Sở Hoan ở bên trong thư phòng, vận chuyển pháp môn Bảo Tượng đạo một lượt. Sau khi tập luyện, hắn cảm thấy tình huống cũng giống như những lần tu luyện Bảo Tượng đạo trước đây, biết rằng hôm nay cũng sẽ không có tiến triển gì nên thu công rồi đi ra ngoài. Vừa đi ra, hắn đã nhìn thấy Tôn Tử Không đang ngồi dưới đất, tựa vào chiếc bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong bếp lò. Ngọn lửa trong lò kia đang cháy rất lớn, dĩ nhiên Tôn Tử Không không dám coi thường.

Tiếng kêu ùng ục truyền tới từ trong nồi sắt. Sở Hoan thấy mình luyện công cũng đã lâu liền mở nắp nồi ra xem xét. Hắn chỉ thấy dung dịch màu xanh nhạt kia đã biết mất, lượng nước cũng bị bốc hơi hoàn toàn. Giờ phút này, ở trong nồi sắt xuất hiện một lớp cặn màu xanh đậm.

Sở Hoan lấy dao ra, khuấy hai lần vào lớp màu màu xanh đậm ở bên trong nồi sắt. Lập tức nó vỡ vụn ra. Sở Hoan lấy một khối nhỏ rồi đưa lên môi nhấp một cái, tựa như đang cảm thụ gì đó. Lập tức, hai hàng lông mày hắn nhướn lên, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng. Tôn Tử Không nhìn vậy liền cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nhịn được hỏi:

- Sư phụ, ngươi nói là những thứ này có thể ăn sao?

Hắn cũng đưa tay ra, muốn bắt chước Sở Hoan lấy một ít lên nếm thử thì bị Sở Hoan giơ tay chặn lại, hỏi:

- Ở bếp sau có mấy người đầu bếp?

- Có hai đầu bếp đi theo từ kinh thành.

Tôn Tử Không nói:

- Tô gia cũng đưa tới hai đầu bếp, chuyên nấu các món ăn Tây Bắc. Nếu không tính nhóm trợ giúp nhóm lửa thì tổng cộng đã có bốn đầu bếp.

- Ngươi đi gọi tất cả bọn họ tới đây.

Sở Hoan lập tức ra lệnh.

Tôn Tử Không vừa nghe Sở Hoan dặn dò, cũng không hỏi nhiều, vội vàng đi tìm.

Rất nhanh, Tôn Tử Không đã mang tới bốn tên đầu bếp ở bếp sau. Lúc này, Sở Hoan đã lấy ra mấy viên màu xanh đậm trong nồi, thả vào trong chén. Vừa tới cửa, Tôn Tử Không và bốn tên đầu bếp đã nhìn thấy tổng đốc đại nhân đang vui vẻ ngồi ở trên thềm đá, vẫy vẫy tay về phía họ. Mấy người vội vàng chạy tới rồi đều nhìn vào bát sứ ở trong tay Sở Hoan. Sau khi nhìn thấy vật ở bên trong bát sứ, bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn nhau đầy nghi ngờ.

Đột nhiên, Sở Hoan nói với Tôn Tử Không:

- Ngươi còn giữ muối ăn đem ra từ phòng bếp lúc trước không?

Tôn Tử Không gật đầu rồi lấy ra một ít muối ăn màu vàng sẫm. Đầu tiên, Sở Hoan đặt cái chén trong tay mình xuống rồi đưa cho Tôn Tử Không một chút muối. Sau đó, hắn bảo Tôn Tử Không chia cho mỗi tên đầu bếp một ít, nói:

- Các ngươi nếm thử xem muối ăn này có mùi vị thế nào?

Mấy tên đầu bếp như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Lúc này, muối ăn là một vật cực kỳ quý hiếm, ngay cả phủ Tổng đốc cũng không thể sử dụng tùy tiện, trong lúc nấu ăn cũng chỉ được dùng rất ít. Bọn họ đều không hiểu vì sao tổng đốc đại nhân lại phân phát muối ăn.

Nhưng những tên đầu bếp cũng biết rõ rằng nếu như trong cơ thể không có muối thì chẳng mấy chốc tứ chi sẽ không còn chút sức lực nào, thân thể bị sưng phù. Muối ăn là vật rất tốt. Nếu tổng đốc đại nhân đã ra lệnh như vậy thì mấy người cũng không khách khí. Một người đưa khối muối nhỏ vào trong miệng, vừa nuốt xuống đã cảm thấy có vị rất lạ. Những tên đầu bếp còn lại thì sau khi đưa muối vào miệng, không dám nuốt xuống luôn mà để ở đầu lưỡi từ từ thưởng thức, không nỡ lãng phí chút nào.

- Mùi vị thế nào?

Sở Hoan cầm bát sứ lên, rất hứng thú nhìn mấy người đầu bếp.

Vài tên đầu bếp nhìn nhau, một người cười nói:

- Đại nhân, muối ăn lúc này là vật cực quý hiếm. Tuy mùi vị này không thể nói là rất ngon nhưng cũng không phải là không dùng được. Đây quả thật là thứ tốt.

