Sau khi Liễu công công tuyên đọc xong Thánh chỉ, sắc mặt của các chư vị tướng quân đều tái lại, Hàn Mạc đang cúi đầu, mắt như đang muốn hoa lên, thế nhưng cái cảm giác đó đã tiêu tan đi rất nhanh, còn Liễu công công lúc này đã cuộn tấm vải lụa màu vàng lại tiến lên, cười tủm tỉm nói:

- Đại tướng quân, Thánh thượng quả thật là rất coi trọng ngài, lần này triệu Đại tướng quân hồi kinh, nhất định là muốn ban thưởng lớn... Đại tướng quân lại vừa có thêm một vị tiểu thiếu gia, hiện giờ lại thăng quan tiến chức, quả đúng là song hỷ lâm môn, chúng tôi xin chúc mừng Đại tướng quân.

Bốn phía mọi người lại không hề cho là như vậy.

Hàn Mạc hiện giờ nắm binh quyền trong tay, ở phía Đông của Yến quốc, quyền lực tượng trưng cho sự hùng mạnh, tuyệt nhiên không thể thua kém Hàn Huyền Đạo đang nắm trong tay chuyện triều chính được, nói cho cùng, hiện giờ quyền thế thực sự của Hàn gia, chính là cậy cột trụ vững chắc Hàn Mạc.

Với tình thế quyền lực hiện nay, Đông Yến đã không còn ai có thể sánh đuổi kịp.

Hàn Mạc chậm rãi đứng lên, tiếp nhận tấm lụa vàng, mỉm cười nói:

- Người đâu, hãy dẫn Liễu công công đi dùng bữa sáng.

Liễu công công vội hỏi:

- Đại tướng quân, Thánh thượng đã có chỉ dụ rõ ràng, sau khi tiếp nhận Thánh chỉ, lập tức hồi kinh...!

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Liễu công công, ý chỉ tuy là như vậy, nhưng ngươi cũng đã thấy đấy, nơi này có gần mười vạn đại quân, người Ngụy như con hổ đói đang rình mồi, cho dù muốn đi, thì bổn tướng cũng phải sắp xếp công việc, thế nên trước tiên ngươi hãy đi dùng cơm đi.

Liễu công công nhíu mày nói:

- Vậy Đại tướng quân lúc nào mới có thể khởi hành?

Hàn Mạc thản nhiên cười, cũng không thèm để ý tới nữa, liền xoay người tiến vào bên trong doanh soái.

Liễu công công ngẩn ra, ẩn sâu trong mắt dường như hiện lên một sự bực tức, thế nhưng dù sao cũng đang ở biên quan, trên khuôn mặt của lão cũng không dám biểu lộ ra đang bất mãn, Hàn Huyền Linh lúc này đã lệnh cho người dẫn Liễu công công đi.

Chúng tướng không ai bảo ai cùng nhau theo sát Hàn Mạc ở phía sau, cùng nhau tiến vào bên trong doanh trướng.

Lúc này Hàn Mạc đang ngồi trên ghế đại soái ở phía trên, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve tay ghế, dường như là đang suy nghĩ, còn đám chúng tướng người nào người đấy sắc mặt lúc này đã trầm xuống, vào đến bên trong trướng vải, chỉ đứng lặng ở đó, nhìn thấy Hàn Huyền Linh cũng đang nhíu mày, ngồi ở bên cạnh cái ghế, dường như cũng đang nghĩ về một cái gì đó, trong trướng vải tại thời điểm này cực kỳ tĩnh lặng.

- Đại tướng quân, nếu đang nơi biên ải, có thể không tuân theo ý chỉ của quân vương.

Cuối cùng Lăng Vân cũng đã phá tan cái bầu không khí u ám đó, trầm giọng nói:

- Lúc này, Đại tướng quân làm sao có thể hồi kinh được?

Thiết Khuê cũng nghiêm mặt nói:

- Đại tướng quân, cuộc chiến đã bắt đầu mà không có chủ tướng, đó quả không phải là chuyện đùa, lúc này nếu Đại tướng quân hồi kinh, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí toàn quân, thậm chí còn làm cho sĩ khí ba quân giảm sút. Thánh thượng... chắc chắn phải hiểu được đạo lý này mới đúng!

Hạ Hầu Đức cũng mấp máy muốn nói, nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra điều gì cả.

Sau đó lại có vài tên đô Chỉ huy sứ căm giận nói:

- Đại tướng quân, lúc này tuyệt đối không thể rời đi.

- Đại tướng quân, chi bằng hãy đi theo đường mòn, gấp rút hồi kinh, nói rõ tình hình nơi đây để Thánh thượng được biết, xin Thánh thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra!

