Quyền Thần

Chương 830: Từ quan cầu thân

Tay Hoàng đế ổn định có lực vươn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nghiêm nghị.

Tuy rằng trong lòng mấy người đứng đầu thế gia vô cùng rõ ràng, Hoàng đế sẽ tìm cách thu hồi binh phù trên triều hội hôm nay, nhưng bọn họ quả thật không ngờ Hoàng đế lại trực tiếp như vậy.

Nhưng phương pháp này lại đơn giản hóa vấn đề phức tạp.

Hàn Huyền Xương nhìn thấy Hàn Mạc chậm rãi ứng đối, vốn hơi thở nhẹ ra, nhưng hành động này của Hoàng đế khiến lòng hắn lại rơi vào căng thẳng, vài vị đứng đầu thế gia khác cũng rơi vào căng thẳng.

Đang lúc mọi người xem Hàn Mạc ứng đối thế nào, đã thấy Hàn Mạc dập mạnh đầu trên mặt đất, cao giọng nói:

- Thần cầu Thánh thượng ban cho Hàn Mạc cái chết!

Chúng thần lập tức yên lặng.

Hoàng đế nheo mắt lại, chậm rãi thu tay, nhíu mày hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

- Khẩn cầu Thánh thượng ban cho Hàn Mạc được chết!

Hàn Mạc lại cao giọng nói.

Bàn tay Hoàng đế thu về chậm rãi nắm lại, thản nhiên cười, giọng nói trầm thấp:

- Ngươi muốn cầu trẫm thưởng chết? Vì sao ngươi muốn chết?

- Thần không thể không chết!

Hàn Mạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời của Hoàng đế, vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Hàn Mạc là thần tử của Thánh thượng, lại không thể phụng chỉ làm việc, là tội kháng chỉ, tội không thể tha thứ, chỉ có thể chết!

- Tội kháng chỉ?

- Vâng!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Thánh thượng muốn thần giao binh phù ra, nhưng… thần lại không thể giao!

Hàn quang lóe ra trong mắt Hoàng đế, hắn thản nhiên nói:

- Nếu binh phù ở trong tay ngươi, vì sao không thể giao ra?

- Khởi tấu Thánh thượng, lúc vào kinh, binh phù quả thật trong tay thần.

Hàn Mạc một bộ sợ hãi:

- Nhưng hiện nay, binh phù lại không ở trong tay thần!

Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, trong nhất thời đều hồ đồ.

- Lúc trước Đại tướng quân giao binh phù cho Hàn Mạc, là lệnh Hàn Mạc điều binh về kinh cần vương.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Lúc Đại tướng quân giao binh phù cho Hàn Mạc, từng hạ mệnh lệnh, phải đưa binh phù an toàn trở về, nếu binh phù có bất cứ sơ xuất gì, sẽ lấy đầu thần!

Hoàng đế thản nhiên cười nói:

- Quân lệnh của Đại tướng quân tự nhiên sắt đá vô tình, như vậy ý chỉ của trẫm, phải chăng có thể không cần để ý?

- Cho nên thần mới xin Thánh thượng ban chết.

Hàn Mạc dập đầu nói.

Lập tức có Đại thần cười lạnh trách cứ:

- Hàn Mạc, chẳng lẽ quân lệnh của Đại tướng quân còn lớn hơn ý chỉ của Thánh thượng? Quân lệnh của Đại tướng quân ngươi không dám cãi, ý chỉ của Thánh thượng ngươi lại dám cãi?

Hắn lại chắp tay nói với Thánh thượng:

- Thánh thượng, Hàn Mạc kháng chỉ không tuân, tội ác tày trời, khẩn cầu Thánh thượng hạ chỉ nghiêm trị!

Hoàng đế cũng không nhìn vị đại thần kia, chỉ thản nhiên cười nói với Hàn Mạc:

- Hàn Mạc, cũng không phải trẫm muốn ngươi cãi lệnh của Đại tướng quân. Chỉ có điều trẫm muốn nhìn bộ dáng binh phù Tây Bắc ra sao, ngươi hãy lấy đến để trẫm nhìn một cái, lần này ngươi lập công lớn, trẫm sẽ không làm khó ngươi!

