Toà nhà chính của Diệp phủ.
Thi Ân bị mang tới viện bên để chuẩn đoán vết thương cho Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc tất nhiên thấy không tiện đi theo, hắn nhìn thấy có rất nhiều binh sỹ Tiêu gia đứng lẫn lộn với binh sỹ Hàn gia trong sân, binh sỹ của hai bên đều nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ không thể rơi xuống thế yếu trước đối phương.
Chỉ có điều mấy kho báu của Diệp gia đã bị quân sỹ Hàn gia lấy sạch trở về doanh trại từ lâu rồi, những gì còn lại ở Diệp phủ đều là những thứ không thể mang đi được.
Hàn Mạc đang đứng ở phòng khách nhìn thấy Tiêu Hoài Kim nôn nóng đi đi lại lại ở đại sảnh và có rất nhiều thuộc hạ của Tiêu gia ỏ đó, thần sắc ai nấy đều rất kỳ quái.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hoài Kim, Hàn Mạc liền nghĩ tới gã này dĩ nhiên sai người trừ khử mình, bên trong thì thầm cười lạnh bên ngoài thì mỉm cười tiến đến, cung kính nói:
- Đại tướng quân đã thắng trận trở về, chúc mừng! chúc mừng!
Tiêu Hoài Kim lòng rối như tơ vò, nghe thấy tiếng Hàn Mạc, quay đầu lại, thấy Hàn Mạc đang cười khanh khách đứng ở cửa, bất giác giật mình, suy nghĩ trong đầu vụt qua giống như chớp, nhưng rồi nhanh tróng nở nụ cười bí hiểm và nói:
- Ồ đây không phải là Hàn thế chất sao? Hàn gia vào thành sớm thật đấy, Hàn đại nhân đâu rồi?
Hàn Mạc nói:
- Sau khi vào thành gia phụ liền đi thăm hỏi và động viên dân chúng bây giờ đang ở đâu, Hàn Mạc cũng không biết.
Tiêu Hoài Kim cười nhạt nói:
- Thăm hỏi và động viên dân chúng? Hàn thế chất, mấy kho châu báu của Diệp phủ đã bị bọn thổ phỉ cướp sạch rồi, Hàn gia vào thành rồi cũng không thể giữ được, điều này thật không còn gì để nói.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thì ra là sau khi Đại tướng quân vào thành điều đầu tiên là bận tâm đến chính là số châu báu của Diệp phủ sao? Cháu thật không biết dã xảy ra chuyện gì, những tưởng là Diệp gia đoán biết có chuyện chẳng lành đã cất giấu kho báu đi nơi khác.
Hắn biết rằng trong lòng Tiêu Hoài Kim đang phẫn nộ và đố kỵ, số châu báu của Diệp gia là một con số không nhỏ, e là khi chưa qua được cửa của Lê Cốc thì Tiêu gia đã có mưu đồ chiếm đoạt chỗ tài sản này rồi nhưng cuối cùng số tài sản đó lại tuột khỏi tay, chắc chắn là không cam lòng.
Cho dù Tiêu Hoài Kim có ngốc cũng biết châu báu của Diệp gia đã bị Hàn gia lấy đi rồi, rõ ràng là biết như vậy nhưng cũng chẳng thể làm được gì, tuy phủ Diệp gia ở trung tâm thành Hàn Diệp nhưng, không thuộc về bất cứ khu nào, phàm là những ngưuời đi qua đều có thể thu làm chiến lợi phẩm, Hàn gia vào thành trước là vận may của họ rồi.
Nơi Tiêu gia chiếm được là vùng đất phía đông thành Hàn Diệp, hiện giờ đang công khai cướp bóc trong thành đông, ánh đuốc lập loè, tiếng kêu thảm thiết không ngớt.
Hàn Mạc thấy Tiêu Hoài Kim chỉ tiếc số châu báu đó, dường như không hề đẻ ý đến vết thương của Tiêu Linh Chỉ, trong lòng khó tránh khỏi có chút coi thường, dù gì y cũng là nghĩa phụ của Tiêu Linh Chỉ, không nói đợi ở bên ngoài chờ báo cáo tình hình thương thế của Tiêu Linh Chỉ, ít nhất y cũng không nên nghĩ đến số châu báu trong lúc này.
