youngstreet chọn ngay lúc này để đến ngồi cạnh cô. Bà nháy mắt khôi hài. Harriet nhận ra bà ta đã uống một cốc rượu sơ-ri buổi chiều.

“Ôi, ôi, ôi, cô gái của tôi,” Phu nhân Youngstreet nói đàng hoàng. “Quả là một màn trình diễn xuất chúng của cô. Nhảy xổ vào Rushton như một con cọp cái bé nhỏ.”

“Ông ta gọi St. Justin là quái vật,” Harriet tự vệ nói.

Phu nhân Youngstreet gục đầu qua một bên mà suy tư. “Cô biết không, cho đến gần đây tôi chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến Rushton. Không tin được là ông ta đã thô lỗ đến thế. Nhưng những ngày này người ta thấy ông ta ở khắp nơi nhỉ?”

“Phải,” Harriet thì thầm. “Đúng vậy.”

Mọi người càng nói nhiều về trận đấu tay đôi thì nó càng trở nên đáng ngại và không thể tránh khỏi. Harriet biết rõ chiến dịch thay đổi quyết định của Gideon bằng cách từ chối nói chuyện với anh đã không có hiệu quả. Cô ảm đạm tự hỏi liệu cô có nên bỏ dỡ chiến thuật này.

Anh thậm chí còn không để tâm cơn giận của cô.

Chiều hôm đó anh giúp cô cưỡi con ngựa cái xinh xắn mới của cô, anh góp phần vào một buổi trò chuyện đơn phương dễ chịu như thể Harriet vẫn đáp trả một cách bình thường.

“Vậy em nghĩ gì về nó vậy? Hai người làm thành một cặp tuyệt vời.” Gideon nhẹ nhàng ném Harriet lên yên ngựa và rồi lùi lại chiêm ngưỡng hình ảnh cô đĩnh đạc trên con ngựa cái. Anh gật đầu hài lòng. “Phải nói là đáng ngạc nhiên.”

Harriet mặc bộ trang phục cưỡi ngựa màu hồng ngọc với mũ đỏ nổi bật trên mái tóc dày, khó có thể giữ im lặng. Con ngựa Ả rập nhỏ nhắn thật sự rất đẹp. Trong đời Harriet chưa từng thấy một con ngựa thanh nhã như thế. Cô vui sướng vỗ nhẹ cái cổ thanh mảnh.

Dịu dàng, thông minh và dễ bảo, con ngựa cái háo hức nhảy dựng lên bên cạnh con ngựa hồng to lớn của Gideon. Con ngựa Ả rập rõ ràng không hề e dè kích thước của con ngựa hồng.

Harriet nhận biết sâu sắc những cái nhìn chăm chú khi họ cưỡi ngựa trong công viên. Cô biết cô và Gideon có lẽ đã trở thành một cặp thu hút sự chú ý, không chỉ bởi tin đồn xung quanh họ mà còn bởi vì hình ảnh hai người trên lưng ngựa. Một hiệp sĩ cưỡi con ngựa chiến của mình trong buổi dạo chơi với phu nhân cưỡi trên con ngựa nhỏ, cô trầm tư.

Harriet bị ấn tượng bởi hình ảnh đó đến nỗi cô gần như phá bỏ lời thề im lặng để kể Gideon nghe. Môi cô hé ra cho những câu đó và cô nghiêm túc bưng bít chúng lại.

Gideon cười ân cần. “Tôi biết việc giữ im lặng là rất khó cho em, em yêu. Và hoàn toàn vô ích. Em đã nói tôi bướng bỉnh khác thường. Em sẽ không thay đổi được quyết định của tôi bằng sự im lặng của em đâu.”

Harriet trừng mắt và biết anh đã đúng. Người đàn ông này ngoan cố không thể tả. Cô từ bỏ chiến dịch im lặng với cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn bực tức.