Hàn Mạc cảm thán trong lòng, Hoàng đế quả nhiên cực kỳ để ý binh phù, vừa đấm vừa xoa, có thể thấy được Hoàng đế rất coi trọng binh phù.

Tuy rằng hắn nói không để mình khó xử, nhưng cũng không nói xem xong sẽ trả lại binh phù, hỏi thăm cũng đã chôn cạm bẫy, nếu mình thật sự giao binh phù ra, là lấy bánh bao ném chó, Hoàng đế chắc chắn sẽ nghĩ các loại biện pháp giữ binh phù lại, có đi không có về.

- Thân không thể giao ra binh phù!

Hàn Mạc nói không chút do dự:

- Sau khi bình định, thần lập tức làm theo Đại tướng quân phân phó, giao nộp binh phù cho quân đội.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị:

- Đại tướng quân lo lắng thần không đảm bảo được binh phù trong lúc rối loạn, phân phó với thần, một khi bình định thành công, binh phù sẽ do tám tên quân sĩ hộ phù Đại tướng quân phái tới bảo vệ, bất cứ kẻ nào cũng không được đụng vào. Hiện giờ binh phù ở trong doanh do tám tên hộ phù trông coi, cho dù là thần, cũng không thể lấy ra lúc này. Thần không thể phụng chỉ trình binh phù lên, tội đáng chết vạn lần, còn xin Thánh thượng hạ lệnh ban thưởng thần được chết!

Trong lòng Hoàng đế lúc này hận không thể xé Hàn Mạc thành từng mảnh.

Nếu điều này do Tiêu Hoài Ngọc phân phó, vậy thật sự là gặp quỷ, biết rõ Hàn Mạc nói bậy, khi quân đương triều, nhưng Hoàng đế lại không cách nào phản bác.

Hắn cũng không thể nói với mọi người, Tiêu Hoài Ngọc chín phần mười đã chết, Hàn Mạc đã nói lời khi quân.

Tin tức Tiêu Hoài Ngọc chết, ở thời khắc mấu chốt này, tuyệt đối không thể công khai, càng không thể công khai từ miệng Hoàng đế, nếu không sẽ dẫn tới náo động lớn hơn nữa.

Mà lúc này Hàn Mạc nghiêm túc ứng đối, trong lòng lại không chút áy náy khi quân.

Khi quân? Chê cười.

Hoàng đế rõ ràng muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải lấy binh phù tới tay, mục đích vốn là muốn dùng quân quyền ra tay với thế gia, Hàn Mạc đã sớm biết điểm này, tự nhiên cũng nghĩ mọi biện pháp bảo vệ binh phù.

Quân bất nhân, thần tự nhiên bất nghĩa.

,,,

Mắt thấy con rể mình bị rơi vào tình thế nguy hiểm, Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo chưởng quản Binh bộ, có uy vọng nhất định trong quân đội, đối với chuyện trong quân đội hắn đương nhiên có quyền lên tiếng, cho nên lập tức đứng ra, chắp tay nói:

- Thánh thượng, Hàn Mạc không thể giao binh phù ra, nhưng cũng là về tình có thể tha thứ. Đại tướng quân mưu kế chu toàn, lo lắng binh phù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để binh sĩ hộ phù bảo vệ, đó cũng là hành động cẩn thận. Mặc dù Hàn Mạc có tội kháng chỉ, nhưng lần này lập công lớn, bình định phản loạn, lấy công thay tội, không thưởng không phạt, thật sự là một biện pháp xử trí thích đáng.

Hắn nhìn Hoàng đế, cung kính nói:

- Còn xin Thánh thượng xét đoán!

Hoàng đế nhìn Hàn Mạc, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, trong lòng như sóng cả mãnh liệt.

Cả đời này của hắn, vô cùng cẩn thận, tự nhận hiểu rõ lòng người, ai biết lại phạm vào sai lầm lớn như vậy, lúc trước lại đề bạt một con hồ ly nhỏ giảo hoạt như vậy.

