Tuy rằng bọn họ đều không nhắc tới tên của người phụ nữ kia, thế nhưng Yannick vừa nghe liền biết là Lily.
Hơn nữa thanh âm của hai quý tộc tuy rằng không lớn nhưng cũng không tận lực lảng tránh, đủ để nói rõ tin tức này đã sớm truyền khắp giới quý tộc.
Nghe được tin tức như vậy, D’Antonio đầu tiên là nhìn về phía Lily đang đứng cạnh Alfonso VIII, mà Yannick lại quét mắt tìm vương tử George, y rất nhanh đã tìm được mục tiêu.
Vương tử George cũng không theo theo bên cạnh cha mình, một mình đứng ở góc đại sảnh, sắc mặt tối tăm nhìn về phía Alfonso VIII và Lily, biểu tình không hài lòng hiện rõ.
Cho dù có vô năng hơn nữa, bất cứ ai biết được cha mình rất có thể đã không còn hy vọng gì vào mình cũng chẳng thể cao hứng nổi, loại biểu tình này của vương tử George cũng khiến nét non nớt trên mặt bị hòa tan không ít.
Thành thật mà nói, Yannick vẫn cảm thấy vương tử George hoàn toàn không thể nâng đỡ lên được, không giống với người cha dã tâm bừng bừng của y một chút nào. Bất quá lúc này y có thể yên lặng đứng ở một bên mà không xông tới công khai chất vấn phụ thân cũng coi như đã có hơi trưởng thành.
“Yannick, anh thấy thế nào?” D’Antonio nghiêng đầu qua hướng khác, nhỏ giọng hỏi Yannick.
Thần quan tóc bạch kim trầm ngâm không nói.
Y phát hiện tình hình giống như càng lúc càng phức tạp.
Nếu Lily thực sự là ma vật, như vậy việc nàng không giết Alfonso VIII cũng có thể lý giải, bởi vì khi nàng đã sắp trở thành Hoàng hậu, mà con của nàng lại là người thừa kế của Đế quốc, như vậy khi ấy ma vật có thể hoàn toàn nắm giữ quốc gia cường đại nhất đại lục, sau đó nội ứng ngoại hợp phân rã trận doanh nhân loại.
Bất quá làm như vậy cũng có tính mạo hiểm rất lớn, Alfonso VIII tuy rằng niên kỷ không nhỏ thế nhưng không đến trạng thái lúc nào cũng có thể tắt thở như Giáo Hoàng, thân thể còn rất khỏe mạnh. Cho dù đợi đến khi đứa trẻ sinh ra Lily mới đem Alfonso VIII giết đi, tuyên bố với bên ngoài Hoàng đế đột tử, như vậy các quý tộc của Đế quốc cũng không thể dễ dàng để một nữ nhân ôm trẻ sơ sinh chấp chính. Lẽ nào ma vật còn có thể khiến toàn bộ quý tộc của Charlemagne đều biến thành ma vật?
Dùng trí tuệ của ma vật cao cấp, bọn chúng không thể áp dụng loại âm mưu vừa khúc chiết vừa không có hiệu suất như vậy.
Không, không đúng.
Yannick thầm nghĩ, y phát hiện mình đã đi vào một ngõ cụt sai lầm, thế nhưng hiện tại tâm tưởng của y lúc này hệt như một đoàn len sợi bị mèo chơi rối, tạm thời chưa tìm được đầu mối.
Y đem những lời vừa rồi Alfonso VIII nói thuật lại một lần, “Chuyện này chỉ có hai khả năng, hoặc là Alfonso VIII bị mê muội, hoặc là tôi đã nhìn lầm, Lily thực sự không phải ma vật.”
“Vậy anh càng nghiêng về trường hợp nào?” D’Antonio truy vấn không tha.
“Thành thật mà nói, ta không biết.” Yannick vuốt tay, “Có lẽ chúng ta sẽ tìm được chút điểm đột phá trên người vương tử George.”
Bất quá sau khi y nói xong câu đó chợt thấy Sophia đi về phía mình, hơn nữa thần sắc có điểm không đúng.
“Tiểu thư làm sao vậy?” Yannick thân thiết hỏi.