Sở Hoan nghiêm túc nói:

- Ta muốn hỏi các ngươi là mùi vị của muối ăn này có thuần không?

Dựa vào quần áo bọn họ mặc, Sở Hoan có thể biết được bốn người này tới từ đâu. Hắn nhìn vào hai người đến từ kinh thành cùng mình, nói:

- Hai người các ngươi đã được dùng qua muối tinh ở trong kinh thành. Các ngươi cảm thấy muối này thế nào?

Một người lên tiếng nói:

- Đại nhân, đương nhiên muối ăn này không thể so sánh được với kinh thành. Muối ăn ở kinh thành đều là muối tinh tại Đông Nam. Lúc ở kinh thành, chúng ta vẫn dùng muối tinh để làm cơm. Phía Tây Bắc bên này quá xa, muối ăn từ phía Đông tới đây là nơi xa nhất. Trên đường đi đã bị pha tạp, lúc đến khu vực Tây Bắc này thì chẳng còn gì tốt đẹp nữa.

Tên đầu bếp bên cạnh gật đầu nói:

- Vị huynh đệ này nói không sai.Thưa đại nhân, tiểu nhân chính là ngươi sinh ra và lớn lên tại vùng Tây Bắc này, đã làm đầu bếp được hơn hai mươi năm, rượu ngon, thức ăn ngon cũng từng thấy, cũng đã gặp được muối tinh hàng đầu. Nhưng quả thật, muối tinh ở Tây Bắc quá ít, chỉ có quan to hoặc gia đình giàu có thì mới có thể mua được chút muối tinh từ muối quan. Đối với những người bình thường thì đừng nói là ăn muối tinh, ngay cả nhìn thấy cũng không thể được.

Một người đầu bếp khác thấy Sở Hoan còn trẻ tuổi, hơn nữa quần áo, vẻ mặt lại ôn hòa, ngồi ở một bên ngưỡng cửa, không có nét hách dịch nào. Cho nên hắn cảm thấy không quá e ngại, lập tức nói:

- Đại nhân, ta có người anh em đang làm lính. Hắn cũng nói rằng điều kiện làm lính ở Tây Bắc này kém hơn những nơi khác rất nhiều. Muối ăn mà bọn họ được phân phát chính là loại thấp kém nhất!

Sở Hoan biết rõ, làm quân lính không chỉ mỗi tháng sẽ có quân lương mà mỗi tháng còn được phân phát một ít muối ăn. Đối với rất nhiều binh lính, loại muối ăn này giống như dược liệu vậy.

Vị trí Tây Bắc rất xa xôi, bốn phía không có biển, là nơi cách bờ biển xa nhất.Tuy trong nước vẫn cung cấp muối ăn cho khu vực Tây Bắc này nhưng núi cao đường xa, hơn nữa ven đường cũng có rất nhiều nơi cần phân phát muối ăn, cho nên khi đến nơi cũng chẳng còn được nhiều. Mặc dù tại các tỉnh đều được thiết lập các trạm muối quan nhưng từ trước tới nay, phía Tây Bắc này vẫn là nơi cuối cùng được phát muối, hơn nữa chất lượng của muối ăn cực kém. Bởi vậy cho nên mọi người thường nói cuộc sống ở Tây Bắc rất gian khổ. Ngoài chuyện tài nguyên, khí hậu ở Tây Bắc không được tốt ra thì còn có một nguyên nhân nữa chính là ẩm thực ở phía Tây Bắc này khó có thể so sánh với quan nội. Giống như cùng một loại thức ăn nhưng chất lượng muối ăn khác nhau thì sẽ làm cho mùi vị khác nhau. Lãnh thổ Đại Tần vô cùng rộng lớn. Dân chúng tại khu vực Tây Bắc này chỉ có thể dựa vào muối ăn do quan nội chuyển đến, hơn nữa phải dùng loại muối ăn có phẩm chất thấp kém nhất.

Trên thực tế, Sở Hoan không biết rằng chút muối ăn màu vàng sẫm mà Tôn Tử Không lấy tới từ phòng bếp chính là do bảy họ Tây Quan đưa tới, tuy rằng không phải thuộc loại tốt nhất, nhưng đây đã là loại muối ăn có chất lượng tốt nhất tại đây. Lúc này, Sở Hoan còn chưa có cơ hội nhìn thấy muối ăn chất lượng thấp kém.

- Các ngươi có biết giá muối ăn mà vừa lúc nãy nếm như thế nào không?

Sở Hoan hỏi:

- Nếu muốn mua một cân muối thì phải mất tầm bao nhiêu tiền?

