Lúc này Cừu Như Huyết bị thân ảnh một người khống chế giữa không trung, dưới ánh trăng lộ vẻ quỷ dị khác thường. Ngay cách đó không xa, Lang Oa Tử đã giương cung lắp tên, mũi tên nhằm vào thân ảnh kia.

Lang Oa Tử vốn đã tháo dây trường cung, dùng bao vải bó lại nhưng sau khi Sở Hoan vào sân nhỏ thì Lang Oa Tử vì muốn ứng phó với những biến cố có thể xảy ra nên đã buộc lại dây cung. Hắn hiểu rõ cung tiễn như lòng bàn tay, tháo buộc tất nhiên là thành thạo vô cùng. Tiễn pháp của hắn dù không thể so được với thần tiễn Hiên Viên Thiệu nhưng cũng không thua Hiên Viên Thắng Tài. Lúc này mũi tên nhắm vào thân ảnh kia cũng không xa, chỉ cần buông dây một cái thì dù thân ảnh kia muốn né tránh cũng rất khó khăn.

Tuy vậy nhưng các ngươi bị người nọ nắm trong tay, Lang Oa Tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Hoan ra khỏi sân nhỏ, thấy thân ảnh kia, thần sắc trên mặt đại biến, thất thanh nói:

- Lôi Nhi dừng tay!

Lời này vừa nói ra, đám người Bạch Hạt Tử hơi giật mình, không biết Lôi Nhi mà Sở Hoan gọi cuối cùng là ai.

Ngược lại thân ảnh kia nghe thấy tiếng nói, gương mặt vốn thịnh nộ nhìn về phía Sở Hoan, vẻ tràn đầy giận dữ liền lập tức hiện lên sự vui thích, kêu lên:

- Sở thúc, Sở thúc!

Người này chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn hết sức non nớt, làn da ngăm đen, dáng người lộ vẻ gầy yếu nhưng lại rất thông minh. Con mắt lớn, lông mi dày vô cùng, mày rậm mắt to. Hắn mặc một bộ quần áo xám, thoạt nhìn trông như một đứa trẻ nhà thôn dã. Hai tay hắn cầm Cừu Như Huyết giống như rất nhẹ nhàng. Một vị đao khách đao pháp rất cao minh ở trong tay hắn lại giống như một cây cọc gỗ vậy.

Sở Hoan chẳng những cảm thấy giật mình mà còn bừng tỉnh đại ngộ, băn khoăn trong lòng rốt cục được cởi bỏ.

Hắn giật mình đơn giản là bởi người xuất hiện trước mặt chính là Phong Tử Tần Lôi. Tần Lôi vẫn đi theo nghĩa huynh Bùi Tích. Phụ thân của Tần Lôi lại là sư huynh đệ của Bùi Tích. Ngày trước Tần Lôi ở phủ đệ kinh thành bị bắt nạt, Bùi Tích liền mang theo Tần Lôi đi cùng.

Đã hơn năm năm rồi, Bùi Tích mang theo Tần Lôi rời khỏi kinh thành, đi về Tây Bắc, từ đó về sau bặt vô âm tính. Sở Hoan đã từng tìm hiểu mấy lần mà không có tin tức gì. Chỉ là hắn ngàn vạn lần không ngờ hôm nay lại gặp được Tần Lôi. Tần Lôi đã xuất hiện, nếu không có gì bất ngờ thì Bùi Tích tất nhiên cũng ở gần đây.

Ngô Phong tiến về huyện nha cứu trị cho Tố Nương, khi đó Sở Hoan vẫn hoài nghi phía sau Ngô Phong có cao nhân. Tìm hiểu tới ngọn nuồn, Diêm Bình Sĩ nhắc nhở Sở Hoan mấy lần là có cố nhân tương trợ. Trong đầu Sở Hoan cũng không phải không nghĩ tới Bùi Tích nhưng cảm thấy khả năng này quá thấp. Hắn thật không ngờ Bùi Tích và thần y Diêm Bình Sĩ lại có quan hệ. Hơn nữa lúc trước dù Bùi Tích nói là sẽ mang Tần Lôi tới Tây Bắc nhưng về sau hắn lại không thu được tin tức gì của hai người. Sở Hoan thậm chí cảm thấy có khả năng hai người có duyên cớ khác nên cuối cùng không tới được Tây Bắc.

