Thành Yến Kinh, phủ Thái Sư, khăn trắng như mây, tiếng khóc than thảm thiết tràn khắp phủ.
Đối với Tiêu gia mà nói, tai ương này, chẳng khác nào cây cổ thụ bỗng chốc thân cây bị đổ ập xuống, chỉ còn lại cành lá, không có thân cây, lá cành thật sự khó có thể sống sót.
Gần như quan viên Tiêu phái đều có cảm giác tuyệt vọng.
Điều làm cho người ta phẫn nộ chính là Tiêu thái sư chẳng những bị ám sát, mà còn bị mất đầu, thủ cấp cho tới giờ không có tung tích.
Hôm đó quan viên địa phương nhận được tin báo án của dân chúng, cũng không biết người bị giết là Tiêu thái sư, dẫn nha dịch đến hiện trường, liền thấy một cảnh tượng giống như Tu La địa ngục.
Trên hiện trường có 42 thi thể, trong có một thi thể bị mất đầu, bọn họ tuyệt nhiên không tìm được bất cứ dấu vết gì về Bố Tốc Cam cùng đám kỵ sĩ nước Phong. Tất cả đều đã được dọn rửa sạch sẽ.
Đây đương nhiên là đại án tử.
Quan viên địa phương biết sự tình quan trọng, tuy không thể nhận ra thi thể mất đầu, nhưng biết nhóm người này tuyệt đối không đơn giản, lập tức cấp báo về kinh thành. Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường nhận tin, nghe miêu tả đã hồn bay phách lạc, suốt ngày đêm dẫn rất nhiều quan sai Hình bộ chạy đến nha môn địa phương, xem xét các thi thể, phát hiện ra thi thể mất đầu chính là Tiêu thái sư.
Tiêu Vạn Trường lúc đó suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Y trong lòng phẫn nộ và hoảng sợ cực điểm, nhưng cũng không tùy ý để Tiêu thái sư như vậy, lập tức sai quan viên địa phương tìm quan tài, đem thi hài Tiêu thái sư và Tiêu quản gia về kinh, còn thi thể của 13 kiếm thủ và Ảnh Thị Vệ thì an táng ngay tại địa phương.
Thi thể Tiêu thái sư sau khi đưa về kinh, Hình bộ thông báo tin Thái sư bị ám sát khiến toàn kinh thành khiếp sợ vô cùng. Tiêu Hoài Kim và Tiêu Đồng Quang khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn phải gạt nước mắt sắp xếp tang lễ cho hai người.
Vô số quan viên Tiêu gia chạy đến phủ Thái sư, khóc lóc bi thương, Hoàng đế còn hạ ý chỉ, sai Đại Lý tự và Hình bộ cố gắng hết sức truy tìm thích khách, tra bằng được hung thủ chủ mưu.
Tiêu Vạn Trường một mặt an bài quan sai Hình bộ đi điều tra manh mối, mặt khác lo tổ chức tang sự cho Tiêu thái sư.
- Hộ Bộ thượng thư Hàn đại nhân đến!
Trong linh đường, toàn bộ quan viên Tiêu tộc cùng gia nhân ngay lập tức hướng ra cửa chính, không hiểu vì sao lúc này, ánh mắt mọi người đều hiện ra vẻ phẫn nộ và oán hận.
Tiêu thái sư bị ám sát, trong lòng đại đa số mọi người, một trong những nghi can chủ mưu chính là Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo một thân quan phục bước vào cửa, bên cạnh có một lão nhân dâng lên mảnh vải trắng, Chỉ huy sứ Trung Nghĩa Doanh Hàn Thương đi cùng liền đeo mảnh vải trắng vào tay Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo thần sắc ngưng trọng, chậm rãi hướng linh đường đi tới, Hàn Thương đi theo bên người mặt không một chút thay đổi.
Đám quan viên đứng ở hai bên đều nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Đạo, có người, ánh mắt như muốn đâm nát hai cha con.
Hàn Huyền Đạo vào linh đường, nhìn thấy Tiêu Hoài Kim và con cháu nhìn Hàn Huyền Đạo tiến vào linh đường, sắc mặt có chút khó xử.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi tiến lên, chắp tay nói:
- Thái sư bất hạnh chết thảm, mong các vị nén bi thương.
Tiêu Hoài Kim nắm chặt tay, mắt như muốn nứt ra, giọng căm hận nói:
- Nén bi thương hiển nhiên phải làm, nhưng gia phụ chết thảm, nếu không tìm ra hung phạm, Tiêu Hoài Kim ta thề không làm người.
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Huyền Đạo cũng nghĩ như thế, tuy rằng Huyền Đạo quản lý hộ Bộ, nhưng chư vị nếu cần Hàn Huyền Đạo giúp gì, xin cứ nói, ta sẽ dốc hết sức cùng chư vị tìm bằng được hung thủ đứng đằng sau, đưa ra công lý.