“Đầu óc có chút choáng váng, tôi nghĩ mình có thể phải rời đi một chút.” Nữ kiếm sĩ hôm nay cũng không mặc lễ phục cung đình mà giữ nguyên nhung trang như ngày thường, bất quá sắc mặt nàng hiện tại có chút tái nhợt, không có vẻ hiên ngang hào phóng vốn có.
“Tôi cùng tiểu thư trở về nhé.” Yannick nói, Alfonso VIII rõ ràng tỏ vẻ đêm nay không muốn nói chuyện công việc, như vậy hiện tại y có ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, Yannick cảm thấy không bằng mình trở về dịch quán ngủ.
“Được.” Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, thần sắc của Sophia giống như càng thêm hư nhược, việc này khiến cho Yannick phải vươn tay đỡ lấy nàng, thần quan lập tức cảm giác được Sophia đã đem hơn nửa trọng lượng cơ thể áp lên người mình.
“Ngực của tôi rất nặng.” Y nghe nữ kiếm sỹ nói như vậy.
“Sau khi trở về tôi sẽ giúp tiểu thư xem một chút.” Thần quan tóc bạch kim an ủi.
Nhưng mà chỉ một khắc sau, lời này đã trở nên vô nghĩa.
Sophia cơ bản không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết thân thể mình gần đây có chút kỳ quái, giống như trước đó ở hang động ngực nàng cũng chợt đau buốt vậy, bất quá đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, sau này chưa từng phát sinh lại. Nàng chỉ cho rằng khi đó có lẽ do mình quá khẩn trương, mà hôm nay, từ khi theo Yannick đến Đế đô Charlemagne, thậm chí là tiến vào đại sảnh yến hội, cả người của nàng đều có chút không đúng. Từ đầu chỉ là choáng váng, sau đó bước chân có chút lảo đảo, nàng đoán rằng có thể tối qua gặp gió nên cảm lạnh, bất quá bệnh trạng không quá nghiêm trọng, nàng nghĩ rằng chờ yến hội kết thúc tìm thần quan trị liệu qua là được, không có gì đáng lo. Dù sao Yannick dẫn theo rất nhiều thần quan đến đây, cơ bản không cần tự y động thủ.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, bệnh trạng càng lúc càng rõ ràng, dấu hiệu trực tiếp nhất là bên tai nàng đã dần xuất hiện tạp âm, ban đầu có chút hỗn loạn không thể phân định, Sophia rốt cục ý thức được không thích hợp, ép buộc ý thực của mình tập trung lại, thế nhưng trong đầu giống như có cổ lực lượng muốn chống lại nàng, cùng nàng tranh đoạt quyền chỉ huy, thậm chí bên tai còn xuất hiện huyễn thính.
Sophia quy định mau chóng tìm được Yannick sau đó rời khỏi nơi này, thế nhưng ngay khi bước chân của hàng hướng về phía người nọ, thanh âm trong đầu đột nhiên lớn hơn và rõ ràng lên, cực ỳ giống thanh âm mê hoặc lòng người của Siren
(Nàng tiên cá) trong truyền thuyết, chậm rãi đẩy người ta đến ngưỡng cuồng loạn.
Giết y!
Giết y!
Giết y!
Lý trí nói cho nàng biết cái thanh âm này là không đúng, không thể nghe, thế nhưng thân thể Sophia vẫn không tự chủ được trầm mê, nàng biết mình đã đến bên cạnh Yannick, cũng biết mình đã nói vài câu với đối phương, thế nhưng rốt cuộc đãn nói gì lại hoàn toàn không rõ, nàng cư nhiên một chút cũng không có ấn tượng.
Mãi đến khi tiếng thét chói tai vang lên!
Thanh âm bén nhọn khiến thân thể nàng bị chấn động, giống như một lữ nhân mệt mỏi đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, lông tơ trên người dựng thẳng, phảng phất có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội xuống.
Nàng ngơ ngác nhìn thần quan tóc bạch kim che ngực chậm rãi ngã xuống, mà đầu sỏ gây nên…
Là chủy thủ trong tay nàng!
D’Antonio gần như ngây ngốc nhìn một màn trước mặt.
Nếu như biến cố nhanh như điện xẹt vừa rồi có thể biến thành cảnh quay chậm trước mắt hắn, cho dù như vậy hắn phát hiện bản thân mình cũng sẽ không kịp ngăn cản.
