Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 47: Tử linh pháp sư sính uy

Lúc này, nhất thiết phải có người đứng ra ổn định lòng quân.

Hắc kỵ sĩ "Nhị" bên cạnh ngân diện nhân, chính là chỉ huy tháp thuẫn long thương phương trận, sau khi bị một phủ kinh thiên động địa kia làm kinh hoảng, hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần.

Chứng kiến trận hình xuất hiện tán loạn, vì phòng ngừa tiếp tục tán loạn, hắc kỵ sĩ "Nhị", "choang" một tiếng rút từ bên hông ra song thủ khoát kiếm (trường kiếm to bản cầm hai tay), hàn quang vút vút vút bắn ra, năm sáu hắc y giáp sĩ đang xoay người chạy trốn phản ứng không kịp, đầu lập tức bị cắt ngọt bay vút lên cao, thi thể không đầu tiếp tục chạy được vài bước, rồi vô lực ngã ra, máu tươi phun xối xả...

- Ổn định trận hình, tổ chức phòng ngự tầng thứ hai! Kẻ nào dám lùi lại, trảm!

Trường kiếm trong tay "Nhị" dính đầu máu, vận chuyển đấu khí hét lớn một tiếng.

Dưới tử vong uy hiếp, đám hắc y giáp sĩ rốt cục khôi phục điểm thần trí, chậm rãi tụ tập lại, ổn định trận hình, sau khi đã tạm thời ổn định, hắc kỵ sĩ "Nhị" đã khôi phục bình tĩnh, lập tức liên tiếp ra mệnh lệnh đi xuống, một lần nữa bố trí phòng tuyến.

Có sĩ quan tọa trấn chỉ huy, đám hắc y giáp sĩ rốt cục thể hiện tố chất chiến đấu của chính mình, bỏ qua hàng đầu tiên bị phá vỡ, hắc y giáp sĩ phía sau theo hiệu lệnh rút quân, lùi về hai ba thước, trong nháy mắt, từng dãy tinh thiết tháp thuẫn cùng vô số long thương bén nhọn lại được dựng lên, hợp thành một cương thiết phòng tuyến mới. (Đoạn này ai xem phim Thiên Long Bát Bộ tập Tiêu Phong giao chiến cứu vua Liêu sẽ tưởng tượng rõ hơn)

Thương!

Tháp thuẫn long thương trận rốt cục ổn định.

Hắc kỵ sĩ "Nhị" ở phía sau đại trận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hơn hai mươi "dã thú" toàn thân khôi giáp đang mạnh mẽ tiến tới, trong lòng cười lạnh.

Lúc này khoảng cách song phương đã rất gần, đám cùng dã thú giống nhau kia tiếp tục băng băng chạy đến trước hàng tháp thuẫn, nhưng chỉ cần hắc y giáp sĩ trận hình bất loạn, mấy kẻ toàn thân khôi giáp kia nếu dám xông lên, long thương đâm ra tuyệt đối có thể dễ dàng xuyên thấu chúng thành thịt xiên.

Hắc kỵ sĩ "Nhị" ánh mắt lạnh như băng, xuyên qua khe hở nhỏ xíu giữa các tháp thuẫn, chăm chú nhìn chiến cuộc bên ngoài.

Lần trước lâm nguy vỡ trận, hắn vô tình bỏ mặc hơn ba mươi binh sĩ ở ngoài, lúc này đám binh sĩ đó đang bị hai mơi ba "dã thú" toàn thân khôi giáp "dọn dẹp" như cuồng phong quét lá rụng, chỉ thấy trên mặt cầu đá chật hẹp huyết vũ tung bay, chân tay bị chặt cùng binh khí vỡ vụn khắp bầu trời...

Hắc kỵ sĩ "Nhị" không thể không thừa nhận, đám người đang xông tới đều là siêu cấp sát thần, cự đại vũ khí trong tay bọng chúng, làm cho ngay cả kẻ thân là nhất tinh võ sĩ như hắn cũng cảm thấy trong lòng hơi hơi phát lạnh, tại nơi địa hình chật hẹp như trên cầu đá này, một chi quân đội gặp phải một đám dã thú được trang bị đầy đủ thế này, sẽ là ác mộng cả đời khó quên.

Đặc biệt là gã tiên phong, làm cho hắc kỵ sĩ "Nhị" cả người lạnh như băng.

Tên kia dáng người tuyệt đối là kẻ gầy yếu thấp bé nhất trong đám mặc kim chúc khôi giáp, nhưng làm cho người ta khó có thể lý giải chính là, lực sát thương cùng lực phá hoại của hắn tuyệt đối là kinh khủng nhất.

Hắc kỵ sĩ "Nhị" nhớ rõ rành mạch, từ giây đầu tiên bắt đầu cuộc chiến, chính tên kia chạy tới bổ ra một phủ kinh thiên động địa, tựa như ma thần hàng thế thoải mái mở ra một lỗ hổng trong tháp thuẫn long thương trận, lực lượng khủng bố như sự phẫn nộ của thần... Một màn kia, cho tới bây giờ nhớ tới, người trải qua trăm ngàn tràng diện sát lục như "Nhị" trong lòng vẫn đang còn sợ hãi.