- Đồ ngụy quân tử giả vờ giả vịt.
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Ông nội chết, chính là do người sai người làm.
Cùng với tiếng kêu, phía sau Tiêu Hoài Kim có một người phóng ra, tay cầm một cây dao găm, không chút do dự, đâm vào cổ Hàn Huyền Đạo.
Biến cố xảy ra bất ngờ, mọi người trong linh đường cực kỳ chấn động.
Mắt thấy dao găm sẽ đâm vào Hàn Huyền Đạo, Hàn Thương đứng bên người đã đưa tay ra, nhanh như điện, nháy mắt liền khống chế cánh tay cầm dao găm, nghe một tiếng kêu "ôi", dao găm lập tức rơi xuống đất. Hàn Thương lập tức quạt ngang tay, con cháu Hàn gia công lực cực lớn, một đòn này của gã tung ra, dốc toàn lực, chỉ thấy người nọ thân hình bay lên, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Hàn Thương lạnh lùng nhìn người nọ, thản nhiên nói: Nguồn: http://truyenfull.vn
- Về sau nói chuyện phải cẩn thận một chút, không được xằng bậy.
Người đột nhiên ra tay, đó là Tiêu Minh Đường con trai của Tiêu Hoài Kim.
Tiêu Minh Đường ngựa non háu đá, gã cho rằng cái chết của Tiêu thái sư có liên quan đến Hàn Huyền Đạo, nên nhìn thấy Hàn Huyền Đạo tiến vào linh đường lập tức muốn giết Hàn Huyền Đạo báo thù cho Tiêu thái sư.
Tiêu Minh Đường nằm trên mặt đất, Hàn Huyền Đạo liếc Hàn Thương một cái, lạnh giọng nói:
- Lui ra!
Rồi bước lên nâng Tiêu Minh Đường dậy. Tiêu Minh Đường oán hận đẩy ra, miệng nói:
- Hàn Huyền Đạo, ngươi chớ ở đây giả nhân giả nghĩa, ngươi sợ ông nội, nên phái người ám sát ông, ngươi nghĩ rằng trời xanh không có mắt sao?
Hàn Huyền Đạo ảm đạm nhìn Tiêu Vạn Trường đang đứng bên cạnh Tiêu Hoài Kim bất động không lên tiếng, thở dài:
- Huyền Đạo biết, hai nhà chúng ta xưa nay có nhiều mâu thuẫn, nhưng Thái sư là người rộng lượng, ân oán ngày xưa của hai nhà đã được hóa giải. Bây giờ Thái sư hồi hương quy ẩn, Huyền Đạo vẫn hy vọng lão nhân già có thể sống an nhiên hưởng tuổi già, tuyệt không có cái gì có thể làm người đau lòng nữa. Mặc kệ các ngươi tin hay không, Huyền Đạo không thẹn với lương tâm. Hơn nữa, Hàn gia ta nhất định sẽ dốc toàn lực, điều tra tột cùng là ai đứng đằng sau vụ này, có phải là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai gia tộc chúng ta không?
Lời vừa nói ra, nhiều người lập tức nhíu mày.
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt buồn thương, hơn nữa, lời nói nặng trĩu, nghiêm túc vô cùng, đôi mắt lóe lên hào quang cổ quái, điều này khiến cho không ít người trong lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ Hàn Huyền Đạo thật sự không liên quan đến chuyện này?
Hàn Huyền Đạo nói câu cuối cùng vô cùng trọng yếu.
Tiêu thái sư bị ám sát, hầu hết mọi người sẽ nghĩ nghi phạm lớn nhất là Hàn Huyền Đạo, vậy có phải hay không, có người muốn lợi dụng điểm này, dụng tâm khiến hai nhà rơi vào tình cảnh tiếp tục tranh đấu?
Tiêu Vạn Trường nheo mắt, như thoáng chút suy nghĩ.
Tiêu thái sư đã chết, Tiêu Hoài Ngọc tung tích không rõ, trụ cột của Tiêu gia bây giờ không phải là Tiêu Hoài Kim mà chính là y. Tiền đồ sau này của Tiêu gia bây giờ đã đặt hết lên vai y.
Hàn Huyền Đạo dẫn Hàn Thương tế bái linh vị, vô cùng cung kính, khi ông ta đứng dậy, liền đứng trước bài vị, hạ giọng nói:
- Thái sư, đến tột cùng là ai sát hại ngài, sớm hay muốn sẽ tra ra manh mối, Huyền Đạo nhất định không để ngài chết oan uổng.
Nói xong, Hàn Huyền Đạo lại bái mấy bái, lúc này mới hướng Tiêu Hoài Kim chắp tay, dẫn Hàn Thương rời khỏi trong ánh mắt oán hận của quan viên Tiêu gia.
