Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 779: Tay lõi đời chân chính

- Chủ tịch thành phố, tôi cứ nghĩ mãi không ra!

Ngồi đối diện Quách Thanh Hoa, Cừu Hạo Minh vẻ mặt ủy khuất.

Mấy ông già hơn năm mươi tuổi đầu mà lại có bộ dạng ủy khuất. Quách Thanh Hoa hơn gã mười mấy tuổi, Cừu Hạo Minh không chút xấu hổ, ngại ngùng.

- Tại anh ngu xuẩn thôi!

Quách Thanh Hoa liếc nhìn gã một cái, không chút khách khí khiển trách.

- Anh với nó nói gì mà giám định của bệnh viện? Nói gì mà bị thương nặng bị thương nhẹ? Rõ ràng người ta đào cái hố, anh không nhận ra liền nhảy xuống dưới. Anh có gì mà nghĩ không ra chứ? Hứ?

Cừu Hạo Minh đỏ mặt.

Bị lãnh đạo mắng vài câu cũng chẳng có gì, nếu không để ý đến anh thì mắng chửi anh để làm gì.

Cừu Hạo Minh cả đời tự phụ, nghĩ mình “thông minh tài trí”, bị Quách Thanh Hoa không chút lưu tình mắng là “ngu xuẩn”, Cừu Hạo Minh có chút không chịu được. Đương nhiên gã không oán trách Quách Thanh Hoa, không có khả năng oán trách cũng chẳng có gan mà đi oán trách. Nhưng đối với Phạm Hồng Vũ, thì lại hận đến tận xương tủy!

- Ai có thể ngờ tên khốn ấy lại làm vụ án hình sự gì đấy? Đây chẳng phải trò đùa à? Án hình sự! Tôi nhổ vào!

Trước mặt lãnh đạo, Cừu Hạo Minh cũng chẳng thèm để ý hình tượng.

Kỳ thật Cừu Hạo Minh học nhiều, trình độ không thấp, Quách Thanh Hoa là kiểu cán bộ cũ, văn hóa thấp, bước từng bước để ngồi lên được vị trí cao như hôm nay. Sở dĩ Quách Thanh Hoa không thể tiếp nhận vị trí Bí thư thành ủy, ngoại trừ vấn đề tuổi tác thì nguyên nhân chủ yếu là do trình độ văn hóa không cao. Trung ương yêu cầu chú trọng đề bạt cán bộ thanh niên, có tri thức, hai cái này Quách Thanh Hoa đều không có.

Vì nguyên nhân này, hễ là thân tín của Quách Thanh Hoa, dù trình độ văn hóa cao thấp tới đâu, trước mặt Quách Thanh Hoa đều không dám thể hiện, chỉ có thể biến mình thành một kẻ thô lậu thôi.

Dựa vào sự sáng suốt của Quách Thanh Hoa, sao lại không biết họ đang giả vờ.

Nhưng Quách Thanh Hoa tuyệt không vạch trần họ.

Vì sao người ta phải giả bộ trước mặt lão. Đó là vì sợ lão, kính lão, nên dùng cách này để thể hiện lòng trung thành.

Vậy cũng được!

Nước trong không có cá, người xét nét quá không có tiền đồ.

Quách Thanh Hoa tuy chưa nghe câu này, nhưng không thầy cũng tự thông tỏ. Sớm đã hiểu rất rõ đạo lý này. Lão chọn cán bộ, đề bạt cán bộ, không phải vì văn hóa cao hay thấp, mà phải xem anh có trung thành với tôi hay không.

Chỉ cần anh trung thành, anh treo tấm bản thạc sĩ trước ngực tôi cũng dùng anh, tuyệt đối không vì trình độ văn hóa của anh cao hơn tôi mà tôi ghen ghét anh.

Đạo lý rất đơn giản, là tôi đề bạt ngươi. Không phải anh đề bạt tôi!

- Hạo Minh, anh lạc hậu rồi!

Quách Thanh Hoa nhìn Cừu Hạo Minh, bỗng nhiên nói.

- À?

