Phạm Hồng Thái mặc dù xuất thân nhà quan lại, cha và anh trai đều là quan lớn nhưng thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người lọc lõi như thế này, nên cô chỉ cười không lên tiếng.

Tiên Hán Thành cười nói: - Mùi vị hải sản Thiên Nhân Cư làm rất ngon.

- Đúng vậy, đúng vậy. Đầu bếp của họ mời sở trường làm hải sản mà.

Lão Tiền nhìn ra Phạm Hồng Thái không thích ứng với tình hình này lắm, vội vàng tiếp lời. Đối với xuất thân của vị “bà trẻ” này, lão Tiền cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói quê ở Thanh Sơn, sinh viên đại học thủ đô, cha mẹ nghe nói cũng làm cán bộ. Phạm Vệ Quốc đã dặn Phạm Hồng Thái, không nên đem “tấm biển” của cha và của anh ra, đã gả vào Lý gia, trở thành con dâu Lý gia, thì phải yên phận làm bổn phận của con dâu.

Lão Phạm gia từ trước đến nay chưa từng có truyền thống ỷ thế hiếp người, Phạm Hồng Thái cũng chưa bao giờ thể hiện những thói hư tật xấu của thiên kim tiểu thư, đi theo chồng đến Hoàng Hải, an tâm nghiên cứu ở viện nghiên cứu, cũng không phách lối với Đại tiểu thư và phu nhân.

Cha mẹ Lý Phong hoàn toàn hài lòng đối với người con dâu này, không hề khoe khoang thông gia là bộ trưởng tôn sư, không muốn cuộc sống bình lặng của con dâu bị xáo trộn. Chỉ chờ một ngày kia, Phạm Hồng Thái sinh cho Lý gia một đứa cháu trai mập mạp, vậy là mãn nguyện rồi.

Tiên Hán Thành gật gật đầu, vênh mặt về phía trước.

Trong một phòng riêng trên tầng ba của khách sạn Thiên Nhân Cư ở quảng trường thành phố Hồng Bảo Thạch. Hoàng Hải mặc dù là tỉnh ven biển nhưng không có tiếng về làm hải sản. Hải sản của Thiên Nhân Cư làm rất ngon, hấp dẫn vô số thực khách, Thiên Nhân Cư mỗi ngày đều khách đến rất đông, đặc biệt là giờ ăn cơm. Nếu không hẹn trước, đừng nói đến đặt phòng, ngày cả chỗ ngồi bình thường cũng không đặt được.

Nếu đã đặc biệt mời chủ tịch khu tới ăn cơm, lão Tiền tự nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, sớm đặt chỗ tốt ở Thiên Nhân Cư.

Hơn nữa, tài xế của Tiên Hán Thành, một nhóm 6 người tới cửa Thiên Nhân Cư

Dọc theo đường đi, Tiên Hán Thành thỉnh thoảng giới thiệu cho Phạm tiểu thư về tình hình của quảng trường thành phố Hồng Bảo Thạch. Quảng trường thành phố Hồng Bảo Thạch là do ông ta trong thời gian nhậm chức Chủ tịch khu xây dựng nên, là một trong những công trình tiêu biểu của thành phố. Xem như là thành tích lớn của Tiên Hán Thành.

Thư ký hơi có chút ngạc nhiên

Thường ngày, Chủ tịch khu không phải người nói nhiều, luôn luôn chú ý đến cá quan uy quan thể, trước mặt cán bộ cấp dưới và người làm ăn thậm chí còn có chút làm khó dễ. Hôm nay sao lại thay đổi tính tình?

Lại nhìn ánh mắt thị trưởng, chỉ ngắm tới ngắm lui trên người trên mặt Phạm Hồng Thái, thư ký lại có chút giật mình.

Chủ tịch Tiên đúng là có sở thích như vậy, hơn nữa nhãn giới không thấp. Bất kể là đánh giá theo các tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất thì người vợ này của Lý Phong cũng được xem là một đại mỹ nữ, bất kể khuôn mặt hay dáng người cũng không thể chê vào đâu được.

Cũng khó trách Chủ tịch khu bỗng trở nên nói nhiều như vậy.

Biểu hiện của nam giới mà!

Lão Tiền là một tay lõi đời, lẽ nào nhìn không ra tâm tư ấy của Tiên Hán Thành? Có thể thấy nụ cười trên mặt Lý Phong đã có chút không tự nhiên. Trong lòng Lão Tiền đã có chút lo lắng.

Sự việc hôm nay là tự mình thiếu cân nhắc.

Lão Tiền tiếp xúc với Tiên Hán Thành không phải một lần hai lần, cũng biết Tiên Hán Thành có tật háo sắc. Nghe nói Tiên Hán Thành năm ngoái vốn có cơ hội lên chức Bí thư Khu ủy, nhưng vì một số vấn đề về tác phong đã bị hoãn tiền đồ. Cũng may, Tiên Hán Thành xem như có bản lĩnh làm sống lại kẻ có thế lực nhất. Nếu tiêu trừ bớt những ảnh hưởng không tốt vẫn rất có cơ hội lên Bí thư Khu ủy

Chính mình sơ suất, không cân nhắc tới điểm này, chẳng may Lý Phong không kiềm chế được cảm xúc, chỉ sợ làm hỏng chuyện. Thời điểm quan trọng này, nhất định không thể đắc tội Tiên Hán Thành. Nếu không, công ty Cửu Phong thực nghiệp sẽ gặp phiền toái.

