Vân Sĩ Lam nghe được cái tên "Hàn gia ngũ thiếu" thì trước tiên sửng sốt cả người nhưng hắn lại phản ứng rất nhanh, vốn sắc mặt hắn trắng hồng nhưng giờ này đã trở thành tái nhợt.
Hắn không phải kẻ ngốc, có thể lập thương hội kinh doanh thì hẳn phải có vài phần khôn khéo. Vì vậy, hắn rất nhanh hiểu được thanh niên luôn cười híp mắt, sắc mặt luôn bình thường này có thân phận bực nào rồi.
Tự nhiên là hắn đã gặp được không ít người quyền quý, nhưng không thể phủ nhận rằng ở Đông Hải Quận này Hàn gia vẫn là Đế vương. Bọn họ hoàn toàn có khả năng quyết định tiền đồ của bất kỳ nhân vật nào trên vùng đất này.
Một thương hội trong mắt Hàn gia chẳng khác nào một hạt bụi nhỏ nhoi cả.
Mặc dù rất cuồng vọng nhưng Vân Sĩ Lam lại không hề ngu ngốc. Hắn biết có thể đắc tội với bất kỳ ai trong Đông Hải Thành, ngoại trừ Hàn gia.
Hắn cố trụ vững thân thể, nghiêm nghiêm cẩn cẩn móc ra mấy tấm ngân phiếu trong ngực, cung kính đến trước mặt Hàn Mạc dân lên:
- Ngũ thiếu gia, đây là năm trăm lượng Yến phiếu, xin ngài thu nhận cho!
Kinh đô bốn quốc gia Trung Nguyên đều có ngân phiếu lưu thông nhưng lại không thể thống nhất. Loại được lưu thông ở Yến quốc chính là Yến phiếu, có thể đổi ra bạc tại tất cả các tiền trang trong Yến quốc. Khi đến những nước khác thì cần phải đến những cơ sở do Hộ bộ nước đó lập ra đổi thành ngân phiếu hay tiền bản địa thì mới có thể sử dụng được.
Hàn Thanh không chút khách khí nhận tấm ngân phiếu rồi nhét ngay vào ngực, sau đó cầm bức họa bằng da thú đưa cho Vân Sĩ Lam. Xong xuôi mới quay lại cười với Hàn Mạc rồi nói:
- Thiếu gia, sinh ý đã thành! Ông chủ Vân rất là thủ tín!
Hàn Mạc ngước lên cười híp mắt, nói:
- Ông chủ Vân, chỗ của ta vẫn còn nhiều thứ đồ chơi hay hơn nữa, không bằng ngươi cứ mua hết đi nhé?
"Ông chủ" Vân xoa cái trán đầy mồ hôi trở nên bóng lưỡng, cười khan đáp:
- Không dám…không dám…!! Ngũ tiếu gia còn bận rộn, tôi xin cáo từ trước!
Hắn cũng không dám dây dưa nhiều lời liền ôm quyền vái chào rồi xoay người đi khỏi. Hắn vốn béo phị nhưng lúc này lại đi nhanh như một trận gió, làm cho người khác nhìn vào phải thán phục tốc độ kinh hoàng của hắn.
…
Lúc này, Quan Thiếu Hà thấy Vân SĨ La đã rời khỏi mới đứng dậy chắp tay khom người vái Hàn Mạc thật sâu, nói:
- Ngũ thiếu gia đại giá quang lâm, không thể nghênh đón từ xa! Thật thất lễ, thất lễ…Kính xin chớ trách!
Đám người lão chưởng quỹ và tiểu nhị giờ mới biết vị công tử trẻ tuổi lúc nào cũng nở nụ cười nhẹ này chính là một đại hân vật hết sức quan trọng của Đông Hải Thành, bèn nhất thời đồng loạt thi lễ thật sâu với Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng đứng dậy đáp lễ:
- Quan đông gia (ông chủ Quan), trước khi vẫn gọi ngươi là Quan đại chưởng quỹ, xem ra ta đã gọi sai rồi! Ha hả…ngươi cũng chớ trách Hàn Mạc ta lúc trước đã thất lễ a!
