Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 277: Hắn là dư nghiệt của Huyết Đao

Điều này cũng giải thích vì sao lúc trước Tôn Phi trong bảo tàng ngầm dưới đại sảnh phát hiện được trên giá một ít sách nghiên cứu về văn tự cổ đại, phỏng chừng đoàn trưởng Huyết Đạo trời sinh tính cẩn thận, không hề đem những gì ghi chép trên Ma vương trí tuệ ra để học giả lý giải, mà lựa chọn tự mình học tập văn tự cổ đại, từng bước một từ từ phá giải tri thức trong đó.

Cũng may mắn là hắn cẩn trọng thực hiện, mới không để lộ về không gian thạch thất thần bí ra bên ngoài, nếu không đế đô có nhiều siêu cấp thế lực như vậy, đã sớm phát hiện ra dấu vết, tìm được bảo tàng kia rồi, cũng không đến phiên Tôn Phi chiếm được đại tiện nghi này.

Thực tế, Tôn Phi đoán không hề sai.

Hết thẩy tiền căn hậu quả đúng là như thế.

Người tính không bằng trời tính, Đoàn trưởng Huyết Đạo sau khi phát hiện bí mật này, luôn một mực che dấu, ngay cả tâm phúc thân cận nhất bên cạnh cũng không biết dưới lòng đất đại sảnh còn có một không gian thần bí như thế.

Bí mật này, có lẽ từ nay về sau, cả đại lục này chỉ có mình Tôn Phi biết được.

Chuyến đi tiêu diệt Huyết Đạo lần này, được một đại thu hoạch ngoài sức tưởng tượng.

Điều duy nhất khiến Tôn Phi có chút tiếc nuối chính là khi hắn sử dụng thần kỹ Triệu hoán, hắn bất chợt cảm nhận thấy khô lâu hoàng kinh cho hắn một cảm giác thân thiết khó tả, chỉ là với thực lực của hắn bây giờ, căn bản không có cách nào tiến gần xem xét, tự nhiên không thể xác đinh được mối liên hệ trong đó.

Xem ra chỉ có thể để lần sau từ từ nghiên cứu vậy.

Tôn Phi đang muốn xoay người rời đi, đúng lúc này.

Phanh phanh phanh!

Rầm rầm, oanh!

- A a a a...!

Liên tiếp vang lên nhưng tiếng nổ của ma pháp cạn bẫy cùng tiếng cơ quan bị kích hoạt chuyển động từ hành lang ngầm bên ngoài truyền đến, tiếp đến là âm thanh trầm trọng đấu khí cương ngạnh với cơ quan, cạm bẫy, bên trong còn kèm theo những kinh hô thảm thiết của đám binh lính.

- Ân, rốt cục cũng đã có người đến!

Tôn Phi mỉm cười, trong nội tâm không hề có chút ngạc nhiên nào.

Sau khi hắn tiến vào, cửa vào ở vương tọa song sư ma thú ở đại sảnh số một tổng bộ Huyết Đạo cũng chưa có đóng lại, đoán chừng là một vài thế lực của đế đô sau khi chứng kiến Huyết Đạo bị diệt, liền lập tức tranh thủ thời gian tiến vào muốn chiếm lợi ích, phát hiện tồn tại mật đạo, tranh nhau xông vào, gặp phải chằng chịt cơ quan cùng ma pháp cạn bẫy, đang dùng đấu khí liều mạng ngạnh kháng.

Tôn Phi cũng không hề có ý muốn che giấu bản thân mình.

Khi tiếng bạo nổ, va chạm càng ngày càng gần, Tôn Phi dùng chút ít thời gian cuối cùng đó để tỉ mỉ quan sát để quan sát lại toàn bộ mặt đất thêm một lần nữa, bảo đảm chắc chắn rằng chính mình không bỏ sót bất kỳ dấu vết gì.

Rầm rầm! Oanh!!!

- Thông... rốt cục cũng đã đến rồi!

- Mau, mau xông vào, ta ngửi được mùi của bảo tàng rồi! Ha ha!

- Ai dám tranh đoạt với gia tộc Knowles của ta?

- Cái gì mà tranh đoạt? Đừng quên hiệp nghị trước kia của chúng ta!