Nhưng Tần Lôi vừa xuất hiện, nghi ngờ trong lòng Sở Hoan liền được cởi bỏ hết. Lúc này rốt cục hắn minh bạch, Diêm Bình Sĩ phái Ngô Phong tới cứu Tố Nương, nguyên nhân chính là bởi Bùi Tích tồn tại. Không nghi ngờ gì nữa, Bùi Tích thuyết phục Diêm Bình Sĩ, lúc này Ngô Phong mới có thể hành nghề.

Lúc này hắn còn chưa biết Bùi Tích và Diêm Bình Sĩ kết bái thế nào nhưng Tần Lôi trước mặt vẫn khiến Sở Hoan hơi kinh ngạc. Hắn biết rõ Tần Lôi tuy nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi nhưng chỉ số thông minh hơi thấp, không hiểu cuộc đời, làm việc hoàn toàn bằng trực giác. Song phương đã ra tay, như vậy tất nhiên là đã hiểu lầm. Trong mắt Tần Lôi, người không làm hắn vui thích thì chính là kẻ địch. Mà hắn chưa bao giờ nương tay với kẻ thù. Tại thời điểm ở kinh thành, đêm hôm Sở Hoan ám sát phò mã, Tần Lôi cũng đi theo, nửa đường xé xác quan binh truy đuổi Sở Hoan thành hai nửa.

Tần Lôi có thần lực trời sinh, hiếm thấy trên đời. Đối với hắn mà nói, hiện tại muốn xé Cừu Như Huyết thành hai là chuyện rất dễ dàng.

Sở Hoan không biết cuối cùng tại sao bọn họ lại hiểu lầm. Hắn chỉ lo lắng Tần Lôi nổi giận, thật sự xé Cừu Như Huyết thành hai. Trong lòng hắn cũng lấy làm kỳ quái. Hắn biết rõ Tần Lôi có thần lực thế gian ít người địch nổi. Đây không phải là lực lượng do tu luyện hay uống một loại dược liệu nào mà là trời sinh. Đây là thần thông trời ban cho hắn. Nhưng hắn cũng biết rằng thần lực của Tần Lôi tuy mạnh mà lại không biết võ công, thuộc về nhân vật mang tính phá hoại. Cừu Như Huyết là một gã đao khách nổi danh giang hồ, chẳng những đao pháp rất cao minh, hơn nữa thân thủ lại nhanh nhẹ. Sở Hoan hiện giờ lại không hiểu tại sao Tần Lôi có thể tiếp cận tới cạnh Cừu Như Huyết, thậm chí bắt được hắn. Đao pháp Cừu Như Huyết rất cao, muốn tới gần hắn là chuyện cực kỳ khó khăn. Muốn giơ hắn lên trời như thế thì lại càng là chuyện không thể tưởng tượng được.

- Lôi Nhi, ngươi buông hắn xuống trước đi.

Sở Hoan cảm thấy tim hơi đập mạnh, hỏi:

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Tần Lôi giơ Cừu Như Huyết bước về phía này hai bước. Xa cách Sở Hoan lâu ngày, hiển nhiên Tần Lôi hưng phấn mười phần.

- Sở thúc, Lôi Nhi đi cùng Tích phụ đi ra ngoài tìm đồ, hiện giờ mới về nhà. Ngươi có mang đồ ăn ngon cho Lôi Nhi không?

Sở Hoan sững sờ nhưng trong nháy mắt liền hiểu ra. "Tích phụ" trong miệng Tần Lôi tất nhiên là Bùi Tích. Hắn vui mừng hỏi Lôi Nhi:

- Tích phụ của ngươi ở đâu rồi Lôi Nhi?