Mọi người hiện có mặt ở đây, đã số đều không nghĩ ra được, vào cái thời điểm gay go này, Hoàng đế bệ hạ tại sao lại đưa là một cái Thánh chỉ hết sức vô lý như vậy, vẫn nghĩ Hoàng đế bệ hạ là một minh chủ, lẽ nào không biết cái ý chỉ này quả thật là hết sức vô lý hay sao?

Bỗng nghe thấy có một âm thanh thản nhiên nói:

- Khâm sai đại nhân đến truyền Thánh chỉ, lẽ nào lại không tuân theo?

Mọi người nhìn theo hướng mà âm thanh phát ra, chỉ thấy đó là Hàn Thương ở trong đám người đã lạnh lùng nói ra một câu.

Hàn Thương trong quân đoàn Tây Bắc cũng chẳng có quan chức gì, thế nhưng hắn cũng là Chỉ huy sứ Trung Nghĩa doanh, thân phận cũng không hề thấp, không an phận thủ thường, mà lại muốn quản chuyện quân cơ.

Khi đọc tuyên chỉ ngày hôm nay, y đương nhiên là cũng có mặt, chỉ có điều từ đầu đến cuối đều không nói câu gì, tỏ ra cực kỳ điềm đạm mà thôi, lúc này chợt nghe thấy y nói như vậy, đám chúng tướng đều quay sang nhìn về phía y, lập tức có mấy người nhíu mày lại.

Hàn Mạc vẫn không hé nửa lời, đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại, hắn mới quay sang phía của Hàn Huyền Linh, hỏi:

- Hàn tổng đốc, việc này... ngài nghĩ như thế nào?

Vẻ mặt của Hàn Huyền Linh nghiêm nghị, cũng không trả lời ngay, mà trầm xuống một lúc lâu, mới nói:

- Chư vị tướng quân nói đều có lý cả, nhưng... Đại tướng quân cũng không thể kháng chỉ!

Hàn Mạc thản nhiên cười.

Hắn hiểu được, trong cung đã phái Liễu công công tập hợp tất cả đám đô Chỉ huy sứ lại mới tuyên đọc Thánh chỉ, với mục đích là đều để cho bọn họ chính tai nghe thấy ý chỉ.

Một nửa trước của Thánh chỉ, là để khích lệ chư tướng, cũng chỉ là một cái màn dùng để che dấu mà thôi, còn cái mục đích chính là, muốn triệu tập hắn về kinh.

Ý chỉ này chư vị tướng quân đều biết, nếu như hắn không làm theo, tất nhiên là phạm vào tội kháng chỉ.

Hàn Mạc trầm ngâm lại, hướng về Thiết Khuê vùng các vị tướng quân nói:

- Việc quân cấp bách, các ngươi hãy quay về, cái Thánh chỉ này, tạm thời không được tiết lộ ra bên ngoài!

Các vị chư tướng cùng nhìn nhau, cuối cùng nhất loạt khom người, rồi cùng lui xuống.

Hàn Mạc chỉ giữ Hàn Huyền Linh lại, đợi cho mọi người đã đi khỏi, mới hướng về Hàn Huyền Linh nói:

- Nhị bá, theo như ý kiến của ngài, Tiểu ngũ lần này có nên quay về kinh hay không?

Vẻ mặt của Hàn Huyền Linh lúc này vẫn cực kỳ nghiêm túc, chăm chú nhìn Hàn Mạc rồi chậm rãi nói:

- Tiểu ngũ, giao tranh đang xảy ra mà không có chủ tướng, điều này quả thực là điều cấm kỵ trong binh gia, chỉ có điều...Thánh thượng đã muốn triệu về, chỉ sợ...!

Nói đến đây, ông cũng không nói gì thêm nữa.

Hàn Mạc lại cười nói:

- Nhị bá, Thánh thượng ngờ vực Tiểu ngũ.

Hàn Huyền Linh sắc mặt trầm xuống, nhưng cũng không hề nói ra điều gì, sau khí sắc mặt đã ôn hòa trở lại, nói:

- Tiểu ngũ, ngươi đừng có nghĩ nhiều. Thánh thượng triệu ngươi về kinh, có lẽ là có dụng ý khác.

Hàn Mạc thở dài nói:

- Nhị bá, Tiểu ngũ rất kính trọng người, trong lòng muốn dãi bày, cũng chỉ có thể nói với Nhị bá mà thôi.

