Yến lịch ngày 22 tháng 1 năm Bình Quang thứ 10.
Cách cửa Nam Khang thành Yến Kinh mười dặm đã dựng tạm một cái lều cỏ, mười mấy quan viên đứng đợi ở đó, tuy rằng lúc này chuẩn bị hướng triều nhưng quan viên nội các vẫn đến lều cỏ này chờ tiễn Tiêu thái sư một đoạn đường.
Tiêu thái sư chưa đầy 20 tuổi đã rời quê vào kinh, hơn 40 năm mưa gió, trải qua vô số trận đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, cho đến nay, rốt cuộc đã phải về quê ở ẩn.
40 năm qua, Tiêu thái sư quả thật đã có rất nhiều cống hiến cho Đại Yến, gần đây, hơn mười năm đảm nhiệm trọng trách đại thần đầu triều, cùng với con trai là Tiêu Hoài Ngọc giữ vững biên cương nước Yến, Tiêu thái sư trong cha ngoài con khống chế nội các, khiến trung tâm chính trị của nước Yến vận hành đâu vào đấy.
Không thể phủ nhận, tuy bây giờ Tiêu gia quyền thế không bằng trước, nhưng Tiêu thái sư uy vọng thì không hề sút giảm.
Hàn Huyền Đạo và vài quan viên nội các ngồi ở lều cỏ uống trà, các nhóm quan viên khác tụm năm tụm ba ngồi bốn phía, nói nói cười cười, chờ xe ngựa của Thái sư đi đến.
Cũng không lâu, hai cỗ xe ngựa từ trên đường quan chậm rãi đi đến, hơn bốn mươi hộ vệ vây quanh bốn phía.
Đám quan viên nhìn thấy xe ngựa đi đến, đều đứng dậy chỉnh đốn quan phục, chiếu theo phẩm hàm mà đứng, kính cẩn nghênh đón.
Hai cỗ xe ngựa, xe trước trông rất bình thường, không hề xa hoa, là xe chở Tiêu thái sư, xe phía sau, chỉ có một con tuấn mã kéo xe ba gác, chở hai cái thùng gỗ màu đen, không có đồ vật gì khác.
Quản gia phủ Thái sư đi theo bên cạnh xe ngựa của Thái sư, xe dừng bên lều cỏ, Tiêu quản gia liền tiến lên xốc màn xe, giúp Tiêu thái sư bước xuống.
Tiêu thái sư mặc một cái áo bông màu xám, đầu đội mũ bông, trong tay chống một cây quải trượng, thoạt nhìn qua, tựa như một phú ông hiền lành, chẳng còn chút dáng dấp oai phong của một nhất phẩm đại thần trên triều.
Đám người Hàn Huyền Đạo đồng loạt thi lễ:
- Thái sư!
Tiêu thái sư xua tay cười nói:
- Không dám. Lão phu đã từ quan quy ẩn, xưng hô này không dám nhận.
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Thái sư đã dâng cả đời mình cho Đại Yến, một tiếng Thái sư này cũng chỉ có ngài mới xứng đáng.
- Đáng hổ thẹn!
Tiêu thái sư chắp tay hướng mọi người đáp lễ:
- Cùng các chư vị chung hàng thần tử, vài năm gần đây, mưa gió không ngừng, lão phu tính tình cổ quái, lúc làm quan, có đôi khi cũng cố chấp, nhiều ý kiến bất đồng với chư vị, chắc chắn chư vị cũng có khúc mắc trong lòng, hôm nay, cho lão phu nói lời xin lỗi.
- Không dám không dám!
Mọi người liên miệng nói:
- Lão thái sư một lòng vì nước, là tấm gương của hạ quan.
Tiêu thái sư ôn hòa quay đầu lại, nhìn thành Yến Kinh nguy nga bề thế, khẽ thở dài:
- Năm đó lão phu nhập kinh, một con ngựa, bốn tùy tùng, xiêm y cũng không có mang theo nhiều.
Lão chỉ vào hai cái thùng gỗ màu đen, cả cười:
- Sau mấy chục năm vào kinh, bây giờ rời khỏi, có nhiều hơn vài thứ. Nhưng chư vị đừng hiểu nhầm, không phải là vàng bạc châu báu gì, chỉ là một ít xiêm y của lão phu, và sách vở lão phu lưu trữ được, đúng rồi, còn có mấy cuốn tranh chữ, chẳng đáng bao tiền.
Phạm Vân Ngạo thở dài:
- Lão thái sư đối nhân xử thế, vãn bối chúng ta sao không biết? Ngài giữ mình thanh liêm, người làm quan như chúng ta tất yếu phải học theo.
Rồi nhẹ giọng ngâm:
- Thời gian trôi như mây khói, chỉ cầu một chén rượu trong.