Hắn quay về phía lão chưởng quỹ thi lễ, nói nhẹ nhàng:
- Lão chưởng quỹ, kiến thức của ông thật rộng rãi, khi ra giá mua bán cũng rất chân thành, chính là một thương nhân thành thật! Hàn Mạc rất may mắn mới gặp được! Hạnh ngộ…Hạnh ngộ…!!
Lão chưởng quỹ trăm triệu lần không nghĩ tới Hàn gia Ngũ công tử lại có lễ chiêu hiền đãi sĩ như vậy, được yêu nên sợ liền vội vàng đáp lễ.
Quan Thiếu Hà khoát tay nói rất cung kính:
- Ngũ thiếu gia, mời lên lầu nói chuyện!
Hàn mạc gật đầu. Quan Thiếu Hà liền đi trước dẫn đường. Hàn Mạc dẫn Hàn Thanh đang cầm chiếc rương đi theo lên lầu hai.
Tầng lầu này rộng rãi sáng ngời được bày biện cực kỳ xa hoa, thậm chí bên trong nhà còn trồng rất nhiều loại hoa thơm cỏ lạ, vừa bước vào cửa đã nghe được mùi hương thơm ngát. Hàn Mạc đứng quan sát bốn phía một chút, phát hiện ra nơi này cũng không có người khác, cười hỏi:
- Không phải Quan đông gia đang tiếp khách hay sao? Làm sao không thấy vị nào cả?
Trong mắt Quan Thiếu Hà chợt lóe lên một ánh sáng quái dị, nhưng vẫn mỉm cười đáp:
- Chẳng qua là hai người quen nhưng đã đi khỏi rồi!
Hàn Mạc thầm lấy làmkỳ quái. Nếu khách nhân rời khỏi thì sao mình ở đại đường lại không thấy? Hay họ lại đi cửa sau? Vậy nguyên nhân gì họ không muốn người khác nhận ra?
Bất quá, Quan Thiếu Hà đã không muốn đề cập đến thì mình cũng không nên hỏi. Dưới sự hướng dẫn của Quan Thiếu Hà, hắn vào đại sảnh ngồi xuống, mà lão chưởng quỹ cũng rất nhanh đã dâng trà , thủy qua (Dưa nước – Chắc là dưa hoàng kim của Tàu khựa) và trái cân điểm tâm, thái độ rất ân cần.
- Quan đông gia, xem ra ngươi buôn bán nơi này thật không dễ gì! Những nhà buôn khác rất có thành kiến đối với ngươi a?
Hàn Mạc cũng không khách khí ngắt một quả nhỏ cho vào miệng bắt đầu thưởng thức. Quả nhiên nó có vị ngọt vô cùng mà xen lẫn vào đó còn hơi chua một tí.
Trong chua có ngọt, trong ngọt có chua. Đây mới chính là hương vị mà Hàn Mạc thích nhất!
Quan Thiếu Hà tự mình rót trà cho Hàn Mạc, mới cười khổ đáp:
- Loại tiểu nhân này đi tới chỗ nào cũng có. Ngũ thiếu gia không cần để ý!
- Người nọ là ai?
Hàn Mạc hỏi tiếp:
- Ngay cà Quan đông gia mà hắn còn không để vao mắt. Xem ra cũng không phải là nhân vật bình thường a?
Quan thiếu Hà nhẹ giọng đáp:
- Vân gia là đại gia tộc của Khánh quốc, trong triều có không ít người. Hắn đến tột cùng là nhân vật gì ta cũng không tiện nói sau lưng, Ngũ thiếu gia sớm muộn gì cũng biết! Ngũ thiếu gia, từ "đông gia" này làm cho Thiếu Hà rất xấu hổ! Nếu cậu không chê, chỉ cầu một tiếng "Quan huynh" thì thật là vơ ùng cảm kích a!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Tốt, ta liền gọi ngươi là Quan huynh! Vân gia này ở Khánh quốc thanh thế rất mạnh, ta xem Quan huynh khi nói chuyện với hắn mặt không đổi sắc, vậy ở Khánh quôc hẳn là cũng có bối cảnh a?
