Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 59: Đại hoạch toàn thắng (2)

Phù phù!

Run rẩy vài giây đồng hồ, một trong hai hắc y giáp sĩ đột nhiên hai mắt hóa trắng dã, sợ tới mức hôn mê, người còn lại tốt hơn một chút, nhưng cũng một bộ như nhìn thấy ma, hắn thậm chí có chút điểm hâm mộ đồng bạn đã bất tỉnh, cái gì cũng không cần biết, ít nhất không phải thanh tỉnh mà đối diện ma thần trước mắt này.

- Huynh đệ, ta muốn hỏi, người cầm đầu các ngươi đang ở chỗ nào?

Tôn Phi sợ đem vị lão huynh này hù chết, bày ra một nụ cười mà hắn tự cho là sáng lạn hòa ái, vỗ vỗ bả vai binh sĩ kia hiền lành hỏi.

Binh sĩ kia cả người run lên không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng vươn ngón tay, xa xa chỉ về cái trướng bồng màu đen lớn nhất cách đó hơn mười thước, sau đó phù phù một tiếng, rốt cục như ý nguyện, phun nước miếng hôn mê đi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m

Phi!

Tôn Phi nhìn tòa trướng bồng phía xa, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, sau đó không chút trốn tránh, từng bước hiên ngang đi tới, giải quyết pháp sư tứ tinh cấp kia xong, nơi này căn bản đã không còn ai là đối thủ của hắn.

Mấy chục giây lúc sau, trong quân doanh rốt cục có người đã phát hiện ra hành tung của Tôn Phi.

Nhưng là, không một ai lên tiếng.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Cả đại doanh, cơ hồ toàn bộ binh lính nhìn thấy Tôn Phi đều cùng một cảm giác như đang nhìn thấy một con ma thú kinh khủng nhất, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người lạnh run lên, tay nắm vũ khí cũng không nổi, rơi hết trên mặt đấy, như trúng phải định thân thuật, một đám sợ ngây người không một cử động chỉ biết giương mắt nhìn Tôn Phi hướng đại trướng vị trí trung tâm đi tới.

Không khí trong lúc nhất thời im ắng đến quỷ dị.

...

...

Phía trên tường thành Hương Ba.

- Thần ơi...

- Không thể thế được...

- Alexander bệ hạ...

Ở xa xa chứng kiến phá giáp trọng tiễn nháy mắt bao trùm cả cây cầu đá, mọi người lập tức thất thanh khóc rống lên, lệ rơi đầy mắt, cả người như bị rút sạch sức lực, Lampard không nói được một lời sưu một tiếng trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống, mà Angela thì sắc mặt tái nhợt, ưm một tiếng ngã vào lòng tiểu la lỵ tóc vàng Ji Ma mà ngất đi...

Bầu trời chói chang phút chốc như đen lại.

Tất cả mọi người cảm thấy được trước mắt là một mảnh tối đen. Giống như là có vật gì đó trong nháy mắt ầm ầm sụp đổ, binh sĩ trong quốc vương vệ đội cùng bình dân bá tính không còn chút khí lực, vũ khí trên tay rơi hết trên mặt đất. Bọn họ như phát điên lên muốn lập tức lao xuống tường thành, tất cả đều hướng cửa thành chạy tới. Mọi người giờ chỉ còn một ý nghĩ chung nhất, đó là vọt tới chỗ cầu đá, dù có chết cũng nhất định phải đem quốc vương trở về, không ai có thể tin được người có được sự chiếu cố của Chiến Thần như Alexander Vương cứ như vậy chết, ngài nhất định còn sống, nhất định!

Trong dòng người, có một số ít người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, diễn cảm khác nhau, ánh mắt lóe ra.

Truyền lệnh quan Barzel đứng dưới địch lâu lúc này khó có thể ức chế hưng phấn trong lòng mình, thật sự là quá tốt, cái tên kia rốt cục đã chết, nói thật, thực lực Alexander biểu hiện ra trong cuộc chiến mang đến cho hắn rung động cùng uy hiếp chưa từng có từ trước tới nay, thiếu niên quốc vương điên điên khùng khùng lại có thực lực cường đại như vậy, chẳng lẽ bộ dáng hồ hồ trước kia là Alexander cố ý làm ra? Chỉ cần hướng phương diện này suy nghĩ một chút, Barzel liền một thân mồ hôi lạnh, hắn càng xem cuộc chiến trên cầu càng thấy sợ hãi... Hiện thì tốt rồi, mượn tay địch nhân thủ tiêu Alexander, hơn nữa dưới tình huống cầu đã gãy, Hắc Giáp Quân không cách nào tiếp tục uy hiếp Hương Ba Thành, có thể nói một mũi tên trúng hai đích, giúp cho kế hoạch của hắn có thể hoàn mỹ thực hiện.

