Xuyên qua cửa thành thấp bé, Sở Hoan cảm thấy ảm đạm. Cũng không trách Hoàng đế đày phạm nhân lên biên cương. Chưa nói đến chuyện rèn luyện trong quân ngũ vốn hà khắc, chỉ riêng hoàn cảnh nơi này, người từ quan nội ra ít ai có thể thích ứng. Chứng kiến cảnh sống gan khổ nơi Tây Bắc mới biết quan nội giàu có và phồn hoa cỡ nào. Cũng chỉ chứng kiến cảnh giàu có và phồn hoa của quan nội mới biết Tây Bắc thật vô cùng gian khổ.

Quan nội ầm ĩ chuyện Thiên Môn đạo làm loạn. Các nơi thuế má nặng nề. Thế nhưng các thành thị quan nội Sở Hoan đi qua, vẫn còn rất náo nhiệt. Đến quan ngoại, cho dù là huyện thành cũng cực kỳ đìu hiu. Ba dặm là thành, bảy dặm là quách, đường xá lộn xộn, đêm khuya, trên mặt đất có rất nhiều người nằm ngủ.

Đội ngũ quân Cận Vệ vũ trang hoàn mỹ áo giáp sáng choang như thế, người dân huyện Thanh Đường chưa từng nhìn thấy. Tuy nhiên, lúc này đã khuya, nên không có nhiều người nhìn thấy có một đội ngũ như thế vào thành.

Nhà cửa của Chu Huyện lệnh, so với phủ đệ của quan viên quý tộc kinh thành kém hơn nhiều, nhưng tại thị trấn Thanh Đường, cũng được coi là khá giả. Diện tích không lớn, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Trong phủ đệ có mấy gia đình đều là nhà của quan viên trong huyện, bọn họ đã sớm chuyển ra ngoài, để quân Cận Vệ vào ở. Việc đầu tiên Hiên Viên Thắng Tài làm là bố trí trạm canh gác ở xung quanh phủ đệ Huyện lệnh. Mặc dù chỉ nghỉ ngơi một ngày để ngày mai lên đường nhưng quân binh vẫn đâu vào đó rất nghiêm ngặt.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho gia quyến, Sở Hoan lập tức triệu Chu Nhân Khang đến. Hỏi y xem trong thành có đại phu nào thật giỏi không? Huyện thành nho nhỏ, danh y tinh thông y thuật hiếm hơn lá mùa thu. Nhưng đại phu bình thường thì vẫn có. Chu Huyện lệnh không biết Sở Hoan muốn mời đại phu làm gì? Nhưng Tổng đốc đại nhân đã hạ lệnh, tất nhiên không dám chống lại, phái người đi suốt đêm tìm mời đại phu tốt nhất đến.

Sở Hoan mời đại phu cho Tố Nương. Trên đường đi, Tố Nương bị một đứa bé cào xước, cơ thể đứa bé rõ ràng là có bệnh. Sở Hoan lo lắng vô cùng. Trên đường đi hắn vẫn im lặng không nói, là bởi vì biết rõ trong đoàn cũng không có ai tinh thông y thuật. Hắn không muốn làm nhiễu loạn quân tâm.

Đến huyện thành rồi, việc đầu tiên là tìm đại phu chẩn đoán bệnh cho Tố Nương.

Tác hại của ôn dịch khiến ai nghe thấy cũng kinh sợ, tốc độ lây lan cực nhanh. Sở Hoan biết sự nguy hiểm của nó, hơn nữa, dù là bệnh gì, thì càng phát hiện sớm càng tốt.

