Ruộng đất màu mỡ, khắp nơi đầy ắp là một màu vàng óng, thóc lúa đầy bồ, người dân thu hoạch nhiều hơn những năm trước.

Ở những đồng lúa rộng lớn Trấn Thạch Kiều huyện Vân Hồ khí thế sục sôi đang thu hoạch lúa. Nhìn dưới cánh đồng không thể nào đếm được có bao nhiêu người đang bận rộn thu cho vụ mùa thu, những người dân nơi này cứ tháng tám âm lịch, tháng chín dương lịch là đến mùa thu hoạch.

Đường ruộng xa xôi, dưới bóng mát của một cây, một vài chiếc xe đang đậu.

Một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi ở đồng ruộng đang khom người, duỗi thân thể cho đỡ mỏi.

- Chủ tịch huyện Phạm, cậu nghỉ ngơi một chút đi...

Có người đứng bên cạnh nói, đó cũng là Bí thư Quận ủy Trần Bân, lúc này Bí thư Trần cũng giống Chủ tịch huyện Phạm, quần ống trên ống dưới, tay cầm liềm cắt lúa, áo sơ mi trắng đang mặc cũng đã dính không ít bùn.

Điều này cũng không trách Trần Bân được, bao nhiêu năm không làm nông, cả ngày ngồi văn phòng đâu có biết cầm liềm là như thế nào? cắt lúa thế nào? Nên khi làm là chuyện thực khó.

Thật sự Trần Bân không dám oán giận, vì đường đường là một cán bộ mà phải cắt lúa.

Quần áo Phạm Hồng Vũ nhìn qua còn sạch sẽ, chưa có dính nhiều bùn, có lẽ chuyện nhà nông hắn ta khá giỏi, mà điều quan trọng là Phạm Hồng Vũ khỏe hơn Trần Bân, thể lực tốt, hàng ngày lại kiên trì rèn luyện thể lực, nên hắn chiếm ưu thế khá lớn.

Phạm Hồng Vũ lau mồ hôi cười nói:

- Ai chà, tôi thật sự không theo kịp, có lẽ tôi đã già rồi, chỉ làm không đến một giờ xương sống đau hết cả, còn kém hơn cả Lữ lão sư nữa.

Cách đó không xa, Lữ Đình cũng đứng thẳng lưng mỉm cười nói:

- Không thể so sánh như Chủ tịch huyện Phạm được, đây là chuyện nhà nông, tôi đã làm quen, cậu là người thành phố làm sao có thể làm chuyện này được?

Đã qua nửa tháng chín, vết thương của Lã Đình đã khỏi, ngày xưa thân mình gầy yếu tưởng không thể nào đứng được, dần dần đã đầy đặn lên, hai má hồng hào, da dẻ mềm mại nhìn cô khá hấp dẫn, lúc này nhìn mới thực sự đúng với tuổi của cô.

Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu.

- Chú ơi, tới ngồi uống trà đã...

Bờ ruộng phía trên tiểu Ưu Ưu mang theo bình trà, tiếng trẻ con reo lên trong trẻo.

Trần Bân liền nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, uống trà nghỉ ngơi một lát đã.

- Được uống trà đi.

Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, cũng không có gắng sức nữa.

Hôm nay hắn đến thôn Thạch Kiều để giúp đỡ dân chúng "tham gia gặt lúa", vốn là có chủ ý cả. Ở thế giới bên kia, ở huyện Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ là nhân viên cảnh sát hình sự, ít nhất dân chúng đối với quan viên không ghét cũng không chế diễu, nên người tốt hay xấu thì họ cũng biết cả. Giống như Chủ tịch huyện gần sát quần chúng, tốt hay xấu họ không biết hay sao?

Và nhân viên cảnh sát thì khác với một Chủ tịch huyện về nhiệm vụ cấp bậc, cuối cùng hiểu rằng ngay cả làm một việc gì thì ít nhất chỉ ra tầm quan trọng của lãnh đạo cho một công việc cụ thể. Vào ngày mùa bận rộn, Chủ tịch huyện tự mình xuống nông thôn muốn tham gia mùa gặt, còn có một ý nghĩa khác, trên toàn huyện từ cao đến thấp sẽ cùng tham gia đẩy nhanh tiến độ của mùa bội thu.

Thôn Thạch Kiều là nơi thứ ba Chủ tịch huyện Phạm đến.

Điểm dừng chân đầu tiên khu Thập Nguyên, thanh thế hiện giờ đã khác xa lúc trước. Chẳng những Chủ tịch huyện Phạm tự mình đi mà còn mang theo hơn mười vị cán bộ phụ trách. Mặc khác, trang trại khu Nông trường Triều Dương đã điều mấy chục người lao động đến đây giúp đỡ dân chúng Nhị Chu Hương gặt lúa mùa thu.

Mùa xuân năm nay, ở Nhị Chu Hương phần lớn thanh niên trai tráng ra ngoài làm công, ở làng chỉ còn người già và trẻ em, với quy mô trồng vội gặt vội, người lao động trong thôn không đủ, Phạm Hồng Vũ liền cho Hoàng Tử Hiên điều người ở nông trường đến hỗ trợ, làm dịu mâu thuẫn của quần chúng ở Nhị Chu Hương với người nông trường.

