Trên đường trở về, từ trong miệng của Hàn Nguyên Hàn Mạc biết được sáng nay Thái Châu thuyền đã trở về đất liền, trân châu đã khai thác đủ. Nghe nói còn khai thác riêng một trăm viên trân châu làm lễ vật tặng Xương Đức Hầu, làm cho Xương Đức Hầu rất là cao hứng.

Trong lòng Hàn Mạc thì âm thầm suy nghĩ, cũng không biết lần này trong quá trình Hàn gia khai thác châu có âm thầm cất giấu trân châu không. Nếu có cất giấu trân châu, đến lúc đó sợ rằng hắn phải xuất thủ để liên lạc cùng cửa hàng Quan thị Quan Thiểu Hà để mua bán một phen.

Chiến thuyền tại rạng sáng ngày thứ hai đã trở về bến tàu của Trấn phủ quân, lúc này Hàn Mạc liền đi trước bái kiến Tổng đốc Đông Hải Hàn Huyền Linh.

Hàn Huyền Linh biết Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang đều bình yên vô sự trở về thì cực kỳ mừng rỡ, tự mình ra đón tiếp. Hàn Mạc nhìn thấy Hàn Đình Qua cùng Thành Tư cũng đi theo phía sau, nhưng mà vẻ mặt của hai người lại khác nhau rất lớn.

Thần thái của Hàn Đình Qua rạng ngời, tinh thần rất tốt, luôn mang trên mặt nụ cười. Mà Thành Tư mặt xám mày tàn, từ đầu tới cuối đều cúi thấp đầu, vẻ mặt lúng túng dị thường.

Hàn Mạc lập tức hiểu ra, Hàn Đình Qua bị phái đi trừ phiến loạn, nói vậy đã thu thập được Hắc Hồ Tử rồi. Như vậy thì thực lực của Tiên Nhân Đảo ở Đông Hải sẽ vững chắc hơn, đối với kế hoạch mua bán trên biển của mình rất có lợi.

Mà Thành Tư lần này trúng kế điệu hổ ly sơn của hải tặc, danh dự vốn đã kém thì lúc này ở Trấn phủ quân lại càng hạ thấp tới cực điểm, không ít người chán ghét đối với hắn lại càng phát ra từ trong tâm. Đặc biệt là tướng lãnh Hàn hệ, từ lúc Thành Tư trở về doanh, sắc mặt của ai cũng không tốt, cho dù là đồng bạn của hắn Lê Mậu, tựa hồ cũng cảm thấy hết sức khó xử, vô tình hay cố ý đều dẫn tới bất hòa. Điều này làm cho Thành Tư vốn tâm cao khí ngạo cuối cùng bất đắc dĩ cảm thấy đầy bụng ủy khuất trước mặt người khác, lại càng cảm thấy mình kém hơn người ta không chỉ một bậc.

Tuy nói thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng mà chỉ là nhiệm vụ hộ vệ nho nhỏ lần này cũng không thể làm tốt, vô luận như thế nào cũng nói không được .

Hàn Huyền Linh cũng không nói thêm gì, trước sau vẫn lạnh nhạt mà đối đãi với hắn.

Sau khi Hàn Mạc một mình trong doanh hồi báo cho Hàn Huyền Linh lần bắt cóc này. Trừ Đỗ Băng Nguyệt và có nhiều chỗ giấu diếm ra, thì chuyện khác đều mồm năm miệng mười mà kể ra.

Hàn Huyền Linh cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không nghĩ tới Hàn Mạc còn nhỏ tuổi, nhưng cơ hồ chỉ bằng vào sức một mình mà thay đổi thế cục. Đừng nói là người ngoài ngay cả hắn cũng không thể tin nổi, nhưng mà xưa nay Hàn Mạc đối với hắn luôn thành thực, hơn nữa trong ngôn ngữ không có nửa điểm giả dối, hiển nhiên hết thảy đều là sự thật.

Hắn cực kỳ cao hứng, Hàn gia có một đệ tử như vậy, đó là đại hảo sự cầu còn không được mà.

Chẳng qua là nghe nói Hàn Mạc muốn lập mạng lưới buôn bán trên biển, thì Hàn Huyền Linh lại trở nên nghiêm nghị.

- Tiểu Ngũ, ý nghĩ này của con cũng là điều cần thiết.

Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:

- Chỉ là Hàn gia ta mặc dù thế ở bên Đông Hải, nhưng lại chưa bao giờ cùng những tiểu quốc của Nam Dương kia liên lạc. Theo ta được biết, Đông Hải vô cùng mênh mông, Đông Hải Quận ta lên đường đi sang các nước Nam Dương, giao thông nếu thuận lợi cũng cần phải thời gian một hai tháng. Đây cũng là một chặng đường dài, ai cũng không ngờ được giữa đường có xảy ra chuyện gì hay không, nguy hiểm đó là rất lớn. Hơn nữa chúng ta chưa biết thái độ buôn bán của các nước Nam Dương cũng như không biết phong tục tập quán của bọn họ. Cho dù là hải tặc, cũng chưa chắc có thể cùng bọn họ giao dịch mua bán, loại mua bán trên biển này ai cũng không biết trước được là có thành công hay không.

- Nhị bá nói rất đúng.

Hàn Mạc cung kính nói:

- Tiểu Ngũ đã từng nghĩ, mọi người ở các nước Nam Dương cũng là người, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn giao tiếp, lợi dụng lợi ích kết hợp và thành ý thì mọi chuyện cũng sẽ đi vào quỹ đạo thôi.

Hàn Huyền Linh gật đầu cười nói:

- Đây là vấn đề đường biển, dù sao nếu con thật sự đã thu phục được đám hải tặc kia vì con mà làm việc, thì dù con không làm được giao dịch trên biển nhưng bọn họ vẫn có thể làm được.

Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói:

- Thứ hai là vấn đề về nguồn cung cấp. Tiểu Ngũ à! Con cũng biết đó, bốn nước Trung Nguyên nếu nói là làm ăn thì không chút tranh cãi nào mà thương nhân Khánh quốc sẽ mà giữ vị trí đứng đầu. Mà Ngụy Quốc cùng Yến quốc ta xưa nay cũng không coi trọng thương nhân, cho nên sự mua bán hẳn là dựa vào thương nhân Khánh quốc chống đỡ. Ngụy Yến hai nước, căn bản không có một nhà nào có thể địch nổi sự giao dịch mua bán của thương nhân Khánh quốc.

Ngụy Quốc hiếu chiến, mở rộng quân đội. Yến quốc thì hao tổn máy móc, thế gia tranh quyền, hoàn cảnh giao dịch mua bán của thương nhân cũng vô cùng ác liệt, tự nhiên không thể phát triển giao dịch mua bán cho thương nhân. Cho nên hai đại đế quốc sẽ không thể nào sinh ra một gia tộc khả năng buôn bán cường đại.

Mặc dù hai nước không thiếu những gia tộc tài đại khí thô, nhưng phần lớn là những quý tộc quan lại. Thương nhân bình thường thật sự không có tài lực cùng thương nhân Khánh quốc đối chọi.

Mà Khánh quốc mặc dù thế lực quốc nội tranh đoạt cũng rất kịch liệt, nhưng mà đất rộng của nhiều, binh lực hùng hậu, rất nhiều quan liêu dưới trướng đều tham gia buôn bán. Có lực lượng mạnh mẽ đó cùng triều đình cũng ủng hộ cho nên thế lực của thương nhân đương nhiên là không thể xem thường. Thương nhân Khánh quốc tài lực hùng hậu có rất nhiều người, bốn nước Trung Nguyên đã từng nói:

- Thương nhân thiên hạ đều từ Khánh quốc mà ra!

Tuyệt không phải là nói chuyện giật gân hoặc suy đoán khuyếch đại, mà đó chính là sự thật.

Hàn Mạc nếu thật sự có thể phát triển mua bán trên biển thành công, chẳng những có thể mang đến trợ giúp cho Hàn gia. Mà quan trọng nhất là, một khi thành công nhất định sẽ làm cho Yến quốc xuất hiện một gia tộc buôn bán cường đủ để đối phó với sự lũng đoạn của thương nhân Khánh quốc đối với nền thương nghiệp của Yến quốc.

- Cho nên, nếu con muốn cùng các nước Nam Dương giao dịch buôn bán, nhất định phải cần đại lượng đặc sản Trung Nguyên. Đông Hải Quận ta mặc dù sản vật cũng phong phú, nhưng phần lớn là hải vật, những thứ này ở các nước ven biển Nam Dương bọn họ cũng là không thiếu. Như vậy thì phải cần sự thu thập một lượng lớn đặc sản Trung Nguyên từ những nơi khác, vậy thì sẽ phải lệ thuộc vào thương nhân Khánh quốc rồi.

