Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 211: Ta sẽ bóp nát trái tim ngươi

Trong bầu trời rực lửa, vô số những thân hình kêu la giãy giụa dần dần không còn nhúc nhích, không còn kêu la nữa.

Nhưng sinh mệnh thực sự là một điều kỳ diệu, dù là lửa thiêu đỏ rực trong không trung nhưng cũng còn không ít kỵ binh vẫn còn sống.

Dù bị thiêu đến thảm hại nhưng áo giáp trên người đã cứu bọn hắn, kim loại không phải là thứ dễ thiêu cháy được, tuy rằng dẫn nhiệt nhanh chóng, nhưng thêm vào với đấu khí hộ thân cùng quán tính của chiến mã là lao về phía trước, đặc biệt là những tiếng kêu la xen lẫn gầm lên giận dữ của thủ lĩnh vang ở bên tai, dưới sự chỉ dẫn của âm thanh này, một số kỵ binh mất phương hướng rốt cục cũng tìm được đường ra, bọn hắn xông lên lao qua ngọn lửa dữ dội, cuối cùng cũng thoát khỏi biển lửa.

Ba vị quốc vương đầu đội kim khôi so với binh lính mà nói cũng không đến nỗi thê thảm lắm bởi bên cạnh bọn hắn còn có hai gã cao thủ đấu khí bảo vệ, dù chỉ là cao thủ nhị tinh nhưng đã có thể phóng ra quang diễm đấu khí bảo hộ thân thể, trong ngọn lửa như vậy đã đủ để an toàn rồi.

Cỏ hoang trên mặt đất không thể duy trì được ngọn lửa đốt cháy lâu dài, sau khoảng mười phút, ngọn lửa dần dần suy yếu.

Lúc này, hơn một nghìn năm trăm kỵ binh cuối cùng chỉ còn khoảng năm sáu trăm người thoát khỏi biển lửa.

Mà ở phía sau họ, không ngừng có tro tàn của ngọn lửa bốc lên, còn có người chưa chết, chân tay run rẩy, bị lửa thiêu thành biến dạng, còn chút hơi thở cuối cùng, theo bản năng mà di động, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Đâu đâu cũng một mảng đen sì, giống như địa ngục hỏa diễm, quả thực khiến người khác không dám nhìn. Trong không khí lan tràn mùi thịt cháy khét, từng đám cháy xém lờ mờ mang hình dạng của kỵ binh cùng chiến mã bị thiêu rụi, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ "'Thình thịch oành" truyền đến, đó là âm thanh của nội tạng những người chết cùng chiến mã bị lửa thiêu đến nứt toác ra, trong chớp mắt, chất dịch màu đỏ trắng bắn lên như pháo hoa.

Đám kỵ binh thoát khỏi dù đã từng chứng kiến nhiều cảnh đầu rơi máu chảy trên chiến trường nhưng lúc này lại không dám quay đầu lại nhìn, dù là chẳng may nhìn phải thì cũng lập tức quay đầu nôn ọe hoặc đau đớn khóc lóc. Không ít người còn mất đi khả năng suy nghĩ, toàn thân run rẩy, giống như mất đi linh hồn, thực đáng sợ, thực thê thảm, đây quả thực chính là địa ngục trần gian.

Thủ lĩnh mặt sẹo ghìm dây cương, sắc mặt âm trầm như nước.

Hắn đã từng trải qua không ít cuộc chiến tranh lớn nhỏ, từ một thiếu niên mười sáu tuổi đã bắt đầu cầm kiếm ra chiến trường, hơn mười năm tích lũy chiến công giờ đây hắn đã trở thành kỵ sĩ điện kỵ sĩ đế quốc. Ngoài việc trên người có bộ áo giáp kỵ sĩ thì vết sẹo trên mặt hắn chính là huân chương lớn nhất. Cho tới nay, hắn đều tin rằng mình đã hiểu hết những điều tinh túy trong chiến tranh, tuyệt đối sẽ không thể bị một tiểu quốc như thế này đạp ngã. Ai biết, hắn không những đã ngã mà còn ngã rất đau.

- Chỉnh đội... Tập kết!

Thủ lĩnh mặt sẹo tức giận rống một tiếng ra lệnh, tiếng kèn lệnh một lần nữa vang lên.

Năm sáu trăm kỵ binh còn sống thì chỉ khoảng hơn bốn trăm người bảo toàn được sức chiến đấu, đội ngũ nhanh chóng tập kết, chiến mã hí vang, thủ lĩnh mặt sẹo vung lên thanh kiếm trong tay, hét lên một tiếng: "Báo thù". Âm thanh như tiếng sấm vang vọng trong không trung, làm rung động vạn vật. Sau đó, hắn làm tiên phong, như tên bắn khỏi cung thúc ngựa lao tới ngọn đồi cách khoảng năm mươi thước phía trước.

Toàn bộ kỵ binh phía sau đều điên cuồng thúc ngựa bám sát.