“Ngài nói đúng, thưa ngài.” Cô quả quyết nói. “Ngài cực kì cố chấp. Nhưng ngài có gu tuyệt vời về ngựa.” Cô mỉm cười sung sướng với con ngựa cái xinh xắn của cô.

“Cảm ơn, em yêu,” Gideon khiêm tốn nói. “Luôn cảm thấy vui khi biết tôi hữu ích cho vài mục đích.”

“Em có rất nhiều mục đích với ngài, thưa ngài. Nhưng ngài sẽ không có ích với em chút nào nếu ngài tự giết mình trong một trận đấu tay đôi ngu ngốc.” Cô bốc đồng quay sang anh. “Gideon, ngài nhất quyết không bỏ qua sao?”

Môi Gideon cong lên. “Bà thật dai dẳng đấy, thưa bà. Tôi sẽ nói cho em thêm một lần nữa rằng em không cần lo lắng gì hết. Mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát. Thử có lòng tin vào đức lang quân đáng thương của em xem nào.”

“Đây không phải câu hỏi về sự tin tưởng, mà là một câu hỏi về lý lẽ.” Harriet nhìn đăm đăm khoảng không phía trên hai bên tai ngựa. “Cho phép em nói rằng ngài không thể hiện chút nào vào lúc này.” Một ý nghĩ bất chợt ập đến với cô. “Gideon, có chuyện gì đang diễn ra mà em không biết phải không? Có phải đây là một trong những mưu kế bí hiểm của ngài?”

“Tôi có một kế hoạch, em yêu. Thường là vậy. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói vào thời điểm này.”

“Nói cho em biết đi,” Harriet hỏi.

“Không,” Gideon nói.

“Tại sao không? Em là vợ ngài. Ngài có thể tin em.”

“Không phải là tin hay không.” Gideon nhoẻn miệng cười. “Mà là lý lẽ.”

Harriet cau mày. “Ngài không nghĩ em có thể giữ bí mật sao? Em bị xúc phạm, thưa ngài.”

“Không phải thế đâu, em yêu. Chỉ là trong khoảng thời gian này, tôi tin rằng sẽ là tốt nhất nếu không ai ngoài tôi biết kế hoạch là gì.”

“Nhưng ngài đã nhờ Applegate và Fry đại diện cho ngài,” Harriet phản đối.

“Chỉ riêng phần đại diện cho tôi thôi. Thứ lỗi cho tôi, em yêu. Nhưng tôi quen tự giải quyết công việc. Một thói quen cũ.”

“Nhưng giờ ngài có một người vợ.” Cô nhắc nhở anh.

“Tin tôi đi, tôi biết rõ điều đó.”

Hai đêm sau đó khi Harriet bước vào vũ hội của Lambsdale, cô nghe thấy tiếng xì xào náo nức và biết rằng cô đang quay cuồng trong tin đồn. Không khí này bắt đầu làm cô cảm thấy điên tiết.

Vẫn không có dấu hiệu gì của cha mẹ Gideon. Cô bắt đầu tự hỏi liệu tin nhắn của cô có thất bại hoặc sự thù địch giữa Gideon và cha anh sâu sắc đến nỗi bá tước không rũ lòng mà đến giúp đỡ con trai dù là liên quan đến vấn đề sống còn. Hoặc có thể do sức khỏe của bá tước không cho phép ông đi xa.

Có đủ loại giải thích, nhưng kết quả sau cùng là cô phải tự mình đương đầu với thảm họa của một trận đấu tay đôi sắp đến.

Và cô vẫn đang vấp phải sự ngoan cố độc đoán đến cùng với ý định tự mình giải quyết vấn đề của Gideon.

Harriet đang đứng cùng một nhóm bạn từ Hiệp hội hóa thạch và di tích khi Felicity đến tìm cô.

“Applegate và Fry đã đến,” Felicity thông báo. “Vài phút trước em vừa thấy họ. Em tin rằng họ đang tìm chồng chị.”

