Phu nhân Hoa Khánh nhắm mắt lại, ngồi ở trên ghế, nước mắt không ngừng tuôn ra giống như hạt trân châu, thân thể của nàng, thậm chí run lẩy bẩy, Hàn Tân đi đến bên người nàng, nàng thậm chí không có phát hiện ra.
Chờ cho nàng cảm nhận thấy bên mình có người, mở to mắt ra, trước mắt xuất hiện một chiếc khăn lụa trắng toát, ngẩng đầu lên, Hàn Tân với đôi mắt trong suốt nhìn nàng có mang theo mang theo chút xót xa.
Phu nhân Hoa Khánh ngơ ngác một chút, cuối cùng nhận chiếc khăn lụa, lau sạch nước mắt, sau đó thản nhiên nói:
-Ngươi… đều thấy!?
-Ta không thấy gì cả!
Hàn Tân bình tĩnh nói, cầm lấy bình thuốc trên bàn, ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi nàng.
Rồi nhẹ nhàng vén một góc chiếc váy trắng của phu nhân Hoa Khánh lên, nhè nhẹ cởi tất, nhìn thấy mắt cá chân của nàng đỏ sưng lên, nhíu mày, nói với giọng ấm áp:
- Bị sưng lên rồi, bây giờ tra thuốc có muộn chút, nhưng tra xong về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai không có gì đáng lo nữa. Lúc tra thuốc, có thể là sẽ bị đau chút, phu Nhân chịu khó, rất nhanh là xong thôi!
Phu nhân Hoa Khánh cũng không có phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Tân bôi thuốc lên vết thương cho mình, một chốc sau, bôi xong thuốc, Hàn Tân buông váy phu nhân Hoa Khánh xuống, rồi đứng dậy nói:
- Ngày mai sẽ lành thôi, phu nhân, ta…đi trước đây, nàng bảo trọng nhé!
Hắn co chặt nắm tay, và muốn rời khỏi đó, phu nhân Hoa Khánh liền nhẹ nhàng nói:
- Ngươi chờ chút đã!
Hàn Tân nói:
- Phu nhân còn có cái gì chỉ bảo?
- Ngươi… sao ngươi lại đối tốt với ta như thế?
Phu nhân Hoa Khánh nhìn thẳng vào Hàn Tân
- Ta… không xứng để ngươi làm như thế này!
Hàn Tân cười mỉm nói:
- Phu nhân, trên thế giới này, mỗi người theo đuổi mỗi cách, đều không giống nhau, có người thì vì danh, có người vì lợi, trong lòng mỗi người, giá trị theo đuổi cũng không giống nhau.
Dừng một chút rồi nói:
- Trong lòng ta, có thể vì phu nhân làm bất kỳ việc gì, bất luận có phải trả cái giá như thế nào, đều đáng.
Phu nhân Hoa Khánh chăm chú nhìn Hàn Tân hồi lâu, mới nói:
-Ta không có thế lực gì, ngươi…. không lấy được gì có giá trị từ ta đâu….!
Lập tức cười một cách lạnh lùng:
- Nếu mà chỉ như mấy thằng con trai thối kia, nghĩ muốn động tới thân thể ta, ta khuyên ngươi hay là sớm thôi cái ý định trong đầu đó đi…!
Hàn Tân cười rộ lên, vẻ tức giận:
- Phu nhân, Hàn Tân ta không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân, phu nhân cho rằng ta là kẻ có ý đồ như thế sao?
Hắn cười rất là đau khổ, thậm chí có chút chua xót khổ sở.
Phu nhân Hoa Khánh xem ở trong mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Ta... nói sai rồi, ngươi hà tất để ở trong lòng!
Phu nhân Hoa Khánh từ trước tới giờ, đều rất lạnh nhạt đối với Hàn Tân, Hàn Tân chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu dịu dàng như thế này, ngẩn người ra một lúc.
- Ngươi thích nghe đàn không?
Phu nhân Hoa Khánh hỏi.
Hàn Tân gật gật đầu.
Phu nhân Hoa Khánh nhẹ giọng nói:
- Nếu mà không vội đi, ta... đàn cho ngươi một khúc nhé!
Lúc này mặt trăng trên Tây lầu, u tĩnh như nước.