Trên đồi nhỏ kia, dưới lá cờ song đầu cẩu phủ kiếm kỳ dị, là quan chỉ huy Hương Ba Thành toàn thân mặc hắc sắc khôi giáp, bên người chỉ có chưa đến năm mươi hộ vệ. Có thể thấy rõ, lúc này mọi người Hương Ba Thành đã thất kinh loạn thành một đoàn, rất hiển nhiên, bọn họ không thể ngờ một trận hỏa thiêu như vậy lại không thể giết hết đám người xâm lược, lúc này nếu muốn chạy trốn cũng muộn rồi.

Khoảng cách không đến năm mươi thước, trong mười lần hít thở đám người xâm lược có thể xông đến như bão táp.

- Giết chết bọn chúng, chặt đầu bọn chúng, xông vào Hương Ba Thành, khiến bọn chúng phải nếm mùi hỏa thiêu.

Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu thủ lĩnh mặt sẹo cùng đám kỵ binh.

Bọn chúng điên rồi!

...

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng động binh khí va chạm nhau vang lên trong rừng rậm, dù là ban ngày nhưng dưới bóng cây vẫn lóe ra đốm lửa chói mắt.

Hai bóng người bay vút lên không trung sau đó lồng vào nhau giống như hỏa thạch điện quang.

Đây là một trận đối quyết kiếm thuật trực tiếp.

Vừa lúc lăng không nhảy lên, hắc sắc kỵ sĩ Dick chém ra hai mươi ba kiếm, mà Lampard thì chém ra hai mươi sáu kiếm, cho nên sau khi bóng người rơi xuống đất, kết quả của người chém ra ít hơn ba kiếm là vai, cánh tay và đùi vai Dick đều xuất hiện một vệt máu sâu hai đốt ngón tay.

Phốc phốc phốc phốc!

Sau một chút tĩnh lặng ngắn ngủi, đột nhiên hơn mười thân cây lớn bên cạnh hai người bị đứt đoạn, chỗ gãy nhẵn bóng như được cắt, chính là lúc hai người giao thủ, kiếm khí vô hình tràn ra, ban đầu thì không có cảm giác gì, chỉ đến lúc gió thổi qua tán cây mới từ từ đổ xuống.

-Hảo kiếm pháp

Cao thủ tứ tinh Dick chậm rãi xoay người, nhìn thấy thanh kiếm lớn trong tay Lampard, vẻ mặt kinh ngạc càng nhiều hơn:

-Thực không ngờ, trong Hương Ba Thành còn tiềm ẩn một cao thủ như vậy, kiếm của ngươi nặng hơn bốn mươi cân so với của ta, nhưng chỉ trong nháy mắt ngươi có thể chém ra hơn ta ba kiếm, không thể không thừa nhận, kiếm thuật của ngươi mạnh hơn ta nhiều.

Lampard hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng im lặng.

-Hahaha, nhưng thực đáng tiếc, kiếm thuật mạnh như vậy nhưng lại không ai có thể cứu ngươi được, chỉ có thể trách ngươi chọn nhầm chủ.

Trên mặt Dick lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nham hiểm. Chỉ thấy từng điểm sáng xanh đột nhiên bay ra từ cây côií xung quanh rồi chui hết vào cơ thể hắn, sau đó những miệng vết thương đầy máu kia nhanh chóng liền lại, trong giây lát không còn dấu vết gì nữa. Rồi hắn cười đắc ý:

- Ta tu luyện chính là mộc hệ đấu khí, có năng lực trị liệu cực mạnh, hơn nữa xung quanh đây đều là cây cối, ta có thể tùy ý hấp thu linh khí, ngươi đâm ta ba mươi kiếm hay ba trăm kiếm ta cũng có thể hồi phục, mà ta chỉ cần đâm ngươi một kiếm thì sức mạnh của ngươi sẽ dần yếu, haha, cho đến lúc máu trong người ngươi chảy hết ta sẽ chặt lấy đầu ngươi làm chiến lợi phẩm thứ ba mươi của ta!

- Lắm lời!

Lampard hừ một tiếng, không một chút cử động, điện mang trên người tăng vọt.

- Ha ha ha, thực là lạnh khốc a! Hắc hắc, ta thích sưu tập đầu của những cao thủ lãnh khốc như vậy…

Dick không ngớt miệng, kỳ thực là từng bước đả kích niềm tin của đối phương, hắn hơi nheo mắt lại, không ngừng có những điểm sáng xanh ở những cây cối xung quanh bay lượn quanh người hắn, dù cây cối bắt đầu khô héo, nhưng đấu khí trên người Dick lại bắt đầu tăng vọt, khí thế nhanh chóng lấn át Lampard, hắn liếm môi:

- Tiếp theo đây, ngươi hãy tiếp chiêu này của ta.

Hắn nói xong, chậm rãi di chuyển thanh kiếm trong tay.

Một đường sáng từ lưỡi kiếm lóe lên, một cái đầu rồng rất sống động do thanh sắc đấu khí tạo thành, mở ra miệng rộng, răng nanh sắc nhọn trong miệng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, một cỗ khí thế nhàn nhạt tràn ngập ra, giống như chân long xuất thế.

- Đấu khí kỹ năng… Thanh —— quang —— long —— khí —— kiếm ——!!!

