Nhìn về phía xe ngựa của Âu Dương Mặc Thần rời đi, Hoàng thượng Âu Dương Diệp đứng tại chỗ thật lâu không mở miệng, thẳng đến khi gió lạnh nổi lên, Đào công công khoác chiếc áo choàng lên người ông, áo choàng ấm áp kéo ông trở về từ trong nghĩ suy.

“Chúng ta đi thôi, khí trời tựa hồ sắp đổ trận tuyết rồi.” Âu Dương Diệp thấp giọng nói trong khi Đào công công đang dìu đỡ lên xe ngựa.

Bởi vì không muốn tiếp xúc nhiều hơn với Âu Dương Diệp cho nên Âu Dương Mặc Thần mới bắt tạm một chiếc xe ngựa, nhưng đến khi vào trong xe ngựa thì có chút hối hận, xe ngựa không hẳn sạch sẽ, bên trong còn có một nữ tử tóc tai xơ xác, khiến cho Âu Dương Mặc Thần cau mày.

“Khách quan, bây giờ ngài muốn đi đâu, ngài từ lúc lên xe tới giờ không nói một câu, ngài không nói sao ta biết nên đi đường nào.” Tuy rằng tay phu xe chạy đường đối với thiếu niên vừa lên xe có chút kinh hoảng, nhưng vì kế sinh nhai, vẫn kiên trì bắt chuyện cùng hắn.

“Cho ta xuống ở Phù Dung lâu là được.” Giọng nói của Âu Dương Mặc Thần lạnh như băng truyền đến từ trong xe ngựa.

“Được.” Tay phu xe dõng dạc đáp lời sau đó tăng tốc.

Âu Dương Mặc Thần khổ sở trong xe, xe ngựa trống không, hắn cố gắng rúc vào một góc hơi hơi sạch, bàn tay siết chặt hộp đựng thức ăn đặt trên xe. Thật không ngờ đường đường là một Vương gia như hắn lại có lúc chật vật như này.

Mặc dù Âu Dương Mặc Thần ngồi lên xe ngựa đi trước Âu Dương Diệp, nhưng dù sao xe ngựa của Âu Dương Diệp cũng là của hoàng gia, tốc độ lớn hơn so với xe ngựa bình dân, chẳng bao lâu xe ngựa của Âu Dương Diệp đã song song, nhìn xe ngựa của Âu Dương Diệp ở bên ngoài, đôi mắt của Âu Dương Diệp lạnh lẽo, lập tức nói với người tay phu xe: “Chúng ta rẽ vào ngõ nhỏ mà đi.”

“Hả? Đi vào ngõ nhỏ sẽ rất xa đó khách quan, đường lớn này là đường nhanh nhất rồi.” Tay phu xe có chút kinh ngạc, đang êm đẹp tự dưng muốn đi đường vòng.

“Ta bảo ngươi rẽ thì ngươi cứ rẽ, sẽ trả không ít bạc cho ngươi đâu.” Âu Dương Mặc Thần bình sinh rất ghét phải giải thích, tỏ ra vô cùng khó chịu.

Tay phu xe bất đắc dĩ, chỉ có thể gấp gáp đổi hướng, rẽ phải tại ngã ba phía trước cách không xa. Tách khỏi hướng đi với xe ngựa của Âu Dương Diệp, giống như tình cảm phụ tử vậy, lệch khỏi quỹ đạo, khiến hai đường thẳng song song càng lúc càng cách xa.

Lúc xe ngựa đi qua ngã ba rẽ vòng qua con đường sầm uất, Âu Dương Mặc Thần xốc màn xe lên, hít thở bầu không khí bên ngoài, lúc xe ngựa chạy qua phủ trạch có chữ Lam phủ, Âu Dương Mặc Thần ra hiệu cho phu xe dừng xe chờ, còn hắn thì sửa sang lại quần áo, cầm lấy hộp đựng thức ăn trong tay xuống khỏi xe ngựa.