Chợt nhớ tới sự phẫn nộ xẹt qua ánh mắt của Tần Sơn khi ngân Tiêu Linh Chỉ trên phố, Hàn Mạc chắc rằng, thương thế của Tiêu Linh Chỉ cũng không đơn giản là bị thích khách làm thương.
…
Lời nói của Hàn Mạc Tiêu Hoài Kim đương nhiên không tin, chỉ hừ một tiếng không nói gì.
Lúc đó có một thuộc hạ từ ngoài sân chạy vào, đứng ở cửa cung kính nói:
- Bẩm đại tướng quân, quận thủ quận Bột Châu Tiệu Tịch Tiều đang đợi Đại tướng quân ở phủ quận thủ , Hàn đại nhân, Tô thượng thư đều đang đợi ngài ở phủ quận thủ!
Chức quan của Hàn Huyền Xương là Thanh lại ti, Tô Quan Nhai là Lại bộ thượng thư còn Tây Môn Lôi Tàng là Võ vệ tướng triều đình khâm phong
nước Yến phong hiệu tướng quân, đều tượng trưng cho niềm vinh quang, giống như quan văn được phong tước vị. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Trừ Thần võ tướng quân Tiêu Hoài Ngọc nắm quyền quản lý đại doanh tây bắc ra, các rất ít tướng quân được phong có binh quân trong triều đình,, trên thực tế còn không bằng quyền khống chế
Từ nhất đẳng thần võ tướng quân, theo thứ tự là Phiêu kỵ tướng, Võ vệ tướng, Trấn quân tướng, Vân huy sử, Chính quân sử, Uý quân sử 8 cấp, Võ vệ tướng của Tây Môn Lôi Tàng, đó là cấp thứ 4 của danh hiệu tướng quân.
Giống Tổng đốc trấn phủ Đông hải Hàn Huyền Linh, chức quan là Tổng đốc nhưng phong hiệu là Trấn tướng quân thấp hơn Tây Môn Lôi Tàng một bậc, nhưng nắm quyền điều khiển binh sỹ, Trấn phủ quân Đông Hải lớn mạnh hơn Ngô quận nhiều.
Tiêu Hoài Kim nghe vậy nói:
- Triệu Tịch Tiều? Đúng rồi, ta đã từng gặp người này trong cung, miệng rất hôi, chanh chua giống hệt đàn bà, sao, người này vẫn chưa chết sao?
- Nghe nói bị Diệp gia nhốt trong đại lao, cách đây không lâu đã được Hàn đại nhân giải cứu ra, đã…!
Hắn nói tới đây gục đầu xuống không nói tiếp nữa.
- Làm sao vậy?
- Đã bị đói đến chết, chỉ con lại bộ xương
Thuộc hạ trả lời:
- Nghe nói bị nhốt rât nhiều ngày không ăn không uống, lúc đưa ông ấy ra ông ấy đã hấp hối rồi theo như người phủ quận thủ nóivốn Diệp gia định dùng ông ta để tế cờ nhưng Diệp Vô Tốn thay đổi ý định, nói chém đầu người này làm ô uế danh tiếng của ông ta, lệnh cho thuộc hạ nhốt ông ta vào nhà lao, để ông ta chết đói, y có muốn nói gì cũng không có sức để nói ra.
Tiêu Hoài Kim cười lớn nói:
- Loại người đó nên như vậy, Hàn Thế chất có biết Triệu Tịch Tiều là ai không?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không biết!
- Hắn chính là người quận Bột Châu, ở Bột Châu có chút danh tiếng, 6 năm trước sau khi thi đỗ ở quận đến Yến kinh trước để thi kinh, đỗ tam giáp, sau khi trải qua cuộc thi đình được thánh thượng coi trọng, mời vào ngự sử đài, khi mói vào ngự sử đài chỉ là viên giám sát ngự sử nhỏ nhoi, nhưng người này nói lắm, không biết giữ mồm miệng, bá quan đều ghét nhưng hoàng thượng lại rất thích cá tính của y, trong vòng 2 năm từ một giám sát ngự sử nhỏ đã tiến dần lên, chủ bộ rồi đến Thị Ngự Sử cuối cùng là Ngự sử đài trung thừa, dưới sự nâng đỡ của hoàng thượng đúng là thuận buồm xuôi gió, một buóc lên trời cao!