Chỉ thấy nữ kiếm sỹ rút chủy thủ từ bên hông ra, thẳng tắp đâm vào ngực thần quan tóc bạch kim.
Mà người sau căn bản không có phòng bị với nàng.
Về phần D’Antonio đứng bên cạnh, phản ứng càng là chậm đi nửa nhịp.
Pháp bào màu đỏ, trong một trình độ rất lớn giảm đi hiệu quả thị giác của việc máu tươi tràn ra, thế nhưng D’Antonio rõ ràng nhận ra phần pháp bào trước ngực của Yannick màu sắc càng ngày càng đậm, vết đậm cũng dần lan rộng giống như bị nước thấm ướt, sau đó hắn liền ý thức được, Yannick bị thương rất nặng.
Kỳ thực mọi chuyện chỉ phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, D’Antonio cảm thấy mình phản ứng quá chậm nhưng thực tế cũng rất nhanh rồi, hắn rút pháp trượng ra hướng về phía Sophia vứt một thần chú định thân, nữ kiếm sỹ vừa tỉnh táo lại còn chưa hoàn toàn rõ ràng mọi chuyện không chút phòng bị trúng chiêu, lập tức không thể cử động.
Thân thể không thể cử động, thế nhưng nét mặt vẫn tự do khống chế, biểu tình của Sophia rõ ràng viết ra sự vô tội và kinh sợ.
Bất quá D’Antonio đã không để ý đến nàng, lập tức cúi người kiểm tra thương thế của thần quan tóc bạch kim, lấy ma pháp dược tề trên người mình trực tiếp đổ vào miệng đối phương. Bất quá D’Antonio phát hiện dược tề cơ bản không hiệu quả, ngực của Yannick còn đang không ngừng chảy máu, thanh chủy thủ kia vẫn đang cắm trên ngực. D’Antonio không dám nhổ chủy thủ ra, bởi vì hắn biết việc này cũng đồng nghĩa với sự xuất huyết sẽ nghiêm trọng hơn, vả lại ma pháp dược tề của hắn cũng không phải loại tốt nhất, kỳ thực nói cho cùng, tính tức thời của dược tề không sánh được với trị liệu thuật.
May mà ngay sau đó Daifield và Augustine đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, một người ôm lấy Hồng y một người lập tức thi triển trị liệu thuật, hai người tuy rằng bày ra vẻ hết sức chuyên chú nhưng trên thực tế cũng đã tiến vào trạng thái phòng bị. Các thần quan hộ tống khác lại vây ba người vào giữa tạo thành vòng bảo vệ, ngăn chặn bất kỳ khả năng tạo ra thương tổn lần hai gì.
Nếu như Yannick còn có ý thức, y hẳn sẽ cảm thấy may mắn vì mình có dự kiến trước, lần này đến Đế quốc Charlemagne y kiên quyết mang theo cả đoàn thần quan ban đầu của mình, giá trị trung thành không cần nghi ngờ.
Mãi đến lúc này, sự rối loạn trong quy mô nhỏ đã biến thành cả đại sảnh chìm trong hỗn loạn, các quý tộc xung quanh thần quan đều nhanh chóng chạy trốn, gương mặt mờ mịt thất kinh, tiếng thét chói tai phập phồng không ngừng.
Tại loại yến hội thế này, Giáo chủ Hutcheson không khả năng không trình diện, một khắc trước ngài còn đang hàn huyên cùng Alfonso VIII, sau một khắc đã cùng Hoàng đế chạy thẳng đến phía này, miệng còn không kịp khép.
“Hồng y Hill không có việc gì chứ!” Hắn rất nhanh phản ứng kịp, muốn tiến lên kiểm tra, lại bị thần quan Yannick mang tới ngăn cản.