Lúc tới bên ngoài cửa Lam phủ bị hai gia đinh thủ vệ cản lại: “Vị công tử này nhìn lạ mặt, không biết ngài đến Lam phủ tìm ai?”

“Ngươi đi thông bẩm đại tiểu thư Lam phủ Lam Lăng Nguyệt, công tử tìm nàng ấy có chuyện quan trọng.” Âu Dương Mặc Thần cứng rắn đổi chữ vương thành chữ công tử, có lẽ hắn sinh ra đã mang khí tức vương giả, nên vừa mở miệng đã khiến gia đinh thủ vệ sợ hãi.

Vừa nghe thấy là đến tìm đại tiểu thư, thủ vệ tự nhiên không dám thờ ơ, chuyện hồi tiểu thư mới hồi phủ kia, thủ vệ bọn họ lúc gặp người lạ mặt không dám lên mặt nữa, một tên gia đinh đưa mắt với tên còn lại, rồi khách sáo nói: “Công tử ngài chờ một lát ở đây, ta nhanh chóng đi bẩm báo.”

Gia đinh thủ vệ Trương Vũ chạy ì ạch về phía Nguyệt Thanh uyển, lúc này Lam Lăng Nguyệt đang ở trong hậu hoa viên nghiên cứu hoa mai mới nở gần đây, hoa mai tươi mát thanh nhã làm cho ngày đông rét lạnh thêm vài phần đỏ rực, nàng suy nghĩ hoa mai này chịu được cái lạnh như thế, vậy có thể dùng thân rễ làm một vị thuốc để chế ra một loại thuốc mới.

“Trương Vũ, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, hôm nay không phải ngươi làm thủ vệ à, sao lại tới Nguyệt Thanh uyển.” Nguyệt Trúc thấy Trương Vũ tới Nguyệt Thanh uyển thì nghi ngờ hỏi.

“Ta tới gặp đại tiểu thư, ngoài phủ có vị công tử tới tìm tiểu thư, ta tới thông bẩm.” Trương Vũ thở phì phò, trả lời.

“Tìm tiểu thư? Công tử? Thế thì ngươi đi theo ta.” Mặc dù Nguyệt Trúc nghe không hiểu, nhưng vẫn không hỏi kỹ, chuyện của tiểu thư, nàng không nên hỏi han cặn kẽ quá mức, nghĩ tới đây liền dẫn Trương Vũ tới hậu hoa viên.

“Tiểu thư, Trương Vũ cầu kiến.” Lúc tới ngoài cửa hậu hoa viên, Nguyệt Trúc ý bảo Trương Vũ đứng ngoài chờ còn nàng đi vào thông bẩm.

“Trương Vũ là ai? Hắn tìm ta có chuyện gì.” Lam Lăng Nguyệt cố gắng phủi bụi bẩn dính lên tay từ thân rễ hoa mai đứng lên, đôi mắt xẹt qua tia nghi vấn.

“Gia nô giữ cửa, nói là có vị công tử tìm ngài.” Nguyệt Trúc thuật lại lời của Trương Vũ vừa nói cho chủ tử.

Nghe tới hai chữ công tử, Lam Lăng Nguyệt nhíu mày, nàng không nhớ mình có quen công tử nào, dù sao thời gian ở Kim Hoa quốc không lâu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, liền từ trong bụi hoa đi ra, mà lúc này Trương Võ đang ngó trái ngó phải bên ngoài hậu hoa viên, lúc nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt đi ra, trên mặt thoáng qua một tia khẩn trương.

“Công tử tìm ta ở bên ngoài tướng mạo như thế nào?” Lam Lăng Nguyệt quét mắt qua Trương Vũ sau đó lạnh giọng chất vấn.

“Cao cao, lạnh lùng.” Trương Vũ không nhìn kỹ Âu Dương Mặc Thần, đại tiểu thư bảo gã miêu tả, trong khoảng thời gian ngắn như thế sao nghĩ ra được từ để hình dung cơ chứ, trì trệ một hồi mới phun ra sáu chữ.

