Hàn Mạc trở lại bản doanh, sai Tiết Thiệu phái trọng binh bảo hộ Tô Khắc Ung, lại cho người đi mời đại phu, chẩn bệnh và bốc thuốc trị thương. Tô Khắc Ung vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng may kinh mạch vẫn bình thường, thoạt nhìn, không đến nỗi mất mạng.
Tuy nhiên toàn thân bầm tím, trên mặt bị đánh đập biến dạng, răng cửa gãy rụng vài cái, các đốt tay dường như cũng đã bị đánh gãy mấy ngón, nội tạng tổn thương mức nào cũng chưa lường hết được.
Sắp xếp ổn thỏa cho Tô Khắc Ung đâu vào đấy, Hàn Mạc dẫn theo mười tên Ngự lâm quân ra khỏi thành, đến khu nạn nhân đang ở tạm, tìm Huyền Cơ hòa thượng, mời vào kinh chữa bệnh cho Bích di nương.
Từ xa trông thấy ngôi nhà gỗ nhỏ phía trước, Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, đi vào bên trong.
Huyền Cơ ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc một cái, rồi lại cúi xuống thăm bệnh. Chờ xử lý hoàn toàn cho bệnh nhân này xong, giống như hôm qua, y lại đuổi hết mọi người ra ngoài, lúc này mới chắp tay lại nói:
-Hàn thí chủ, bần tăng không ngờ gặp lại thí chủ nhanh như vậy.
Hàn Mạc cũng chắp tay, cúi đầu, nói:
-Đã làm phiền đại sư!
-Thí chủ vội vàng vậy, chắc là có việc muốn sai bảo bần tăng?
Huyền Cơ nhã nhặn:
-Bần tăng chỉ là biết chút y thuật, có phải thí chủ muốn bần tăng coi bệnh cho ai?
Hàn Mạc thầm than lão hòa thượng đúng là quá nhạy bén, gật đầu:
-Đại sư đoán không sai, đệ tử đúng là muốn làm phiền đại sư một chuyến.
-Thí chủ cứ nói!
-Đại sư hôm qua có nói, người làm nghề y, chỉ mong cứu được mười người, trăm người, nhưng đại sư thì mong sẽ cứu được hàng ngàn người.
Hàn Mạc chăm chú nhìn Huyền Cơ, từ tốn:
-Đại sư có nhớ không?
Huyền Cơ lại chắp tay, nói:
-Cứu người là tâm ý lớn nhất của bần tăng!
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Ông trời độc ác, khiến sinh linh bách tính điêu linh. Ta hôm nay đến đây, may mắn được đại sư khai trí, tuy rằng chưa chắc đã thành công, nhưng nguyện làm hết sức mình để cứu dân chúng Nghi Xuân qua được cơn nguy khốn này.
-À di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!
Huyền Cơ mỉm cười:
-Thí chủ gắng làm hết sức mình, đó cũng là từ tâm rồi.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
-Tuy nhiên, ta lại phải cậy nhờ đại sư ra tay cứu tính mạng của một người!
-Người đó đang ở đâu?
-Yến Kinh!
-Là người nhà của thí chủ?
-Đúng!
Hàn Mạc gật đầu:
-Lạ di nương của đệ tử!
Huyền Cơ đứng dậy, đi ra cửa lớn, mở cửa, vẫy tay, ba đệ tử lập tức đi vào.
-Ta phải vào kinh, ba người các ngươi ở đây xem bệnh cho dân chúng. Sau nhiều năm theo ta, các ngươi đã học được không ít y thuật, các bệnh bình thường có thể chữa được tương đối!
Huyền Cơ chậm rãi:
-A di đà Phật, thiện tai thiện tai, cứu một mạng người bằng xây cả một tòa tháp.
Ba vị hòa thường chắp tay đồng thanh:
-Xin tuân theo!
Huyền Cơ quay đầu lại, nhìn Hàn Mạc:
-Thí chủ còn không cho ta mượn ngựa?