Cừu Hạo Minh lúc này là sự thật không hiểu ra sao cả, hoàn toàn không hiểu được ý của lãnh đạo.

Sao thế? Thế nào là lạc hậu?

- Hai năm gần đây, trên luôn nhấn mạnh, phải dựa vào pháp luật trị nước. Dựa vào pháp luật hành chính, ngoài ra còn đưa ra không ít điều luật mới. Trong huyện anh cũng có tổ chức học tập nhiều lần, sao bản thân anh lại chẳng học gì vậy? Tại sao Phạm Hồng Vũ lại dám phái người đi bắt người Mặc Bình các anh? Hắn đã nhắm chắc vào điểm này. Cho dù người phụ nữ kia có bị thương nhẹ nay không, hắn cứ lập án để điều tra trước, đợi giám định xong rồi, cho dù người phụ nữ đó không bị thương nhẹ. Đây không phải vụ án hình sự thì đã sao chứ? Người cũng đã bắt rồi. Cho dù không lập được án hình sự cũng có thể định cho anh cái án trị an. Tóm lại hắn có thể công có thể thủ, chiếm được thế chủ động. Anh ấy à, động não chút đi!

Quách Thanh Hoa lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cừu Hạo Minh kinh ngạc há hốc mồm, lập tức buồn chán vỗ đùi, nói: - Khụ, xem thường hắn rồi, nghĩ hắn chỉ là đứa nhóc con, có thể làm được gì chứ? Không ngờ tên nhóc đó lại mưu mô đến thế!

- Hừ! Anh cho rằng hắn thực sự là “tên lưu manh” sao? Tên lưu manh mà có thể làm thư ký của Chủ tịch tỉnh? Có thể được cử đến Tề Hà chúng ta? Rõ ràng ở đây chúng ta có một đại thư ký... Nói cho anh biết, đây là một hạt cát, mà còn là hạt cát lớn, không phải là nhét một bàn tay vào. Anh cho rằng mấy nhân vật lớn trên tỉnh sắp xếp một cán bộ đơn giản thế sao?

Quách Thanh Hoa thản nhiên nói, trong mắt lại lóng lánh thâm trầm.

Lúc đầu Phạm Hồng Vũ đến Tề Hà, nội bộ mấy đại nhân vật trên tỉnh rốt cuộc có suy nghĩ gì, e là toàn bộ thành phố Tề Hà chỉ có mình Quách Thanh Hoa có thể phân tích thấu triệt. Cho dù là Đàm Khải Hoa cũng chẳng thể nghĩ được sâu như thế.

Quách Thanh Hoa cả đời lăn lộn chốn quan trường, kinh nghiệm, ánh mắt không phải là đùa.

- Nhưng, Chủ tịch thành phố, hắn cũng chẳng ghê gớm thế chứ? Cho dù có là đại nhân vật nhét xuống, cũng phải có nguyên tắc chứ? Ai cũng làm như vậy, sau này công tác sao có thể phát triển được? Hắn có phải lãnh đạo thành phố đâu, chuyện của Mặc Bình, dựa vào cái gì mà nhúng ta vào?

Cừu Hạo Minh càng thêm ủy khuất.

Nếu Chủ tịch huyện Vân Hồ có thể tùy tiện nhúng tay vào công tác của Mặc Bình, Bí thư huyện ủy như gã còn có thể diện rắm gì nữa.

- Hắn nhúng tay vào chuyện của Mặc Bình? Vụ án này, xảy ra trong huyện Vân Hồ đấy. Nguyên tắc khu vực quản hạt anh còn không hiểu à?

Quách Thanh Hoa Hoa tuy rằng trình độ văn hóa không cao, hai năm qua cũng có tìm hiểu chút kiến thức pháp luật. Có phải lập tức lui về tuyến hai không, Quách Thanh Hoa mặc kệ, thân trong quan trường, Quách Thanh Hoa hiểu rõ đạo lý chí cao vô thượng—cứ thuận theo tình thế đi!

Trung ương có chính sách mới gì, có khẩu hiệu gì mới, đều phải theo kịp.

