Luật sư nét mặt tươi cười, rất khách khí, trong ánh mắt lẫn lộn vẻ kinh ngạc lẫn coi khinh.
Kinh ngạc vì sự trẻ trung của Phạm Hồng Vũ, nhưng không phải vì sự trẻ trung này mà thay đổi được sự coi khinh của ông ta với người Đại lục. Dù sao Luật sư không xuất thân trong chế độ này, rất khó để có thể hiểu được một Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ rốt cuộc là như thế nào.
Nếu như mà không có hậu thuẫn thì không thể nào mà làm được như vậy.
Đương nhiên, cứ cho là ông ta nghĩ đến điều này đi chăng nữa, thì cũng không xem trọng. Phạm Hồng Vũ có hậu thuẫn ở tỉnh Thanh Sơn thì cũng không thể thò tay tới Giang Khẩu được.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái là nhận ra, con người trước mặt này trong phe phái của bọn Lý Thiên Nhiên chắc là đóng vai trò quân sư, cái dáng vẻ kệch cỡm đó có làm thế nào cũng không che dấu nổi.
Theo Phạm Hồng Vũ, ông luật sư này đẳng cấp cũng chỉ thường thôi, không xứng với danh tiếng và địa vị cao của Lý Thiên Nhiên ở thế giới ngầm Giang Khẩu. Một con cú mèo lớn thì nên có một quân sư trí túc đa mưu mới phải chứ. Chỉ dùng một luật sư thông thường như thế này thôi à, đây có lẽ là sơ suất của Lý Thiên Nhiên.
Cái sơ suất này thường thường có thể chết người đấy.
Lưu Bị được ngọa long mà ở Ích Châu, Đoạt thiên hạ; Tôn Quyền vì chu du Lục Tốn mà an phận Giang Đông, tự xưng vương; Tào Tháo mất Quách Gia, cuối cùng đại bại ở Xích Bích, mất đi cơ hội thống nhất thiên hạ tốt nhất.
- Xin hỏi quý tính đại danh?
Phạm Hồng Vũ cũng hỏi rất khách khí.
- Không dám, tôi họ Mạch, chữ mạch trong lúa mạch.
- Mạch tiên sinh!
- Bí thư Phạm, mời vào!
Luật sự Mạch cười dễ thương, vẫn không hỏi thêm tên tuổi của Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi. Hai người này chỉ nhìn thoáng qua là đoán được bảy tám phần là công an. Ông Mạch đã làm luật sư nhiều năm cho Lý Thiên Nhiên như vậy rồi, ngày thường giao thiệp nhiều nhất là với công an. Nói Luật sự Mạch không được Phạm Hồng Vũ đánh giá cao nhưng ông ta cũng là cử nhân đại học chính quy. Làm luật sư thì Lý Thiên Nhiên mới giữ ông ta bên cạnh để bày mưu tính kế chứ.
Bước vào sau cánh cửa thì đây là một căn phòng bao riêng khá rộng, vốn được thiết kế làm phòng hát karaoke, ánh điện sáng trưng. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi dáng mảnh khảnh, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, ngồi trên ghế sofa, rất phong độ.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn một cái, điểm gây ấn tượng nhất cho người đối diện trên gương mặt Lý Thiên Nhiên là đôi lông mày rậm, giống như hai thanh đại đao, sếch ngược lên trên. Đáng tiếc là Phạm Hồng Vũ không biết xem tướng, nếu như hắn mà có đọc qua về sách tướng số thì có thể biết ngay. Những người có đôi lông mày đại đao này làm việc rất có dũng có mưu và rất hiếu thắng.
Khám Văn Thanh đứng sang một bên, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Nếu như nói, trước mặt lão Mạch, anh ta vẫn còn ra được cái oai của một Đồn phó công an thì khi đến trước mặt Lý Thiên Nhiên này rồi lập tức trở thành hiền lành ngoan ngoãn ngay được rồi. Đường đường là một phó trưởng đồn công an Thành phố mà lại làm một thằng canh cửa cho nhà người ta, thảo nào mà Lý Thiên Nhiên và lão Mạch nói quan chức bây giờ không đáng quý trọng, không đáng tiền.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi tiến lên, đến giữa căn phòng liền dừng bước chân, ngang nhiên đứng thẳng.
Lý Thiên Nhiên lúc này mới chầm chậm quay người, mỉm cười nói: - Bí thư Phạm, xin chào!
- Lý tiên sinh, xin chào!
Nói đến thì cũng rất thú vị, Lý Thiên Nhiên bản thân là bậc “ thầy cha” của thế giới ngầm Giang Khẩu, lại là đại biểu, ủy viên, chủ tịch hội đồng quản trị cái gì đó một loạt, tài sản đứng dưới tên gã lại chỉ có một xưởng sản xuất đồ chơi, quy mô nhỏ, khoảng một trăm công nhân, lại rất chính quy.
Những tài sản như Công ty vận tải Thiên Thông, câu lạc bộ Đại Phú Hào rất nhiều người đều biết rằng thực ra đều là sở hữu của Lý Thiên Nhiên cả, gã có cả một trăm phần trăm quyền điều khiển, nhưng bên ngoài chẳng ai điều tra ra được gã có dính líu chút quan hệ nào.