Cạnh Barzel, gã heo mập Ge Jier trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Alexander, ngươi tên ngu ngốc này, rốt cục đã chết, ha ha, ngu ngốc chính là ngu ngốc, khôi phục bình thường có thì thế nào? Còn không phải giống như một con heo, vì đám tiện dân mà bán mạng, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tâm?

Ge Jier quay đầu nhìn thoáng Angela đang ngất trong lòng Ji Ma, liếm liếm môi, lộ vẻ dâm dật, ánh mắt lóe lên đảo lia lịa, nếu không có Brooke gắt gao hộ vệ bên người Angela, nói không chừng lúc này Ge Jier đã muốn khẩn cấp phải làm chút gì đó...

...

...

Bên trong đại trướng màu đen.

Ngân diện nhân vô lực ngồi trên chiếc ghế đá đặt tại chính giữa, nhìn số còn lại trong chín hắc kỵ sĩ, thấp giọng nói:

- Chuẩn bị rút quân, binh lính trọng thương không thể đi theo toàn bộ giết chết diệt khẩu, không thể để Zenit đế quốc nhận ra lai lịch của chúng ta, cẩn thận thu dọn chiến trường, tuyệt đối không thể lưu lại dấu vết nào... Ta thề, một ngày nào đó, ta Marta Kezman sẽ suất lĩnh Eindhoven san bằng thành nhỏ này!

Lời này, Ngân diện nhân quả thực là nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng là, vừa lúc đó, ai cũng không ngờ biến cố phát sinh.

Một đạo kình khí sắc bén từ đàng xa gào thét lao tới, trực tiếp chém đại trướng màu đen thành hai nửa, đại trướng đổ ập sang hau bên, ánh sáng từ đỉnh đầu rọi xuống, hết thảy bên trong đều lộ ra.

- Ngươi chỉ sợ không có cơ hội trở về

Một thanh âm lạnh lùng từ đàng xa truyền đến, đồng tử Ngân diện nhân co lại, hắn sợ hãi nhận ra, cái thân ảnh để cho hắn run rẩy, cái thân ảnh nguyên bản đã tử vong, thế nhưng lúc này đang chậm rãi từng bước một hướng tới phía mình, một cỗ huyết tinh sát khí đập thẳng mặt mà tới, khiến hắn hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

- Ngươi...

Ngân diện nhân thần sắc không thể tưởng tượng nổi:

- Ngươi lại có thể không chết?

- Ta đương nhiên không có chết, hắc hắc, cho nên ngươi phải chết!

Tôn Phi từng bước tới gần, ánh mắt như đao lạnh thấu xương, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Ngân diện nhân, nhưng từ y phục đẹp đẽ quý giá cùng đám hộ vệ bên người đối phương, là có thể đoán được, kẻ mang mặt nạ màu bạc này chính là thủ lĩnh Hắc Giáp Quân, đầu sỏ gây nên cái chết cho mấy trăm dân chúng Hương Ba Thành, cho nên Tôn Phi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một kẻ hai tay dính đầy máu tươi như vậy.

Tôn Phi từ trên người Ngân diện nhân cảm nhận năng lượng dao động, đại khái đạt thực lực khoảng nhị tinh cấp, thực lực như vậy, đối với Tôn Phi không hề có chút uy hiếp, hắn tin tưởng trong một chiêu có thể dễ dàng miễu sát Ngân diện nhân.

Binh sĩ xung quanh không kẻ nào dám bước lại, Ngân diện nhân cùng thủ hạ là tám hắc kỵ sĩ giờ có vẻ hoàn toàn đơn độc.

- Lên, giết hắn cho ta!

Ngân diện nhân nghiến răng nghiến lợi phất tay, tám gã hắc kỵ sĩ sĩ không có chút do dự, gầm lên lao về phía Tôn Phi, mặc dù bọn hắn biết thực lực của chính mình đi lên cũng là chịu chết, nhưng trải qua thời gian dài dưới trướng Ngân diện nhân, làm bọn hắn không dám có chút chần chờ.

- Chết!

Tôn Phi ánh mắt đanh lại, đột nhiên gia tốc.