Quan hệ giữa Hutcheson và Yannick rất tốt, trọng yếu hơn là vị này không thích tranh quyền, cho dù đối với việc Yannick là vãn bối mà lại có thể thăng chức nhanh hơn mình ông cũng không biểu hiện ra bất cứ thái độ không hài lòng nào, trái lại còn có chút cảm giác hợp tác vui vẻ, Yannick vẫn luôn xem ông như một minh hữu có thể tranh thủ mà đối đãi. Bất quá lần biến cố này thật sự quá đột nhiên, nhóm Daifield cho tới bây giờ cơ bản vẫn chưa cho phép bất kỳ ai tiếp cận Hồng y giáo chủ nhà bọn họ.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!” Alfonso VIII cũng là vừa sợ vừa giận, ngài hoàn toàn không ngờ được một buổi yến hội hoan nghênh vì sao sẽ xảy ra chuyênh như vậy, tựa hồ những nơi Yannick có mặt thế nào cũng phải phát sinh phiền phức. Chuyện ma vật lần trước là như thế, lần này lại không hiểu vì sao xảy ra sự kiện ám sát, hơn nữa nhìn qua, hung thủ tình nghi còn là người Hồng y giáo chủ tự mình mang tới.
Đây quả thực quá mức buồn cười rồi.
Nhóm người Daifield đang vội vàng chữa thương cho Yannick, không rảnh phản ứng Alfonso VIII, D’Antonio chỉ đành cắn răng bước ra giải thích: “Vừa rồi tiểu thư đây đi tới nói vài câu với Hồng y giáo chủ, sau đó đột nhiên dùng chủy thủ đâm tới.”
Ánh mắt mọi người nhìn Sophia lập tức thay đổi.
Ai cũng biết Sophia là người lần này Yannick đưa tới, hơn nữa nàng tại Đế quốc Garde cũng có phong hào Bá tước, nếu là như vậy vì sao có thể ám sát bằng hữu của mình chứ?
Ý nghĩ của Alfonso VIII xoay chuyển rất nhanh, lập tức hỏi: “Lẽ nào nàng bị ma vật nhập rồi?!”
“Ta không bị ma vật nhập thân!” Gương mặt Sophia toát ra vẻ lo lắng và phẫn nộ, nàng vừa quan tâm thương thế của bằng hữu vừa mờ mịt về hành vi vừa rồi của mình.
“Vậy trước hết bắt lại thẩm vẫn đã!” Alfonso VIII giận tái mặt, cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với nàng.
“Chờ một chút!” Augustine đứng lên, sắc mặt ngưng trọng. “Thương thế của Đức ngài rất nghiêm trọng, chúng tôi dự định lập tức đưa ngài Hill về Tòa thánh, xin Giáo Hoàng bệ hạ đích thân cứu trị!”
Alfonso VIII giật mình: “Lẽ nào trị liệu thuật không có hiệu quả sao?”
Đáp lại ngài là sắc mặt càng thêm thâm trầm của Daifield: “Đúng vậy, trên thanh chủy thủ kia tựa hồ có khắc một loại chú ngữ nào đó, ngay cả trị liệu thuật cũng không thể giúp cầm máu. Bệ hạ, hy vọng ngài có thể lập tức an bài một chiếc xe ngựa đưa chúng tôi về Giáo hội, chúng tôi cần dùng truyền tống trận.”
Hắn lại liếc nhìn Hutcheson, người sau lập tức nói: “Các người có thể tùy ý sử dụng truyền tống trận.”
“Cảm tạ.” Daifield lời ít ý nhiều.
“Chuyện xe ngựa không cần lo lắng, ta sẽ lập tức phái người chuẩn bị.” Alfonso VIII sảng khoái đáp ứng.
Hồng y giáo chủ tóc bạch kim lúc này đã hôn mê bất tình, sắc mặt tái nhợt giống như lúc nào cũng có thể tắt thở, Sophia đã quen nhìn bộ dạng ôn hòa của đối phương hoàn toàn không cách nào thích ứng với tình huống này, đừng nói tới người trực tiếp tạo ra nó còn là bản thân.
Viền mắt của nữ kiếm sỹ đều đỏ lên, tuy rằng nàng có thể nói chuyện nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ muốn biện giải cho mình.
Mặc dù đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện phát sinh quá mức huyền huyễn.
Xe ngựa rất nhanh được đưa tới, dựa theo yêu cầu của Daifield tổng cộng có hai chiếc, Augustine ôm Yannick vào chiếc xe ngựa đầu tiên, Daifield và D’Antonio cũng lập tức lên xe. Chiếc còn lại là cho bốn thần quan khác cùng với Sophia bị bọn họ mang theo, tuyên bố muốn đưa về Tòa thánh nhận phán quyết, mà bốn thần quan kia cũng nhận trách nhiệm trông coi nàng.