Cuối tháng mười, Yến Kinh trong những ngày qua, hầu như mỗi tháng đầu nhận được thư từ chỗ chiến trường gửi về, từ sau trận đánh lớn kia, Ngụy Khánh lại rơi vào thế cầm cự, quân Khánh thủ chắc trên núi, mà dường như quân Ngụy cũng không vội vã tấn công.
Đó cũng là những ngày nước Yến hội triều.
Trên điện Thái Bình, Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo hướng về triều thần nói về tình hình chiến sự của hai nước Khánh -Ngụy, rồi đề cập tới việc người Bắc Man đã bắt đầu tấn công về phía bắc nước Khánh.
Gần đây, cả nước Yến đều chú ý vào trận chiến kia. Trên triều đình cuộc tranh đấu so với trước, thực sự là bình tĩnh hơn rất nhiều, trước kia mỗi tháng thậm chí là mỗi ngày đều có quan viên phải cởi áo quan, nhưng hai tháng gần đây, việc tranh giành vạch tội nhau ít đi rất nhiều, mỗi lần họp triều, đều dành thời gian lớn để nói về chiến sự.
Phạm Vân Ngạo nói chưa dứt lời, Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim lập tức nói:
- Người Ngụy thật là vô liêm sỉ, cấu kết với người Man. Triều trước, người Man đã giết bao nhiêu là người dân nước chúng ta, bây giờ vì đánh nước Khánh, mà lại liên kết với kẻ thù, thật đúng là vô liêm sỉ tới cực điểm.
Hắn vừa nói xong, phần lớn triều thần đều tán thành một cách sôi nổi, lúc này trên triều đều là những tiếng lớn quở mắng hành vi của nước Ngụy.
Kỳ thật những lời la mắng như thế này từ khi biết người Bắc Man xuất hiện ở phía bắc nước Khánh, đã duy trì lâu dài không ít ngày trên triều rồi, không có gì mới mẻ nữa.
Ra khỏi hàng chửi rủa, lúc này cũng không phân phe cánh. Hàn phái, Tiêu phái, quan viên Tô phái Tam phái đều có người lớn tiếng chửi rủa, thể hiện nghĩa khí của bản thân, phần lớn quan viên có hành động không bằng lòng với việc quân Ngụy cấu kết với người Bắc Man, kẻ thù truyền kiếp cũng chỉ là bộc phát đơn thuần, nhưng trong số đó cũng có một sồ kẻ có ý đồ khác.
Quả nhiên, sau trận chửi rủa, các quan viên bước ra khỏi hàng và đứng nghiêm trang rồi nói:
- Thánh thượng, người Man chẳng những là kẻ địch của nước Khánh, mà cũng còn là kẻ thù truyền kiếp của cả Trung Nguyên. Nước Ngụy không cảm thấy nhục với người xưa, lại cùng với người Man cấu kết, quả thật là liêm sỉ hết mức. Hành động này, là muốn làm kẻ thù với người trong thiên hạ rồi. Đại Yến ta vẫn chính là bậc thầy chính nghĩa, thần xin Thánh thượng hạ chỉ, lệnh cho quân Yến quân xuất binh, giáp công vào Ngụy quân!
(1)Đánh vào hai mặt của quân địch.
- Đúng thế!
Lập tức có quan viên hùa theo nói:
- Đại Yến và nước Khánh đã kết thành đồng minh, tuy nói không hứa hẹn xuất binh, nhưng quân Ngụy quân vô sỉ như thế này, nên xuất binh trừng phạt!
- Người Ngụy hiện giờ bị chặn ở dưới Long Sơn, phải nên thừa dịp này từ sau đánh bất ngờ, với bản lĩnh của Đại tướng quân, làm một lần có thể tiêu diệt bọn Ngụy!
- Thánh thượng, Bắc Mạn từ phương Bắc tấn công, cái thế làm cho lòng người của nước Khánh hoảng sợ, bất luận là quân đoàn Đông Bắc hay là quân dưới trướng Thương Chung Lý ở tiền tuyến Long Sơn, đều xuất hiện một áp lực chưa từng có. Hơn nữa theo thần được biết, quận Cao Dương phía đông bắc nước Khánh, có rất lớn hậu duệ người Bắc Man cư ngụ, chỉ sợ sớm muộn sẽ sinh loạn, nội bộ nước Khánh sinh loạn, chắc chắn là nguy cơ bốn phía, nói không chừng thì sụp đổ…. Quân Ngụy nếu chiếm lĩnh được lãnh thổ nước Khánh, thế lực tất tăng lên, thế này thì không có lợi với nước Yến ta, vừa lúc đúng dịp có thể dùng binh đánh nước Ngụy rồi!
