Năm cuối cùng của thế kỷ XX, thành phố Tuyền Thành tỉnh Hoàng Hải, quảng trường Hồng Ngọc của thành phố đèn nê-ông lấp lánh, ánh điện rực rỡ, dòng người đông như mắc cửi, nhộn nhịp không nói nên lời.

Đúng là mùa nóng nhất năm, rất nhiều người vừa ăn xong cơm tối, liền vội vã ra ngoài đi tới đây. Thật ra mặt trời vừa lặn chưa lâu, nên bên ngoài càng thêm nóng không chịu nổi. nhưng không ngăn được bước chân của người dân.

Mọi người đều yêu sự náo nhiệt.

Quảng trường Hồng Bảo Thạch trước đó không lâu mới xây lại thành quảng trường thành phố, quy mô rất lớn, so với hai quảng trường ở phía trước đều hiện đại hơn, tập trung rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, có một số cửa hàng lớn. Từ ngày hoàn thành, đã trở thành nơi yêu thích của người dân thành phố Tuyền Thành.

Từ khi cải cách mở cửa đến nay, bởi vì vị trí địa lý rất thuận lợi, các biện pháp lãnh đạo khóa trước có hiệu quả, kinh tế Hoàng Hải phát triển rất nhanh, không thua kém các tỉnh đông nam vùng duyên hải. Thành phố Tuyền Thành tỉnh Hoàng Hải trở thành một viên ngọc minh châu phía Đông Trung Quốc, sáng rực rỡ.

Bên ngoài bãi đỗ xe của quảng trường thành phố, một loạt xe đang đậu, trong đó đủ các loại xe đắt tiền. Ben BMWs Audi tất cả đều có, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hoặc hai chiếc xe thể thao mà trong nước còn ít nhìn thấy. Chiếc xe thể thao đẳng cấp như vậy, cũng phải vài năm nữa, mới có thể phổ biến ở đất nước Trung Quốc.

Hai chiếc xe lần lượt đi tới, dừng lại ở bãi đâị xe gần quảng trường Hồng Ngọc.

Xe đi trước là một chiếc Audi cũ, chiễ xe còn lại là một chiếc BMWs màu đen, hiện ra vẻ cao đoan đại khí. Nhưng đối với người tinh tường, thông thường sẽ không chỉ xem xe, mà còn xem biển số xe. Chiếc xe Audi có biển số hiếm thấy, tuy rằng không phải xe của lãnh đạo Tỉnh ủy hoặc Thành ủy, nhưng cũng không phải xe bình thường, chủ sở hữu của nó phải là cán bộ lãnh đạo. Biển số của chiếc BMWs thì phổ biến hơn, phải là xe của nhà giàu có.

Chiếc Audi dừng lại, một gã đàn ông trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi liền vội vã xuống xe, mở cửa ghế sau, tay che phần trên của cánh cửa xe. Sau đó, một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi chậm rãi đi xuống xe, nhất cử nhất động đều toát lên phong thái quan uy.

Khác biệt với các lãnh đạo bụng phệ ở tuổi trung niên khác, người đàn ông này dáng người rất chuẩn mực, mặc áo sơ mi trắng, quần đen, giày đen, tóc sáng bóng chải chuốt tỉ mỉ. Có vẻ rất mạnh mẽ, nhìn qua phải trẻ hơn vài tuổi so với thực tế. Vừa xuống xe, liền để hai tay ra sau lưng, đứng đó, quan sát quảng trường Hồng Ngọc. So sánh với quảng trường Hồng Ngọc rộng lớn, một người có vẻ rất nhỏ bé. Nhưng phong thái vị cán bộ trung niên đứng đó lại mang vẻ mặt từ trên cao xuống, giống như đó mới là chủ nhân của quảng trường Hồng Ngọc.

Sauk hi chiếc BMWs dừng lại, ba người đi xuống xe, hai nam và một nữ, một người lớn tuổi, hai người trẻ tuổi.

Người đàn ông lớn tuổi kia, ước chừng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt rất khôn ngoan, vừa nhìn là biết người từng trải thương trường. Người trên quan trường và người làm quan có khí chất rất khác nhau rất lớn, người có kinh nghiệm liếc mắt một cái có thể nhận ra ngay.

Còn lại một nam một nữ, còn rất trẻ, nhiều lắm là hai mươi mấy tuổi. Chàng trai cao lớn anh tuấn, có một thân hình đẹp của vận động viên, Mặc dù cũng mặc vest, cố gắng ăn mặc cho già dặn đi một chút, nhưng bất kể làm như thế nào đều không kìm nén được toàn thân phát ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Cô gái bên cạnh nhìn còn trẻ hơn, cách ăn mặc có vẻ hơi mộc mạc, giản dị, trang phục màu sắc đơn giản, trang sức trang nhã, trên cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng ngọc trai, tỏa lấp lánh áng sáng màu vàng nhạt, ngón tay đeo một chiếc nhẫn cưới, ngoài ra, không có trang sức gì khác.Càng là ăn mặc đơn gỉn mộc mạc như vậy càng tôn lên vẻ đẹp tươi tắn của cô.

