Lục Cửu quả thật vô cùng khẩn trương.
Mỉm cười tiếp nhận tài liệu trong tay Phạm Hồng Vũ, mới vừa rời khỏi văn phòng Chủ tịch huyện, liền đưa lên liếc nhìn sơ qua.
Thoáng chút ngây dại.
Đây chính là chữ viết của Trần Hà.
Lục Cửu quá quen thuộc với nét chữ này.
Trần Hà tự tay viết lên tài liệu này, sao lại rơi vào tay Phạm Hồng Vũ?
Chuyện này không thể xem thường được, Lục Cửu không cần để ý nữa, nhanh chóng bước lên vài bước đi vào ngay chỗ quẹo của hành lang vội vàng mở ra xem, càng xem càng kinh hãi.
Tài liệu cũng không quá dài, cũng chỉ có ba trang, đã miêu tả tội của bọn người Tề Chính Hồng, Lỗ Giang Nam đã dựa vào quy định biên chế đã giỏ trò, cũng nhắc đến chuyện vợ Lục Cửu là Quan Tú Lệ cùng Chu Tử Kỳ là thân tín của Lục Cửu cũng dính dáng đến một vài vấn đề. Trần Hà miêu tả một cách khách quan, không mang gì là mang mục đích cá nhân cả.
Chính vì như thế mới làm cho Lục Cửu càng thêm lạnh người.
Phần tài liệu này ghi trong khoảng thời gian không ngắn, tình huống ba bốn năm trước đều được miêu tả cụ thể. Bởi vậy có thể thấy được đây không phải là Trần Hà có lòng tham, nhớ gì viết ra nấy, mà ba bốn năm trước Trần Hà đã bắt đầu viết rồi.
Thời điểm đó, Lục Cửu đang ở vị trí Chủ tịch huyện đang trong giai đoạn lên Bí thư Huyện ủy, cũng là lúc y và Trần Hà chính thức quan hệ thân mật. Nhưng phần tài liệu này Lục Cửu chưa được thấy qua, nói cách khác, ít nhất cho đến bây giờ Trần Hà cũng không thể xem như vì Lục Cửu mà viết tài liệu này, mà vì chính cô.
Ba bốn năm trước. Trần Hà đương nhiên không thể nào tiên đoán được kết cục của ngày hôm nay, ai biết được Phạm Hồng Vũ sẽ làm Chủ tịch huyện? Tính thời gian khi Trần Hà bắt đầu viết phần tài liệu này thì Phạm Hồng Vũ còn ở tại thị trấn Phong Lâm của thành phố Ngạn Hoa làm cán bộ tạm thời, ngay cả học hành cũng không chính quy.
Nói cách khác, từ đầu đến cuối Trần Hà không hoàn toàn tin tưởng Lục Cửu, phần tài liệu này không chỉ có riêng bọn người Tề Chính Hồng có liên quan, ngay cả Quan Tú Lệ cùng Chu Tử Kỳ cũng có kiên quan, gây ảnh hưởng đến người nào đều có ghi cả.
Trần Hà vì muốn tự bảo vệ mình, thậm chí trong thời khắc quan trọng có thể dùng chúng để uy hiếp Lục Cửu, Tề Chính Hồng cùng những lãnh đạo có liên quan.
Tâm ý của người phụ nữ này khá sâu.
Mà hiện tại, những tài liệu này lại nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.
Lục Cửu bỗng nhiên hiểu được, vì chuyện gì mà Phạm Hồng Vũ lại tìm cho Trần Hà một con đường lớn như thế. Trần Hà cùng Dương Hòa An cùng đến thủ đô, đã làm cho huyện Vân Hồ thậm chí toàn bộ thành phố Tề Hà một chấn động lớn như thế, khá nhiều người vô cùng kinh ngạc, không biết sao có thể thay đổi được như thế.
Các ý kiến thảo luận đều có.
Nhưng có điều có thể khẳng định, chính Phạm Hồng Vũ đã dùng chiêu quỷ thần khó đoán "thiên ngoại phi tiên", mới có thể làm cho Lục Cửu vượt qua khó khăn này. Không hiểu thái độ của Phạm Hồng Vũ đối với Lục Cửu gã là thái độ gì, làm cho anh ta không thể nào đoán được, có khả năng Vưu Lợi Dân nhúng tay vào chuyện này.
Phạm Hồng Vũ không thể nào có được khả năng lớn như vậy, cứ có việc gì gần như không thể giải quyết được, đều có thể vượt qua cả.
Không chỉ nói Trần Hà mà ngay cả bất cứ người nào, đều cũng nhất định báo ơn hắn.
Trần Hà mang phần tài liệu đó giao cho Phạm Hồng Vũ là đương nhiên, hay Trần Hà giao ra tài liệu đó trước, nên Phạm Hồng Vũ không tiếc mà ra tay tương trợ.