Tiêu Hoài Kim cười ha hả, giọng điệu lại tràn đầy khinh thường
Chế độ tuyển cử quan văn Yến Quốc rất là đặc biệt, chủ yếu là quân cờ của thế gia, nhưng cũng có một số người có tài cán không phải con cháu quý tộc vào triều làm quan.
Thông thường những nhà có thế lực ở nước Yến đều trực tiếp tiến cử con cháu làm quan không cần phải tham ra bất cứ kỳ thi nào, những người không có thế lực thì phải thi từ cấp huyện trở lên, sau khi đỗ cấp huyện, liền do các quận chủ trì cuộc thi quận, thế gia địa phương sẽ thu nạp người trong bản danh sách làm môn hạ đệ tử, thậm chí có thể ban thưởng họ, từ giờ phút này, gần như trở thành công cụ của thế gia.
Đương nhiên những người có khí phách lớn sẽ không chịu làm môn hạ thế gia, chỉ mong được góp sức cho triều đình, những người như vậy thường trở thành đối tượng bị thế gia đả kích, cho nên có một số người thậm chí không được tham dự kỳ thi kinh, chỉ khi là người tài giỏi, hoặc đỗ tam giáp được triều đình chú ý đến thì các gia đình có thế lự muốn động đến cũng phải đắn đo suy nghĩ, dù sao cũng không thể đả kích giới nho sỹ quá mức, kết quả sẽ đánh mất lòng người đọc sách, trăm hại mà không một lợi đối với căn cơ thế gia.
Triệu Tịch Tiều vốn là người có tài lại là người đứng đầu cuộc thi quận, mặc dù y không chịu làm môn hạ Diệp gia nhưng vì nhiều lý do nên Diệp gia vẫn chưa động thủ thế nên y mới thuận lợi tham ra cuộc thi kinh.
Đó chính là lúc Hoàng đế Bình Quang mới lên ngôi, trong cuộc thi đã chú ý đến Triệu Tịch Tiều còn đích thân đề bạt vào Ngự Sử đài.
Triệu Tịch Tiều này vào Ngự Sử đài đúng là không đi sai đường, người này thật thà thẳng thắn và rất thích mắng người khác, rất tự tin vào năng lực bản thân, có những lúc dám chửi cả triều đình, nếu là người bình thường chém đầu mười lần cũng không hết tội, không hiểu sao hắn lại lọt vào mắt xanh của bệ hạ, một tay nâng đỡ y, coi y là thân tín, chính vì vậy nên tuy rằng trong triều có nhiều viên quan bất mãn với hắn nhưng không ai dám mạo hiểm đắc tội hoàng thượng để xử lý ông ta.
Trong hai năm, Triệu Tịch Tiều liên tục tăng cấp, trong Ngự Sử chỉ kém Trung Thừa Ngự Sử đại phu, khiến cho càng nhiều người đố kỵ
Khi ở trên triều hắn thấy quyền thế chức Thái sư quá lớn, ngày lành tháng tốt của hắn cũng chấm dứt, Tiêu đại nhân triệu tập cuộc họp Nội Các, nghĩ cách xử lý Triệu Tịch Tiều.
Các thành viên nội các đều không bằng lòng về Triệu Tịch Tiều, cuối cùng quyết định điều ông ta tới thành Hàn Diệp làm làm quận chủ, thực tế là mượn dao giết người.
Từ khi Triệu Tịch Tiều lên làm quan nhiều lần lên án hai nhà Diệp Ngô ở quận Bột Châu vì sưu cao thuế nặng làm cho cuộc sống nhân dân lầm than, vậy là đã gây thù kết oán với hai nhà Diệp Ngô, thực tế nếu như không phải hoàng thượng ngầm phái người đi bảo vệ ông ta thì e là ông ta đã chết trong nhiều lần ám sát rồi. Nội Các điều ông ta tới quận Bột Châu làm quận chủ là muốn mượn tay Diệp gia trừ khử ông ta.