Cũng có thể nói, Phạm Hồng Vũ thực tế có thể gọi gã ta với tên: Giám đốc nhà máy Lý.
Lý Thiên Nhiên đưa tay ra, nói: - Bí thư Phạm! mời ngồi.
- Cảm ơn!
Bố trí trong phòng chẳng giống với phòng karaoke tí nào, chủ yếu là bộ sofa đã được thay đổi, một loạt ghế sofa xếp đối diện với ghế sofa dài của Lý Thiên Nhiên, cho thấy sự chuẩn bị cho việc đàm phán.
Trên bàn trà trước mặt bầy một bộ ấm chén trà đạo.
Nước trong bình sôi sung sục, tỏa hơi nóng ra bên ngoài.
Phạm Hồng Vũ bước chậm đến, ngồi xuống đối diện với Lý Thiên Nhiên.
Lý Thiên Nhiên không vội vàng gì mà cứ ngồi, quay đầu nói với phó trưởng đồn công an Khám: - Trưởng đồn Khám, cảm ơn anh! Tôi với Bí thư Phạm nói chuyện với nhau, không làm phiền anh nữa, hôm khác nhất định sẽ mời anh để tạ ơn.
Lời nói rất nhã nhặn, tác phong cung kính lễ độ.
Khám Văn Thanh thầm thở phào một tiếng.
Lý Thiên Nhiên thật khiến người ta cảm thấy “thân thiết”. Nói thật ra thì Khám Văn Thanh cũng không muốn ngồi như một thằng ngốc ở đây lâu. Cho dù là thế nào, hôm nay hai bên đàm phán này đều là những nhân vật rất mẫm cảm, một bên là tên cầm đầu lớn nhất của thế giới ngầm Giang Khẩu, nếu nói trắng ra như Phạm Hồng Vũ thì đây đích thực là một tổ chức xã hội đen. Còn bên kia đường đường là một Bí thư huyện ủy, là cán bộ lãnh đạo.
Hai bên thân phận khác nhau cùng ngồi một chỗ để đàm phán mà phó trưởng đồn công an Thành phố lại ngồi một bên để làm chứng, nói thế nào cũng đều không có chút thỏa đáng. Nhỡ xảy ra chuyện gì thì Khám Văn Thanh không thể né tránh vào đâu được hết.
Đã làm công an nửa đời người rồi, y thật sự không muốn mình phải lún sâu vào vùng nguy hiểm.
Lý Thiên Nhiên đúng là có bận tâm đến sự bất an trong lòng y, liền chủ động nói ra để cho y tránh đi.
Thảo nào mà nhiều quan chức đều rất thích được giao thiệp với Lý Thiên Nhiên đến như vậy. Loại người này hình như trời sinh ra là đã là nhận vật trí dũng kiệt xuất rồi.
- Được, thế thì tôi không quấy rầy các vị đàm đạo nữa. Lý tiên sinh, Bí thư Phạm, hai người cứ tự nhiên nói chuyện nhé!
Khám Văn Thanh nhắn nhủ một câu như vậy rồi lập tức lui ra khỏi căn phòng., nhẹ nhàng đóng cửa lại, lôi giấy ăn ra lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
- Bí thư Phạm, mời ngồi, hai vị! mời ngồi!
Lý Thiên Nhiên khách khí mời Phạm Hồng Vũ, Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi, rồi tự mình ngồi xuống trước.
Luật sự Mạch ngồi bên cạnh gã, rót trà cho mọi người.
Từ lúc bước vào phòng đến bây giờ, Lý Thiên Nhiên đều không thèm hỏi một câu đến chức vụ và tên tuổi của hai người Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi. Trong căn phòng bao riêng này cũng chỉ có gã với Luật sự Mạch hai người mà thôi, không có sắp xếp các vệ sĩ gì cả.
Địa bàn của tao thì tao làm chủ, không sợ bọn thiêu thân các ngươi.
Sau khi Lý Thiên Nhiên ngồi xuống thì rất hứng thú dò xét Phạm Hồng Vũ, ánh mắt chậm rãi lướt trên khuôn mặt hắn, không thèm che dấu ý tứ gì, sắc mặt dần dần nghiêm túc trở lại, nhẹ nhàng “a” một tiếng vẻ như vô cùng ngạc nhiên vậy.
Diệp Hữu Đạo và Trương Thắng Lợi thầm đề cao cảnh giác, không thể biết được Lý Thiên Nhiên muốn làm cái trò gì.
- Bí thư Phạm, Tôi nhìn tướng anh thấy: tai dày mà rủ, góc nhật nguyệt nở nang, hai gò má đầy đặn, sống mũi thẳng, phong vận hội tụ - đây thực sự là tướng cực quý đấy.
Lý Thiên Nhiên chậc chậc tán dương.
Phạm Hồng Vũ liền bật cười, nói: - Cảm ơn Lý tiên sinh đã quá khen, tôi là kẻ vô thần luận, cán bộ Đảng viên, không tin mấy thứ nhảm nhí này.