Bởi vì cái gọi là thuận thế mà làm!

- Hiểu thì hiểu, nhưng không ngờ, hắn lại chơi chiêu này...

Cừu Hạo Minh nói thầm một câu.

- Hồ đồ!

Quách Thanh Hoa lại lên tiếng răn dạy.

- Người ta vừa động thủ, đến cả đường lùi cũng đều nghĩ kỹ, anh ngươi lại chẳng hay biết gì. Anh còn dám nói người ta là một đứa con nít ranh! Tôi nói cho anh biết, người khác không dám dày vò như thế, Phạm Hồng Vũ thì khác. Hắn sẽ dám dày vò! Đừng quên, mấy đại nhân vật ở tỉnh lúc đầu đưa hắn vào Tề Hà là để làm gì. Chẳng phải dày vò sao? không dày vò thì hắn đã đi rồi!

Cừu Hạo Minh lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

- Suy nghĩ ban đầu của tôi cũng giống như anh. Đại nhân vật ở tỉnh cũng xem thường người ta quá? Anh muốn trộn lẫn cát vào cũng được, nhưng nhét một tên nhóc con vào là có ý gì? Làm khó chúng ta ư? Giờ tôi đã biết mình đã sau lầm. Mắt nhìn người của mấy đại nhân vật chúng ta không bì được. Đến chưa được một tháng mà đã khiến da mặt của tên nhãi Lục Cửu nhẵn đi mấy lớp. Lão Cừu, anh nghĩ Lục Cửu người ta ngu hơn anh à? Nói cho anh biết, tên nhãi Lục Cửu kia đúng là một nhân vật. Nếu đổi lại là anh, da mặt sớm đã bị lột sạch rồi. Sang năm, Lục Cửu chính là đối thủ lớn nhất của anh. Chuyện này, sau khi Lục Cửu nghĩ thông suốt, gã sẽ không giúp đỡ anh, gã sẽ giúp Phạm Hồng Vũ. Đè anh xuống trước một năm, sang năm gã đương nhiên sẽ ngồi vững vàng.

Cừu Hạo Minh chấn động, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Chủ tịch thành phố, cái này, cái này...

Ý của Quách Thanh Hoa, gã hoàn toàn hiểu được. Nhiệm kỳ mới sang năm, Cừu Hạo Minh nhắm vào vị trí Phó chủ tịch thành phố. Luận kinh nghiệm lý lịch, gã đang xếp top 3 trong số các Bí thư huyện ủy tất cả quận huyện trong thành phố Tề Hà. Xếp hạng của gã dưới hai Bí thư huyện ủy lão làng, cũng sắp lui về tuyến hai, căn bản không thể nào cạnh tranh chức Phó chủ tịch thành phố với gã. Nghĩ đi nghĩ lại, số Bí thư huyện ủy có thể “chiến một trận” với gã chỉ có mình Lục Cửu. tuy nói có hai vị trí Phó chủ tịch thành phố, nếu Trịnh Mỹ Đường nhận chức Chủ tịch thành phố, vậy thì vẫn thiếu một Phó chủ tịch thành phố, nhưng ai biết ở tỉnh sẽ có sắp xếp gì?

Nếu chẳng may có chuẩn bị chọn một trong số Bí thư huyện ủy tiến vào bộ máy thành phố, vậy thì gã với Lục Cửu phải đối mặt giao thủ. Hiện tại nếu ép gã xuống trước, đối với Lục Cửu mà nói, đương nhiên là tốt nhất. Cừu Hạo Minh lớn hơn so với Lục Cửu mấy tuổi. Nếu sang năm không lên được thì sẽ chẳng còn hy vọng nữa.

- Vội cái gì?

Quách Thanh Hoa rất không vui hừ nói.

- Nếu là người có tính toán, anh ta sẽ có đường của anh ta, anh có cách của anh không? Nói đi. Cháu của anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có đúng như những gì Phạm Hồng Vũ nói không? Cái thằng khốn đó!