Hàn Mạc có chút giật mình, không thể ngờ hòa thượng này chấp nhận lời thỉnh cầu của mình nhanh như thế, vội nói:
-Đại sư, bên ngoài có mười con tuấn mã, đại sư có thể lựa chọn!
Huyền Cơ hòa thượng theo Hàn Mạc rời khỏi căn nhà gỗ, một đám dân chúng đều chắp tay trước ngực cúi chào, ánh mắt rất là kính nể, cảm kích.
Huyền Cơ cũng chắp tay hành lễ:
-Chư vị, bần tăng có việc gấp phải đi xa, nếu ai có bệnh, cứ tới tìm các đệ tử của bần tăng. Bọn họ đã được ta chân truyền y thuật, chư vị không phải lo lắng.
Nói xong, không nhiều lời, đi đến bên con tuấn mã của Hàn Mạc, nhảy lên, quay đầu lại, hướng Hàn Mạc nói:
-Thí chủ tự giải quyết cho tốt!
Hàn Mạc cả kinh:
-Đại sư, ngài muốn vào kinh ngay sao?
Huyền Cơ mỉm cười:
-Y nhân chữa bệnh, đương nhiên càng sớm càng tốt. Bần tăng chưa chắc đã chữa khỏi, nhưng cũng như thí chủ, sẽ làm hết sức. A dì đà Phật!
Rồi thúc mạnh vào mình ngựa, con tuấn mã hí dài một tiếng, cất vó đi.
Hàn Mạc nhìn theo bóng dáng xa dần của lão hòa thượng, lòng không khỏi cảm kích, kính cẩn hành lễ.
Hàn Mạc biết mình ra tay cứu Tô Khắc Ung chẳng đem lại ích lợi gì, tuy rằng mình danh chính ngôn thuận giải thích nghe cũng hợp tình hợp lý, nhưng hắn vẫn có cảm giác Hạ Học Chi bắt đầu có hoài nghi.
Hạ Học Chi nếu đã có ý hoài nghi, thì sau này tất sẽ để ý, kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ khó mà thực hiện một cách thoải mái được.
Khi hắn quay về doanh, đại phu cũng vừa rời khỏi, theo lời chẩn đoán của đại phu thì nội tạng không bị tổn thương, tuy nhiên cũng có mấy chỗ xương cốt bị gãy, cần phải tu dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục.
Hàn Mạc đi vào lều trại vừa được dựng tạm để Tô Khắc Ung tĩnh dưỡng, chỉ thấy hắn nằm trên giường nắm chặt hai tay, toàn thân run bần bật.
-Ngài không chết được!
Hàn Mạc thản nhiên: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
-Tuy nhiên, cũng chỉ thiếu chút nữa là mất mạng rồi.
Tô Khắc Ung nhướn mắt lên:
-Là ngươi đã cứu ta?
Hàn Mạc cởi bình nước bên hông uống một ngụm, rồi mới nói:
-Ngài có biết, hôm nay nếu ngài bị bọn họ đánh chết thì là một cái chết vô nghĩa, không hề mảy may động chạm được tới Hạ gia?
Tô Khắc Ung nghiến răng:
-Bọn họ dám to gan lớn mật vậy đều là do Hạ Học Chi đứng đằng sau giật dây.
-Ngài nếu đã biết vậy, vì sao còn đối chọi gay gắt với y? Hạ Học Chi muốn giết ngài nhưng y sẽ không mạo hiểm giết ngài. Là ngài tự tìm đến cái chết.
Hàn Mạc tỉnh queo.
Tô Khắc Ung giận giữ:
-Ta không quen với loại hành vi đê tiện như thế!
-Đê tiện?
Hàn Mạc cười nhạt:
-Tô đại nhân, ngài thật sự không thích hợp để làm quan. Thủ đoạn đó trên quan trường không thể gọi là đê tiện, mà là trí tuệ, trí tuệ cũng chính là cái mà thiếu!
-Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?
