Quyến Luyến - Ôn Sưởng

Chương 7: Chỉ có loại chuyện này mới chủ động

Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Hôn lễ quyết định vào ba tháng sau.

Đầu năm Tống Nhất Viện gửi đơn xin từ chức, bắt đầu hì hục sửa sang nhà tân hôn.

Vũ Nghị hỏi cô: “Thật sự muốn làm bà nội trợ sao?”

Tống Nhất Viện nhíu mày: “Anh hối hận à?”

Mặt Vũ Nghị không biểu cảm, “Không phải. Em không hối hận là đủ rồi.”

Ba tháng, tổng cộng hai người gặp nhau bốn lần.

Lần đầu tiên là mua nhẫn và thử váy cưới.

Tống Nhất Viện vừa ý một bộ váy cưới lộ trọn vẹn phần lưng phía sau, vải đằng trước cũng thưa thớt, cổ chữ V xẻ khá sâu. Sắc mặt Vũ Nghị lạnh lẽo, anh nhíu mày. Tống Nhất Viện làm ngơ, “Cái này đi.”

Đàn ông thay lễ phục rất nhanh, việc trang điểm cũng đã xử lý ổn thỏa. Vũ Nghị ngồi trên ghế sofa trước màn che đợi nửa tiếng.

Màn che màu trắng chậm rãi kéo ra…

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm. Khá tốt, không phải không thể chấp nhận được.

Tống Nhất Viện xoay người, trái tim Vũ Nghị ngừng đập.

Cô hơi nghiêng người về phía gương, phong cảnh phía sau cũng rất thanh nhã.

Nhân viên nữ bên cạnh thán phục: “Ôi đẹp quá!”

Tấm lưng duyên dáng của Tống Nhất Viện còn trắng hơn áo cưới, đường cong lả lướt, cực kỳ quyến rũ. Cô nghiêng đầu hỏi: “Thế nào anh?”

Vũ Nghị nói không nên lời, mũi nóng lên.

Lần thứ hai là khi nhà tân hôn sửa xong, hai người tới nghiệm thu.

Tống Nhất Viện hỏi: “Như vậy được chứ anh?”

Vũ Nghị gật đầu.

Tống Nhất Viện hỏi: “Chỗ này em đặt cái này, có thể chứ?”

Vũ Nghị gật đầu.

Tống Nhất Viện hỏi: “Anh cảm thấy cái này thế nào?”

Vũ Nghị: “Ổn lắm.”

Tống Nhất Viện hỏi: “Cho chút ý kiến đi chứ?”

Vũ Nghị: “Em thích là được.”

Tống Nhất Viện dẫn người đến phòng ngủ: “Em thích giường đơn, còn anh?”

“…”

“Vậy đổi thành giường đơn nhé?”

“…”

Tống Nhất Viện gọi điện thoại: “Xin chào, bên chúng tôi có…”

Vũ Nghị: “Như vậy là được rồi.”

Tống Nhất Viện khẽ cười.

Lần thứ ba là chụp ảnh cưới.

Nhiếp ảnh gia: “Chú rể cười một cái nào.”

“Chú rể cười một cái, cười tươi lên chút nào.”

“Chú rể không biết cười à? Nếu tôi cưới được một người đẹp như vậy thì đã cười đến nỗi ngu ngốc đần độn luôn rồi ấy chứ.”

Tống Nhất Viện cảm nhận được đôi bàn tay phía sau cứng đờ ướt đẫm mồ hôi, không dám đặt lên tấm lưng trần của cô, cô cười với nhiếp ảnh gia: “Anh cứ chụp như vậy đi, anh ấy không thích cười.”

Sau đó….

“Lại gần một chút, tay chú rể phải ôm eo cô dâu chứ.”

“Đừng cứng đờ như vậy, tự nhiên chút đi xem nào.”

“Ôi, chú rể à, anh có ôm vợ của mình không thế?”

Tống Nhất Viện bật cười.

Nhiếp ảnh gia ngửa đầu với Tống Nhất Viện, không kìm nén được cũng cười: “Đúng vậy không? Người đàn ông cao to không ôm cô đúng chứ?”