Hai tên đầu bếp tới từ trong kinh thành không biết giá cả ở khu vực Tây Bắc cho nên không dám nói bậy. Hai gã đầu bếp còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng một người giải thích:

- Đại nhân, muối ăn vừa nãy là loại muối chất lượng tốt nhất tại đây, khó có thể mua được ở bên ngoài. Những muối ăn mua được ở bên ngoài đều là muối hôi, mùi vị kém rất nhiều so với loại muối chúng ta vừa nếm. Nhưng nếu muốn mua loại muối hôi đó thì cũng phải mất tới một trăm ba mươi, bốn mươi đồng cho một cân!

Sở Hoan "Ồ" lên một tiếng. Tuy hắn không hiểu rõ về giá cả nhưng cũng biết rằng muốn mua một cân muối phải bỏ ra một trăm ba mươi, bốn mươi đồng thật sự là rất đắt. Hơn nữa đó lại là loại muối hôi chất lượng rất kém.

- Giá loại muối mà chúng ta ăn này e rằng còn cao hơn không ít. Một cân giá không thấp hơn hai trăm đồng. Nhưng sợ nhất vẫn là cho dù có tiền thì cũng không thể mua được. Trong tay có hai trăm đồng nhưng chưa chắc đã tìm mua được một cân muối tốt.

Lúc trước, đầu bếp này có ăn một chút muối, vừa đưa vào miệng đã vội nuốt luôn. Trong lúc giải thích, hắn càng cảm thấy muối ăn là một đồ vật cực quý hiếm. Muối ăn mà hắn vừa bỏ vào trong miệng chính là loại muối khan hiếm ở Tây Bắc lúc này. Việc ăn muối vừa rồi quả là một chuyện vô cùng xa xỉ. Nghĩ đến đây, đầu bếp này liền cảm thấy ở trong miệng có chút vị mặn.

Đột nhiên Sở Hoan mỉm cười, nói:

- Các ngươi nhìn xem ở trong bát này là cái gì?

Thật ra ánh mắt của mấy người kia vẫn nhìn chằm chằm vào cái bát sứ. Vật ở trong bát có màu xanh rất thuần. Sau khi nhìn kỹ hình dáng, mấy tên đầu bếp kia cũng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không dám xác định.

- Không biết sao?

Sở Hoan nhướn mày.

- Đại nhân, cái này…

Một tên đầu bếp cẩn thận nói:

- Nhìn qua thì khá giống muối ăn, nhưng ta chưa bao giờ thấy loại muối ăn này, có lẽ cũng không phải!

Hắn cảm thấy do dự, cũng không dám suy đoán lung tung.

Sở Hoan cười lớn rồi lấy ra một khối nhỏ từ trong bát sứ, nói:

- Các ngươi có thể nếm thử. Nhưng tốt nhất là các ngươi nên đi súc miệng trước đã. Vừa nãy các ngươi ăn muối, bây giờ nếm thử cái này sẽ không xác định được rõ mùi vị!

Tổng đốc đại nhân đã ra lệnh thì mấy người này sao dám không tuân theo. Tôn Tử Không vào nhà lấy ra một bình nước. Hắn nhấp một ngụm súc miệng sạch sẽ để làm mất đi vị mặn trong miệng, sau đó đưa bình nước lại cho mấy người kia. Sau khi không còn cảm thấy vị mặn trong miệng, mấy người kia liền nhìn về phía Sở Hoan. Sở Hoan khẽ mỉm cười, giơ tay lên nói:

- Bây giờ các ngươi có thể nếm thử.

Tôn Tử Không là người đầu tiên nếm thử. Hôm nay, hắn và Sở Hoan bận bịu nửa ngày, rốt cuộc viên đá rắn kia cũng đã biến thành đồ vật màu xanh. Hắn nhìn Sở Hoan, biết rõ món đồ này có thể ăn được nhưng quả thật là vẫn không biết nó có mùi vị gì. Lúc trước, Sở Hoan cũng đã thưởng thức qua, cho nên dĩ nhiên Tôn Tử Không không hề kiêng dè. Sau khi ném khối nhỏ màu xanh kia vào miệng, lúc đầu trên mặt Tôn Tử Không hiện ra một tia thưởng thức, thế nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hắn biến đổi, lông mày vặn vẹo, khóe miệng co giật, vội vàng nhổ ra vật kia, kinh ngạc kêu lên:

- Mặn chết ta rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vẻ mặt của Sở Hoan không biến sắc chút nào. Những tên đầu bếp cũng bỏ vật kia vào trong miệng, rất nhanh cũng có hai người phun ra, đều nhăn mặt lại. Tuy nét mặt của hai người còn lại cũng hiện ra vẻ dị thường, nhưng lại không muốn phun ra. Hai người này chính là đầu bếp sinh trưởng tại Tây Bắc. Da thịt trên mặt hai người này co giật, vẻ mặt khó tin. Một người nghi ngờ nói:

- Đây chính là muối sao?

Ánh mắt của Tôn Tử Không nhìn Sở Hoan đầy mong chờ. Tuy không nói lên lời nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hỏi thăm.

Một tay Sở Hoan cầm bát sứ, gật đầu nói:

- Không sai, đây chính là muối. Đây là muối Tây Bắc của chúng ta!