Sau khi Phạm Hồng Vũ tiến đến đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện cũng kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy của Nông trường Triều Dương, đã hoàn thành "nhiệm vụ chính trị" của mình.

Hiện tại xem ra nhiệm vụ này của Chủ tịch huyện Phạm đã hoàn thành rất tốt.

Căn cứ vào tiền thưởng tết âm lịch, chính vì Nông trường Triều Dương sản xuất thức ăn gia súc ưu tiên cung cấp cho khu Thập Nguyên. Lãnh đạo khu Thập Nguyên kêu gọi toàn bộ nông dân có chăn nuôi sử dụng sản phẩm, với lời kêu gọi "lợi ích nước nhà". Cũng có được thành tích khá tốt, khu Thập Nguyên có rất nhiều nông hộ nuôi heo, là thu nhập chính của gia đình, có nhà nuôi đến hai mươi con. Được Nông trường Triều Dương cung cấp thức ăn gia súc nên heo nuôi khá nhanh lớn, thể trọng tăng khá nhanh, lúc trước cần phải nuôi một năm mới có thể đạt tiêu chuẩn heo hơi, hiện tại chỉ cần nửa năm là đã có thể bán được. Không ít người nuôi heo đã thu được kết quả rất khả quan, gia đình tăng thêm thu nhập được nhân lên trên diện rộng.

Giống như Phạm Hồng Vũ đoán được, đời sống của quần chúng nhanh chóng được nâng cao, có triển vọng, không ai còn nguyện ý để ý đến những chuyện bình thường vô bổ, họ chỉ lo kiếm tiền mà thôi.

Trang trại Nông trường Triều Dương là như thế.

Tháng tư năm ngoái, Phạm Hồng Vũ nhận chức, đã đưa ra những chính sách phương châm ở Nông trường Triều Dương, nhất nhất thi hành theo phương châm đó, trải qua thời gian một năm rưỡi tích lũy được, đã bước đến giai đoạn bội thu, bắt đầu có lợi nhuận, trong đó thành công nhất chính là nuôi cá trong lồng với quy mô khá lớn, cùng với mở ra công ty chế biến thức ăn gia súc, mang về khoản thu nhập khá lớn cho nông trường. Kế hoạch nâng cấp các sản phẩm nông nghiệp, đã chính thức đưa vào chương trình nghị sự, có tiền có thể tiến đến nhập khẩu công nghệ.

Từ đầu năm đến tháng bảy năm nay, lần đầu tiên cán bộ nông nghiệp Triều Dương và công nhân được nhận tiền thưởng, phụ cấp, cùng với tiền lương. Hoàng Tử Hiên đại biểu cho nông trường công bố tiền đã chi trong sáu tháng đầu năm, chuẩn bị tết âm lịch đang đến gần nên sẽ phát tiền thưởng, tiền phụ cấp cho mọi người.

Những cán bộ cùng công nhân viên chức tham gia cuộc họp vô cùng vui sướng khi nghe Hoàng Tử Hiên công bố chuyện này, cả hội trường ồ lên như núi lửa phun trào, tiếng vỗ tay vang trời lỡ đất cũng tiếng hoan hô như ầm ầm như sấm nổ.

Không ít cán bộ công nhân viên chức không kìm lòng được lại rất xúc động rơi nước mắt.

Đây không phải là chỉ là vấn đề tiền bạc, nó là một vấn đề về nhân phẩm.

Đến thời khắc này, bọn họ không còn là "ăn mày" nữa, mà đường đường chính chính trở thành đơn vị công nhân viên chức, dù có đi bất cứ nơi nào cũng có thể ngẩn cao đầu mà sống, không còn lo lắng nữa.

Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên không ngớt, chính là đang thưởng cho vị Bí thư trẻ tuổi kia.

Phạm Hồng Vũ ở nông trường rất có danh tiếng, danh tiếng của hắn càng ngày càng cao lên một bậc, hắn không thường xuyên đến Nông trường Triều Dương mà chỉ có một tuần đến một lần, công nhân viên ở Nông trường Triều Dương thậm chí có người còn chưa gặp qua hắn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến công nhân viên và người nhà của họ, họ vô cùng tôn thờ và sùng bái vị "cứu tinh" của họ.

Bí thư Phạm ra bất cứ quy định nào ở Nông trường Triều Dương cũng đều là "chỉ thị tối cao" tất cả cán bộ công nhân viên chức không ai do dự thực hiện cả, luôn cố gắng để thực hiện một cách tốt nhất.

Sự thật có thể cho thấy được, chỉ có đi theo sự hướng dẫn của Bí thư Phạm thì mới có thể thu được kết quả cao, mới có được chiến thắng.

Trong tình hình như thế, công nhân ở Nông trường Triều Dương làm sao còn có thể "gây rối"? Nếu không có sự lãnh đạo của cấp trên chủ động hướng sự quan tâm đến quần chúng xung quanh huyện Vân Hồ thì không có ngày hôm nay.