Tiêu thái sư cười ha hả:
- Hai câu nói này, lão phu ghi tạc trong lòng. Cả đời này của lão phu, cả ưu lẫn nhược, xin hãy để hậu thế bình luận. Nếu thanh danh đáng giá một chén rượu, thì lão phu cho rằng cuộc đời này đã làm được một việc.
- Mang rượu tới.
Hàn Huyền Đạo cao giọng nói.
Lập tức có người bưng một cái bàn ngọc đến, trên bàn, đặt một bầu rượu, ba cái chén.
Hàn Huyền Đạo tự tay cầm bầu rượu, rót vào một cái chén, hai tay cung kính dâng lên Thái sư, thành khẩn nói:
- Chén rượu này, chính là thay mặt quan viên Đại Yến kính thái sư, Thái sư mấy chục năm không ngày nào không cẩn trọng làm việc, là công thần của Đại Yến, xin mời uống cạn chén này.
Tiêu thái sư suy nghĩ một chút, đưa quải trượng cho Tiêu quản gia đứng bên cạnh, hai tay khô héo nhận chén rượu, bình tĩnh nói:
- Lão phu làm quan mấy chục năm, có lẽ cũng có chỗ không thỏa đáng, nhưng có một điều lão phu không hổ thẹn, là quả thật ta đã làm cho Đại Yến mấy việc, một chén rượu này, nhận sự tôn trọng của chư vị, lão phu xin uống cạn.
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Hàn Huyền Đạo lại rót chén thứ hai:
- Chén thứ hai, kính Thái sư đức cao vọng trọng, hôm nay quy ẩn, ta và các triều thần trong lòng nuối tiếc, chén rượu này kính sự đối nhân xử thế đáng khâm phục của Thái sư.
Tiêu thái sư cười hòa ái, nhận chén rượu, lại uống một hơi cạn sạch.
- Chén thứ ba, chúc Thái sư thuận buồm xuôi gió, sống lâu trăm tuổi.
Hàn Huyền Đạo kính ba chén rượu.
Tiêu thái sư nhận chén rượu, nhìn toàn bộ quan viên một lượt, nâng chén rượu lên cao, hai mắt nhìn bầu trời, một lúc sau mới uống một hơi cạn sạch, thả chén rượu trong tay xuống bàn ngọc.
- Chư vị, ba chén rượu, lão phu đã uống cạn, đa tạ chư vị hôm nay có thể đến tiễn chân.
Tiêu thái sư chắp tay lại:
- Công vụ bận rộn, lão phu không dám làm phiền lâu, chỉ mong chư vị lấy xã tắc làm trọng, hết lòng vì Đại Yến ta.
Chúng quan đều cúi thân mình, chắp tay nói:
- Thái sư thuận buồm xuôi gió! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Tiêu thái sư lại nhìn về thành Yến Kinh, trên mặt hiện ra vẻ bi thương, trầm ngâm một chút, cuối cùng khẽ thở dài:
- Đi thôi!
Được Tiêu quản gia nâng tay, trở lại xe ngựa, quay đầu, phất tay:
- Chư vị, mời trở về, quốc sự làm trọng!
Chúng quann viên lại thi lễ, Tiêu thái sư bước vào trong xe, phu xe rung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi bước về phía trước. Tiêu Hoài Kim, Tiêu Vạn Trường, và Tiêu Đồng Quang ba người cưỡi ngựa đi theo.
Chúng quan viên nhìn xe ngựa của Thái sư đi xa dần, lúc này mới lên ngựa trở về.
Đi được chừng mười dặm, xe Thái sư dừng lại, Tiêu thái sư nhấc bức màn lên. Ba người Tiêu Hoài Kim vội vàng xoay người xuống ngựa, đi đến trước cửa xe.
Tiêu thái sư nhìn lướt ba người, thở dài một tiếng, dừng lại ở Tiêu Đồng Quang hòa nhã nói:
- Lão nhị, sau khi ta đi, trong kinh dựa cả vào ba người, ngươi tuổi cao nhất, chuyện tổn hại sức khỏe nên tiết chế thì hơn.
Tiêu Đồng Quang năm mới vào kinh, vốn không có tài cán gì, may nhờ có Tiêu thái sư bảo hộ, hôm nay Tiêu thái sư về quê, trong lòng cảm thấy cực kỳ cô đơn, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Huynh trưởng… ta cũng muốn cùng huynh về quê… chốn kinh kỳ này…
- Nói bậy!
Tiêu thái sư không đợi y nói hết, lập tức mắng:
- Ngươi ở hộ Bộ, chúng ta ở hộ Bộ còn có một cây gai, còn có chút thế lực, nếu ngươi theo ra rời khỏi, căn cơ ở hộ Bộ hoàn toàn bị cắt đứt.