Các triều thần một người một lời, từng người một bước ra khỏi hàng, lòng đầy căm phẫn, mục đích chỉ có một, chính là mời Hoàng đế hạ chỉ xuất binh.
Những quan viên này, đều toàn là người của Tiêu phái.
Bọn họ từ đầu đến cuối, đều không từ bỏ ý định dùng binh, chỉ cần Tiêu Hoài Ngọc cầm binh, đối với Tiêu phái mà nói, sẽ có được lợi ích không nhỏ. Trước đây muốn cùng liên kết với nước Ngụy đánh nước Khánh, lại bị Hoàng đế và Hàn gia phá hoại, bây giờ ngóc đầu lại, nhưng thay đổi mục tiêu, sẽ xuất binh đánh nước Ngụy.
- Thánh thượng, tuyệt đối không thể dấy binh.
Lập tức có quan viên đi ra phản đối:
- Người Bắc Man dấy binh, ắt là làm cho người ta căm ghét, nhưng nó cũng không nói lên là có cấu kết với nước Ngụy. Người Bắc Man năm đó bị Trung Nguyên ta đánh cho đại bại, chạy dạt tới phía cực bắc sa mạc, đến bấy giờ vẫn mang trong lòng sự thù hận đối với Trung Nguyên. Người Bắc Man vô tri lỗ mãng, giống như dã thú, khi đó bị đánh đau, tất nhiên là hận ở trong lòng, không có ngày nào là không muốn trả thù. Hai trăm năm gần đây, tàn quân Bắc Man ở phía cực bắc sinh sôi phát triển, hiển nhiên là khôi phục lại không ít nguyên khí. Khí lực đã trở lại bình thường, nhất định là sẽ nghĩ tới thất bại đau đớn của tổ tiên họ, sẽ kiếm thời cơ để phục thù. Xưa nay chưa dám động thủ, chỉ là với thực của bọn chúng, trước mắt vẫn chưa thể có đủ khả năng một mình tấn công nước Khánh… Nhưng những năm gần đây, nước Ngụy tích cực huấn binh luyện quân để đánh nước Khánh, mật thám Bắc Man nhất định là cũng biết được tin tức này, rất có khả năng là chờ Ngụy Khánh bắt đầu tuyên chiến, bọn chúng nhân cơ hội đó từ phía bắc tiến công xuống. Không có chứng có nói lên, nước Ngụy cấu kết với Bắc Man, Đại Yến không thể mà tự nhiên xuất binh được.
Đương nhiên đây là quan viên của Hàn phái, chỉ có điều hắn nói chưa dứt, liền có quan viên đối địch lớn tiếng quát lên:
- Ngài ở đây là biện hộ cho người Ngụy sao? Ngài đã nhận được ở bọn người Ngụy cái gì rồi?
- Ngài chớ có nói xằng nói bậy.
Quan viên Hàn phái lập tức phản bác nói:
- Thánh thượng có quan hệ thông gia với nước Khánh, vốn là vì suy xét bá tánh Đại Yến ta, không mốn dùng tới binh đao, hiện giờ chỉ dựa vào sự xuất hiện của người Bắc Man, thì đã có thể nói là cấu kết với nước Ngụy. Đây là vì muốn lấy cớ, muốn làm trái với ước nguyện "hòa hiếu kết giao" của Thánh thượng. Bản quan muốn hỏi là rốt cuộc ngài mưu đồ gì?
- Từ các đời tiên hoàng đến người dân Đại Yến ta có ai là không muốn thống nhất thiên hạ, hiện giờ Ngụy Khánh đang say mê với cuộc chiến, vì sao không nhân cơ hội tiến công?
Một viên đại quan từ trong hàng đi ra lớn tiếng nói.
- Tấn công như thế nào? Lập tức có viên quan Hàn phái đi ra quát:
- Là muốn cùng với nước Khánh giáp công vào trước sau quân Ngụy quân? Ngài cũng biết, mặc dầu quân Ngụy quân có thất bại sớm, tuy nhiên kỵ binh mạnh nhất của họ vẫn chưa bị tổn hao quá lớn, Đại Yến ta tướng sĩ xuất trận, ngươi thực sự nghĩ có thể đánh được Ngụy quân?