Phạm Hồng Thái vốn đã là đại mỹ nữ, nổi tiếng là hoa hậu giảng đường của đại học thủ đô, từng cùng Lý Thu Vũ, Đông Nhan được các nam sinh trong Đại học Thủ đô gọi là “ba hoa hậu giảng đường”

Người đàn ông trẻ tuổi cùng cô xuống xe, chính là chồng của cô - Lý Phong.

Lý Phong vốn cùng với Phạm Hồng Thái làm việc ở thủ đô, Lý Phong còn tự mình mở công ty máy tính ở thủ đô, sau khi tốt nghiệp vài năm, có chút tiếng tăm tại thủ đô, Phạm Hồng Thái thì làm tại một trung tâm nghiên cứu khoa học. Khi còn đi học, Phạm Hồng Thái đã từng tiết lọ muốn đi nước ngoài du học, tiếp tục ý nguyện nghiên cứu sâu hơn. Thế nhưng Lý Phong thật sự rất biết “giữ người”, bị hắn “rung rinh” một hồi, khiến Phạm Hồng Thái mất phương hướng, liền hứa sẽ không đi nước ngoài nữa. Điều này cũng không hoàn toàn do Lý Phong, còn có một lý do nữa là Phạm Vệ Quốc đến thủ đô công tác, Phạm Hồng Thái không đành rời xa cha mẹ, nên liền thanh thản sống ổn định ỏ thủ đô cùng Lý Phong, thường đi dạo phố cùng mẹ, làm nũng trước mặt cha, cuộc sống gia đình cũng vô cùng dễ chịu.

Không ngờ năm trước bất ngờ thay đổi, cha Lý Phong bệnh nặng, tuy rằng kịp thời cữu chữa, nhưng sức khỏe không được như trước, thầy thuốc dặn phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, không thể lại hao phí sức lực. Sản nghiệp khổng lồ của Lý gia, nhất thời như rắn mất đầu. Mẹ của Lý Phong là người vợ người mẹ điển hình, giúp chồng dạy con thì vô cùng tốt, nhưng với chuyện trên thương trường thì tuyệt đối không biết gì. Lý Phong là con trai độc nhất, nhìn thấy gia đình gặp chuyện, đành phải đóng cửa công ty máy tính, cùng vợ về Tuyền Thành tiếp quản sản nghiệp của gia đình.

Cũng may Lý Phong không phải một con mọt sách, sau khi tốt nghiệp đại học Thủ đô, liền từ chối một số đơn vị có điều kiện rất ưu đãi, trực tiếp xây dựng nên công ty máy tính, tự mình gây dựng sự nghiệp. Vài Vài năm sau đó, buôn bán có chút lời, không dựa vào tiếp tế của cha mẹ cũng có thể có cuộc sống thường thường bậc trung. Cha của Lý Phong cũng đã từng học cao học, trước khi lặn lộn trên thương trường cũng đã từng làm cán bộ nhà nước, tư tưởng tương đối tiến bộ, mặc dù rất muốn con trai về để kế thừa sản nghiệp khổng lồ của gia đình, nhưng thấy Lý Phong có thể tự mình gây dựng sự nghiệp cũng không phản đối. Dù sao mở công ty máy tính cũng là một xu hướng của thế giới hiện nay. Có thể thấy bản thân mới ngoài năm mươi, tối thiểu vẫn có thể ít nhất làm việc thêm mười năm nữa. Chờ vài năm nữa, khi bản thân mình không còn sức nữa, con trai cũng đã có kinh nghiệm, đến khi đó, có thể đem tất cả gia sản giao cho con trai, tùy gã xử lý, bản thân chỉ cần hưởng hạnh phúc.

Bây giờ, người tính không bằng trời tính, Lý Phong bị ép buộc tiếp quản tài sản của gia đình, vậy mới phát hiện ra rằng, hình thức công ty truyền thống và công ty IT không hề giống nhau, cái khác không nói, sự phức tạp trong các mối quan hệ của công ty truyền thống, khác xa so với công ty IT. Hơn nữa, công ty của Lý gia là kinh doanh bất động sản, các mối quan hệ càng phức tạp.

Từ khi Trung Quốc mở cửa cơ quan bất động sản đến nay, nếu là công ty kinh doanh bất động sản, không cần biết quy mô như thế nào, quan trọng nhất chính là có quan hệ tốt với cơ quan nhà nước. Nếu công ty có mối quan hệ tốt, có chỗ dựa vững chắc, có thể giúp công ty phát triển lớn mạnh, thậm chí có thể trực tiếp quyết định sinh tồn của công ty.

Cái này thật sự không phải sở trường của Lý Phong.