Theo liên tiếp những tiếng nổ bạo liệt cuối cùng truyền đến, toàn bộ cơ quan bẫy rập ở hành lang ngầm đã bị phá hủ toàn bộ, tiếp đến là những tiếng tranh cãi ồn ào, thậm chí trong đó có một vài âm thanh Tôn Phi tương đối quen thuộc, những tiếng bước chân dồn dập, một đám người đông nghịt theo từ trong hành lang đỏ mắt lao vào.

- A, tiền vàng, ma pháp thạch... Ha ha ha! Chất thành đống...

- Nội tình của Huyết Đạo quả nhiên không nhỏ, không thể tưởng tượng được dưới lòng tổng bộ Huyết đọa còn có một tầng ngầm, có nhiều vàng bạc như vậy...!

- A, mau xem, bên kia còn có khôi giáp,.. vũ khí... Phải tới cả trăm thanh điệp chiến đao? Nhiều như vậy?

- Hả, trời đất, toàn bộ đều là nhất đẳng binh khí dùng tinh thiết chế tạo, ít cũng đủ để trang bị cho cả một đoàn kỵ binh.

- Bất cứ binh khí nào ở đây, đều có giá trị ít nhất trăm kim tệ, hơn nữa dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, bọn tạp chủng Huyết Đạo dong binh này làm sao có được nhiều bảo bối như vậy được?

Đám người xông vào đầu tiên là những võ sỹ cùng nhưng binh sỹ thực lực thấp, bọn hắn được chủ tử đồng ý trọng thưởng, phối hợp cùng với một số cao thủ, như vật hi sinh dùng huyết nhục của mình để đả thông hành làng vô số cạm bẫy kia, nên vừa mới tiến vào, trên người thậm chí có nhiều vết thương nhuốm đỏ máu tươi, nhưng vừa nhìn thấy châu báu, cùng thần binh lợi khí đầy úp trong bảo tàng Huyết Đạo, cả đám đều giống như gặp được siêu cấp mỹ nữ, mỗi người đều kích động rống lên.

Ánh mắt bọn hắn bắn ra những tia sáng không thể nào che giấu.

Nếu như không phải có những đại nhân vật của các gia tộc, thế lực ở phía sau, nói không chừng những binh sỹ này đã vung đao chém giết lẫn nhau để đoạt bảo tàng rồi.

Đúng lúc này, có người đã phát hiện ra Tôn Phi:

- A, nơi này còn có một người!

- Hả, nhất đinh hắn là dư nghiệt của Huyết Đạo dong binh, xem ra địa vị không thấp, chúng ta cùng tiến lên, giết hắn đi, lấy đầu hắn đem lĩnh thưởng!

Một tên nắm chặt thanh đao trong tay, dựt dây nói, dù sao không phải người mình, cứ giết chết nói sau, quay mặt nhìn về núi bảo tàng lớn bên cạnh, mỗi gã binh sĩ đều có một cảm xúc muốn vung đao chém, không chỉ mình Tôn Phi, mà hết tất cả mọi người bên cạnh.

Câu nói này lập tức có tác dụng.

- Lên!

- Sát!

Thấy Tôn Phi còn trẻ, hơn nữa lại lẻ loi một mình, chút cố kỵ cuối cùng liền tan thành mây khói, vô số gã hét lớn, vung đao vọt lên.

- Ta không phải là người của Huyết Đạo!

Tôn Phi mặt không thay đổi cao giọng nói.

- Ngụy biện, giết hắn!

Một tên binh lính hô to:

- Không muốn chết, mau quỳ xuống, bó tay chịu trói.

- Hừ! Không biết sống chết!

Tôn Phi lười chẳng muốn giải thích thêm lần nữa với đám binh sỹ điên khùng này, hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn có động tác gì, lập tức phóng ra một cỗ lực lượng vô hình áp tới, hơn hai mươi tên lính phía trước mặt giống như trứng đụng phải cự thạch, miệng hộc ra máu tươi bay ngược trở về, ngã xuống đất kêu thảm thiết, đám còn lại đứng cứng nhắc, sắc mặt kinh hoảng nhìn Tôn Phi.

Đây là hắn đã hạ thủ lưu tình

Nếu không phải cân nhắc đến sự hợp tác hôm nay của Hương Ba thành và Paris cùng mấy thế lực kia, thì với lực lượng khủng bố của người man rợ cấp 40, chỉ cần tâm niệm vừa động, lúc này đám binh lính kia dù xương cốt máu thịt cũng không còn.