Hàn Huyền Linh cũng biết trong gia tộc Hàn Mạc người rất kính trọng mình, hơn nữa ông cũng cực kỳ quý mến Hàn Mạc, hòa nhã nói:

- Tiểu ngũ, lúc này chỉ có ngươi và Nhị thúc, trong lòng ngươi có chuyện gì muốn nói, cứ việc thẳng thắn nói cho Nhị bá biết.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Nhị bá, Thánh thương trong lòng đang nghi ngờ ta, kể từ lúc ta có được binh phù đã bắt đầu nảy sinh hoài nghi, đó cũng không phải là khó có thể nhận ra được.

Hàn Huyền Linh biết Hàn Mạc đang muốn bộc bạch với chính bản thân hắn, thở dài:

- Tiểu ngũ, từ xưa đến nay, quân vương chưa bao giờ yên tâm về kẻ dưới mà nắm binh quyền trọng yếu ở trong tay, thực sự... không không thể trách cứ Thánh thượng điều này được.

- Tiểu ngũ đang nắm binh quyền trong tay, không có mục đích gì khác, chỉ là muốn bảo vệ gia tộc Hàn gia chúng ta, không được dập khuôn theo con đường mà thế gia đã từng đi.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Tính tình của Tiểu ngũ, Nhị bá cũng đã biết, tự do tự tại, trên thực tế là không thích sống một đời lênh đênh trên ngựa chiến.

Hàn Huyền Linh nhìn về phía Hàn Mạc, trong mắt tỏ ra rất dịu dàng, nói:

- Tiểu ngũ, ngươi tận tâm tận lực vì Hàn gia chúng ta, trong mắt của dòng tộc, ngươi là một đứa con ngoan...!

Hàn Mạc đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Huyền Linh, ngồi ngay bên cạnh Hàn Huyền Linh, hạ giọng nói:

- Nhị bá, Tiểu ngũ không dám gạt người, nếu thực sự không phải Nhị bá đang ở trong doanh quân, ý chỉ cũng đã nói rõ Nhị bá tạm thời tiếp quản đại quân Tây Bắc, Tiểu ngũ muốn mượn câu "tướng ở ngoài biên ải có thể không tuân theo lệnh quân chủ" để không tuân theo mệnh lệnh của Thánh thượng.

Hàn Huyền Linh giơ tay vỗ nhẹ vào bả vai Hàn Mạc nói:

- Với tính tình của ngươi, Nhị bá biết, cái việc như thế này, người chắc chắn sẽ dám làm. Nhưng Nhị bá cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, sau này hành sự, phải dũng cảm đối mặt,

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, không biết là đang nghĩ gì, chỉ đang mang theo lòng tôn kính nhìn về phía Hàn Huyền Linh, nói:

- Cũng may là Nhị bá hiện đang ở đây, đã tránh cho Tiểu ngũ tội kháng chỉ. Thánh thượng nếu như còn muốn hỏi Tiểu ngũ về chuyện quân vụ, lại muốn ban thưởng, Tiểu ngũ nhất định phải quay về kinh để xem xem, Thánh thượng muốn ban thưởng gì cho Tiểu ngũ.

Dừng lại một chút, cười nói:

- Hơn nữa vừa lại mới được làm cha, ta với cương vị là kẻ trượng phu cũng muốn về để nhìn thấy Tiểu Thiến, và hơn nữa là để xem mặt tên tiểu tử này.

Nói đến đây, nói đến hai chữa "tiểu tử", Hàn Mạc trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Hàn Huyền Linh nói:

- Tiểu ngũ, Nhị bá sẽ tức khắc phái người về kinh, khuyên Thánh thượng đừng để ngươi quay về kinh.

Hắn mỉm cười nói:

- Mọi người trong binh đoàn Tây Bắc lúc này, đều rất kính trọng ngươi, có ngươi thống lĩnh ba quân, sĩ khí quân sĩ sẽ bừng cháy, Nhị bá nhất định phải khuyên Thánh thượng để đích thân ngươi thống lĩnh ba quân đánh hạ Kinh Đô thành.

Hàn Mạc cười ha hả, thần sắc tỏ ra rất nghiêm túc, nói:

- Kỳ thực luận về việc cầm binh đánh giặc, Nhị bá chắc chắn vượt xa Tiểu ngũ, Tiểu ngũ cầm binh, lại thích điều binh một cách mạo hiểm, tất nhiên là làm cho địch không ngờ tới, nhưng đó quả thực rất phiêu lưu…

Rồi bất chợt ảm đạm nói:

- Trận đánh ở Sơn Nam quận, là một minh chứng rõ ràng, tất nhiên là cũng do nhiều nguyên nhân, thế nhưng Tiểu ngũ điều binh một cách rất mạo hiểm cũng là một sai lầm không nhỏ.