Thanh sắc cự long há miệng, gầm lên một tiếng, miệng phun ra một thanh kiếm phong cách cổ xưa được đấu khí tụ lại mà thành, kiếm dài bốn mét, như vật hữu hình, ong ong rung động, cắt đứt không khí, nơi nó đi qua cây cối gãy gục, bụi bặm cuồn cuộn bay lên, bắn về hướng Lampard mà đâm tới!

Cố nhiên lại là cao cấp đấu khí kỹ năng.

Võ sĩ đế quốc kỵ sĩ điện, quả nhiên nội tình thâm hậu, thực không phải võ sĩ tứ tinh bình thường có thể sánh được.

"Thanh quang long khí kiếm", loại đấu khí bí kỹ này ít nhất phát ra gấp đôi lực công kích của Dick, lực sát thương của một chiêu này, có thể so sánh với tứ tinh đỉnh tiêu chuẩn, biên độ tăng lên một cách đáng sợ.

Lampard mặt không hề đổi sắc. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Cự kiếm trong tay cắm trên mặt đất, điện mang trên người ầm ầm nổ vang, tại hư không phía sau lưng như xuất hiện một đồ án Hoàng Kim Sư Tử đang ngẩng đầu gầm lên giận dữ, hắn đứng nguyên tại chỗ, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt, nhẹ nhàng đem tay phải đặt ở thắt lưng, động tác rất nhỏ này lại mang theo ma lực không thể tưởng tượng, điện quang quanh người tựa như gặp phải cự kình hút nước tức thì ngưng tụ hết lên tay phải, sau đó một điểm sáng màu bạc xuất hiện ở trên nắm tay, thoáng một chút, ngân quang chói lòa tán ra…

Mặt trời trên cao cũng bị đạo ngân quang này che mất…

Tứ tinh cao thủ Dick ở đối diện chỉ cảm thấy nhức mắt, đành phải nhắm mắt lại, để tránh ánh sáng chói lòa kia. Sau đó hắn nghe được tiếng quát của kiếm khách phía đối diện.

- Thiểm —— điện —— quang —— tốc —— quyền ——!!

Cũng là đấu khí kỹ năng? Một cao thủ của tiểu quốc như Hương Ba Thành cũng có đấu khí kỹ năng?

Dick không thể tin tin nổi.

Trong nháy mắt, hắn liền cảm nhận được một sự nguy hiểm, một cỗ lực lượng điện hệ khổng lồ vọt đến trước mặt hắn, trong lòng vô cùng kinh hãi, hắn dốc toàn lực thôi động "thanh quang long khí kiếm", tức thì thanh sắc đấu khí kiếm thế của của gã liền tăng vọt lên.

Rầm rầm ầm ầm…

Vô số tia chớp chói mắt màu bạc, đánh trúng lên cự kiếm bằng thanh sắc đấu khí dài năm thước.

Sau đó…

Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc!

Một âm thanh vỡ vụn truyền đến, trong lòng Dick chấn động mạnh, hắn cảm nhận được "thanh quang long khí kiếm" bị chấn vỡ, bị vô số tia chớp lớn đánh trúng, từng đạo kình khí sắc bén, trực tiếp đánh tan thanh sắc mộc hệ đấu khí kỹ năng hóa trường kiếm, hắn trơ mắt chứng kiến đấu khí kỹ năng cấp tứ tinh "thanh quang long khí kiếm" của mình dễ dàng nổ nát!

Sau đó, từng đạo ngân mang bức mặt mà đến.

- Sao có thể thế này?

Hắn mở to mắt, không nhìn được bất cứ thứ gì.

- Nhanh quá rồi, không thể nhìn thấy đường quyền của đối thủ, không thể nắm bắt được quyền hắn phát ra, chết tiệt…

Dick đánh ra trước người từng đạo thanh sắc phòng ngự kiếm khí, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau, để tránh một chiêu này. Nhưng toàn bộ kiếm khí phòng ngự giống như giấy nát vụn trong nháy mắt, những tia chớp bạc liên miên không dứt kia chớp mắt lướt qua thân thể hắn.

Sau đó, mọi thứ đều trở nên thật yên tĩnh…

- Trái tim vỡ vụn, ngươi cũng có thể dùng mộc hệ đấu khí làm lành lại?

Lampard lạnh lùng hỏi, mặt hắn dường như dán chặt lấy khuôn mặt khó có thể tin nổi của đối thủ, vẫn giữ nguyên tư thế vung quyền, quyền phải hoàn toàn xuyên thủng ngực Dick, xuyên ra qua tận sau lưng, trong tay nắm lấy trái tim theo bản năng vẫn đang đập một cách chậm chạp.

- Không…

Trong mắt Dick tràn ngập sự tuyệt vọng, sức mạnh trong cơ thể đã dần tiêu tan.

- Ngươi yên tâm, ta không có thói quen sưu tập đầu của đối thủ.

Tiếng Lampard vang lên lần thứ hai.

Trên mặt Dick lộ ra sắc thái như khóc như cười, tựa hồ muốn nói điều gì đó.

- Nhưng... Ta sẽ nghiền nát trái tim đối thủ.