Lắc đầu thở dài:
- Cho dù ta đã rời khỏi, Tiêu gia ở triều đường vẫn khó có thể sống yên ổn, các ngươi đều là con cháu Tiêu gia, càng gian nan càng phải cố gắng hơn nữa.
Tiêu Đồng Quang cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Hoài Kim:
- Hoài Kim, từ nhỏ đến lớn, con bị ta mắng nhiều, con cho rằng ta chỉ yêu thương Hoài Ngọc, nhưng sao con hiểu được trái tim của người làm cha? Huynh đệ hai con thiên tư khác nhau, nhưng ở trong lòng ta, con và Hoài Ngọc như nhau, đều là máu thịt của ta, ta quở trách con, là vì muốn con tiến bộ. Yến Kinh khác các nơi khác, triều đình là nơi đệ nhất hiểm ác, con nếu cố tình làm bậy, không cẩn trọng, chắc chắn sẽ gây ra đại họa. Lão phu giờ rời khỏi, con càng phải hết sức cẩn thận, có việc gì cũng cần thương lượng với Vạn Trường. Vạn Trường mưu lược hơn con, con nên thỉnh giáo, cái gọi là huynh đệ đồng lòng chính là đây, chỉ cần hai ngươi đoàn kết, Hàn gia chưa chắc đã làm được gì Tiêu gia chúng ta.
Tiêu Hoài Kim đôi mắt hơi đỏ, nhìn Tiêu Vạn Trường, gật đầu nói:
- Lời của phụ thân con ghi nhớ trong lòng. Đứa con bất hiếu khiến phụ thân lo lắng, sau này nhất định sẽ làm việc cẩn thận. Người Hàn gia có đứng trên đầu xả bậy con cũng sẽ nhẫn nhịn.
Tiêu thái sư từ ái gật đầu, nhìn Tiêu Vạn Trường thần sắc nghiêm nghị:
- Vạn Trường, tiền đồ Tiêu gia ngày sau, phải dựa cả vào ngươi.
Tiêu Vạn Trường cung kính:
- Đại bá, Vạn Trường hiểu. Tuy tài cán không cao, nhưng chỉ cần cháu còn sống một ngày, cháu nhất định sẽ gắng hết sức.
- Gặp đại sự, ngươi phải báo tin cho ta, mọi việc nhất thiết không được lỗ mãng.
Tiêu thái sư nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ câu này, trên đầu chữ Nhẫn luôn có một con dao. Cực thịnh tất suy. Hàn gia hiện giờ nở mày nở mặt, nhưng lão phu đã gieo mầm tai họa cho bọn họ, chỉ cần các ngươi chịu nín nhịn, tất sẽ có một ngày Tiêu gia như trước tiếu ngạo triều đình.
Tiêu Vạn Trường trịnh trọng gật đầu.
Tiêu thái sư lúc này mới khẽ mỉm cười:
- Các ngươi trở về đi, đến thành Nguyên Tân, ta sẽ báo tin cho các ngươi.
Ba người Tiêu Đồng Quang sửa sang lại xiêm y, cùng hướng Tiêu thái sư cung kính thi lễ, Tiêu thái sư gật đầu, nhẹ nhàng buông bức màn.
Tiêu Vạn Trường đi đến bên cạnh một gã hộ vệ, trầm giọng nói:
- Trên đường hết thảy cẩn thận. Mười ba người các ngươi tuyệt đối không có một ai rời khỏi Thái sư. Có mười ba người các ngươi bảo vệ, Thái sư chắc chắn an toàn trở về.
Hộ vệ đó một thân quần áo nịt màu đen, áo khoác màu đen, đầu đội nón tre, trong tay cầm một thanh cổ kiếm rất lạ, toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí lạnh lùng.
Ở trên ngực hắn, có thêu một thanh cổ kiếm màu xám.
Tuy rằng bốn mươi hộ vệ trang phục giống nhau, nhưng trên ngực áo có thêu cổ kiếm, thì chỉ có mười ba người, mười ba người này chính là sát thủ hùng mạnh nhất của Tiêu gia.
Mười ba kiếm thủ!
Người này tay đeo găng tay màu đen, ngồi trên lưng ngựa, cầm chặt cổ kiếm trong tay, khàn giọng nói:
- Thái sư nếu bị thương một sợi lông, có nghĩa là mười ba người bọn ta đều đã chết.
Tiêu Vạn Trường hiển nhiên cực kỳ tin tưởng mười ba kiếm thủ này, gật đầu:
- Mười ba người các ngươi do Hoài Ngọc tự tay huấn luyện, thiên hạ này chỉ sợ không có mấy kẻ có thể đấu lại.