Lúc này, xuyên thấu qua khe hở tháp thuẫn, "Nhị" có thể tinh tường chứng kiến, lúc này cái tên kia không biết từ nơi này tìm được một cự phủ tạo hình khoa trương, đầy uy vũ, phủ nhận (lưỡi phủ) lớn như một cánh cửa, hai bên có gắn đôi sừng dữ tợn cùng gai nhọn màu trắng ghê người, trên mặt là ba rãnh máu tươi lưu động, cán phủ tối đen không biết dùng tài liệu chế thành, bề mặt che kín hoa văn huyền ảo. Chuôi cự phủ này ít nhất nặng trên dưới một trăm cân, phỏng chừng cần hai ba binh lính hợp lực mới có thể nâng lên, nhưng ở trong tay tên kia, lại giống như thoải mái nhấc một cọng rơm, heo tay vung lên chính là một mảnh đao nhận phong bạo, một phủ chém tới, hàn quang như tia chớp lóng lánh chói mắt, mà hắc y giáp sĩ giống như là lúa mạch đến vụ chờ nông phu tới gặt, nháy mắt đổ như rạ, vũ khí cùng người toàn bộ bị chém làm hai đoạn, không ai có thể thoát, cũng không ai có thể chống đỡ được một phủ sắc bén kia.

Tên kia, quả thực chính là một bộ máy giết chóc vì chiến đấu mà tồn tại.

Hơn ba mươi hắc y giáp tinh nhuệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, dưới sự đồ sát của nhóm người mặc kim chúc khôi giáp, thậm chí ngay cả hai mươi giây đồng hồ cũng không thể kiên trì, , trong nháy mắt liền toàn bộ hóa thành oan hồn, bộ dáng thi thể vô cùng thê thảm, nếu không phải bị cắt thành vài đoạn, thì cũng là bị nện hoàn toàn biến dạng, phần tay chân đứt rời cùng mảnh vụn của đao thương vũ khí có thể tùy ý thấy khắp nơi...

Nơi đám sát thần này nơi đi qua, ngoại trừ cầu đá, không có bất kỳ vật gì có thể bảo trì hình dáng ban đầu.

Lúc này, trận tuyến hắc y giáp sĩ trên cầu đá đã lui về sau hơn năm mươi thước. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Mà cả quá trình, cũng bất quá mới hơn bốn mươi giây mà thôi.

...

Chiến thần tại thượng!

Trong loạn chiến Tôn Phi không quên hô hào hiệu triệu.

Hắn rống lên một tiếng, vút vút vút chém ra mấy phủ chia gã hắc y giáp sĩ trước mặt làm ba đoạn, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, đám hắc y giáp sĩ vừa rồi hỗn loạn không tả nổi giờ phút này đã lặng yên cách ra hơn hai thước, ổn định và tổ chức lại phòng ngự tầng thứ hai tháp thuẫn long thương phương trận.

Tôn Phi trong lòng cũng hơi kinh hãi.

Địch nhân phản ứng như vậy cùng tốc độ tập kết vượt ngoài dự liệu của hắn.

Thoạt nhìn, muốn tiếp tục tiến lên, khó khăn phải tăng gấp bội.

Nhưng là, cung một khi đã bắn ra thì không thể thu hồi.

Tôn Phi trong lòng phi thường rõ ràng, chính mình nhất định phải mang theo nhóm đại lực sĩ dùng tốc độ nhanh nhất, ở thời gian ngắn nhất phá vỡ tháp thuẫn phương trận trước mặt, sau đó tiến lên, hủy diệt số máy bắn đá có tính uy hiếp cực lớn cho Hương Ba Thành kia.

Lúc này, thời gian chính là sinh mệnh.

Cước bộ đột kích không thể đình chỉ, nhất định phải trước lúc thần bí chủ soái của đối phương chưa kịp làm ra phản ứng mà hoàn thành tất cả chuyện này, nếu không, một khi lâm vào triền đấu (chiến đấu dài lâu), đợi cho cao thủ bên đối phương chạy tới tham chiến, chính mình có lẽ có thể đào thoát, nhưng hơn hai mươi người phía sau không phải là võ sĩ, không có đấu khí, chạy trốn chính là muôn vàn khó khăn, không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

- Lấy ta làm trung tâm, kết trận hình trùy tử (trận hình chữ V úp ngược), mau chóng tập kết! Nhanh nhanh nhanh nhanh!!

Theo tiếng hét lớn của Tôn Phi, hơn mai mươi đại lực sĩ bởi vì chém giết hơi có vẻ tán loạn nhanh chóng khôi phục trận hình, tráng hán tóc dài Drogba cùng mãnh nam đầu bạc Pearce một tả một hữu đứng phía sau Tôn Phi, hai người này lúc này cả người đã muốn dính đầy máu của địch nhân, trên vũ khí trong tay còn có máu chảy xuôi xuống cùng những mảnh xương vỡ trắng hếu, trông không khác gì ác ma từ địa ngục.