Hàn Huyền Linh đang muốn nói chuyện, Hàn Mạc đã đứng dậy, đứng trước mặt của Hàn Huyền Linh, từ trong người lấy ra tấm binh phù có sức nặng ngàn cân này, hai tay nắm chặt, cung kính đưa lên trước mặt của Hàn Huyền Linh:

- Nhị bá, quân Tây Bắc xin giao lại cho Nhị bá, tất cả đều trông cậy vào Nhị bá rồi!

Cơ thể Hàn Huyền Linh chấn động mạnh, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm của ánh mắt đang rất tha thiết của Hàn Mạc, nhưng cũng không nhận tấm binh phù ngay.

Hàn Mạc liếc nhìn Hàn Huyền Linh một cái, nói:

- Nhị bá, Nhị bá đã từng dạy ta rằng, không được tham binh quyền, Tiểu ngũ vẫn nhớ rất rõ, nhưng nếu có thể ít nhất là một người chết, thì chúng ta hãy cố gắng kéo một người trở về.

Hàn Huyền Linh thở dài:

- Tiểu ngũ, binh phù, Nhị bá tạm thời tiếp nhận, thế nhưng hôm nay ngay tại nơi đây Nhị bá cũng cam đoan với ngươi rằng, rất nhanh sẽ quay trở về tay của ngươi!

Hàn Mạc đem miếng binh phù để vào tay của Hàn Huyền Linh, cười nói:

- Binh phù nằm trong tay Tiểu ngũ hay là nằm trong tay Nhị bá, đều là bảo đảm sự an toàn bình an cho toàn bộ Hàn thị bộ tộc ta, như vậy đã quá đủ rồi.

Hàn Huyền Linh giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai của Hàn Mạc, nghiêm nghị nói:

- Ngươi tuy thuộc hàng con cháu, nhưng lại đem binh phù giao lại cho Nhị bá, điều đó đã chứng tỏ rằng trong đầu của ngươi rất độ lượng. Nhị bá đã nói rồi, miếng binh phù này rất nhanh sẽ giao lại cho ngươi, điều đó không thể thất tín được.

Chính là lúc này, nghe được từ ngoài trướng vải có âm thanh truyền tới:

- Đại tướng quân, Tống Thế Thanh xin cầu kiến!

Hàn Mạc nhìn về phía Hàn Huyền Linh nói:

- Nhị bá, việc quân vụ đang rất gấp gáp, Nhị bá xin hãy đi xử lý việc quân.

Hàn Huyền Linh thu hồi binh phù lại, vẻ mặt nghiêm nghị, cũng không nói nhiều, liền đi ra ngoài trại.

Hàn Huyền Linh trước khi cất bước ra ngoài, Hàn Mạc liền cho gọi Tống Thế Thanh tiến vào, cười hỏi:

- Tống đại nhân tìm bổn tướng có chuyện gì?

Tống Thế Thanh liền tiến lê, cung kính hành lễ, lập tức lấy từ trong người ra một bức hàm tín trình lên, nói:

- Đại tướng quân, đây là Hộ bộ Thượng thư Hàn đại nhân đã phó thác cho hạ quan gửi bức hàm tín này cho ngài.

Hàn Mạc nghe nói là thư của Hàn Huyền Đạo, liền nhận thấy, lấy bức hàm tín ra liếc qua một cái, lại chỉ nhìn thấy trên mặt phong thư chỉ viết có hai chữ:

- Tốc hồi!

Hàn Mạc cũng đã nhận ra bút tích đó, đúng là bút tích của Hàn Huyền Đạo.

Hàn Mạc đem bức tín hàm nhét vào trong lòng ngực, cười nói:

- Làm phiền Tống đại nhân rồi.

Rồi nhìn sang hỏi một câu: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Tống đại nhân, trong kinh vẫn bình yên chứ?

Thần sắc của Tống đại nhân rất kỳ lạ, muốn nói nhưng lại thôi.

Hàn Mạc mời Tống Thế Thanh ngồi xuống, mới nói:

- Tống đại nhân dường như đang có tâm sự gì?

Cuối cùng Tống Thế Thanh nói:

- Đại tướng quân, không dám gạt ngài, trước khi khởi hành, trong kinh... trong kinh thực sự đã xảy một số chuyện, có một chuyện, còn... còn liên quan đến Đại tướng quân nữa.

Hàn Mạc sắc mặt không hề biến sắc, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thản nhiên cười nói:

- Ồ, đó là chuyện gì vậy?