Tống Nhất Viện cười gật đầu.

Vũ Nghị đen mặt, ôm chầm lấy Tống Nhất Viện, cực kỳ không vui nhìn nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia tách tách tách liên tục, “Ôi! Chỉ như vậy thôi mà.”

Lần thứ tư là đêm trước hôn lễ.

Tống Nhất Viện mở Khoảnh Khắc rồi đăng ảnh chung của hai người lên, kèm theo dòng chữ: Lấy chồng.

Gần như trong nháy mắt, bình luận và lượt like lên đến hàng trăm.

[Nước tương số 1]: Ôi, đàn chị đẹp quá!

[Nước tương số 2]: Nữ thần tân hôn vui vẻ!

[Nước tương số 3]: Tân hôn vui vẻ, thầy mừng cho em.

[Tào Trân Châu]: Tân hôn vui vẻ.

[Đỗ Trọng]: Lấy chồng, được, cũng là một cuộc sống không tồi, tân hôn vui vẻ.

…..

[Nước tương số N]: Ôi, chú rể đẹp trai quá.

[Nước tương số N+1]: Một đôi bích nhân, trăm năm hòa hợp.

[Nước tương số N+2]: Vũ tổng?

...

[Nước tương số N+2] gửi WeChat cho Vũ Nghị.

[Nước tương số N+2]: (hình ảnh)

[Nước tương số N+2]: Kết hôn à?

Vũ Nghị nhìn bức ảnh kia, im lặng một lúc lâu rồi nói với Tống Nhất Viện ở bên cạnh: “Hình như hơi hở một chút.”

“Hả?”

Vũ Nghị suy nghĩ rồi nói thẳng: “Em gầy quá, chiếc váy cưới này không bó sát được.”

Tống Nhất Viện: “…”

Tống Nhất Viện ôm váy cưới ra hỏi: “Chỗ nào không sát được?”

Vũ Nghị chỉ phần nếp gấp gần mông, “Ở đây.”

Tống Nhất Viện hiểu rồi, cô đặt lại váy cưới, lạnh nhạt “à” một tiếng.

Hôm sau, Vũ Nghị đến đón người thì phát hiện Tống Nhất Viện đã may lại phần nếp gấp mà anh chỉ. Tấm lưng trần của cô dâu vẫn hấp dẫn lòng người như cũ, Vũ Nghị đè trái tim đập thình thịch, còn ổn.

Mẹ Tống hỏi Tống Nhất Viện: “Hôm nay Trân Châu có tới không?”

Tống Nhất Viện khựng lại: “Không biết ạ.”

“Vậy…”

“Nếu bọn họ có thời gian thì sẽ đến thôi.” Tống Nhất Viện ngắt lời mẹ Tống, “Mẹ mau ra đại sảnh đón người đi ạ.”

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt qua đi, từ chối khéo ý tốt náo loạn phòng tân hôn, trong phòng chỉ còn lại Vũ Nghị và Tống Nhất Viện.

Hai người đều hiểu tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng không nói ra.

Thời gian đã là mười giờ tối, Tống Nhất Viện tiên phong đi tắm trước. Trong phòng tắm đặt hai bộ áo ngủ lụa màu đỏ, một bộ của nữ, một bộ của nam. Tống Nhất Viện nhanh chóng tắm rửa, bôi kem dưỡng da thường dùng rồi mặc áo ngủ màu đỏ đi ra.

Vũ Nghị không ở trong phòng.

Bước chân Tống Nhất Viện khựng lại.

Đúng lúc này cửa mở, Vũ Nghị đứng ở ngoài.

Tống Nhất Viện nhìn anh, trên tay anh còn cầm cái hộp gì đó.

Người đàn ông đứng đờ ra đó.

Tống Nhất Viện làm ra vẻ không thấy, ngồi ở mép giường sấy tóc.

Người đàn ông có phần bối rối chạy vào phòng tắm. Khóe miệng Tống Nhất Viện không tự giác cong lên.

Hai người nhanh chóng nằm vào trong chăn, rèm cửa sổ kéo lại, tắt đèn. Trong đêm tối chỉ còn tiếng hô hấp của hai người.