Quan Thiếu Hà cười ha ha, bưng chén trà nói:
- Ngũ thiếu gia, mời dùng trà!
Hàn Mạc biết hắn cố ý né tránh đến bối cảnh của mình nên cũng không ép, cũng cầm chén trà lên thưởng thức.
Quan thiếu Hà đặt chén trà xuống, mặt hiện ra vẻ vui mừng, nói:
- Ngũ thiếu gia hôm nay đại giá quang lâm hẳn là có sinh ý lớn muốn thương lượng?
Hắn nhìn quanh rồi liếc Hàn Thanh. Biết Hàn Thanh là tâm phúc của Hàn Mạc, lúc này mới thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ lại là trân châu sao?
Hàn Mạc thản nhiên lắc đầu đáp:
- Quan huynh, ta không biết gia tộc mình có muốn mua bán trân châu hay không, nhưng Hàn Mạc ta thì thật sự chưa nghe!
Quan thiếu Hà sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng nhưng vẫn cười nói:
- KHông nói chuyện làm ăn cũng tốt! Có thể kết giao bằng hữu với Ngũ thiếu gia, đó cũng là chuyện tam sinh hữu hạnh của Thiếu Hà rồi!
- Ta cũng chưa nói là không bàn chuyện làm ăn, chẳng qua chỉ nói là không làm sinh ý trân châu mà thôi!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Kể từ khi Hàn Mạc nhìn thấy những người bỏ mạng vì thải châu (khai thác trân châu thì lập tức quyết định) mình sẽ không theo nghiệp kinh doanh loại hàng này nữa.
Con người hắn thật kỳ quái, muốn làm chuyện gì thật sự thì từ trước đến giờ vẫn giữ lòng quyết tâm cứng rắn. Nhưng hy sinh nhân mạng để đổi lấy trân châu, trong nội tâm hắn cảm thấy cực kỳ đau xót và không đành lòng.
Hắn biết những người đi thải châu cũng phải nuôi cha mẹ già và thê tử. Một khi bỏ mình có thể nói là đã hủy đi sinh cơ của cả gia đình.
Từ nhỏ đến nay, hắn luôn cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, cho nên cũng hy vọng những gia đình khác cũng có được hạnh phúc hoàn mỹ như mình, đều có thể hạnh phúc.
Quan Thiếu Hà lấy làm kỳ quái, hỏi:
- Sinh ý mà Ngũ thiếu gia đang đề cập đến là chuyện gì thế?
Hắn chợt tỉnh ngộ, chỉ vào chiếc rương gỗ Hàn Thanh đang giữ nói:
- Ngũ thiếu gia, cậu muốn nói là cái kia?
Hàn Mạc gật đầu đáp:
- Không sai!
Rồi quay sang phân phó:
- Hàn Thanh, lấy ra đi!
Hàn Thanh mang chiếc rương đến đặt trên bàn, thấy Hàn Mạc khẽ gật đầu nên từ từ mở nắp rương ra rồi bày tất cả những món hàng trong đó.
Quan Thiếu Hà đứng lên nhìn thoáng vào trong, nhất thời ánh mắt sáng lên. Nhưng hắn có thể nhìn ra những món đồ này tuy không được chế tạo công phu và phức tạp mà chúng đối với Trung Nguyên thì rất mới mẻ độc đáo, rất ư khó gặp.