Cừu Hạo Minh căng thẳng, trán rịn mồ hôi mà cũng chẳng dám lau, ngẫm nghĩ một chút. Hạ giọng nói: - Chủ tịch thành phố, tôi không dám nói dối anh, cháu họ của tôi, quả thật chẳng chịu thua kém ai, tính tình tương đối nóng…

- Vậy mà còn dùng nó?

Quách Thanh Hoa lạnh lùng nói.

- Cái này, Chủ tịch thành phố, anh tôi… anh tôi mất sớm, năm đó, nếu không có anh ấy… tôi không được đi học… tôi nợ anh ấy…

Cừu Hạo Minh nói rõ, thở dài.

Gã biết tính cách của Quách Thanh Hoa, khá coi trọng cán bộ trọng tình trọng nghĩa. Những kẻ bạc bội, đến người thân của mình còn không để ý đến, huống hồ là lãnh đạo? Vì ích lợi của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại lãnh đạo một phát.

- Anh đấy! Tính cách không tốt, phải đặt ở cơ quan, để anh trông coi cậu ta, để ở cơ sở làm gì? Còn cái người phụ nữ tên Lã Đình đó, Phạm Hồng Vũ đã nói đúng tình hình à? Người phụ nữ đó là giáo viên? Còn là người nhà của liệt sĩ sao?

Quách Thanh Hoa nhìn chằm chằm hỏi gã.

- Chủ tịch thành phố, cái này, tình hình này, thật sự tôi cũng không rõ lắm…

Cừu Hạo Minh ấp úng nói.

Kỳ thực gã biết rõ, bộ đội từng gửi đến hai lá thư, yêu cầu ủy ban địa phương giúp đỡ giải quyết khó khăn cho gia đình liệt sĩ, gã đều tận mắt nhìn thấy, nhưng không dám thừa nhận trước mặt Quách Thanh Hoa.

Nếu chẳng may Quách Thanh Hoa tức giận, cháu gã sẽ hết thuốc chữa.

- Điều tra rõ ràng!

Quách Thanh Hoa không chút do dự ra lệnh.

- Vâng, vâng, tôi sẽ về điều tra ngay lập tức! Cừu Hạo Minh gật đầu không ngừng, lập tức cẩn thận hỏi dò: - Chủ tịch thành phố, anh xem, Lã Đình này, có phải đưa về huyện chúng tôi chữa trị không? Tôi sợ cô ấy nói linh tinh…

- Ngu xuẩn!

Quách Thanh Hoa không chút khách khí dùng một chữ biểu đạt ý kiến của mình.

- Vâng… vâng…

Đừng thấy Cừu Hạo Minh bình thường ở Mặc Bình một tay che trời, ngạo mạn không chịu nổi, trước mặt Quách Thanh Hoa, Bí thư chẳng dám có nửa chút nóng nảy.

- Lời nên nói, cô ấy sớm đã nói. Giờ anh đưa cô ấy về làm cái gì? Được rồi, sau khi anh về, lập tức khôi phục thân phận giáo viên của cô ấy, trước kia cô ấy dạy trường dân lập, giờ anh cho cô ấy dạy trường công lập, bù tiền lương mấy năm nay của cô ấy!

Quách Thanh Hoa quả quyết nói.

- A…

- Còn nữa, chủ cần huyện Vân Hồ đồng ý, anh cứ chuyển cô ấy đến Vân Hồ. Cho dù Vân Hồ không muốn nhận, anh cũng phải nghĩ cách để họ nhận.

Cừu Hạo Minh mắt đã nổi sao, hoàn toàn không hiểu chỉ thị của Chủ tịch thành phố rốt cuộc là có ý gì.

- Cứ làm theo lời tôi nói đi!

Quách Thanh Hoa nói, trong mắt mang tia sâu sắc, còn mang theo chút hưng phấn, dường như có cái gì đó đã kích thích tinh thần chiến đấu trong sâu thẳm trái tim lão.

- Vâng, vâng…

Cừu Hạo Minh không hiểu được nhưng lại ngại không dám chống lệnh Quách Thanh Hoa.

----------oOo------.