Hàn Mạc thở dài, cười khổ:
-Tô đại nhân, Tô thượng thư phái ngài đến Nghi Xuân nếu không phải là có dụng tâm, thì thật sự là mười phần sai rồi. Ngài thật sự không có chút mưu mô nào cả. Ta vì sao cứu ngài, ngài cũng không hiểu, thật sự khiến ta thất vọng!
Tô Khắc Ung thấy hắn chỉ là một tiểu tử mặt non choẹt, nhưng nói chuyện sành sỏi, còn có ý giáo huấn y trong lòng càng bốc lửa giận, định giãy giụa đứng lên, nhưng toàn thân đau nhức, trên mặt hiện ra vẻ khổ sở, đành cắn răng nằm xuống.
-Hàn Mạc!
Tô Khắc Ung cố gắng trấn tĩnh, nói:
-Hạ Học Chi muốn giết ta, kế tiếp sẽ tính sổ với ngươi. Người nếu thuận theo hắn, thì may ra còn có cơ hội trở về kinh gặp người nhà, nếu không chỉ sợ hậu quả của ngươi còn thảm hơn ta.
-Cho nên ta mới không để ngài chết!
Hàn Mạc thản nhiên:
-Chỉ cần ngài còn sống, y sẽ phải dốc toàn lực đối phó với ngài, sẽ không còn thời gian mà lo đến ta…
Tô Khắc Ung nhếch mép cười, rồi húng hắng ho. Hàn Mạc đứng lên đỡ hắn dậy, cho hắn uống nước,
-Ngươi yên tâm. Chỉ cần đầu ta vẫn còn ở trên cổ, ta dù chỉ còn một hơi thở cũng sẽ cùng bọn họ huyết chiến!
Tô Khắc Ung trầm giọng nói:
-Tô Khắc Ung ta là hạng người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Hàn Mạc cười ha hả:
-Tô đại nhân, ta khâm phục ngài nhất cũng chính là điểm này.
-Hàn Mạc, ngươi cũng cho rằng Hạ Đạt bị ta bức tử?
Tô Khắc Ung đột nhiên hỏi.
Hàn Mạc nhẹ nhàng cười:
-Vấn đề này mà còn phải suy nghĩ sao? Mặc kệ hắn có phải do ngài bức tử hay không, hắn cũng đã chết rồi, hơn nữa, cái chết của hắn còn mang đến cho ngài quá nhiều phiền toái!
Tô Khắc Ung cười lạnh:
-Chết đúng thời điểm a!
-Nếu không phải là thời điểm này, Hạ Đạt cũng không phải chết!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
-Tô đại nhân, trước khi ta đến đây, Hộ bộ có nói là kho lương dự trữ của ba huyện phía Đông quận Nghi Xuân ít nhất cũng hơn hai triệu cân gạo, nhưng tới lúc giao cho ta, không đủ một trăm ngàn cân, nếu kiểm toán kỹ sẽ tìm ra nhiều trò hay.
-Nha huyện Tịch Xuân vốn có sổ ghi ghép, nhưng lần này chúng ta kiểm toán, lại chỉ có sổ sách một tháng gần đây.
Tô Khắc Ung chậm rãi nói:
-Hai ngày nay, ta khiến bọn họ kiểm toán, thật ra cũng chỉ là che mắt mà thôi, cái ta muốn tìm, chính là các khoản xuất nhập từ một tháng trở về trước.
-Chỉ có một tháng?
Hàn Mạc nhíu mày:
-Cái này giải thích thế nào? Các khoản trước đây đâu?
Tô Khắc Ung cười lạnh:
-Ngươi còn không biết, Lương thự ti Ti khố hiện nay là Hạ Dần mới nhậm chức một tháng, còn Lương thự ti trước đây, theo lời bọn họ, thì nhà bị cháy, cả người lẫn sổ sách đều bị thiêu hủy thành tro.
Hàn Mạc nâng cằm lên, suy tư.
-Ngươi bị chết cháy, chấp nhận, nhưng sổ sách bị đốt ta quyết không tin.