Dù có đưa ra bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển nông nghiệp, thì chính Bí thư Phạm và những người có liên quan sẽ trở thành "tội nhân thiên cổ", còn không bị "nước bọt" làm ngập mà chết sao?

Thật vất vả để có được những ngày tươi đẹp.

Cơ bản nông trường đã đi vào quỹ đạo, Chủ tịch huyện Phạm đã chuẩn bị tinh thần và thể lực để hướng vào sự phát triển của huyện Vân Hồ.

Một số huyện, thị xã phía Nam hồ, sự phát triển khá nhanh của ngành nông nghiệp, lâm nghiệp và các sản phẩm của công ty quản lý bán hàng thủy sản hoạt động tốc độ khá cao. Nông nghiệp, thủy sản và các sản phẩm phụ khác bán khá tốt, nhận được khá nhiều lời khen thiện cảm. Phạm Hồng Vũ đang có kế hoạch mở ra trang trại chăn nuôi với quy mô lớn ở miền Bắc, chỉ cần nơi tiêu thụ không có gì trục trặc thì năm tới sẽ cố gắng khắc phục khó khăn ở miền Bắc.

Đến lúc đó tiến thêm một bước, chế biến thịt được đưa ra, toàn bộ kinh tế của huyện có thể phát triển theo chiều họ mong muốn.

Chủ tịch huyện Phạm đang từng bước thi hành, tình thế rất khả quan.

- Chú à, uống trà đi....

Thấy Phạm Hồng Vũ bước chân lên bờ ruộng ngồi, tiểu Ưu Ưu vội vàng mang trà đến, cánh tay nhỏ cố gắng bưng bát nước đưa vào tay Phạm Hồng Vũ ngọt ngào nói.

Tuy rằng sắp tới trung thu, thời tiết vô cùng nóng bức, tiểu nha đầu mặc váy nền màu vàng trắng cùng đôi giày xăng- đan màu đỏ, hai biếm tóc đen nhánh, cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má phụng phịu cùng miệng chúm chím vô cùng đáng yêu.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả tiếp nhận bát uống nước, hai cánh tay nhỏ bé của Ưu Ưu đưa thẳng đến trước mặt hắn, có thể thấy được cô bé đã dùng hết toàn lực.

Ở nông thôn này ăn cơm toàn dùng bát to, ngay cả uống nước cũng thế.

Phạm Hồng Vũ rót một bát nước to uống xong, đưa cánh tay lên lau miệng một phen, cười cười nói:

- Thật sự rất ngọt....

Ưu Ưu cười nói:

- Ngoại con nấu nước trà này bằng nước giếng đấy...

Phạm Hồng Vũ xoa xoa đầu cô bé.

- Chú ơi, chú nghỉ ngơi một chút đi, chú xem kìa, người chú toát mồ hôi cả rồi....

Ưu Ưu quan tâm nói, cô bé đưa bàn tay lau mồ hôi nơi trán cho Phạm Hồng Vũ một cách nhẹ nhàng.

Giữa trưa ăn cơm, ngay tại nhà cha mẹ của Lã Đình làm hai bàn cơm, người nhanh chóng ngồi đủ hai bàn, chẳng những có cán bộ huyện đến hỗ trợ mà ngay cả bà con thân thích cũng đến.

Theo phong tục của nông thôn là thế, nếu cứ đến ngày mùa, bà con láng giềng sẽ đến hỗ trợ lẫn nhau.

Hôm nay ai đến cũng đều là khách quý cả, Lã Đình tự mình tiếp đón.

Hiện giờ, Lã Đình đã là giáo viên ngữ văn của trường tiểu học huyện Vân Hồ, từ sau khi xuất viện, cô đã được huyện Mạc Bình điều đến huyện Vân Hồ. Ở Mạc Bình, đã được chuyển từ giáo viên tư thành giáo viên công, được phát bổ sung tiền lương ba năm.

Đây chính là điều mà Lã Đình đã thảo luận cùng gia đình, chủ yếu theo hướng có lợi cho tiểu Ưu Ưu phát triển. Thị trấn Vân Hồ là một thị trấn dù có thế này điều kiện so với Quyến Khẩu cũng phải nói phát triểu hơn nhiều, về tương lai về học hành đều nắm chắc một chút. Đứa nhỏ này sinh ra đã không có ba, hai nhà đều hy vọng vô bé có một tương lai sáng lạng hơn, ít nhất cũng là người thành phố, không phải ở nông thôn chịu cảnh cơ cực.

Phạm Hồng Vũ đối với chuyện này hoàn toàn đồng ý.

Hắn ta rất thích tiểu Ưu Ưu. ngày nghỉ hắn thường xuyên mang tiểu Ưu Ưu đi dạo phố, mua đồ ăn vặt cho cô bé, cùng cô bé chơi cả ngày.

Tự nhiên, có một số tin đồn không tốt nhưng Chủ tịch huyện Phạm lại không để ý đến nó.

Đã có khá nhiều phiền toái nhưng Phạm Nhị ca đều chưa biết sợ là gì, huống chi là lời đồn đại chứ?