Dưới khuôn mặt tuấn tú kia, có một trái tim vô cùng giảo hoạt.

Lúc trước hắn muốn mượn lực Hàn gia chèn ép Tiêu gia, cho nên cho Hàn Mạc rất nhiều quyền lực, không nghĩ tới lấy đá nện chân mình, cuối cùng lại rơi vào kết quả nuôi hổ gây họa.

Trong nhất thời Hoàng đế không nói gì, Phạm Vân Ngạo hơi do dự, cuối cùng tiếp tục nói:

- Thánh thượng, gần đây Binh bộ cũng nhận được binh báo đến từ biên quan, hai nước Ngụy Khánh trải qua chiến tranh, lại bỗng nhiên bình ổn lại. Hai nước này đều lòng muông dạ thú, hiện giờ hơn nửa Kỵ binh Tây bắc ở ngoại ô kinh thành, loạn đảng đã bình, cần phải hạ chỉ để bọn họ lập tức về đóng tại Tây Bắc.

Hàn Mạc chắp tay nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, Đại tướng quân từng hạ quân lệnh, nạo loạn bình định, để thần sớm ngày dẫn binh trở về biên quan… !

Hoàng đế không đợi Hàn Mạc nói xong, đã nói:

- Một khi đã như vậy, Binh bộ liền hạ quân lệnh, để bọn họ trở về biên quan đi.

Hắn nhìn qua hơi mệt mỏi, cũng không xem Hàn Mạc, liếc nhìn chúng thần một cái, nói:

- Các vị ái khanh còn có chuyện gì muốn tấu không?

Tiêu Thái Sư đã nói:

- Khơi tấu Thánh thượng, lão thần có chuyện muốn tấu!

- Thái Sư còn có chuyện gì?

Tiêu Thái Sư lại lấy một tấu chương, trình lên.

Hoàng đế mở tấu chương nhìn liếc qua, mặt biến sắc, không thể tin được mà đưa mắt nhìn về Tiêu Thái Sư, mày lập tức nhăn lại:

- Thái Sư… muốn từ quan quy ẩn?

- Xôn xao!

Điện Thái Binh xôn xao một hồi, tuy rằng triều đình hôm nay phong ba từng đợt, nhưng lại không có chuyện nào rung động như chuyện này, quan viên Tiêu phái nghe được lời Hoàng đế, một đám biến sắc, mà Tiêu Hoài Kim và Tiêu Vạn Trường hiển nhiên trước đó cũng không biết tấu chương này của Tiêu Thái Sư, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, lập tức đều tái nhợt.

Hàn Mạc cũng chấn động, miệng thở dốc, không thể tin được mà nhìn về phía Tiêu Thái Sư.

Ngoài trừ hai huynh đệ Hàn Huyền Xương biết trước sự tình, hai người Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân cũng trợn mắt há mồm, không thể tin được.

Tiêu Thái Sử ở trong triều hơn mười năm, cho dù tư lịch hay uy vọng, hoàn toàn xứng đáng xếp thứ nhất trong các quần thần, cho dù trong đầu kẻ nào, đều không có khả năng xuất hiện cảnh tượng Tiêu Thái Sư từ quan quy ẩn.

Nhưng cảnh tượng này, hôm nay lại nổ tung tai trên triều đường như sét đánh ngang.

Khuôn mặt già nua của Tiêu Thái Sư một mảnh bình tĩnh, trên triều đường âm thanh hỗn loạn ngắn ngủn, hiển nhiên ở bên trong dự kiến của ông lão.

- Hồi bẩm Thánh thượng, thân thể lão thần ngày càng sa sút, tuy rằng có lòng đền đáp triều đình, tận trung với Thánh thượng, nhưng… hiện giờ đã là có lòng vô lực.

Tiêu Thái Sư vẻ mặt cảm thán:

- Thần biết tuổi thọ đã hết, khẩn cầu Thánh thượng chiếu cố, đáp ứng thần từ quan quy ẩn, an độ quãng đời còn lại!

Lúc này Hoàng đế đã hơi run sợ.