Hàn Huyền Linh mặc dù tính tình cương mãnh, nhưng tâm tư lại rất tinh tế. Hắn mặc dù chẳng bao giờ buôn bán, nhưng lấy kinh nghiệm của hắn, lại đem rất nhiều chi tiết bên trong phân tích rõ ràng.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, như chút suy nghĩ nói:

- Ý tứ của Nhị bá, là muốn để con tìm một thương nhân Khánh quốc hợp tác sao?

- Tìm thương nhân Khánh quốc hợp tác là không thể thiếu, nhưng mà đối phương phải có đủ thực lực cùng thành ý, nếu không thì thà rằng không làm.

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa con nhất định phải nhớ kỹ, không phải là con tìm thương nhân Khánh quốc hợp tác, mà phải là những người khác đi tìm thương nhân Khánh quốc hợp tác. Con phải hiểu được, con đường đường là thế gia đệ tử, nếu như ở Yến quốc buôn bán sẽ phải thừa nhận những lời đồn đãi không hay.

Hàn Mạc chợt nhớ tới thân phận của mình, không thể quang minh chánh đại mà đi làm ăn buôn bán được, cho dù muốn cũng chỉ có thể ở phía sau màn mà chỉ đạo thôi. Xem ra hắn cần phải tìm người trông coi mặt tiền của cửa hàng.

Nhắc tới thương nhân Khánh quốc, hắn lập tức nghĩ tới Quan Thiểu Hà, xem ra lần này đúng là phải tìm tên kia nói chuyện thôi.

...

- Trừ đường biển cùng nguồn cung cấp, Tiểu Ngũ, con còn có một chuyện khẩn yếu nhất cần phải giải quyết.

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

- Con cần bạc!

Hàn Mạc sửng sốt. Không sai! Mua bán trên biển lớn như vậy, cũng không phải chỉ bằng vào hai ba câu nói của mình là có thể hoàn thành. Bách tính cả nước đều tân tân khổ khổ mà kiếm bạc, cho dù là Hàn gia thế gia đại tộc cũng đang phải âm thầm tranh thủ kiếm chút lợi nhuận mà không muốn người ta biết, còn mình hiện tại ngay cả một trăm lượng bạc cũng không có a!!

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn.

- Lý tưởng thì vĩ đại, mà thực tế thì tàn khốc !

Nếu muốn mua bán trên biển khai thông, thì sẽ phải dùng một lượng bạc nhiều vô số kể, loại buôn bán này cơ hồ mỗi một bước cũng phải dính mùi vị của bạc, trong tay mình không có bạc, có tư tưởng thì cũng chỉ có thể nói suông mà thôi.

Hàn Mạc thở dài, cười khổ nói:

- Nhị bá à! Con mỗi tháng được có năm lượng bạ thôi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hàn Huyền Linh ha ha cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Hàn Mạc, ghé sát vào Hàn Mạc cười nói:

- Nói cho con biết cái bí mật này, lúc mà Nhị bá lớn bằng con, mỗi tháng cũng chỉ có hai lượng bạc đó!

Hàn Mạc sửng sốt, chợt nở nụ cười.

Hàn Huyền Linh sờ sờ đầu Hàn Mạc, vô cùng yêu thương hòa nhã nói:

- Phải nhớ muốn thành chuyện này, con cần phải nghĩ biện pháp chuẩn bị bạc. Ít nhất phải nghĩ ra cách giải thích thuyết phục đại gia gia ngươi cùng các trưởng lão trong tộc. Con phải biết rằng, việc mua bán trên biển này, nếu không có ba lượng vạn lượng bạc thì không thể làm được đâu. Một khoản tiền lớn như vậy, phải thông qua sự thương nghị của các trưởng lão mới có thể từ tộc kho rút ra. Con nên nhớ muốn thuyết phục những trưởng lão kia cùng đại gia gia của con, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!

- Con biết rồi ạ!

Hàn Mạc vốn đang tràn đầy chí lớn, nghe Hàn Huyền Linh phân tích như thế, nhất thời tỉnh táo lại.