- Ngài lời này là có ý gì? Đối phương phản quát:
- Phải chăng chê tướng sĩ Đại Yến ta không có tài cán gì, phải chăng đang nói Đại tướng quân không thể thắng Ngụy quân?
Viên quan Hàn phái cười khẩy nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Binh đao là đại sự quốc gia. Sự tình của chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, đâu chỉ có nói suông như vậy. Đại tướng quân dĩ nhiên là bậc anh minh thần võ, nhưng Tư Mã Kình Thiên lẽ nào cả đời là kẻ không có năng lực? Cho dù người Ngụy thật sự cấu kết với Bắc Man, là nỗi căm hận chung của người trong thiên hạ, chẳng nhẽ cứ thế mà dễ dàng xuất binh? Ngài cũng biết, nếu xuất binh, một khi thất bại, Đại Yến ta chắc chắn lâm vào cảnh khốn cùng... !
- Ngài là hạng gan như gan chuột.
Đối phương cười khẩy nói:
- Cái gì cũng sợ, chính là có những kẻ sâu mọt như ngài, Đại Yến ta mới không thể thống nhất thiên hạ!
- Ngài nói cái gì? Ngài dám nói lại lần nữa?
- Lão tử đã nói, ngài chính là sâu mọt... Oái, ngươi dám đánh người...
Nói không đúng ý nhau, hai bên chửi nhau, có phần quá kích, hai viên quan vật lộn nhau ở chốn triều đường uy nghiêm, tuy triều đường Đại Yến giống như là cái chợ, mỗi ngày đều không thể thiếu các cuộc tranh cãi, nhưng đánh lộn nhau, thì cực kỳ hiếm thấy.
Hoàng đế ngồi trên, sắc mặt vô cùng khó coi, liếc bên mình tên thái giám một cái.
Tên thái giám lập tức nhọn cổ họng kêu lên:
- Thị vệ đâu?
Hắn thanh âm lanh lảnh, triều đình tuy rằng đang hỗn loạn, láo nháo, nhưng tiếng của hắn có lực xuyên thấu rất mạnh, đã thực sự truyền ra rất rõ ràng, lập tức từ cửa lớn có năm thị vệ xông vào, trên người đều mặc giáp, trang bị thêm ngân đao.
- Kéo xuống, đánh hai mươi trượng!
Thái giám kêu lên.
Thị vệ không nói lời nào, lập tức tiến lên, đem hai viên quan đang đánh lộn kéo ra, lập tức lôi xuống.
Triều thần thấy thế, lúc đó đều bình tĩnh lại, vốn đang nhốn nháo trên điện, lập tức im bặt.
Hoàng đế quét ánh mắt qua mọi người, chờ tất cả yên lặng hết, ngài mới thản nhiên nói:
- Người dân Đại Yến ta đều đã biết, Đại Yến có kết giao với nước Khánh, mục đích chính là vì không muốn bọn họ cuốn vào cuộc chiến máu lửa. Nếu là giờ phút này lại trắng trợn khởi binh, thế thì ăn nói sao với người dân Đại Yến đây? Chẳng lẽ… lời của Trẫm, có thể thay đổi thất thường, bất kỳ lúc nào cũng sửa đổi được sao?
- Thần không dám!
Quần thần đồng thanh nói.
Hoàng đế cười khẩy một cái, trầm ngâm một lát, lập tức nói:
- Trong hiệp nghị kết minh với nước Khánh, có đồng ý với bọn họ, khi đến thời điểm cần thiết, Đại Yến sẽ hẵm chân quân Ngụy ở phía sau. Không đến nổi để Ngụy quân chẳng kiêng nể gì cả thả sức đánh nước Khánh. Bây giờ Bắc Man từ bắc tiến công xuống, nước Khánh đang vào thế nguy hiểm, Đại Yến ta không thể không để ý tín nghĩa, khoanh tay đứng nhìn…
Quần thần đều là nghi hoặc, tuy rằng biết câu "không để ý tín nghĩa" là lời nói mập mờ, nhưng "khoanh tay đứng nhìn" lại là làm cho người nghe có chút khó hiểu. Hoàng đế bệ hạ chẳng lẽ muốn có động thái cầm chân Ngụy quân ở phía sau?