Đương nhiên Sở Hoan cũng không thể nói cho Tố Nương biết nàng bị nhiễm ôn dịch, chỉ nói là đi đường vất vả, khí hậu không tốt, Chu Huyện lệnh sắp xếp đại phu đi khám sức khỏe cho cả nhà, để điều dưỡng cho tốt. Tất nhiên, Tố Nương không hoài nghi lời Sở Hoan nói. Hơn nữa, từ sau khi xuất quan, Tố Nương đã có cảm giác mệt mỏi. Đây cũng không phải là do thể trạng, bởi ngày thường, Tố Nương rắn chắc khỏe mạnh hơn nhiều thiếu phụ khác. Chỉ là nàng vốn sống trong quan nội, chưa bao giờ đến Tây Bắc, đột nhiên đi đến nơi xa xôi này, chưa kịp thích ứng với thời tiết.

Đại phu khám bệnh một lát liền đi ra ngoài nói phu nhân không đáng lo ngại, Sở Hoan mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn nghĩ hay là bệnh chưa truyền nhiễm ngay như vậy, nên mới kể lại chuyện xảy ra trên đường cho đại phu nghe.

Đại phu giật mình, chế hai thang thuốc có tác dụng dự phòng. Trước hết sai người sắc thuốc, cho Tố Nương và Như Liên uống.

- Đại nhân, Tây Quan đạo đã có nhiều nơi xuất hiện bệnh dịch.

Đại phu giải thích:

- Đặc biệt là ở phía bắc tình hình khá nghiêm trọng. Nghe nói Kim Châu là nơi nghiêm trọng nhất, đã có không ít người chết. Tiểu nhân cũng đã phát hiện xung quanh huyện Thanh Đường đã có dấu hiệu dịch. Tiểu nhân cùng các đồng nghiệp đang nghiên cứu đối sách, tìm giải dược.

Sở Hoan nghe vậy, nghiêm nghị nói:

- Tiên sinh lo lắng cho bách tính, đúng là người nhân nghĩa.

Đại phu khoát tay:

- Tổng đốc đại nhân quá khen. Tây Bắc chịu đựng chiến loạn, dân chúng đã khốn khổ. Nếu như thêm bệnh tật, sợ rằng Tây Bắc không trụ nổi nữa. Tiểu nhân cũng chỉ là làm việc trong phận sự của mình. Bệnh dịch này không đơn giản, từ trước đến nay chưa từng thấy. Bằng kinh nghiệm của chúng ta mà nói, có một số bệnh có thời gian ủ bệnh dài, nên sau khi phát tác, thì bệnh tình đã nặng. Tình hình dịch bệnh lần này ở Tây Bắc, so với ước đoán của chúng ta thì trễ hơn, đến bây giờ đang ở giai đoạn ban đầu khởi phát, chưa hề bùng phát, nên có thể nói, dịch bệnh lần này, chỉ sợ chúng ta không thể kiểm soát nổi.

Sở Hoan cau mày:

- Ngươi nói là các ngươi không tìm ra giải dược?

- Bất lực.

Đại phu cười khổ:

- Tiểu nhân cùng mấy đồng nghiệp đã tìm một người nhiễm bệnh cùng nhau nghiên cứu nửa tháng, dùng mấy chục loại dược liệu, nhưng bệnh không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Mấy người cùng tập trung lại nhưng vẫn không tìm ra đầu mối, xem ra chỉ có thể mời Ngự y trong kinh đến Tây Bắc một chuyến.

Sở Hoan sờ cằm, thần sắc ngưng trọng.

- Đại nhân, nếu quả như mời được thầy thuốc giỏi trong kinh, thì nên làm càng sớm càng tốt.

Đỗ Phụ Công ở bên cạnh nói:

- Nếu ôn dịch bị khống chế trước khi lan tràn, Tây Bắc có thể tránh được một kiếp nạn...

- Đúng vậy.

Đại phu gật đầu:

- Nếu quả thật lan tràn trên diện rộng, thì hậu quả khó lường. Dịch bệnh đã tồn tại lâu như vậy, một khi lan tràn, thì đúng là đại nạn. Đợi đến khi dịch bệnh bùng phát, cho dù hợp thuốc chỉ sợ cũng không dập được.

- Vì sao?

Sở Hoan ngạc nhiên:

- Vì sao lại nói như vậy?