Về phần những mãnh nam khác cũng không sai biệt lắm, giống như bước ra từ bể máu. Trên khôi giáp còn có từng giọt từng giọt máu tươi tí tách nhỏ xuống, cả người một mảnh đỏ thẫm.

Một trận chém giết vừa rồi, bởi vì có siêu cấp máy xay thịt Tôn Phi xông lên phía trước mở đường, cao thủ có uy hiếp đều bị Tôn Phi trước tiên chém giết, cho nên những người khác cũng không gặp khó khăn gì, cùng lắm chỉ bị địch nhân chém vài đao để lại mấy vết xước nhợt nhạt trên khôi giáp, tạm thời còn không có xuất hiện tình huống thương vong.

- Mọi người mau mở túi nước màu lam uống vào để khôi phục thể lực, chờ mệnh lệnh ta vừa ra, lập tức xung phong!

Tôn Phi lớn tiếng phân phó nhóm đại lực sĩ phía sau một tiếng, đột nhiên một mình vọt nhanh tới trước.

Sưu sưu sưu!

Dùng tốc độ cao nhất, hắn tung chân xuất ra mấy cước, đá cho mấy cổ thi thể trên cầu bay lên, lướt qua tháp thuẫn ba thước cao rồi rơi xuống đám hắc y giáp sĩ ở phía sau. Nhất thời mặt sau tháp thuẫn truyền đến vài tiếng kinh hô, nhưng tháp thuẫn long thương trận cũng không có vì vậy mà xuất hiện hỗn loạn.

Trên thực tế, Tôn Phi cũng không có nghĩ dựa vào mấy cổ thi thể là có thể quấy nhiễu trận tuyến đối thủ.

Khoảng cách hai ba thước, Tôn Phi dùng tốc độ của người man rợ cấp mười hai toàn lực xung phong, chỉ một giây đồng hồ đã vượt qua, bất quá trong quá trình nàym Tôn Phi còn làm một việc khác...

Hoán đổi hình thức lực lượng.

Tâm niệm vừa động, hắn nhanh chóng từ "người man rợ" hình thức chuyển qua "tử linh pháp sư" hình thức.

Nháy mắt, siêu cấp cự phủ trong tay hắn lóe sáng một cái rồi biến mất không thấy gì nữa, cùng lúc đó, lực lượng nhục thể cường hãn của người man rợ cũng mất đi, thay vào đó là một cỗ bạch sắc tử khí âm trầm tràn ngập ở trên người của hắn.

Cùng lúc đó, kỹ năng của tử linh pháp sư rất nhanh mở ra.

- Thi bạo!!!

Từng đạo bạch sắc tử khí nhỏ tới mức không thể nhận ra, từ trong tay Tôn Phi tán phát, nhanh như chớp xuyên qua khe hở tinh thiết tháp thuẫn, chui vào số thi thể vừa bị hắn đá vào bên trong tháp thuẫn phương trận.

- Bạo bạo bạo bạo bạo bạo bạo bạo bạo bạo!

Trong lòng điên cuồng niệm lên, chỉ nghe thấy đột nhiên trong lúc đó, mặt sau tháp thuẫn phương trận cao ba thước giống như bức tường sắt ngăn cản Tôn Phi tiến lên, truyền đến một trận thanh âm bạo tạc kịch liệt rầm rầm rầm rầm rầm, trong phút chốc một mảnh tiếng kêu thảm thiết, huyết vũ tung tóe.

Kỹ năng "Thi bạo" lặng yên phát động.

Đám hắc y giáp sĩ trốn phía sau tháp thuẫn, đối với việc Tôn Phi ném thi thể vào rất khinh thường, nếu bọn hắn bởi vì mấy cổ thi thể mà hỗn loạn, thì còn được gọi gì là quân nhân? Nhưng là, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, những thi thể bị ném qua lại có thể không hề báo trước mà đột nhiên nổ mạnh, hơn nữa còn là kịch liệt mà nổ, chi chít thịt vụn cùng huyết dịch có thể nháy mắt xuyên thủng ma thú bì nhuyễn giáp trên người bọn hắn, mà xương cốt vỡ ra, chẳng khác gì phá giáp trọng tiễn (mũi tên lớn chế tạo riêng để xuyên thủng áo giáp), thậm chí có thể đem thiết giáp dễ dàng xé rách...

Bất ngờ không đề phòng, hắc y giáp sĩ tử thương thảm trọng.

Hơn hai mươi hắc y giáp sĩ ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp liền nháy mắt chết đi, cũng không thiếu kẻ bị xương thịt bắn ra chặt đứt tay chân, trong lúc nhất thời không chết được, bởi vì đau đớn kịch liệt mà té trên mặt đất lăn qua lăn lại kêu thảm thiết, thậm chí còn có mấy người, lại càng xui xẻo, vốn không có bị thương, nhưng dưới một mảnh hỗn loạn, cư nhiên bị đồng bạn chen lấn mà kêu thảm ngã khỏi cầu rơi xuống dòng sông Zuli nước chảy cuồn cuộn, rồi lập tức bị đám cự thú dưới đó cắn nuốt, xương cũng không còn...