Ví dụ như tối hôm nay mời Chủ tịh Đông thành Tiên Hán Thành dùng cơm, chính là do hắn phải làm đối phó một cách khó khăn. Lẽ ra, hắn đã sớm nên mời bữa cơm này, cứ lần lữa mãi, đã làm mất lòng người rồi, Tiên Hán Thành còn cho rằng hắn đắn đo.

May mà còn có chú Tiền đi theo giúp đỡ, ít nhiều làm cho Lý Phong có chút bớt lo lắng.

Chú Tiền chính là người đàn ông trung niên ngoài năm mươi đi cùng xe với bọn họ, hiện đang giữ chức phó tổng của công ty hữu hạn Cửu Phong Thực Nghiệp. Lão Tiền là một trong những nguyên lão của công ty, đi theo cha Lý Phong cùng nhau gây dựng sự nghiệp, rất trung thành và tận tâm với Cửu Phong Thực Nghiệp và Lý gia. Lúc cha Lý Phong lâm bệnh, có khẩn khoản nhờ hắn, mong hắn tận tâm tận lực giúp đỡ con trai mình, làm rạng rỡ công ty Cửu Phong Thực Nghiệp.

Cho nên phàm là việc lớn của công ty, Lý Phong đều phải bàn bạc cùng với Tiền thúc thúc.

Lão Tiền cũng không phụ sự nhờ vả, dốc toàn lực giúp đỡ Lý Phong.

Ví dụ như hiện tại, Lão Tiền biết cậu chủ không giỏi về xã giao, liền chủ động tiến lên, tiếp đón Tiên Hán Thành.

- Chủ tịch Tiên, mời!

Lão Tiền kính cẩn nói.

Tiên Hán Thành mỉm cười, rất có phong độ nói: - Tiên tổng, mời. Lý tổng, nhà nghiên cứu Phạm, mời!

Phạm Hồng Thái khuôn mặt hơi đỏ lên, nói: - Chủ tịch Tiên, tôi không phải nhà nghiên cứu, tôi chỉ là làm việc ở Viện nghiên cứu quang điện thôi, là trợ lý nghiên cứu bình thường thôi.

Tuy rằng Lý Phong về nhà thừa kế sản nghiệp gia đình, thế nhưng nói về kinh doanh, thật sự không phải là thế mạnh của Phạm Hồng Thái, lần này thật sự không miễn cưỡng tới. Theo chồng tới Tuyền thành, vẫn là đang làm trong viện nghiên cứu kho học. Vốn dĩ, buổi tiệc chiêu đãi ngày hôm nay, Phạm Hồng Thái không có ý định đi, cô còn sợ kiểu xã giao này hơn cả Lý Phong. Chẳng qua Tiền thúc thúc nói, đây là lần đầu mời Tiên Hán Thành ăn cơm, nên có hai vợ chồng cũng xuất hiện, để tỏ rõ thành ý, Trước mắt, công ty Cửu Phong Thực Nghiệp đang gặp một khó khăn lớn, Tiên Hán Thành chính là nhân vật mấu chốt. Chỉ có nhận được sự giúp đỡ từ Tiên Hán Thành mới có cơ hội hóa giải.

Thấy Tiền thúc thúc nói nghiêm túc như vậy, Phạm Hồng Thái cũng phải miễn cưỡng đến lộ mặt.

Không ngờ tình hình thực tế, Tiên Hán Thành còn có hiểu biêt về cô, mở miệng đã gọi cô là “nhà nghiên cứu”

Phạm Hồng Thái còn trẻ, da mặt mỏng, vội vàng giải thích không ngớt.

Không phải nhà nghiên cứu mà bị người khác coi là nhà nghiên cứu, với Phạm Hồng Thái mà nói, giống như ăn cắp, thật sự không dám nhận bừa.

Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Phạm Hồng Thái, Tiên Hán Thành bị phân tâm.

Tiên Hán Thành là Chủ tịch khu Đông thành của thành phố Tuyền Thành, quyền cao chức trọng, các loại mỹ nữ đều đã thấy nhiều rồi, quả thật là nhiều vô số. Nhưng xinh đẹp mà lại thanh thuần giống như Phạm Hồng Thái, thực đúng là hiếm có.

- Ha ha. Viện nghiên cứu quang điện là đơn vị nghiên cứu khoa học lớn nhất của Tuyền thành chúng ta, nếu đã có thể làm việc ở đó, đều là thành phần tri thức. Nghe nói, Phạm tiểu thư và Lý tổng cùng học ở đại học thủ đô, thật là giỏi. chức danh “nhà nghiên cứu” đối với Phạm tiểu thư mà nói, cũng không sai.

Tiên Hán Thành đùa cợt nói.

Biết rõ Phạm Hồng Thái là vợ của Lý Phong, lại cố tình gọi là Phạm tiểu thư, lại không biết trong lòng hắn muốn gì.

Có lẽ ở sâu trong nội tâm hắn, thật sự không đoái hoài gì đến cách danh xưng “Lý thái thái này”

----------oOo------.