Tần Lôi quay đầu nhìn một cái nói:

- Tích phủ ở ngay đằng sau thôi. Hắn đi từ từ. Lôi Nhi đói bụng rồi, muốn ăn cơm, về nhà ăn cái gì đó... Sở thúc, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng đi ăn gì đi...

Sở Hoan nói:

- Vậy ngươi thả hắn ra đi. Chúng ta chờ Tích phụ ngươi về rồi ăn ngon. Ngươi có chịu không?

Vốn trên mặt Tần Lôi hưng phấn, nghe Sở Hoan nói vậy, thần sắc liền hơi lộ vẻ tức giận, lập tức nói:

- Bọn họ là người xấu. Lôi Nhi muốn ăn, bọn họ lại không cho Lôi Nhi về nhà. Lôi Nhi ghét người xấu, ta muốn xé hắn...

Bạch Hạt Tử và Lang Oa Tử không thể tưởng tượng nổi Sở Hoan lại quen đứa trẻ cổ quái thế này.

Trên mặt Bạch Hạt Tử vẫn lộ vẻ kinh hãi, thấp giọng nói:

- Đại nhân, chuyện này... Gã này rất lợi hại, hắn...

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ e ngại. Tại Diêm Bình Sơn, đối mặt với mười mấy tên thích khách, Bạch Hạt Tử cũng không có một tia sợ hãi. Nhưng lúc này đối mặt với một đứa bé mười lăm mười sáu tuổi, trong mắt Bạch Hạt Tử lại lộ một tia sợ hãi không che dấu được.

- Lôi Nhi, không được càn quấy.

Sở Hoan giận tái mặt, hỏi:

- Lôi Nhi, ngươi nói ta là người tốt hay người xấu?

Tần Lôi nói:

- Sở thúc đương nhiên là người tốt.

- Bọn họ là bạn của Sở thúc. Nếu Sở thúc là người tốt thì tất nhiên bọn họ cũng không phải là người xấu.

Sở Hoan nói:

- Giữa các ngươi chỉ là hiểu lầm rồi. Tất cả mọi người là người tốt, cũng đều là người một nhà. Nghe Sở thúc nói đi, buông hắn xuống, nếu không Sở thúc có thể tức giận đấy.

Tần Lôi hơi khó xử nói:

- Sở thúc, Lôi Nhi Lôi Nhi không muốn làm ngươi tức giận. Nhưng bọn họ vừa rồi ngăn Lôi Nhi về nhà, còn muốn đánh Lôi Nhi. Bọn họ... Bọn họ không giống người tốt...

Sở Hoan lườm Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử liền giải thích:

- Tên này vừa rồi xông vào bên trong, chúng ta không biết hắn muốn làm gì, phải ngăn hắn lại, sợ hắn quấy rầy đại nhân... Đại nhân, ta tuyệt đối không đánh hắn, chỉ thò tay kéo bả vai hắn, không cho hắn đi vào. Hắn... Hắn liền nắm lấy ta, ném ta vào trong sân... Kẻ này... Kẻ này có khí lực lớn quá.

Lúc này Sở Hoan mới nói với Tần Lôi:

- Lôi Nhi, Sở thúc cam đoan với ngươi, bọn họ đều là người tốt. Sở thúc không lừa ngươi đâu. Các ngươi có hiểu lầm thôi. Bọn họ tuyệt đối không gây thương tổn cho ngươi!

Tần Lôi mở trừng hai mắt, rốt cục nói:

- Bọn họ dù là người tốt nhưng đã làm sai. Tích phụ từng nói, biết sai có thể sửa, mọi chuyện đều tốt. Nếu người tốt làm sai, có thể hối cải thì vẫn là người tốt. Sở thúc, nếu bọn họ là người tốt nhưng làm sai chuyện thì phải xin lỗi ta, thế mới là người tốt...