Chuyện bên trong rốt cuộc như thế nào, ngoài Phạm Hồng Vũ và Trần Hà ra còn có ai biết được phần tài liệu này không?
Đối với Lục Cửu mà nói, đuổi theo truy hỏi ai chủ động trước thật sự không có ý nghĩa gì cả, chuyện anh ta lo lắng chính là ngoài phần tài liệu trong tay này ra, Phạm Hồng Vũ còn giữ phần tài liệu nào nữa không? Rốt cuộc còn năm giữ những bí mật gì.
Chỉ bằng suy đoán đơn thuần, Lục Cửu cũng có thể đoán được Trần Hà đã giao cho Phạm Hồng Vũ, tuyệt nhiên không chỉ có bấy nhiêu tài liệu.
Chỉ cần nghĩ đến đây, khí trong người bốc dọc trên xương cột sống, trong nháy mắt mọi chuyện như vụn vỡ trong lòng hắn. Trần Hà cùng anh ta đã ăn nằm nhiều năm, đối với Trần Hà, Lục Cửu không hề có một bí mật gì, hiện giờ bí mật của Lục Cửu đều nằm trong tay Phạm Hồng Vũ, bất cứ lúc nào Phạm Hồng Vũ cũng có thể khai đao cắt y ra từng mảnh, Lục Cửu không thể nào chống đỡ được, anh ta không có bất cứ một đòn nào chống trả.
Phạm Hồng Vũ muốn cái gì, anh ta phải làm gì, mặc kệ anh ta có làm được hay không, đều phải dốc hết sức mà làm.
Phạm Hồng Vũ không phải là người có thể làm cho Trần Hà sống lại sao.
Trần Hà là người có liên quan, nên không còn kiêng dè gì nữa, ai thiệt mặc ai.
Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không có gì lo lắng cả.
Dường như sớm đoán được Lục Cửu đã khẩn cấp xem phần tài liệu này, Phạm Hồng Vũ cũng "phối hợp" không vội vã đi ra khỏi văn phòng, để cho Lục Cửu đỡ xấu hổ.
Vội vội vàng vàng xem sơ qua phần tài liệu, Lục Cửu cố gắng ổn định lại tinh thần, chậm rãi cầm phần tài liệu gấp đứng lên, bỏ tài liệu vào trong túi sách, thời điểm gấp lại tài liệu Lục Cửu vẫn còn run rẫy, sắc mặt tái nhợt, cho tài liệu vào túi rồi, Lục Cửu đứng thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên vô cùng kiên định, như đã hạ quyết tâm, hai tay nắm sau lưng, nhanh chóng đi ra khỏi Ủy ban Nhân dân huyện.
Lục Cửu không vội vả quay về nhà, mà đi thẳng đến văn phòng.
Đêm nay khẳng định không thể nào ngủ được.
Phạm Hồng Vũ bất thình lình mang cho y một bữa tiệc khá lớn, Lục Cửu ngẫm nghĩ lại làm sao nuốt cho trôi.
Đêm về khuya, ký túc xá huyện ủy trở nên im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào. Lục Cửu đến văn phòng, chính mình rót một chén trà, ngồi vào ghế dựa lớn, thân mình dựa ra sau.
Anh ta suy nghĩ về những vấn đề, Lục Cửu thích ngồi ở bàn làm việc.
Anh ta không cần giấu giếm gì, chức Bí thư Huyện ủy này có thể làm cho Lục Cửu có khá nhiều lo lắng, chỉ cần anh ta còn ngồi nơi này, thì có nghĩa là anh ta vẫn là "vua" của hơn tám mươi vạn dân chúng huyện Vân Hồ.
Lục Cửu vừa ngồi xuống, còn chưa kịp suy nghĩ hết, điện thoại di động vội vang lên, hai mắt Lục Cửu nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ thông minh tháo vát của một Bí thư Huyện huyện Vân Hồ ủy ngày xưa.
Không còn nghi ngờ gì, anh ta có thể đoán được ai đã gọi đến.
Chờ điện thoại di động vang lên một hồi Lục Cửu mới cầm điện thoại, anh ta cố lấy giọng uy nghi một chút.
- Bí thư Lục....
Đầu dây bên kia quả nhiên người điện đến chính là Tề Chính Hồng, âm thanh vô cùng ảm đạm, khác với giọng tự tin ngày trước.
- Lão Tề.
Lục Cửu thản nhiên gọi một tiếng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào cả.
Đầu dây điện thoại bên này im lặng, Tề Chính Hồng hỏi:
- Bí thư Lục, cậu ở đâu? Tôi có một số chuyện muốn báo cáo một chút....
- Tôi ở văn phòng.
Lục Cửu vẫn đều đều giọng như trước.
- Văn phòng? Được rồi, tôi lập tức qua đó.
Nói xong Tề Chính Hồng gác máy, không có chút phép tắt lễ nghĩa gì cả, không để cho thời gian Lục Cửu cự tuyệt. Đã gây ra đại họa, nên không còn đầu óc chú ý đến điều đó chăng?