Hắn Mạc thấy thần sắc của hắn nên cũng mỉm cười. Quan Thiếu Hà phản ứng như vậy mới làm hắn hài lòng, ít nhất cũng co thể chứng mình những món đồ này làm người khác cảm thấymới lạ. Quan Thiếu Hà đã kinh doanh buôn bán nhiều năm nên kiến thức vô cùng rộng rãi, những thứ có thể làm cho hắn ngạc nhiên tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Nếu như có giá thích hợp thì có thể nhận thấy tiềm lực của thị trường này vô cùng to lớn.
- Có thể cho ta nhìn thử một chút hay không?
Quan Thiếu Hà hỏi rất lễ độ.
Hàn Mạc cười đáp:
- Chính là tới cùng huynh làm ăn thì tự nhiên phải để huynh nhìn hàng chứ!
Quan Thiếu Hà rất cao hứng, tiểu tâm dực dực (hết sức cẩn thận) lấy bình rượu nho đỏ ra chú tâm nhìn kỹ, rồi khen ngợi:
- Đây thật là đồ tốt! Ngũ thiều gia, trong này đựng dược thủy (thuốc nước) sao?
- Rượu!
Hàn mạc đưa tay ra mời:
- Rượu này có thể uống được!
Quan Thiếu Hà sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là loại rượu gì? Vì sao có màu sắc đỏ sẫm giống như máu vậy? Ồ…Xem ra đây là loại rượu để các tráng sĩ uống rồi, chắc hẳn là rượu mạnh!
Hàn Mạc cũng không đáp, chỉ cười rồi nói:
- Quan huynh, ngươi lấy hai cái chén uống rượu đến đây!
Quan Thiếu Hà vội phân phó hạ nhân mang đến hai cái chén nhỏ.
Hàn Mạc mở nút bần đậy nắp chai rồi rót đầy hai chén nhỏ, cười nói:
- Thật ra uống loại rượu này phải dùng chén dạ quang! Đó mới chính là kiểu hưởng thụ mười phần thích thú!
- Cái gì gọi là chén dạ quang?
Quan Thiếu Hà ngạc nhiên hỏi.
Hàn Mạc sửng sốt nhưng vẫn cười nói:
- Không…à không! Ý ta muốn nói là uống loại rượu này vào ban đêm mới là thích nhất!
Giờ này hắn mới biết ở Trung Nguyên không có loại chén dạ quang, cũng là vật hy hữu này.
Hàn Mạc giơ chén rượu, nói:
- Quan huynh, mời huynh dùng thử!
Quan Thiếu Hà cũng không khách khí. Có thểthưởng thức vật hãn hữu như vậy thì hà cớ gì lại không làm, lập tức nâng chén muốn uống một hơi cạn sạch. Hàn Mạc vội ngăn hắn lại rồi nói:
- Quan huynh, rượu này dùng để thưởng thức, chứ không phải để giải khát a! Chỉ có từ từ thưởng thức mới có thề bình phẩm được hương vị độc đáo của nó!
Quan thiếu Hà cười ha hả đoạn ưu nhã nâng chén rượu nhỏ khẽ nhấp một một ngụm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc cũng nâng chén hớp một ngụm. Vừa mới vàomiệng đã tạo thành một làn hơi thơm ngát rất tinh khiết tràn ngập vòm lưỡi. Trừ mùi rượu nhàn nhạt còn có hương quả nho thơm lừng cộng thêm vị rượu rất ngon miệng, đi đến đâu thì làm cả người sảng khoái đến đó.
Kiếp trước hắn đã uống rất nhiều loại rượu nho thượng phẩm, nhưng so với loại này thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Loại rượu này mới thực sự là được cất tự nhiên, chính là thứ tốt khó có thể cầu được.
Quan Thiếu Hà cũng phẩm thưởng rất tinh tế:
- Mùi thơm ngát không ngừng, ngọt thuần trong miệng, có mùi thơm của quả nho và không mạnh lắm! Đây chính là rượu ngon!