Tô Khắc Ung nói:
-Các khoản phía trước, nhất định được cất giấu một chỗ an toàn. Ta vốn định tìm, tuy nhiên, hiện tại, chỉ sợ là không dễ. Chỉ cần tìm được sổ sách của Lương thự ti, nhất định sẽ tìm ra nhiều chứng cứ, quan trọng nhất là lương thực hiện giờ cũng không biết để ở đâu? Tìm được lương thực, sẽ tìm ra nhiều manh mối quan trọng!
Hàn Mạc mỉm cười.
Tô Khắc Ung này xem ra cũng không phải là một tảng đá hung hăng, trên thực tế, hắn đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
Về phương diện thuế má, cho dù tra ra được, Hạ gia luôn tìm được lý do, hoặc là có kẻ chết thay hoặc dựng lên một tai nạn nào đó, có thể tổn thương chút nguyên khí của bọn họ, nhưng nếu là kinh động thì không.
Nhưng viên quan Ti khố kia cũng là một sự tình cần lưu ý.
Thiên tai ập đến, là lúc mấy trăm ngàn cân lương thực bỗng chốc biến mất, các khoản ghi chép từ trước cũng bị đốt, mọi việc đều mờ ám như có quỷ làm, chỉ cần điều tra ra mấy sự việc này có liên quan đến Hạ gia, thì chắc chắn Hạ gia sẽ lâm vào biến cố lớn.
-Hàn Mạc, tìm chút manh mối là Hạ gia để lại, may ra mới có thể âm thầm điều tra ra chân tướng sự việc.
Tô Khắc Ung chậm rãi, nói.
-Ta đang ở cùng phiền toái lớn nhất của bọn họ đây.
Hàn Mạc mỉm cười!
Tô Khắc Ung lừ mắt, sẵng giọng nói:
-Ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ trả lại cho ngươi, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ giúp ngươi ngăn bọn họ lại.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, mới nói:
-Trước tiên hãy dưỡng thương cho thật tốt đã, ở đây, ngài nhất định sẽ an toàn!
Hắn vừa ra khỏi lều, Miêu Võ đã bẩm báo hôm nay sẽ ra ngoài giúp nạn nhân bị thiên tai.
-Vất vả rồi!
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Phát chỗ lương thực này, có cần cử người đi theo?
-Đại nhân yên tâm! Phát đến đâu, thuộc hạ đều phái người hộ vệ, còn có cả giám thị.
Miêu Võ cung kính, mày hơi nhíu lại, muốn nói gì đó, lại thôi.
-Miêu đại ca, có chuyện gì cứ nói!
Hàn Mạc nhã nhặn.
Miêu Võ lúc này mới nói:
-Đại nhân, lương thực trong kho mỗi ngày một ít đi, thuộc hạ lại mới nhận được tin tức, tiền phương trị thủy không nhanh được, mọi nỗ lực thông thoát nước cũng không hề dễ dàng. Hơn nữa tiến độ tu sửa đê Đại Thường rất chậm, tình hình tai nạn trong một thời gian ngắn chỉ sợ không cải thiện được là bao. Nhiều nạn nhân như vậy cũng không có khả năng trong thời gian ngắn mà hồi hương để sản xuất ra lương thực tự nuôi sống bản thân. Các huyện quận đều đã nhận được lệnh triệu tập lương thực ứng cứu, nhưng đến hôm nay một hạt gạo cũng không thấy. Chỗ tai lương này e rằng không chống đỡ được bao lâu.
Hàn Mạc gật đầu, mày nhíu lại!
Hắn hiểu rất rõ, muốn các thế gia ở địa phương điều lương thực trong kho đến, là việc không hề dễ dàng. Hộ Bộ tuy rằng đã hạ lệnh, nhưng các gia tộc dĩ nhiên chỉ nghĩ biện pháp đối phó mà thôi.
Đem chính lương thực dự trữ của mình đến cứu trợ cho địa bàn của Hạ gia, cho dù là Hàn gia ở Đông Hải cũng chưa chắc đã muốn làm.
Tình cảnh này, chính là do cục diện chính trường hiện tại mà hình thành nên.