Lục Cửu suy nghĩ một lát, lại đứng dậy rót thêm một chén trà nữa, rót để trước mặt anh ta, sau đó nhanh chóng ngồi xuống đợi Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng đến cũng không thể đến liền được, Lục Cửu chậm rãi hút điếu thuốc, lại uống hai hớp trà, liên vang lên tiếng đập cửa. Lục Cửu có thể hiểu được tâm trạng của Tề Chính Hồng hiện giờ. Đường đường là Phó bí thư thường vụ, kiêm Phó chủ tịch huyện mà biến trở thàn tù nhân, dù có ai có bình tĩnh cỡ nào cũng khó thản nhiên đối mặt.
Tề Chính Hồng thật sự không quan tâm hơn thua, thì cũng đã làm để phá hỏng mọi chuyện như vậy.
- Mời vào.
Cửa văn phòng khép hờ bị đẩy ra, lộ ra vẻ mặt nhợt nhạt của Tề Chính Hồng, nếp nhăn hiện lên nhiều hơn, giống như lão chịu khổ nhiều năm vậy, Lục Cửu thấy được tóc của Tề Chính Hồng đã bạt đi nhiều. Bình thường Tề Chính Hồng rất để ý đến hình tượng của mình, để ý đến âu phục, tóc tai chải bóng láng, so với tuổi thực còn trẻ hơn vài tuổi, tinh thần phấn chấn.
- Bí thư Lục....
Tề Chính Hồng lại gọi một tiếng, dường như không biết nên nói thế nào, nhưng vẫn còn tương đối bình tĩnh. Kể từ khi Lục Cửu đến huyện Vân Hồ nhận chức, thái độ của Tề Chính Hồng chính là bảy phần hợp tác, ba phần đối kháng, lúc nào gã ta cũng thẳng lưng nên hiện tại lúc này không muốn cuối đầu.
Lục Cửu hơi gật đầu, mặt biểu lộ cảm xúc nói:
- Lão Tề, lại đây ngồi đi.
Tề Chính Hồng gật gật đầu, nhẹ nhàng hít một hơi đi nhanh đến, ngồi đối diện với Lục Cửu, ngồi vô cùng chắc chắn.
Lục Cửu vẫn lịch sự đẩy chung trà đến trước mặt Tề Chính Hồng.
Hai mắt Tề Chính Hồng nheo lại nhìn Lục Cửu, không động đến chén trà.
Lục Cửu thản nhiên nhìn y, không có chút nào chùn chân.
Anh ta biết rõ, Tề Chính Hồng không phải đến để van xin, giữa y và Tề Chính Hồng cũng không phải là tình bạn sâu sắc, thậm chí nếu là bạn bè có gặp phải chuyện như thế thì Lục Cửu cũng có thể hiểu được, trong lúc này chính Tề Chính Hồng đang cố nghĩ là biện pháp bám vào cây rơm cuối cùng.
Nhìn nhau một lát, Tề Chính Hồng liền thu hồi ánh mắt, lấy ra điếu thuốc đưa cho Lục Cửu một cái, tự mình châm lửa cho anh ta, gã cũng lấy một điếu cho mình, rít hai hơi khói từ lỗ mũi phun ra hai làn khói trắng, trầm giọng nói:
- Bí thư Lục, chuyện xảy ra cậu đã biết rồi chứ?
Lục Cửu bình tĩnh gật đầu, từ tốn nói:
- Lão Tề, việc đến nước này anh hãy tự thú đi, tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật.
- Tự thú? Xử lý khoan hồng?
Tề Chính Hồng ngồi rũ xuống, sau đó nâng đầu lên mạng gắt gao nhìn Lục Cửu lạnh lùng hỏi. Nhìn bộ dáng như muốn một hơi nuốt chửng Lục Cửu.
Lục Cửu vẫn bình tĩnh như trước, không hề hé răng nói nửa lời.
- Ha ha, Bí thư Lục, cậu nói thật thỏa mái, cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Nói thế để dụ tôi à, việc này không chỉ có một mình lão Tề tôi làm, không chỉ tôi mà ngay cả vợ cậu cùng Chu Tử Kỳ cũng tham gia chuyện này.
Ngay sau đó, sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên hung tợi, lời lẽ dùng như muốn gây sự vậy.
- Lão Tề, anh có lầm không? Quan Tú Lệ là Quan Tú Lệ, Chu Tử Kỳ là Chu Tử Kỳ, Lục Cửu là Lục Cửu, không phải cùng một người.
Lục Cửu lạnh lùng cười, bình thản nói.
Hai mắt Tề Chính Hồng như co rút lại.
Lục Cửu cũng cần để ý đến ánh mắt hung hăng của y, lãnh đạm nói:
- Lão Tề, ai làm người đó chịu, anh cũng không muốn chuyện này liên quan đến con trai anh chứ.
Sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên nhợt nhạt vô cùng.