“Hỏi ngươi cũng bằng thừa, đi trước dẫn đường.” Lam Lăng Nguyệt khóe miệng co quắp, miêu tả kiểu này đến ông trời cũng giơ tay đầu hàng.

Nguyệt Trúc thấy tiểu thư muốn dùng bộ dạng hiện giờ để đi gặp khách, vội vã gọi lại, dù sao bây giờ y phục của tiểu thư dính đầy bùn đất, trên tay cũng dính bùn, như vậy có chút không phù hợp.

“Tiểu thư, hay là ngài đi đổi y phục sạch sẽ trước đi.” Nguyệt Trúc tốt bụng nhắc nhở Lam Lăng Nguyệt một phen.

“Không sao, thế này vẫn tốt mà.” Lam Lăng Nguyệt từ chối lời đề nghị của Nguyệt Trúc, y phục của nàng vẫn sạch, chỉ trên tay là dính bùn thôi, cũng đâu phải là đi ra mắt, không cần để ý như thế, nói xong liền theo Trương Vũ đi về phía cửa lớn của Lam phủ.

Lúc tới cửa chính, Lam Lăng Nguyệt liền nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào màu đen quay lưng đứng cạnh con sư tử đá của Lam Phủ, trong tay cầm một hộp đựng thức ăn, phản ứng đầu tiên của Lam Lăng Nguyệt khi nhìn thấy bóng lưng chính là Âu Dương Mặc Thần.

“Mấy ngày không gặp liền không biết cách gọi người à.” Âu Dương Mặc Thần cảm thấy phía sau có ánh nhìn cực nóng, xoay người lại, lúc nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt đầu tóc lộn xộn, đang ngẩn nhìn, chân mày không khỏi cau lại.

“Ta cũng không phải cầm tinh con chó, đương nhiên sẽ không gọi ngươi rồi, cơn gió nào thổi Thần vương gia tới đây thế, có phải ở trong Tông Nhân Phủ chán quá nên ra ngoài dạo chơi không.” Lam Lăng Nguyệt không ngừng tự nhủ bình phục lại tâm tình, chỉ là không biết tại sao vừa thấy Âu Dương Mặc Thần sẽ nhớ tới chuyện xảy ra năm năm trước, tim mất kiểm soát đập nhanh hơn, thật là cái loại cảm giác chết bầm.

Âu Dương Mặc Thần cũng không nhiều lời, mà chỉ ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo Lam Lăng Nguyệt lại gần, dù sao nói chuyện với khoảng cách xa như vậy khiến hắn vô cùng không thoải mái, hơn nữa còn có hai tên nô tài giữ cửa Lam phủ vẫn đang ở đây, điều này khiến hắn có chút để ý.

Mặc dù Lam Lăng Nguyệt không nguyện ý bị Âu Dương Mặc Thần gọi cái đến ngay, ngón trỏ ngoắc ngoắc thì mình liền nghe theo, nhưng nàng càng không muốn dây dưa ngay trước cửa Lam phủ, truyền tới tai hai mẹ con Kiều di nương không chắc lại ủ ra mưu đồ gì nữa đây, kết quả là, cực kì không tình nguyện vén y phục lên, tới chỗ Âu Dương Mặc Thần ở bên cạnh con sư tử đá.

“Ta vừa được phóng thích, chỉ là tình cờ ngang qua nên tới đây để trả hộp đựng thức ăn cho ngươi.” Âu Dương Mặc Thần sau khi Lam Lăng Nguyệt tới gần, sắc mặt có chút mất tự nhiên, quay mặt đi chỗ khác đưa chiếc hộp đựng thức ăn cho Lam Lăng Nguyệt.