Đại phu đáp:

- Đại nhân, Tây Bắc có mấy trăm vạn dân chúng, một khi bệnh bùng phát, cho dù có thuốc cũng cần số lượng rất lớn. Tây Bắc có núi có cây có đất có cá, nhưng lại không có dược liệu. Dược liệu của Đại Tần, chủ yếu xuất phát từ Liêu Đông và Xuyên Trung. Cho tới nay, hằng năm Tây Bắc đều triển khai giao dịch dược thảo với quan nội, nhưng nếu bệnh bùng phát, thì chắc chắn không thể có đủ thuốc cung cấp.

Sở Hoan vuốt cằm:

- Đại phu suy tính rất chu toàn.

Hắn nghĩ chút rồi nói:

- Việc cấp bách, trước tiên phải tìm hiểu dịch bệnh, tìm cách khắc chế, à... ngươi họ gì?

- Tiểu tính Tôn, là Tôn Bác Liễu.

Đại phu chắp tay nói.

Sở Hoan nói:

- Tôn đại phu, bản đốc sẽ viết ngay một tấu chương, cấp tốc đưa về kinh. Mặc dù bản đốc không tính tới chuyện này, nhưng các Ngự y Thái Y viện chưa hẳn đã không có chuẩn bị. Bọn họ sẽ biết mức độ nguy hiểm của dịch bệnh. Chỉ là kinh thành cách Tây Bắc núi cao đường xa. Mười ngày nửa tháng không thể nào tới kịp. Cho nên bản đốc nghĩ việc cần kíp là tập trung những thầy thuốc giỏi lại có lòng lo cho dân chúng như ngươi, cùng nhau đối phó dịch bệnh. Tôn đại phu giới thiệu mấy đại phu y thuật cao minh cùng bản đốc đến Bắc Nguyên. Bản đốc sẽ phái người điều tra rồi cùng nhau thương nghị việc này, ngươi xem thế nào.

Tôn Bác Liễu hơi trầm ngâm, rốt cuộc chắp tay nói:

- Mọi việc theo sự phân công của Tổng đốc đại nhân.

Rồi lại nói tiếp:

- Đúng rồi, đại nhân, mặc dù không dễ nghe nhưng cho tiểu nhân được phép nói câu này.

- Cứ nói.

- Vừa rồi tiểu nhân kiểm tra cho phu nhân cũng không đáng lo ngại, nhưng cũng không thể nói là phu nhân không hề hấn gì.

Tôn Bác Liễu nói:

- Tay phu nhân bị cào xước, nếu như đứa bé kia nhiễm bệnh, hơn nữa, người đã sưng vù chảy mủ, thì chắc chắn bệnh đã ở giai đoạn cuối...

Sở Hoan lại căng thẳng hẳn lên:

- Tôn đại phu.. ngươi nói... phu nhân cũng không hẳn là bình an vô sự.

- Tiểu nhân không dám nói bậy.

Tôn Bác Liễu cẩn thận:

- Tuy tối nay không sao, nhưng không có nghĩa ngày mai không ngại. Ngày mai không ngại, cũng không có nghĩa từ nay về sau không sao. Những ngày này, tiểu nhân không nghĩ ra cách ứng đối bệnh tật nhưng lại biết được bệnh sẽ phát tác trong thời gian nào...

Sở Hoan và Đỗ Phụ Công đều nhìn chằm chằm vào y.

Tôn Bác Liễu hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Chỉ cần tiếp xúc với người bệnh, trong vòng hai ngày, sẽ biết có lây bệnh hay không?

Sở Hoan gật đầu:

- Nghĩa là sau hai ngày nữa sẽ xác định được phu nhân có nhiễm bệnh hay không?