Phu nhân Youngstreet để mắt đến bầu không khí phấn khích. “Vậy thì đến lúc rồi. Fry đã nói chiều nay họ sẽ truy tìm Morland bằng cách này hoặc cách khác và buộc anh ta đồng ý thời gian và địa điểm.”

“Ôi trời,” Harriet nói, cảm thấy bất lực.

“Tôi dám nói tôi chưa bao giờ nghe thấy một trận đấu tay đôi diễn ra công khai như lần này,” một thành viên khác của nhóm thì thầm. “Rất kì quặc.”

Ngài George, một chuyên gia về xương đùi, trông có vẻ nghiêm nghị. “Họ sẽ phải cẩn trọng hoặc chính quyền sẽ biết thời gian và địa điểm. Có thể sẽ bị bắt.”

“Chúa lòng lành,” Harriet thì thầm. Tức thời cô bị choáng váng bởi ý nghĩ Gideon ngồi tù.

Felicity vỗ tay cô trấn an. “Đừng lo, Harriet. Em không tin St. Justin sẽ bắt đầu việc này trừ khi ngài ấy biết cách kết thúc thỏa đáng.”

“Ngài ấy luôn nói như thế.” Harriet đứng nhón gót để xem liệu có thể nhìn thấy Gideon không. Chiều cao của anh thường rất nổi bật giữa đám đông.

Anh đứng ở mút đầu kia phòng khiêu vũ gần cửa sổ. Harriet nghĩ cô có thể nhìn thấy đỉnh đầu hói của Ngài Fry kế bên anh.

Tiếng nói chuyện rì rầm quét qua đám đông. Nó bắt đầu từ tít đằng xa của phòng khiêu vũ và quét như một làn sóng về phía Harriet.

Giọng thì thầm lớn hơn như sóng cuộn về phía cô.

“Chuyện gì vậy?” Harriet hỏi Felicity. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Em không biết nữa. Có chuyện gì rồi.” Felicity hồ hởi chờ đợi.

Ngài George suy luận từ bầu không khí náo nhiệt. “Hy vọng địa điểm đã được xác định. Có lẽ thống nhất dùng súng. Không ai dùng kiếm nữa đâu. Quá lỗi thời.”

“Có lẽ xếp đặt cuộc đấu ở Drury Lane và nhờ người trông coi dùm,” Phu nhân Youngstreet nhận xét.

Harriet bấu cánh tay Felicity. “Chị sẽ làm gì đây? Chị không thể cho phép St. Justin tham gia trận đấu này.”

“Đợi xem có chuyện gì đã,” Felicity khuyên.

Tiếng rì rầm gần hơn, gần đến chỗ họ. Một vài từ có thể được nghe rành rọt.

“Chạy đến Lục Địa...”

“... Không nói một lời...”

“Thậm chí cả gia nhân cũng không biết...”

“Tên hèn nhát khốn nạn...”

“... Đã nói hắn chỉ được cái mã bên ngoài. Rõ ràng gã ta không có nghị lực...”

Ai đó nghiêng người nói chuyện với Phu nhân Youngstreet. Phu nhân Youngstreet lắng nghe kĩ lưỡng và rồi quay lại thông báo với nhóm nhỏ xúm lại quanh Harriet. Mọi người nín thở chờ đợi.

“Morland đã bỏ trốn sang Lục Địa,” Phu nhân Youngstreet tuyên bố. “Thu dọn hành trang và biến mất trong đêm. Thậm chí không thông báo cho gia nhân. Chủ nợ sẽ tới đập cửa nhà hắn trong sáng mai.”

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Harriet cảm thấy choáng ngợp. Cô cố gắng níu kéo sự chú ý của Phu nhân Youngstreet. “Ý bà là sẽ không có một trận đấu tay đôi?”

“Hình như là không. Morland đã hèn nhát bỏ trốn,” Phu nhân Youngstreet nói. “St. Justin đã tống cổ hắn khỏi đất nước này.”