D’Antonio chắc chắn sẽ không bước vào Tòa thánh, thế nhưng làm một người bạn, hắn cảm giác mình có nghĩa vụ hộ tống Yannick đến truyền tống trận, hơn nữa hắn quả thực cũng rất lo lắng thương thế của đối phương.
Nào ngờ vừa lên xe, Daifield và Augustine lập tức ném ra mấy cái thần chú tĩnh âm và chống nghe lén, còn đem rèm cửa sổ kéo đến gắt gao. Sau đó D’Antonio liền trợn mắt há mồm nhìn Yannick vốn đã gần tắt thở thong dong mở mắt ra, hơn nữa còn có thể nói chuyện: “Giúp tôi rút chủy thủ ra.”
“Thánh thần ơi! Yannick, anh không bị thương sao?!” D’Antonio không dám tin tưởng.
“Lẽ nào tôi chảy nhiều máu như vậy đều là giả?” Thần quan tóc bạch kim suy yếu, liếc mắt không còn chút vẻ ưu nhã nào, còn nỗ lực muốn ngồi dậy, bất quá không đủ sức nên chỉ có thể ngã thẳng vào lòng Daifield.
Ngược lại là Daifield trừng mắt liếc y: “Đức ngài, ngài đừng nên lộn xộn nữa!”
Yannick cười khổ một cái, nghe lời an tĩnh lại.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì, Yannick, tôi cần một lời giải thích.” D’Antonio đã triệt để mê hoặc, hắn cảm thấy bắt đầu từ khi gặp được Lily, mọi chuyện quả là không ngừng phát triển theo xu hướng kỳ quái.
Nhưng Daifield lại không chút khách khí cắt lời hắn: “Đức ngài hiện tại cần nghỉ ngơi, không phải lúc để nói chuyện!”
Yannick bất đắc dĩ liếc mắt: “Tôi cảm thấy chủy thủ trên người mình có thể rút xuống, các anh cảm thấy thế nào?”
Daifield tức giận: “Tôi cảm thấy xe ngựa không phải là nơi thích hợp để chữa thương, đợi đến Giáo hội rồi nói.”
Yannick ho khan hai tiếng, ngữ điệu yếu ớt: “Ta cảm thấy việc chúng ta có thể thuận lợi đến Giáo hội vẫn là có chút khó khăn.”
Mọi người hoàn toàn không hiểu những lời này, Augustine lại trầm mặc đè lại vai của Yannick, sau đó mạnh mẽ rút chủy thủ ra.
Máu tươi bắn đầy mặt Daifield và Augustine, Yannick mặc dù không lại bất tỉnh nhưng sắc mặt càng thêm tái nhợt, D’Antonio thậm chí hoài nghi mình có thể thấy được huyết quản dưới lớp da trong suốt của đối phương.
May mà quang mang của trị liệu thuật nhanh chóng bao phủ lấy ngực của thần quan tóc bạch kim, dưới ánh sáng nhu hòa máu tươi chậm rãi ngưng lại, vết thương thật sâu cũng khép miệng dần, tuy rằng máu vẫn cứ rỉ liên tục rỉ ra ngoài, bất quá tốc độ đã không còn nhanh như trước. Yannick đè tay bọn họ lại: “Trước hết không cần quá tiêu hao pháp lực. Được rồi, D’Antonio, anh muốn biết chuyện gì?”
“Anh vừa rồi thoạt nhìn như sắp chết,” D’Antonio chống lại ánh nhìn như đang muốn giết người của Daifield và Augustine lên tiếng, “Thế nhưng sau khi lên xe ngựa lại giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, lẽ nào những việc xảy ra trong yến hội chỉ là giả vờ?”
Yannick hoàn toàn không phủ nhận: “Ta chỉ là phản ứng đúng lúc, không để chủy thủ của Sophia đâm thẳng vào tim mà thôi. Ta hy vọng những người có mặt đều cho rằng ta đang rơi vào trạng thái nguy kịch, bao gồm cả Hoàng đế bệ hạ của Đế quốc Charlemagne.”