Sở Hoan biết rõ Tần Lôi là đứa nhóc cứng đầu. Đặc biệt đi theo Bùi Tích hai năm, Sở Hoan tin rằng Bùi Tích nhất định sẽ dạy Tần Lôi rất nhiều thứ. Mà Tần Lôi tất nhiên coi sự dạy dỗ của Bùi Tích như khuôn vàng thước ngọc. Hắn đã nói muốn đám người Cừu Như Huyết, Bạch Hạt Tử xin lỗi thì sợ là mình có khuyên cũng chẳng được.

Sở Hoan thở dài, nhìn về phía Bạch Hạt Tử. Lúc này bảo vệ tính mạng Cừu Như Huyết mới là quan trọng nhất.

Bạch Hạt Tử cũng hiểu điều này, tuy trong nội tâm không tình nguyện chút nào nhưng biết là không thể làm gì được, đành tiến lên chắp tay nói:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta là bộ hạ của Sở đại nhân, không phải là người xấu. Lúc trước chúng ta đắc tội nhiều rồi. Mọi người đều là người một nhà, ngươi cũng đừng để trong lòng.

Cừu Như Huyết bị Tần Lôi giơ lên, sắc mặt tái xanh, miệng ngậm chặt nhưng không nói được lời nào.

Tần Lôi gật đầu nhìn Bạch Hạt Tử nói:

- Sở thúc, hắn là người tốt. Ta không trách hắn...

Ngẩng đầu nhìn Cừu Như Huyết đang bị mình giơ lên, hắn ngạc nhiên nói:

- Vì sao hắn lại không xin lỗi? Hắn không phải là người tốt sao?

Trong nội tâm Sở Hoan lúc này cũng rất bất đắc dĩ. Hắn biết Cừu Như Huyết là đao khách nổi danh trên giang hồ, mặt mũi còn cao hơn trời. Dù mình là đại tướng nơi biên cương, ngày thường đối với Cừu Như Huyết cũng phải nể vài phần. Nhưng hôm nay đường đường là đao khách giang hồ lại bị một đứa bé mười mấy tuổi giơ lên, không thể tự quyết định sinh tử. Cừu Như Huyết sao có thể tiếp nhận điều này được. Chuyện này đã vô cùng nhục nhã, lại bắt hắn xin lỗi một đứa bé mười mấy tuổi thò lò mũi xanh thì Sở Hoan cũng cảm thấy Cừu Như Huyết tuyệt đối không thể làm được.

Quả nhiên Cừu Như Huyết nhắm mắt lại, sắc mặt tái xanh, đôi môi đóng chặt, không nói một lời, hiển nhiên là đã quyết tâm chết cũng không xin lỗi một tiểu quái vật.

Sở Hoan chỉ cảm thấy chuyện này thực sự hơi khó. Tần Lôi quá đơn thuần, cứng đầu, không dùng lời nói thuyết phục được. Mà Cừu Như Huyết lại là một nam nhân cố khí mười phần, thà chết chứ không chịu khuất phục. Nhưng Cừu Như Huyết là bộ hạ của mình, sinh mâu thuẫn với Tần Lôi chính là bởi bảo vệ mình. Vốn nhìn thấy Tần Lôi là một chuyện Sở Hoan vui mừng mười phần nhưng đứa nhỏ này tính tình cổ quái, lại có lực lượng lớn vô cùng. Tính mạng của Cừu Như Huyết trong tay hắn, điều này khiến Sở Hoan cảm thấy rất đau đầu.

Đúng lúc này thì đã nghe ở cách đó không xa truyền tới tiếng nói:

- Lôi Nhi, ngươi gặp Sở thúc mà lại không biết lễ nghĩa sao? Còn không bái kiến Sở thúc của ngươi đi!

Vừa nói, một người chậm rãi đi trên đường tới, chân trái bước đi, chân phải lại kéo trên mặt đất, tốc độ không nhanh, vác trên lưng một cái giỏ bằng trúc, tay phải cầm một cây gậy gỗ. Dưới ánh trăng, tư thế đi của hắn hơi gượng gạo nhưng khí chất lại bình tĩnh như nước.