Thân thể trên không trung tạo thành ra từng đạo tàn ảnh, giờ khắc tiếp xúc hắc kỵ sĩ, tâm niệm vừa động, bạch sắc hào quang chợt lóe, người man rợ ma pháp trang bị "bạo phong chi xuyên thứ giả đoản kiếm" cùng "linh hồn chi tượng huy tiểu viên thuẫn" trong tay hắn, sau đó đoản kiếm màu vàng vung ra một trăm tám mươi độ thành một vòng tròn kim quang siêu cấp.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tám tiếng vang nhỏ truyền ra, tám gã hắc kỵ sĩ thân thể nháy mắt đứng bất động, dưới chân Tôn Phi không dừng lại chút nào, thân ảnh hóa thành một cuồng phong, phóng tới hướng Ngân diện nhân, ánh mắt chứa đầy hàn ý, lửa giận ở trong lòng hừng hực thiêu đốt.

- Ha ha, tới tốt lắm, để ta tự tay tiễn ngươi!

Ngân diện nhân miễn cưỡng cố lấy dũng khí, toàn thân nháy mắt dao động lam sắc ma pháp, ngưng tụ ra một băng cầu (quả cầu băng) lớn cỡ quả bóng rổ, quát lên một tiếng, phóng tới hướng Tôn Phi, đồng thời từng miếng băng xuất hiện, gào thét xoay tròn đem thân thể Ngân diện nhân hoàn toàn thủ hộ bên trong.

Chỉ chốc lát, công thủ đủ cả.

Ngân diện nhân không ngờ là một nhị tinh cấp băng tâm ma pháp sư, hơn nữa nhìn bộ dáng kinh nghiệm thực chiến cũng không phải loại thường, trong lúc nguy cấp liền có thể làm ra lực chọn chính xác nhất.

Ba!

Băng Cầu đánh trúng trên người Tôn Phi.

Ngân diện nhân trên mặt hiện vẻ mừng như điên, chỉ cần Băng Cầu thoáng gây trở ngại với đối phương, kế tiếp hắn có vô số ma pháp trang bị có thể liên tục không ngừng mà thi triển đi ra, thoải mái xử lý kẻ mà hắn căm thù nhất này.

Nhưng là...

Thân ảnh như cuồng phong không chút ảnh hưởng, tốc độ nhanh tới khó tin, nháy mắt liền vọt trước mặt Ngân diện nhân, kim sắc đoản kiếm như tử thần triệu hoán, đâm thẳng tới.

- A a a a a a...

Thời khắc nguy cấp, Ngân diện nhân điên cuồng rống to.

Hắn như không muốn sống điên cuồng vận chuyển ma pháp lực toàn thân, vô số mảnh băng cấp tốc bay múa xoay tròn, tạo thành một hộ thuẫn trong suốt, muốn nhăn cản một kích trí mạng từ kim sắc đoản kiếm, nhưng là, khiến Ngân diện nhân gần như chết sững, kim sắc đoản kiếm chỉ thoáng chậm lại, sau đó , mang theo mùi vị của tử vong, nhanh như chớp đâm xuyên qua hộ thuẫn.

Xoẹt!

Kim sắc quang tuyến băng lãnh vô tình, một kiếm xuyên thủng yết hầu Ngân diện nhân.

Ngay sau đó, một tia sinh mệnh sáng rọi cuối cùng từ trong đồng tử dưới lớp mặt nạ bạc kia biến mất, đến chết hắn đều không thể tin được, người luôn cao cao tại thượng muốn tương lai viết một truyền kỳ bá nghiệp trên Ellasi đại lục giống như hắn, cứ như thế liền chết ở chỗ này sao?

- Phi... Còn mang mặt nạ? Muốn dọa lão tử chắc.

Tôn Phi rút đoản kiếm ra, khinh thường nhổ một ngụm, không thèm để ý một cước đá bay thi thể Ngân diện nhân, khinh miệt quét mắt nhìn đám hắc y giáp sĩ bất động xung quang, cùng lúc đó, tám gã hắc kỵ sĩ lúc này cũng đã ngã trên mặt đất, bọn hắn sớm đã bị kim sắc đoản kiếm trong tay Tôn Phi đoạt lấy sinh mệnh.

- Còn không mau cút cho lão tử!

Tôn Phi gầm lên một tiếng.

Hơn một ngàn danh hắc y giáp sĩ như được đại xá, hoảng sợ thét chói tai, xoay người điên cuồng chạy trốn, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi...

Đúng lúc này, từ phía xa bình nguyên đột nhiên truyền lại từng thanh âm quân hào to rõ, một mảng lớn đông nghìn nghịt kỵ binh, khiến mặt đất chấn động rung bần bật, hướng phương hướng Hương Ba Thành mà phi tới.