Tống Nhất Viện nghĩ thầm, nếu anh còn phải để cô chủ động trong chuyện này thì ngày mai ly hôn luôn.

Nằm một lúc lâu.

Hô hấp người nào đó bên cạnh càng ngày càng nặng nề nhưng không có hành động nào. Tống Nhất Viện nghĩ: Được, ly hôn.

“Em…” Giọng của anh khàn đặc, Tống Nhất Viện cũng không khống chế được khẽ nuốt nước bọt, sau đó giả vờ bình tĩnh bật ra một từ bằng giọng mũi: “Hử?”

“Có thể không?” Vừa nói xong thì hô hấp càng nặng nề hơn.

Tống Nhất Viện nhắm mắt lại, giọng nói run run: “... Ừm.”

Tim người đàn ông đập như sấm, chấn động làm tai mỗi người đau đớn. Trong phút chốc, Vũ Nghị liền xoay người, phủ lên người Tống Nhất Viện, anh chống tay, hai mắt sáng rực nhìn cô.

Trong căn phòng tối đen, Tống Nhất Viện hoảng hốt thấy rõ ràng đôi mắt sáng rực của anh.

Cô rụt cổ, lại động đậy chân ở cạnh anh, vừa không tự giác khép chặt hai chân vừa hít một hơi thật sâu, Tống Nhất Viện ôm lấy anh.

Tiếng tim đập thình thịch của người đàn ông vang lên, da thịt nóng bỏng. Tống Nhất Viện rụt lại. Đột nhiên, trời đất quay cuồng.

Vũ Nghị bóp eo cô, để cô lên trên người anh.

“Anh nặng.” Lần này lại giải thích rất đúng lúc, “Anh sợ đè nặng em.”

Tống Nhất Viện: “…” Lần đầu tiên đã cưỡi ngựa, anh muốn em đau chết à?

“Không được.” Bàn tay to giữ eo cô, Tống Nhất Viện có ảo giác eo mình cũng bị đốt cháy, cô không được tự nhiên vặn vẹo, “Em muốn ở dưới.”

Vũ Nghị kêu lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh, môi căng ra: “… Được.”

Ôm cô lập tức ngồi dậy, ở tư thế này, phía dưới hai người kề sát vào nhau. Ánh mắt chạm nhau, cơn sóng tình ái bắt đầu khởi động. Anh cắn môi cô, Tống Nhất Viện ngoan ngoãn mở miệng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.

Cách lớp áo ngủ, bàn tay to từ eo mò lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cô, cuối cùng luồn vào mái tóc, ngón tay cái dịu dàng ma sát lỗ tai nhỏ nhắn tinh xảo.

Lỗ tai của Tống Nhất Viện cực kỳ mẫn cảm, bị xoa xoa hai cái đã vừa đỏ vừa nóng lên, hơi nóng nơi lỗ tai như xuyên vào đầu rồi bốc cháy khiến cả người đều có cảm giác kỳ lạ.

Mà cố tình lúc này bàn tay còn lại ở trên eo cũng không vòng vo, chui vào theo vạt áo.

Khi da thịt và da thịt tiếp xúc, hai người đều không chịu nổi khẽ run lên.

Mềm mại quá, thơm quá, trơn quá, mịn màng quá. Làn da Tống Nhất Viện như có lực hút, hút chặt lấy tay anh, không thể buông ra được. Tống Nhất Viện được anh vuốt ve đến nỗi cứ rùng mình không ngớt, ngón chân run rẩy cuộn lại rồi bỗng dưng duỗi thẳng ra, cả người như không chịu nổi phải dựa vào trước ngực Vũ Nghị, toàn thân không còn chút sức nào.

Đôi tay mang theo xúc cảm xa lạ và sự kích tình mãnh liệt từng chút từng chút xâm chiếm lãnh địa, khiến người ta xấu hổ và mang lại sự khoái cảm khó nói. Hơi thở vấn vít mùi hương quen thuộc, bên tai là tiếng hít thở và tiếng tim đập ngày càng mạnh lên sau mỗi nụ hôn, thế nhưng lại khiến người ta an lòng, không thể từ chối xúc động triền miên. Nụ hôn êm ái vụn vặt dừng trên mặt, mang theo sự dịu dàng sâu nặng, giống như anh thực sự rất yêu cô.