Tôn Bác Liễu nói:

- Tiểu nhân nói đó là thời gian lâu nhất, nam tử thân hình cường tráng, đại khái hai ngày mới có dấu hiệu nhiễm bệnh. Nhưng nữ tử yếu đuối, thời gian sẽ ngắn hơn nhiều. Phu nhân tuy khỏe mạnh, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, cho nên nói chậm nhất là hai ngày, nhưng cũng có thể ngày mai sẽ biết có thực sự nhiễm bệnh hay không?

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, mắt đầy vẻ lo lắng.

- Tiểu nhân cáo lui trước.

Tôn Bác Liễu nói:

- Về sẽ chuẩn bị, đại nhân cho tiểu nhân đi theo tới Bắc Nguyên, tiểu nhân không dám không tuân mệnh, nhưng còn phải đi mời các bằng hữu, còn phải thông báo cho người nhà biết, ngày mai sợ không kịp. Nếu đại nhân mai đã đi, tiểu nhân sẽ dẫn theo người đi sau, tới huyện Bắc Nguyên.

Huyện Bắc Nguyên cách đây không quá hai ngày đường.

Sở Hoan nghĩ nghĩ, rồi nói:

- Ngày mai bản đốc còn ở đây nghỉ ngơi thêm một ngày, nếu được, Tôn đại phu hãy cố gắng thu xếp, đi cùng thì hơn.

Hắn biết rõ ven đường không yên ổn. Mặc dù hai nơi chỉ cách nhau hai ngày đường mà thôi, nhưng ai biết dọc đường sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu đoàn người Tôn Bác Liễu trên đường tới huyện Bắc Nguyên mà xảy việc ngoài ý muốn, Sở Hoan sẽ vô cùng áy náy. Dù sao ở lại đây thêm một ngày, mấy người Tố Nương cũng sẽ có một ngày được nghỉ ngơi.

- Tiểu nhân, xin cáo lui trước.

Tôn Bác Liễu chắp tay cáo lui, trước khi lui, còn lắc đầu thở dài:

- Nếu Xuyên Trung Dược vương thế gia còn, có người của bọn họ đến tương trợ, ôn dịch Tây Bắc có lẽ sẽ khống chế được. Tây Bắc sẽ tránh được cảnh đại nạn.

Hiển nhiên, y rất tôn sùng Dược vương thế gia.

Mặc dù Sở Hoan khá mệt, nhưng vẫn thức suốt đêm viết tấu chương, thuật lại chuyện dịch bệnh ở Tây Bắc một cách chi tiết tỉ mỉ, phái người suốt đêm mang tới kinh thành.

Hắn sốt ruột lo cho Tố Nương không ngủ được, đi đến phòng của nàng, nhìn thấy Tố Nương đã nằm ngủ. Trong phòng đốt đèn Tố Nương đắp chăn, mắt nhắm nghiền hình như đã ngủ say. Gương mặt xinh đẹp lộ rõ dưới ánh đèn thấy màu hồng phơn phớt, vô cùng quyến rũ. Sở Hoan thấy sắc mặt Tố Nương khá tốt, cũng yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ nếu như thực sự nhiễm ôn dịch, thì sắc mặt không thể tốt như vậy được.

Hắn để nàng nghỉ ngơi, đi ra sân, nghĩ bên cạnh chính là chỗ ở của Lâm Đại Nhi, nên nhẹ bước đến gần cửa, đưa tay lên định gõ. Tuy nhiên thấy trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hắn ghé sát tai nghe ngóng, cũng không thấy có động tĩnh gì, không biết Lâm Đại Nhi đã ngủ chưa? Hắn do dự một lát rồi quay người đi, cuối cùng, không vào nữa.

Lâm Đại Nhi cũng chưa ngủ, nhìn thấy cái bóng ngoài cửa biết là Sở Hoan lòng lại hồi hộp, không biết đêm hôm Sở Hoan đến làm gì. Tuy nhiên Sở Hoan mãi không đẩy cửa vào, thậm chí cũng không gõ cửa. Lâm Đại Nhi thấy hắn chần chừ một lát, rồi quay lưng bước đi, trong lòng tức giận thầm mắng: đồ đần.