Nhưng mọi chuyện đã nằm ngoài dự tính của mọi người, không giống như tưởng tượng của mọi người, Triệu Tịch Tiều không mắc bệnh mà chết hoặc mất tích một cách ly kỳ trái lại còn ung dung sống trong quan trường Bột Châu.
So với lúc ở Yến kinh ông càng mắng chửi nhiều, mắng chửi ghê gớm nhưng Diệp gia coi ông ta như con chó hoang cắn càn, để mặc hắn hơn nữa mệnh lệnh của ông ta chỉ có hiệu trong phạm vi phủ quận thủ, ra khỏi phủ quận thủ, ông ta không khác gì so với dân đen, cho nên muốn làm mà làm không được..
Tiêu Hoài Kim biết rõ về người này, cũng có thể coi là bạn cũ, vốn nghĩ là Diệp gia làm phản, thân là quận chủ sợ là Triệu Tịch Tiều sớm đã bị giết tế cờ rồi không ngờ ông ta vẫn còn sống.
Hàn Mạc ồ lên một tiếng không nói gì
Tiêu Hoài Kim trầm ngâm, rốt cục nói:
- Cũng có thể coi là bạn cũ, muốn đi thăm.
Y chậm dãi bước tới chỗ Hàn Mạc, dừng lại và hỏi:
- Hàn thế chất có muốn cùng đi không?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Đại tướng quân có việc bận, cháu không dám làm phiền.
Trong mắt Tiêu Hoài Kim có vẻ bí hiểm, ghé sát lại, hạ giọng nói:
- Hàn thế chất, lần này bình định có thu hoạch được gì không?
- Hàn Mạc không hiểu ý của đại tướng quân!
Hàn Mạc mỉm cười nhưng giọng rất bình tĩnh.
Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:
- Khi trở về sẽ ghi công trình lên triều đình, triều đình sẽ dựa vào công lao để thưởng cháu. Nếu Hàn thế chất thấy mình có đóng góp gì cho trận chiến thì cứ nói với bản tướng, bản tướng sẽ ghi công cho cháu!
Hàn Mạc thầm cười nhạt, biết là ông ta đang nói suông khẽ mỉm cười nói:
- Hàn Mạc không có công lao gì, đại tướng quân mới là người có công lao lớn!
Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:
- Cũng là nhờ trí tuệ của quân sư, là nội ứng nàng an bài mở cửa quan Lê Cốc, như vậy mới có thể phá quan mà vào, quân sư mới là người có công nhất!
Khi nói hắn chăm chú nhìn vào mặt Hàn Mạc xem phản ứng của Hàn Mạc thế nào.
- Vậy sao?
Hàn Mạc vẫn hết sức bình thản, trên khoé miệng còn hé cười:
- Vậy chúc mừng quân sư, nhưng nghe nói quân sư bị thích khách đâm trọng thương, đây… ài! Chỉ mong sao nàng bình an vô sự.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày trước mặt mình là chàng thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười đầy sức sống và có vẻ rất lương thiện, nhưng y biết, nội ứng trong quan Lê Cốc cũng là do hắn ta bày ra, có thể sắp đặt chuyện như thế này không phải là đơn giản, bên trong con người Hàn Mạc chắc không thật thà lương thiện như vẻ bề ngoài của hắn ta.
- Sẽ không không có việc gì, chẳng phải đã mời thần y nổi tiếng nhất quận Bột châu đến rồi sao?
Tiêu Hoài Kim trả lời và vỗ vai hàn Mạc, dẫn mấy tên thuộc hạ ra sân, đột nhiên quay lại dặn dò:
- Tình hình quân sư có biến chuyến chuyển gì báo cho ta ngay lập tức!
Hàn Mạc nhìn Tiêu Hoài Kiếm đi xa, cười thầm trong lòng nghĩ:"Định cướp công của ta, công lao của ông nội mi có chứa thuốc độc để xem mi nuốt có trôi không."