Ngài George gật đầu, trông có vẻ khôn ngoan. “Luôn nói St. Justin có tinh thần quật cường. Phải là thế sau những gì anh ta đã chịu đựng trong suốt vài năm qua.”

“Rõ ràng những gì người ta nói về anh ta đều là những lời nói dối,” Phu nhân Youngstreet kêu lên. “Harriet của chúng ta sẽ không bao giờ cưới anh ta nếu anh ta không phải là một người có cá tính mạnh.”

Những thành viên khác trong nhóm lầm rầm tán thành.

Harriet đã quá nhẹ nhõm, cô gần như không nghe thấy những người còn lại nói gì. “Felicity, không có trận đấu tay đôi nào hết.”

“Vâng, em biết.” Felicity cười to. “Chị có thể thôi tranh cãi với St. Justin rồi đó. Đã kết thúc rồi. Và nếu em không lầm thì chồng chị đã xoay xở xóa đi vết nhơ danh dự trong lúc hành động. Khá ấn tượng.”

“Chưa từng có một vết nhơ nào trên danh dự của ngài ấy,” Harriet tự động nói. “Chỉ là tin vịt thôi.”

“Đúng, à, hình như bây giờ đó cũng là ý kiến của mọi người rồi.” Felicity cười. “Xã hội thay đổi cách đối nhân xử thế nhanh đến ngạc nhiên phải không? Mọi người thích quay lại với người thắng cuộc. Sáng mai St. Justin sẽ thức giấc và nhận ra anh ta đang là người được yêu thích.”

Nhưng Harriet không còn lắng nghe nữa. Cô trông thấy đám đông xẻ lối và Gideon đang sải bước về phía cô xuyên qua người đông nhung nhúc. Nhiều người tìm cách bắt chuyện với anh, nhưng Gideon không thèm ngoái nhìn. Tia nhìn sáng rực của anh dán chặt Harriet và không suy suyễn cho đến khi anh đứng trước mặt cô một bước và nắm lấy tay cô.

“Tôi tin rằng họ sắp sửa chơi một điệu valse, em yêu. Liệu em có nhận lời khiêu vũ cùng tôi?”

“Ôi, Gideon, vâng.” Harriet thổn thức. Cô ùa vào vòng tay anh.

Gideon cười hớn hở khi anh đưa cô lả lướt khắp sàn khiêu vũ.

Sau đó một lúc lâu, yên vị trong xe ngựa trên con đường về nhà, Harriet đối chất với Gideon. Đó là lần đầu tiên anh và cô ở riêng trong suốt buổi tối.

“Chuyện đó là thật sao, Gideon?”

“Có vẻ là vậy. Applegate và Fry đã tốn công tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Morland, nhưng rốt cục tối nay họ cũng lần ra đầu mối. Tôi nghĩ họ khá thất vọng khi biết hắn đã rời khỏi đất nước. Họ đã mong đợi được thực hiện bổn phận phụ tá.”

Harriet nhìn anh chăm chú. “Nói cho em biết đi Gideon, có phải đây là cách ngài đã trù tính không? Có phải ngài biết Morland sẽ bỏ trốn thay vì đối mặt ngài trong trận đấu?”

Gideon nhún vai. “Ngay từ đầu đã là một khả năng dễ nhận thấy rồi. Tôi biết hắn là một tên hèn nhát.”

“Lẽ ra ngài nên nói cho em biết, Gideon, em đã rất lo.”

“Tôi không thể chắc chắn mọi việc diễn ra theo chiều hướng này. Đó là lý do tại sao tôi không thổ lộ với em, em yêu. Tôi không muốn tạo cho em hy vọng. Vẫn có nguy cơ tôi thật sự phải gặp hắn và tôi biết ý tưởng đó làm em buồn.”

Harriet bị cào xé giữa nhẹ nhõm và giận dữ. “Em ước rằng ngài sẽ bàn bạc những việc đó với em, thưa ngài. Rất bực mình khi bị lờ tịt đi.”