Theo lý thuyết, Tiêu Thái Sư từ quan, Tiêu gia mất đi cài xà, hắn vốn nên cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng không biết vì, sao trong lòng hắn không có chút cảm giác cao hứng.

Tuy rằng đã nhiều ngày hành động Tiêu Thái Sư biểu hiện dường như muốn đầu nhập Hàn gia, nhưng cuối cùng Hoàng đế cảm giác chuyện tình không đơn giản như vậy, hắn cảm thấy cho dù Tiêu Thái Sư thân cận Hàn gia hay không, chỉ cần ở trên triều đường, có lẽ Hàn gia cũng không dám quá mức bừa bãi.

Nhưng Tiêu Thái Sư lại đề xuất từ quan quy ẩn.

Một khi Tiêu Thái Sư quy ẩn, cáo già hàn gia kiêng kỵ nhất biến mất trên triều đình, sau này Hoàng tộc sẽ gặp phải khiêu chiến ác liệt hơn.

Chẳng lẽ bởi vì lão Thái Sư kiêng kỵ Hàn gia mạnh mẽ, cho nên mới lựa chọn chủ động lui bước?

Trước lần binh biến này, Hoàng đế không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả như vậy, kế hoạch thái cực thất bại, dù cho khiến Tô gia bị diệt, nhưng thế cân bằng giữa các thế gia mình cực lực duy trì trong triều đã bị đánh vỡ

Thất bại lần này, thực lực thế gia tự nhiên bị đả kích rất lớn, mà hoàng tộc cũng không đạt được ích lợi, được lợi cuối cùng, chính là Hàn gia công lao thật lớn trong lần bình định này.

Nhìn thân hình Thái Sư già nua, không ít quan viên trong triều đều cảm thán trong lòng.

Tuy rằng Thái Sư kết bè kết cánh, thậm chí một đợt quyền khuynh triều đình, nhưng không thể phủ nhận, hai cha con Tiêu Thái Sư và Tiêu Hoài Ngọc, lập được công lao rất lớn cho nước Yến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đúng là bởi hai cột trụ lớn một trong một ngoài của Tiêu gia, mới trấn trụ các đại thế gia khác, cũng khiến rất nhiều chính sách của quốc gia được thực thi bình thường.

Nước Yến đi đến ngày hôm nay, tuy rằng đám dân chúng không giàu có, lại có thể đời đời an cư lạc nghiệp, có công lao của Tiêu Thái Sư.

Người này tuy rằng mưu tư lợi vì gia tộc mình, nhưng cũng làm được rất nhiều việc lớn lợi quốc lợi dân, giống như rất nhiều nhân vật trong lịch sử, hắn có tội, nhưng cũng có công.

Tiêu Thái Sư ho khan vài tiếng, khom người nói:

- Trước khi lão thần sắp chia tay, còn có một việc cuối cùng khẩn cầu Thánh thượng làm chủ!

Hoàng đế thở dài, trong lòng cực kỳ cảm thán, nói:

- Thái Sư thật phải từ quan quy ẩn sao? Triều đình nước Yến này… không thể thiếu Thái Sư!

- Thánh thượng chính là một thế hệ anh chủ.

Thái Sư bình tĩnh nói:

- Lão thần đã là gỗ mục, khó làm việc, mà Thánh thượng lại có thể đề bạt hiền lương, lập công vì nước. Thần đã nguyện trung thành với triều đình hơn bốn mươi năm, tới lúc tuổi già, còn xin Thánh thượng khai ân, cho lão thần im lặng vài ngày!

Hoàng đế lắc đầu, cuối cùng nói:

- Thái sư còn có chuyện gì muốn trẫm làm chủ không? Ngài có gì cứ nói, nếu trẫm có thể làm được, sẽ đáp ứng!

Tiêu Thái Sư run rẩy đi tới trình lên tấu chương cuối cùng.

Hoàng đế liếc qua một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thương vừa mới đảm nhiệm Chỉ huy sứ Trung Nghĩa Doanh, hơi nhíu mày, cuối cùng nói:

- Thái Sư muốn trẫm ban hôn?