Cha con Hàn Huyền Đạo vừa rời khỏi, Tiêu Đồng Quang nhìn Tiêu Hoài Kim và Tiêu Vạn Trường nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Hàn gia thật sự không liên quan?
- Nhị bá, Hàn Huyền Đạo giả nhân giả nghĩa, bá đừng tin hắn.
Tiêu Hoài Kim nắm chặt tay:
- Hắn hôm nay cố ý đến đây, chính là muốn xóa bỏ nghi ngờ của chúng ta.
- Nhưng…
Tiêu Đồng Quang chậm rãi nói:
- Hàn gia làm sao có bản lĩnh đánh bại 13 kiếm thủ? Nhiều năm như vậy, chúng ta không phải không biết về họ, trong tay bọn họ, không có cao thủ có thể đối đầu với 13 kiếm thủ, chưa nói chuyện giết chết toàn đội.
Tiêu Vạn Trường thần sắc lo lắng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên phía trước, dừng lại ở hai cỗ quan tài, trầm ngâm hồi lâu, mới thì thào tự nói:
- Đại bá, có phải hay không là do Hàn gia sai khiến? Nếu là bọn họ, bọn họ làm gì có năng lực giết chết 13 kiếm thủ? Nếu thật là bọn họ, vậy thì… vậy thì… nội lực của bọn họ quả thực rất đáng sợ.
Ánh mắt y lóa lên, hạ giọng:
- Người đã dặn ta, mọi việc đều phải nhẫn, hiện tại ta phải làm sao, còn có thể nhẫn được sao? Đại bá… người hãy chỉ cho ta…
Mặt y tràn đầy sự mệt mỏi.
Cung Trường Xuân bên trong hoàng cung, Yến đế ôm tân hoàng tử Tào Thiện nựng nịu, giờ khắc này, vị Hoàng đế chí tôn trên triều đường trở thành một người cha hiền lành.
Một người cha đích thực, một nam nhân đích thực.
Hàn Thục vừa được phong ngôi Hậu đứng bên cạnh dịu dàng nhìn hai cha con, đó là hai sinh mệnh chí thân của nàng, một là chồng, một là con.
Nàng chỉ hy vọng tất cả sẽ bình an như thế, không cần có thay đổi gì, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chồng nô đùa cùng con, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
- Thánh thượng, hãy bảo trọng!
Hoàng hậu rốt cuộc nói:
- Linh Yến Nhi, dẫn Hoàng tử ra đi.
Linh Yến Nhi tiến lên, Hoàng đế thận trọng giao hài tử cho Linh Yến nhi, lúc này mới bước lên nắm tay Hoàng hậu, dịu dàng nói:
- Trẫm chợt phát hiện, thời gian vui vẻ nhất của trẫm, chính là mỗi ngày đến đây ngắm hai mẹ con nàng. Trẫm nếu trong lòng có chuyện phiền não, nhìn thấy hai người, mọi phiền não liền tan thành mây khói.
- Thánh thượng trăm công ngàn việc, nhất định phải chú ý long thể.
Hoàng hậu dịu dàng nói.
Hoàng đế vuốt râu cười:
- Trăm công ngàn việc cũng không cần đến trẫm, Đại bá của nàng hiện giờ quản lý chính sự rất tốt.
Ngẫm nghĩ một chút, dường như cảm thấy trước mặt Hoàng hậu nói chuyện này không thích hợp, liền chuyển để tài:
- Đúng rồi, trẫm đã truyền ý chỉ sẽ xuất binh liên Khánh công Ngụy, Hàn Mạc là chủ tướng lần này.
Hoàng hậu nhíu mày liễu:
- Thánh thượng, Hàn Mạc tuổi còn rất trẻ, việc lớn như thế, hắn… đảm đương nổi không?
- Nội các đối với Hàn Mạc rất tin tưởng.
Hoàng đế mỉm cười nói:
- Một khi đã như vậy, hãy cho hắn cơ hội. Tiêu Hoài Ngọc năm đó, cũng tuổi trẻ tài cao, Hàn Mạc chưa chắc đã không bằng Tiêu Hoài Ngọc.
Hoàng hậu vẫn lo lo lắng lắng, sau một lát, mới sâu kín thở dài:
- Thánh thương, nô tì muốn cầu xin một việc.
- Hoàng hậu có nguyện vọng gì cứ nói.
Hoàng đế cười.
Hoàng hậu ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu Hàn Mạc điều binh không tốt, có sai sót, mong Thánh thượng xử lý nhẹ nhàng.
Hàn Thục biết, binh đao là đại sự, Hàn Mạc tuổi còn trẻ, nếu chẳng may cầm binh bất lợi, đại bại mà về, tất nhiên sẽ bị không ít người công kích. Cho nên lúc này mới khẩn cầu Hoàng đế, tránh sau này Hàn Mạc lâm vào khốn cảnh.