“Tôi đã làm điều tôi nghĩ là tốt nhất, Harriet.”

“Định nghĩa về điều tốt nhất của ngài không phải lúc nào cũng trùng khớp với của em,” cô miễn cưỡng nói với anh. “Ngài đã quá quen hành động không thèm giải thích. Ngài phải học cách khống chế khuynh hướng đó.”

Gideon cười uể oải. “Có phải em sẽ dùng phần còn lại của tối nay để giảng giải cho tôi không em yêu? Cá nhân tôi nhận thấy tôi thà làm những việc khác còn hơn.”

Harriet thở dài khi xe ngựa thắng kịt trước ngôi nhà trên phố. “Nếu em không quá nhẹ nhõm vì biết ngài an toàn, em thề em sẽ giảng giải cho ngài suốt đêm và tiếp tục đến tận sáng hôm sau.”

“Nhưng tôi đã an toàn rồi,” Gideon êm dịu khi người hầu mở cửa. “Và em nhẹ nhõm. Chúng ta có thể bỏ qua những bài giảng và đi ngủ không?”

Harriet ném cho anh cái liếc mắt nhăn nhó khi cô bước xuống. Gideon xuống ngay sau lưng cô, nắm cánh tay cô và đưa cô lên bậc thang. Anh vẫn cười.

Cánh cửa mở ra và Owl xuất hiện. Gương mặt khắc khổ của anh ta trong càng cay nghiệt hơn bình thường. “Chào buổi tối, thưa phu nhân. Thưa ông chủ.”

Harriet nhăn nhó nhìn anh ta. “Có ai vừa qua đời sao Owl?”

“Không, thưa phu nhân.” Owl nhìn Gideon. “Chúng ta có khách.”

“Khách?” Gideon ngưng cười. “Ai lại đến vào cái giờ quái quỷ này? Tôi không mời ai cả.”

“Cha mẹ ngài đã đến, thưa ngài.”

Harriet vui mừng. “Tuyệt.”

“Cha mẹ tôi,” Gideon bùng nổ. Mắt anh tối lại vì giận. “Khốn kiếp. Họ làm trò khỉ gì ở đây?”

Owl chuyển tia nhìn sang Harriet. “Tôi được bảo rằng họ nhận lời mời từ Phu nhân St. Justin, thưa ngài.”

“Đúng vậy.” Harriet phớt lờ Gideon khi anh quay sang cô, mặt anh đanh lại. “Em mời họ đến vì em nghĩ rằng họ có thể giúp đỡ em trong việc ngăn chặn một vụ vớ vẩn chết người với Ông Morland.”

“Em mời họ sao? Không xin phép tôi?” Gideon hỏi bằng một giọng nguy hiểm.

“Em đã làm điều em cho là tốt nhất, thưa ngài. Nếu ngài không giải thích cho em thì ngài đừng mong em giải thích từng chi tiết nhỏ cho ngài.” Harriet vội vàng lên cầu thang đến chào đón cha mẹ chồng.

Bá tước và nữ bá tước xứ Hardcastle ngồi trong thư viện trước ngọn lửa. Họ được cung cấp một bình trà. Cả hai ngước lên với nét mặt cảnh giác và nôn nóng khi Harriet chạy vào thư viện.

Đầu tiên bá tước lướt mắt qua Harriet rồi nhìn sang Gideon. Ông quắc mắt với con trai, người đáp trả cái nhìn bằng một nét mặt dữ tợn không kém.

“Chúng tôi đã nhận tin nhắn,” Hardcastle cộc cằn nói. “Về những sự kiện có tính chất cốt lõi là đe dọa một vụ giết người tai tiếng, đẫm máu và có khả năng xảy ra.”

“Địa ngục,” Gideon nói. “Harriet luôn có cách làm rối tung với những tin nhắn.”