Ở một thế giới kia, có vẻ như đồng chí Phạm Hồng Vũ cũng có “tướng cực quý” như thế này, hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chỉ là một anh công an quèn, lẽ nào bốn mươi mấy tuổi rồi còn có một ngày hóa rồng, có được vị trí của đại thần ở phía nam sao?
Lý Thiên Nhiên liên tục lắc đầu nói: - Không phải, không phải, tướng thuật là có căn cứ khoa học đấy, tổ tông mấy ngàn năm của chúng ta truyền lại, nếu như tất cả đều là quái lực loạn thần, lời nói vô căn cứ, làm sao có thể lưu truyền lâu như vậy được? Bí thư Phạm, đây không phải là vấn đề anh tin hay không tin, sự thật là nó tồn tại…Bí thư Phạm, nếu như anh không kiêng kỵ gì, có thể cho tôi xem bàn tay được không?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Trước đây cứ cho rằng Lý Thiên Nhiên là một tay lưu manh anh chị hung ác, động một tí là chém chém giết giết. Ai ngờ đâu vừa mới gặp mặt đã nói với hắn chuyện tướng số. Phạm Hồng Vũ không hề nghiên cứu qua cái này vậy mà Lý Thiên Nhiên lại nói về mấy thứ “ thuật ngữ chuyên nghiệp” này, xem ra con người này “văn võ song toàn” đây.
Có lẽ vì Lý Thiên Nhiên cho rằng mình có đủ tự tin về tất cả các phương diện, cho nên mới để cho một luật sư không ra gì như lão Mạch ở bên cạnh mình. Giống như Tào Tháo, tự bản thân quá mạnh, cơ trí vô song, lại giỏi về binh pháp, sau khi đưa đến Quách Gia, Tào Ngụy lại không xuất hiện mưu sĩ kiệt xuất nữa. Yêu nghiệt như Tư Mã tuyên vương còn bị nhà Tao đề phòng giống như phòng cướp vậy đó.
Luật sự Mạch vừa pha trà vừa nói xen vào: - Bí thư Phạm, trên cái thế giới này vẫn còn có nhiều hiện tượng không thể giải thích bằng khoa học được, nhưng mà không có ý nghĩa thì không tồn tại. Kiến thức về tướng học của Lý tiên sinh là rất chuẩn. Phàm là người mà anh ấy xem qua dường như chưa có một lần nào sai cả. Bí thư Phạm, về cái này thì người tin có, người không tin chắc cũng có.
Lý Thiên Nhiên liên mỉm cười nhìn Phạm Hồng Vũ ra hiệu.
Phạm Hồng Vũ cười cười, quả nhiên đưa tay ra về phía gã.
- Thật là ngại quá…
Lý Thiên Nhiên cười nói một tiếng xin lỗi, rồi cầm lấy bàn tay của Phạm Hồng Vũ, quan sát tỉ mỉ, còn thêm cả động tác nắn nắn nữa, khiến cho Bí thư Phạm không chịu được nổi cả da gà. Bàn tay của Lý Thiên Nhiên mềm oặt, khác xa so với bàn tay thô ráp của Phạm Hồng Vũ.
Giang hồ đồn rằng, Lý Thiên Nhiên là “tay đao” số 1, giết người vô số, e rằng không phải rồi. Một bàn tay mềm mại như thế này, làm sao có thể là một bàn tay cầm dao giết người chứ.
- Bí thư Phạm, đường chỉ tay của anh với khuôn mặt anh rất tương xứng. Người làm nên đại sự thì nhiều chỉ tay, huống hồ Phạm tiên sinh còn cả hai bàn tay đều nhiều chỉ tay, tay trái nắm binh, tay phải nắm tài cực kỳ hiếm thấy, đương kim Thiên tử cũng nhiều chỉ tay rất rõ ràng, tôi nhìn trên ti vi là nhận ra liền.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười nói, thu tay về rồi ngồi trở lại chỗ.
Phạm Hồng Vũ cười mà không nói gì, Diệp Hữu Đạo thì lại “hừ” một tiếng, có chút bất mãn. Trong mắt Diệp Hữu Đạo thì Lý Thiên Nhiên là cái thá gì mà dám thảo luận về Thiên tử một cách tùy tiện như vậy?
- Chẳng qua, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Bí thư Phạm tuy rằng là có tướng số cực quý, nhưng mà không phải là không có nỗi khổ riêng. Bí thư Phạm, chỉ hai bàn tay nói lên tính cương nghị, vậy mà lại cương nghị quá mức, rất dễ hỏng việc. Bí thư Phạm là cán bộ lãnh đạo, chuyện trên chốn quan trường tôi không biết nhiều. Nhưng mà tôi biết một điều, các lãnh đạo đều rất coi trọng sự thuận buồm xuôi gió, nên thỏa hiệp và bình đẳng là không thể thiếu được.
Với sự giận dữ của Diệp Hữu Đạo, Lý Thiên Nhiên làm như không nhìn thấy, nhẹ nhàng nâng chén trà đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ.
- Bí thư Phạm! tôi nói có đúng không?