Trong khoảng thời gian ngắn, lão Tiền cũng vô kế, chỉ có thể đi từng bước một, nhìn thấy Phạm Hồng Thái tiếp nhận lời nói của của Tiên Hán Thành, trong đầu Lão Tiền càng thêm lo lắng.

Phạm Hồng Thái tuy giao tiếp không tốt, nhưng cũng thông minh, hơn nữa lại xuất thân từ gia đình như vậy. Sao có thể đem một Chủ tịch khu cấp Phó giám đốc sở để vào mắt? Chẳng qua, hôm nay nhà mình làm chủ, Tiên Hán Thành là khách, không nên thất lễ.

- Chủ tịch khu Tiên?

Vừa mới đi tới cửa Thiên Nhân Cư, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nũng nịu, mang theo sự ngạc nhiên vui mừng khi bất ngờ gặp gỡ

Mọi người nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy một người phụ nữ vô cùng sành điệu đang từ bên này đi tới. Người này ước chừng ba sáu ba bảy tuổi, diện mạo cũng trên tầm trung, cách ăn mặc có thể nói là rất diêm dúa, quần áo và trang sức trên người sáng lên lấp lánh khiến người ta hoa mắt. Nhưng hấp dẫn mắt người ta hơn các món đồ trang sức là bộ ngực cực kỳ đầy đặn, cổ áo rất thấp, phân nửa ngực lộ ra bên ngoài, ép chặt vào nhau, tựa như thâm câu u cốc, sâu không thấy đáy, mỗi bước đi chỗ trắng như tuyết rung động, làm người ta thật hoa mắt. Đấng mày râu nào kiềm chế kém, chỉ sợ sẽ làm chuyện xấu ngay tại trận.

Lão Tiền nhất thời cau mày.

Sao lại đụng phải cô ta ở đây chứ?

Nói đến người phụ nữ lòe loẹt này, cũng có tiếng tăm lừng lẫy về sở đất đai ở Tuyền Thành, tiếng tăm của tổng tài Ân Lệ Kiều công ty điền sản Lợi Đức, phạm vi điền sản và nhân viên hầu như không ai không biết. Quy mô điền sản của Lợi Đức chưa tới mức số một số hai nhưng cũng rất có thực lực, không thua kém công ty Cửu phong thực nghiệp. Mười năm trước, Ân Lệ Kiều chỉ là một công nhân bình thường, bởi vì thường xuyên không tuân thủ kỷ luật lao động, hơn nữa tác phong bất chính, bị lãnh đạo nhiều lần phê bình giáo dục nhưng mãi không sửa, nên bị đuổi việc. Bảy năm sau, cuối cùng đã trở thành bà chủ lớn, quay lại mua lại nhà máy trước khi phá sản và thẳng tay đuổi việc giám đốc năm đó đuổi việc mình.

Có tin đồn rằng, Ân Lệ Kiều chỉ là nữ công nhân có trình độ trung học, tài năng ngắn ngủn mà có thể nổi lên trong mấy năm, là liên quan trực tiếp đến cặp tuyết lê trắng ngần khiến cánh mày râu phải nuốt nước miếng kia. Nghe nói, không những rất nhiều cán bộ lãnh đạo trong đông thành qua lại thân thiết với cô ta, cho dù ở trong thành phố Ân tổng cũng có không ít “bạn tốt” có chức quyền. Trong danh sách “bạn tốt” rất dài của Ân Lệ Kiều dĩ nhiên không thể thiếu đại danh Tiên Hán Thành.

Đều nói là đối thủ cùng ngành, Lão Tiền không nghĩ là có thể đụng mặt Ân Lệ Kiều ở nơi này

Người phụ nữ này thật sự không dễ đối phó

- Chủ tịch khu, cũng tới dùng cơm sao?

Ân Lệ Kiều không đếm xỉa đến Lão Tiền và Lý Phong, cười cười giơ bàn tay có đeo bao chiếc nhẫn đến trước mặt Tiên Hán Thành, nếu không phải làm ra vẻ quá mức thì cũng được xem là tác phong tao nhã.

Phía sau Ân Lệ Kiều là một gã trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi, tuy rằng cả người đều là hàng hiệu nhưng cũng khó nén được vẻ ngây ngô, bỗng nhiên gặp nhiều người như vậy, gã hơi cúi đầu ngượng ngùng.

Nhìn thấy một thanh niên đẹp trai bên cạnh Ân tổng là chuyện rất bình thường, mấy tháng đổi một người, thận chí là một tháng đổi một lần cũng không có gì ngạc nhiên.