Hắn đột nhiên cảm giác được, khai thông mua bán trên biển, không hề đơn giản giống chính mình tưởng tượng, mà là một chuyện so với trong dự tính của mình còn khó khăn gấp mấy lần.

- Những chuyện cấp bách như thế này. Mà một khi thành công, thì con cũng cần phải thật cẩn thận. Bởi vì đại gia gia con cùng các trưởng lão trong tộc sẽ không để cho loại mua bán này có liên can đến Hàn gia. Bởi vì như vậy sẽ khiến không ít đối thủ khác rắp tâm nhìn trộm, thậm chí lấy chuyện đó mà đả kích Hàn gia.

Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:

- Cho nên các trưởng lão với loại yêu cầu mua bán này trong tộc sẽ không muốn dính dáng tới, chỉ một mình con có thể làm, bọn họ sẽ không trợ giúp cho conquá nhiều, các trưởng lão cẩn thận như vậy là điều có thể lý giải được.

Về điểm này, Hàn Mạc cũng có thể hiểu được.

Thật ra thì mua bán trên biển là một thanh kiếm hai lưỡi. Làm tốt thì đối với Hàn gia sẽ có lợi ích rất lớn, nhưng mà đồng thời cũng sẽ rước lấy nhiều người nhòm ngó hơn. Kinh tế Hàn gia quá mạnh mẽ sẽ khiến nhiều người Yến quốc cảm thấy bất an. Khi đó rất có thể sẽ mang đến cho Hàn gia những hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Tựa như Hàn gia cũng một mực giám sát động tĩnh những gia tộc khác, những gia tộc khác thấy bất kỳ phương diện nào của Hàn gia phát triển cũng sẽ khẩn trương mà sinh ra ý nghĩ đả kích.

Cho nên Hàn gia gia chủ đối với loại mua bán này, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.

- Tiểu tử thúi, sợ rồi hả?

Hàn Huyền Linh vuốt chòm râu giống như lưỡi dao, cười hì hìmà nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Nhị bá, người yên tâm, cho dù có khó bằng trời, nếu con đã đáp ứng hải tặc giúp bọn chúng giành lấy đường sống này, thì con sẽ cố gắng hết sức mà đi làm.

Hàn Huyền Linh lộ ra vẻ tán thưởng, vỗ vỗ bả vai Hàn Mạc, lớn tiếng nói:

- Tiểu Ngũ, biết giữ lời hứa, biết khó khăn mà vẫn tiếp tục làm, đây mới là tử tôn Hàn gia ta. Muốn làm gì, thì cứ thả ga mà làm, đi tìm đại gia gia ngươi cùng với các trưởng lão mà nói. Ta tin tưởng, bọn họ cũng hi vọng đệ tử Hàn gia cũng có thể làm nên nghiệp lớn!

Được Hàn Huyền Linh khích lệ một phen, khiến cho Hàn Mạc vốn đang có chút buồn buồn nhất thời sinh ra hào khí ngút trời. Nhìn thân hình cao lớn uy mãnh trước mắt, cung kính quỳ một gối xuống:

- Tiểu Ngũ tạ ơn Nhị bá chỉ điểm!

- Trong doanh quân vụ còn nhiều lắm, con đã có chuyện muốn làm, Nhị bá cho phép con tạm thời rời quân doanh, trở về an bài những chuyện này.

Hàn Huyền Linh mỉm cười nói.

Hắn bỗng nhiên đi tới bên đồng án, cầm một cuộn gấm bạch viết mấy chữ, cuộn lại giao cho Hàn Mạc, hòa nhã nói:

- Vấn đề thiếu bạc... thì cầm lấy cái này đi tìm đại nương con. Bạc của Nhị bá cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy trăm lượng bạc. Cầm lấy cái này, đại nương ngươi sẽ an bài cho con. Tiểu tử thúi, đã làm việc gì thì phải làm đến cùng.Nếu bỏ giở nửa chừng, đến lúc đó Nhị bá sẽ coi thường con.

Hàn Mạc cũng không xấu hổ, nhận lấy cuộn gấm bạch bỏ vào trong ngực, cảm động không thôi. Nhị bá mặc dù trời sanh tính cương mãnh, nhưng mà tâm tư tinh tế, mà trọng yếu hơn là trọng tình trọng nghĩa, là một hảo hán tử chân chính.

Bây giờ hắn còn phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với mấy trưởng lão cổ hủ trong tộc đây.