Hàn Mac nhìn thấy Hàn Thanh bên cạnh liếm môi liên tùng tục bèn vỗ mạnh mông hắn rồi cười mắng:
- Biết ngươi cũng đã vật tung người rồi! Nhanh lăn đi lấy một chén vào đây nếm thứ thứ tốt này!
Hàn Thanh mừng rỡ nhanh nhẩu đáp ứng, rồi như gió cuốn phóng người đi lấy chén vào.
Quan thiếu Hà khâm phục nói:
Ngũ thiếu gia chẳng những cơ trí lại còn nhân nghĩa. Có thể đối xử tốt với hạ nhân như vậy thật không hổ là con cháu Hàn gia!
Hàn Mạc phất tay cười hỏi:
- Quan huynh, theo ý kiến của huynh thì một chai rượu nhỏ như vậy có thể bán được bao nhiêu bạc?
- Ngũ thiếu gia, loại rượu này chẳng những ngọt đậm mà quan trọng nhất là vật để đựng cũng cực kỳ hiếm lạ! Nếu ta đoán không sai cái chai này được gọi là "Bột lợi"?!
Quan Thiếu Hà chỉ vào chai rượu nho hỏi.
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Quan huynh cũng biết "Bột lợi"?
Quan Thiếu Hà thở dài nói:
- Sáu bảy năm trước ta có gặ p một vị quý nhân cất kỹ vật trân quý này nên được xem qua. Món đồ như vậy cũng không biết làm sao mà chế tạo được?
- Thiên hạ to lớn nên không gì lấy làm kỳ quái! Chỉ do chúng ta không thể nghĩ ra thôi!
Hàn Mạc đáp.
- Ngũ thiếu gia, nếu mua loại rượu đỏ "Bột lợi" này thì ta nguyện ý mua giá ba lượng bạc.
Quan Thiếu Hà nghiêm mặt nói.
Dùng lượng bạc để ua một bình rượu nhỏ vậy cũng có giá trị không rẻ rồi. Trên thị trường, một cân cá ngon cũng chỉ có giá hai ba chục đồng tiền, mà một bình rượu lại đến ba lượng bạc, cũng chính là hai ba ngàn đồng tiền. Đây chính là một trăm cân cá rồi.
Giá tiền này so với dự đoán trong lòng Hàn Mạc cũng không chênh lệch mấy, hẳn là có thể chấp nhận. Dựa theo lời Đảo chủ, chai rượu này mua ở Nam Dương cũng chỉ tốn hai ba trăm đồng tiền. Bán ra ba lượng thì cũng đạt lãi suất hơn mười lần rồi. Hơn nữa, khi đội tàu đến Nam Dương mua với số lượng lớn thì hẳn là giá thành có thể giảm hơn nữa.
Lúc này Hàn Thanh đã đi lên và rất tự giác rót cho mình một chén, dương dương đắc ý ngồi bên cạnh thưởng thức.
Quan Thiếu Hà nhìn những món hàng khác một chút rồi mới nói:
- Ngũ thiếu gia, những món này đều là vật tốt nên nghĩ đến cậu cũng không dễ có được. Đồ trong rương này ta cũng mua hết!
Hắn vẫn còn tưởng Hàn Mạc chỉ muốn thực hiện giao dịch nhỏ thế này thôi.
Dù sao hắn cũng hiểu được hiện giờ Hàn Mạc là vãn bối của Hàn gia, trong tay chưa có thực quyền càng lại không có nguồn tài chính to lớn. một rương đồ này chính là toàn bộ giao dịch của Hàn Mạc trong ngày hôm nay rồi thì chính mình nên dùng giá cao mua vào, tránh cho Hàn mạc phải mất thể diện.
- Nếu như chỉ là những món đồ trong rương này thì ta cũng không cần phải đến tìm Quan huynh rồi!
Hàn Mạc biết hắn hiểu lầm, mỉm cười nói:
- Ta muốn hỏi Quan huynh, nếu ta có ngàn vạn món đồ như vậy thì huynh có dám mua hết hay không?