Hôn rồi hôn, Tống Nhất Viện được đặt xuống, người đàn ông phủ lên người cô, cởi áo ngủ của cô ra. Nụ hôn lại lần nữa rơi xuống, từ môi, cằm xuống cổ, mỗi một lần đặt xuống lại nặng nề hơn, tê dại hơn, sảng khoái hơn, Tống Nhất Viện không không chế được mà “ưm” một tiếng.

Tiếng hít thở của Vũ Nghị càng thêm nặng nề, vừa gặm vừa cắn, hận không thể nuốt Tống Nhất Viện vào trong bụng. Một Tống Nhất Viện mềm mại, trắng nõn, ngoan ngoãn, một Tống Nhất Viện như đóa hoa hồng mang hương thơm ngào ngạt, xanh tươi tỏa sắc, mắt Vũ Nghi như bốc lên ánh sáng nguy hiểm, anh mút một cái thật mạnh.

“A…”

Sau đó, bắp đùi rắn chắc của người đàn ông bị cái chân mềm mại đá một phát, sắc mặt Tống Nhất Viện ửng hồng, mắt lóng lánh nước, vừa tức vừa ngại: “Đau.”

Người đàn ông cúi đầu xuống liếm chỗ vừa mút mạnh đó, hôn rồi lại hôn. Toàn thân Tống Nhất Viện run lên. Ngay sau đó, nụ hôn ướt át liền lan tràn, trải rộng toàn thân. Vũ Nghị không buông tha chỗ nào trên người cô, tay cũng có thể hôn đi hôn lại hơn mười lần, ngay cả tóc cũng muốn hôn. Từ đầu tới đuôi, từ trước ra sau, từ ngoài vào trong.

Tống Nhất Viện mồ hôi đầm đìa, cả người như mới vớt ra từ trong nước, người phía trên hôn và vuốt ve không biết mệt, hôn xong một lượt lại ngậm lấy môi cô, mút vào rồi gặm cắn, môi lưỡi dây dưa. Tống Nhất Viện hoảng hốt, cô cảm thấy bản thân như một món bánh mà đối phương cực kỳ yêu thích, dù thế nào cũng phải liếm tới liếm lui lặp đi lặp lại mới có thể nhấm nháp đến mỹ vị của thần tiên vậy.

Nhưng mà…

Tống Nhất Viện không còn chút sức lực, ngây người nghĩ: đã sắp nửa tiếng rồi…

Trên người hai người đều dính nhớp, ướt át trơn trượt, người không biết có khi còn nghĩ tình hình chiến đấu rất kịch liệt đấy, nhưng chỉ có Tống Nhất Viện biết…

Mẹ nó vẫn chưa bước vào chủ đề chính đâu!

Cô chỉ bị người này hôn đến nỗi thành ra vậy thôi…

Lại qua năm phút, Tống Nhất Viện không thể nhịn được nữa, hơi thở dồn dập: “Hôn, hôn đủ rồi chứ?”

Vũ Nghị nắm tay cô, hôn lấy hai ngón tay cái rồi cắn, cất giọng khàn khàn đáp: “Chưa đủ.”

Ngón tay Tống Nhất Viện run rẩy nắm lấy ngón tay gây loạn: “Không được hôn nữa.”

“Ừ.”

Sau đó chân Tống Nhất Viện bị nâng lên, mười ngón tay đan chặt, người đàn ông tiến vào trong cô…

….

Xong việc, hai người nằm cạnh nhau, Vũ Nghị giống như con chó lớn lại bắt đầu hôn cô. Tống Nhất Viện không chịu nổi, cô che miệng anh lại: “Bẩn.” Sau đó lòng bàn tay bị liếm. Tống Nhất Viện không có sức lực lườm anh, cơn sóng tình ái dồn dập kéo đến.

Vì thế lại tới một lần nữa.