“Coi như ngươi còn có lương tâm, đã được thả ra rồi vậy sau này cố gắng làm người, à nhầm, phải là cố gắng làm vương.” Lam Lăng Nguyệt không để ý tới đôi tay còn dính bùn, nhận lấy hộp thức ăn mà Âu Dương Mặc Thần đưa tới, chỉ là khi bàn tay dính bùn của nàng sắp chạm vào hộp đựng thức ăn, chỉ nghe tiếng lạch cạch, hộp đựng thức ăn rơi đổ trên mặt đất.

“Âu Dương Mặc Thần ngươi có ý gì hả, không muốn đưa thì đừng đưa, lúc bản tiểu thư chìa tay nhận thì rơi xuống đất, ngươi cố ý đúng không.” Tay Lam Lăng Nguyệt trống không, u oán quát mắng Âu Dương Mặc Thần.

“Lam Lăng Nguyệt có ai bảo ngươi rằng ra cửa phải rửa tay chưa hả, trên tay ngươi toàn là bùn đất, còn dám nhận đồ, ngươi có biết tí gì về vệ sinh không hả, ngươi có biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ không hả.” Âu Dương Mặc Thần vốn ưa sạch sẽ, lúc nhìn thấy bàn tay đầy bùn của Lam Lăng Nguyệt, phản ứng như vậy cũng là bình thường.

Âu Dương Mặc Thần chưa dứt lời, nhưng lại khiến cho Lam Lăng Nguyệt bốc lên lửa giận, dám nói nàng không có ý thức giữ vệ sinh, đáng ghét hơn chính là chuyện bé xé to nhục nhã nàng, nói nàng, không có lễ nghĩa liêm sỉ, nàng sẽ cho hắn mở mắt xem thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, nghĩ tới đây, Lam Lăng Nguyệt nhào tới, chìa hai tay về phía người Âu Dương Mặc Thần, miệng kêu gào, ta sờ ta sờ, để ngươi giận ta, để ngươi có cớ, ta tức chết ngươi.

Lúc Âu Dương Mặc Thần thấy Lam Lăng Nguyệt u oán nhìn mình, phát hiện ra điều gì đó, không khỏi bước lùi về sau một bước, nhưng vẫn bị chậm, đến khi hắn kịp thời phản ứng, trên cẩm bào màu đen đã in dấu bùn hình hai bàn tay, hai dấu tay này khiến tâm trạng của Âu Dương Mặc Thần hạ thấp đến độ đóng băng, nữ nhân này thật vô pháp vô thiên, thế nhưng hiện giờ hắn lại không để ý đến nhiều như vậy, nhớ tới dấu tay trên y phục, hắn cảm thấy như có rất nhiều con sâu bọ bò lổm ngổm cả người, cực kì ngứa ngáy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Cái này gọi là có qua có lại, đáp lễ cái lễ nghĩa liêm sỉ của ngươi.” Làm xong hết mọi thứ, nhìn sắc mặt Âu Dương Mặc Thần xám ngoét, Lam Lăng Nguyệt cảm thấy cơn hờn giận chặn ở ngực được phát tiết.

“Lam Lăng Nguyệt, ngươi đúng là ả đàn bà chanh chua, ngươi đúng là khắc tinh của bản vương, bản vương gặp được ngươi đúng là xui xẻo tám kiếp, món nợ ngươi thiếu bản vương lại tăng thêm một, chúng ta cứ chờ xem, sẽ có lúc ngươi phải khóc, hừ.” Lúc Âu Dương Mặc Thần nói ra những lời này, có thể nói là rít ra từng chữ, nhưng hiện giờ không có thời gian để tính sổ với Lam Lăng Nguyệt được, hắn phải cấp tốc trở về tắm rửa thay y phục.

Lúc Âu Dương Mặc Thần ngồi xe ngựa rời đi, Lam Lăng Nguyệt mới giật mình, hình như Âu Dương Mặc Thần nói mình lại nợ hắn thêm một, hắn dùng từ lại, không phải hắn đã phát hiện ra chuyện của năm năm trước chứ.