“Những lời này là có ý gì?” D’Antonio nhíu mày.
Do mất quá nhiều máu nên Yannick bắt đầu sốt nhẹ, gương mặt hiện lên độ đỏ hồng không quá khỏe mạnh, ngay cả trị liệu thuật mà Augustine và Daifield đang không gián đoạn thi triển cũng không thể lập tức vãn hồi. Mặc dù không đến mức trực tiếp tử vong, thế nhưng tình huống của Yannick hiện tại quả thực rất nghiêm trọng, y chỉ là cường chống tinh thần, nhất định phải để lại đủ tin tức cho ba người.
“Anh cảm thấy về sự kiện của Lily, sự thật là như thế nào?” Yannick không trả lời vấn đề của D’Antonio, trái lại đặt câu hỏi.
D’Antonio: “Tôi nghĩ có thể do anh nhìn lầm.”
Yannick: “Đúng vậy, ta vừa rồi đã từng nghĩ như vậy, thậm chí còn cho rằng Alfonso VIII có lẽ đã bị ma vật mê hoặc, thế nhưng ta đã đi vào một mê cung sai lầm, bỏ quên mất một khả năng khác. Nếu như Alfonso VIII cảm thấy Lily không có vấn đề, mà ta lại vững tin Lily nhất định có chuyện, như vậy người có khả năng xảy ra vấn đề nhất chính là ai?”
D’Antonio là một người rất thông minh, bằng không hắn cũng không thể trở thành học đồ Pháp Thánh, chỉ hơi suy tư một chốc liền chỉ ra: “Alfonso VIII?!”
Yannick: “Đúng vậy, chỉ có kết luận này mới có thể giải thích tất cả nghi hoặc. Sophia rất có thể cũng đã bị khống chế, thế nhưng xem phản ứng của nàng lại không giống như đã triệt để biến thành ma vật, vậy nên ta phải mang nàng về kiểm tra tỉ mỉ. Hơn nữa, ta cho rằng nếu Lily có thể khống chế Sophia tới giết ta, Alfonso VIII chắc chắn sẽ không dễ dàng để chúng ta rời khỏi Đế quốc Charlemagne như vậy.
Daifield nói: “Đức ngài, thứ cho tôi nói thẳng, sự tử vong của ngài sẽ không mang đến chỗ tốt gì, cho dù ngài có đi khắp nơi tuyên bố đối phương là ma vật cũng sẽ không có ai tin tưởng.”
Sắc mặt thần quan tóc bạch kim tái nhợt, thần tình mệt mỏi rã rời: “Hiện tại trận doanh nhân loại đã có dấu hiệu sụp đổ từ bên trong, ta là sứ giả Giáo Hoàng, giết ta chẳng khác nào chọc giận Giáo đình, cũng đoạn tuyệt khả năng hợp tác giữa Charlemagne và Giáo đình. Hơn nữa nếu chứng thực là do Sophia ra tay, nói không chừng Alfonso VIII còn có thể đốt lên mâu thuẫn giữa Đế quốc Garde và Giáo đình, đến khi đó Liên minh của đại lục lại càng là chuyện xa vời không thể với tới. Đợi khi nhân loại kịp nhận ra đây là một âm mưu, đại quân ma vật đều đã tới tận giường rồi. Ta cũng chỉ vừa nghĩ được đến đây, ta tuy rằng không quá trọng yếu, thế nhưng địa vị hiện tại lại rất vi diệu, vừa lúc đứng giữa các phe…”
Y còn chưa dứt lời đã triệt để mê man đi.
Daifield đặt tay lên trán Yannick, thấp giọng nói: “Đức ngài mất máu quá nhiều.”
Augustine: “Chúng ta còn trở về Tòa thánh sao?”
Daifield: “Không, những lời này chỉ là để lừa Alfonso VIII, chúng ta trực tiếp quay về Đế quốc Garde.”
Nhưng ngay lúc y vừa dứt lời, vài người chợt cảm thấy xe ngựa mãnh liệt chấn động, sau đó đột nhiên dừng lại.
Tiếp theo, một cỗ ma pháp ba động cường đại xông thẳng về phía xe ngựa của nhóm Daifield.