Năm thứ hai khi bị đuổi việc khỏi nhà máy, Ân Lệ Kiều và chồng ly dị, đến nay vẫn chưa kết hôn.

Ngày ngày sống cuộc sống thoải mái

- Đúng vậy. Ân tổng cũng tới dùng cơm hả?

Tiên Hán Thành tự nhiên bắt tay Ân Lệ Kiều, rất nhanh buông ra, lời nói vẻ mặt đều có vẻ lạnh nhạt.

Vẻ mặt Ân Lệ Kiều hơi biến đổi, lấp tức lại hồi phục như thường, chuyển hướng qua Lão Tiền, như là vừa mới nhìn thấy, cười nói: - Ôi, hóa ra là tiền tổng, mời Tiên khu trưởng ăn cơm. Hai vị này là…

Thật ra, Ân Lệ Kiều và Lý Phong đã gặp mặt qua một lần, nhưng Ân tổng làm bộ không nhận ra Lý Phong

Không đợi Lão Tiền mở miệng, Tiên Hán Thành đã cướp lời: - Ân tổng, giới thiệu một chút, vị này chính là chủ tịch kiêm tổng tài công ty cửu phong thực nghiệp Lý Phong, ông chủ Lý, vị này chính là vợ của Lý tổng, Phạm tiểu thư. Ha ha. Phạm tiểu thư chính là học sinh giỏi của đại học thủ đô, nghiên cứu viên của công trình nghiên cứu quang điện, nhà khoa học… Lý tổng, Phạm tiểu thư, vị này chính là giám đốc công ty điền sản Lợi Đức, mọi người đều cùng ngành, hẳn là đã gặp mặt rồi?

Lý Phong cười nói: - Đã gặp rồi. Có thể Ân tổng hay quên nên không nhớ tôi. Ân tổng, xin chào!

- Đúng rồi, cậu là con trai của tổng giám đốc Lý Xa Minh, ha ha. Cậu rất đẹp trai giống cha cậu. Không đúng, cậu còn đẹp trai hơn cả ông ấy.

Ân Lệ Kiều ra vẻ bộ dạng bỗng nhiên nhận ra, cầm thật chặt tay Lý Phong, ngón tay cái lơ đãng đặt trên mu bàn tay Lý Phong khễ vuốt nhè nhẹ, cười hì hì, hồi lâu không chịu buông ra.

Lý Phong chưa từng trải qua tình thế này, nhất thời đỏ mặt, âm thầm ra sức rút tay lại.

Ân Lệ Kiều nắm chắc tay, ngón cái càng hoạt động mạnh, trên mặt hiện lên vẻ khiêu khích lẫn thách thức.

Phạm Hồng Thái thoáng cau mày, vốn bị Tiên Hán Thành lần thứ 2 gọi là nghiên cứu viên “nhà khoa học”, Phạm Hồng Thái có chút không thoải mái, thấy tình trạng như vậy, tức khắc đã đem tâm trạng muốn giải thích rõ ràng vứt lên chin tầng mây, giơ tay về phía Ân Lệ Kiều: - Ân tổng, xin chào!

Ân Lệ Kiều nhìn Phạm Hồng Thái một lát, mới lưu luyến mà buông tay Lý Phong, cùng Phạm Hồng Thái giả bộ cười nói một chút: - Xin chào, Lý thái thái, không ngờ cô còn là một nhà khoa học, tôi còn nghĩ nhà khoa học đều là người ở đâu, không ngờ cũng ở đây giống như người thô tục chúng tôi.

Tiên Hán Thành luôn miệng “ Phạm tiểu thư”, Ân Lệ Kiều liền luôn miệng “ Lý thái thái”, dường như một long một dạ cản trở Tiên Hán Thành.

Phạm Hồng Thái cười không lên tiếng. Đối với kiểu người như Ân Lệ Kiều này, Phạm Hồng Thái vốn ác cảm, một câu cũng không muốn nhiều lời cùng cô ta. Ngày thường cô đều tiếp xúc cùng những kiểu phụ nữ nào? Khâu Tĩnh, Cao Khiết, khuê mật Lý Thu Vũ, Đông Nhan, người nào màÂn Lệ Kiều có thể so sánh được?

Cùng nhau ăn bữa cơm với Tiên Hán Thành, đây là vì giúp đỡ sự nghiệp của chồng.

- Ân Lệ Kiều tính gì vậy?

- Ôi, nhà khoa học cũng thật là khác, thật sự thanh cao. Nhưng thanh cao cũng vẫn là gả cho người làm ăn chúng ta, nhà khoa học cũng thích tiền, phải không?

Phạm Hồng Thái làm sao không nhìn ra sự khinh miệt của cô ta, liền nổi giận.

Thật giống như Phạm Hồng Thái không cần thể diện của cô ta, cô ta cũng không cần thể diện của Lý Phong và Phạm Hồng Thái.

“Nhà các người thời kỳ mạnh nhất cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà đây. Chỉ dựa vào hai đứa nhãi con vắt mũi chưa sạch như chúng mày mà cũng đòi gây khó dễ sao? Chúng mày phản rồi”.

----------oOo------.