Cảm nhận được thực lực của Tôn Phi phi thường mạnh mẽ, đám binh sỹ đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà đều lùi ra xa.

Đúng lúc này.

- Đây là chuyện gì? Hắn là ai?

Một giọng quát hỏi truyền đến, xa xa từ bên phía hành lang ngầm lát đá, một nam một nữ bước nhanh đến.

Cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi thanh xuân, mỹ lệ bức nhân, mặc một khôi giáp ngân sắc, chính là thống lĩnh của một trong mười chủ chiến quân đoàn đế quốc, thiên chi kiều nữ của Knowles gia tộc, Knowles Beyonce.

Trong trận quyết đấu trên Thí kiếm đài lần trước, nàng đã từng một lần gặp Tôn Phi, hơn nữa còn gây xung đột với hắn, về sau nàng nghe nói trong đêm đó những quý tộc, thế lực đến xem cuộc đấu đều gặp phải thích khách của Spark đế quốc, ngay cả thiên tài ma pháp Dean Kazola của Dean gia tộc cũng bỏ mình đương trường, Beyonce dưới sự liều mạng bảo hộ của tổ phụ cùng gia tộc may mắn thoát được một mạng. Không ngờ hôm nay oan gia đụng đầu, lại gặp nàng ở đây, xem ra Knowles gia tộc hẳn cũng là một trong những thế lực muốn nhân Huyết Đạo bị diệt, tới để ăn chia lợi ích.

Bên cạnh Beyonce là một vị ma pháp sư trẻ, thân mang hắc bào, trước ngực thêu một năm ngôi sao nhỏ bạc xếp thành hình cung, điều này đại biểu rằng thanh niên này có thực lực ngũ cấp ma pháp sư tiêu chuẩn. Nhìn bộ dạng hắn cũng không quá 23, 24, lại có thể đạt tới trình độ này, hiển nhiên cũng là một nhân vật thiên phú xuất sắc. Mái tóc nâu dài phủ xuống vai cùng diện mạo anh tuấn của hắn càng làm nổi bật lên một cỗ ngạo khí không thể nghi ngờ, phảng phất một bộ dạng tài trí hơn người.

- A!

Trong ánh mắt Beyonce lóe lên một tia dị sắc, nàng thật không ngờ lại có thể gặp Tôn Phi ở nơi này.

- Ngươi biết hắn?

Ma pháp sư trẻ kia nhíu mày hỏi.

Beyonce lại nhìn Tôn Phi, dừng một chút, rồi khẽ lắc đầu, nói ra một câu khiến cả Tôn Phi ở đằng xa cũng phải kinh ngạc.

- Không biết!

Ma pháp sư trẻ tức thì nhẹ ngàng thở ra một hơi, tựa hồ giống như buông xuống một tâm sự, lúc này đưa mắt quan sát bốn phía, chứng kiến một binh lính cả người đầy máu, liền hỏi:

- Rapha, sao lại thế này?

Binh lính kia từ dưới đất gắng gượng bò dậy, nhìn Tôn Phi bằng một con mắt đầy hận ý, quỳ xuống trước mặt Ma pháp sư trẻ tuổi, tức giận nói:

- Điện hạ, hắn là dư nghiệt của Huyết Đạo dong binh, chẳng những thái độ ngạo mạn, mà còn chống bắt, đả thương người!

- Oh? Giết hắn!

Ma pháp sư trẻ tuổi khinh thường nhẹ nhàng nói.

Hắn ngước hàng mi, không có cảm nhận được bất kỳ đấu khí hoặc ma lực dao động nào trên người Tôn Phi, khinh miệt rời mắt đi, lực chú ý rất nhanh tập trung tới những vũ khí sắc bén, khôi giáp tinh kỳ trong bảo tàng, rất rõ ràng, hắn đối với hai thứ này còn có hứng thú hơn so với việc nhìn Tôn Phi nhiều. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nhưng một lúc lâu sau.

Khi hắn thu hồi ánh mắt của mình, phát hiện đám binh lính vẫn đứng im do dự, cũng không hề chấp hành mệnh lệnh.

- Ân! Sao vậy, các ngươi dám chống lệnh?

Một nét giận dữ theo đôi mày của hắn xẹt qua.

- Điện hạ... Hắn... Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, chúng ta... không phải đối thủ!

Rapha lắp bắp đứt quãng nói.

----