Người trong cung tới là Thủy Liên, đây là người quen cũ của Sở Hoan. Thấy Sở Hoan, Thủy Liên cũng không khách sáo gì, nói thẳng Hoàng đế đang chờ trong cung. Sở Hoan đành nhanh chóng thay đổi quan phục, theo Thủy Liên vội vàng vào cung.
Hoàng cung diện tích khổng lồ, chờ Sở Hoan tới ngoài điện Quang Minh đã là lúc đêm khuya. Thủy Liên để Sở Hoan chờ ngoài điện, bản thân mình vào thông báo.
Sở Hoan chờ ngoài điện, bên cạnh lan can cẩm thạch ngoài điện, võ sĩ Cận Vệ Quân đứng thẳng như tượng đá, nghiêm túc trang trọng. Sở Hoan đứng ngoài điện, chờ đã lâu, vẫn không thấy bóng dáng Thủy Liên, đang hiếu kỳ, cuối cùng nhìn thấy Thủy Liên vội vã chạy tới, Sở Hoan sửa sang lại vạt áo, tiến tới đón, cho rằng sẽ vào điện, liền thấy Thủy Liên đã vươn tay.
Sở Hoan giật mình, Thủy Liên đi tới nói:
- Sở đại nhân, tạm thời không thể đi vào, tạp gia cũng không gặp được Thánh thượng, Thánh thượng vẫn còn trong điện, tạp gia bẩm báo rồi, Thánh thượng vẫn chưa tuyên triệu, tạp gia sợ ngài chờ bên ngoài nóng nảy, tới trước nói một tiếng, sợ rằng còn phải chờ một hồi.
Sở Hoan lại cười nói:
- Không sao, Thánh thượng thời gian quý báu, chúng ta làm thần tử hận không thể phân ưu cho Thánh thượng, có thể ở nơi này hầu hạ cũng là phúc phận.
Thủy Liên lại cười nói:
- Sở đại nhân nói chuyện ổn trọng, là người cẩn thận.
Gã có cảm giác không tồi đối với Sở Hoan, cảm thấy người này tuổi còn trẻ nhưng làm việc chu toàn, là người cẩn thận.
Một bàn tay của Sở Hoan đã nắm được tay Thủy Liên, trong lúc Thủy Liên giật mình, cảm thấy có thứ gì đó vào tay, liếc nhìn, đúng là một miếng ngọc hồ điệp tạo hình cực kỳ tinh xảo, mặc dù đêm khuya nhưng bên ngoài điện Quang Minh lại không hề tối, ánh sáng rực rỡ, Thủy Liên thân ở trong cung, là thái giám thân cận bên người Hoàng đế, cũng là người thấy nhiều thứ, liếc mắt nhìn liền biết rõ gái trị ngọc hồ điệp này không nhỏ, gã bình tĩnh thu ngọc hồ điệp vào trong tay áo, khẽ thở dài:
- Sở đại nhân, bên ngoài gió lạnh, có muốn một bộ y phục làm ấm hay không?
Sở Hoan vội cười nói:
- Không cần làm phiền!
Thủy Liên lại nói:
- Chỉ sợ trong thời gian ngắn Thánh thượng không gọi, tạp gia sẽ sai người pha chén trà cho ngài.
Gã quay đầu lại, vẫy tay gọi một thái giám tới, phân phó:
- Nhanh đi pha chén trà sâm tới, cho Sở đại nhân làm ấm thân thể.
Thái giám kia ứng lời đi xuống.
Sở Hoan thầm than có tiền mua tiên cũng được, nghĩ cái gì nhịn không được nhẹ giọng hỏi:
- Công công, vừa rồi ngài nói chưa gặp Thánh thượng? Không phải ngài là người bên cạnh Thánh thượng sao? Ý chỉ của Thánh thượng, bình thường đều do ngài truyền đạt, tại sao ngay cả ngài cũng không thấy được Thánh thượng?
Thủy Liên nhìn trái nhìn phải một chút, mặc dù võ sĩ Cận Vệ Quân thủ vệ giống như tượng đá, nhưng Thủy Liên vẫn kéo Sở Hoan xuống dưới bậc thang đá, tới giữa bậc thang, cách xa đám võ sĩ Cận Vệ, lúc này mới khẽ thở dài:
- Sở đại nhân, ngài cũng biết, tạp gia không phải một người hay nói nhiều, chỉ là tính tình hợp nhau với Sở đại nhân, có một số việc, vẫn thành thật với nhau.
Sở Hoan nghĩ tới tính tình giữa chúng ta tuyệt đối khác nhau, tính tình hợp nhau tuyệt đối không thể gọi được, đơn giản là tác dụng của miếng ngọc hồ điệp kia, nhưng khuôn mặt hắn lại nghiêm nghị nói:
- Công công vẫn luôn ưu ái hạ quan, phần ân đức này, hạ quan không dám quên.
- Đâu có đâu có!
Thủy Liên rất thưởng thức cách xử sự của Sở Hoan, dĩ nhiên hết sức thân mật kéo Sở Hoan ngồi xuống bậc đá, nói:
- Chỉ sợ một lát nữa Thánh thượng cũng sẽ không cho gọi, hiện giờ ngồi xuống chỗ này một chút.
Sau khi hai người ngồi xuống, Thủy Liên mới thấp giọng nói:
- Sở đại nhân mới từ An Ấp trở về, Thánh thượng biết được liền phái tạp gia đi truyền gọi. Sở đại nhân có chỗ không biết, gần đây Thánh thượng rất ít vào triều!
- Ồ?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ long thể của Thánh thượng không khỏe?
- Thật ra long thể của Thánh thượng, đoạn thời gian này hết sức khỏe mạnh, còn an khang hơn lúc trước không ít, thân thể vô cùng phấn chấn.
Thủy Liên cười khổ nói:
- Chẳng qua Tuyết Hoa nương nương thích ngâm thơ vẽ tranh, thích đánh đàn khiêu vũ, mỗi ngày Thánh thượng ở cùng một chỗ với Tuyết Hoa nương nương, một tấc cũng không rời, ngay cả tu đạo cũng ở cùng một chỗ, cho nên không rảnh vào triều… !
Sở Hoan há to miệng kinh ngạc, sau một lát mới thấp giọng hỏi:
- Công công, vị Tuyết Hoa nương nương này là vị nào? Hạ quan quả thực chưa từng nghe nói trong nội cung còn có một vị Tuyết Hoa nương nương!
Thủy Liên nhìn chung quanh một chút, mới thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân chưa từng nghe nói, trước đây không lâu, Tinh Trung Hầu Phùng Nguyên Phá dâng lên một vị mỹ nhân?
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức nhớ tới chuyện này. Lúc ở An Ấp, Viên Sùng Thượng đã nói về việc này, hơn nữa ngay cả Viên Sùng Thượng còn tấm tắc kêu kỳ lạ, đơn giản là Hoàng đế từng hạ chỉ, nghiêm cấm thần tử hiến mỹ nhân, vì việc này còn có quan viên mất đầu, nào ngờ lần này Phùng Nguyên Phá dâng mỹ nhân lên, lại không khiến Hoàng đế giận dữ long nhan.
Chẳng qua Sở Hoan cũng không để chuyện này ở trong lòng, lúc này nhớ tới mới biết được vị mỹ nhân Phùng Nguyên Phá dâng lên dĩ nhiên đã được phong nương nương.
Quy chế hậu cung Đại Tần, không phải ai cũng có thể gọi nương nương, ngoại trừ Hoàng hậu, phía dưới có tứ Phi, cũng chỉ có Hoàng hậu cùng Phi tử mới có tư cách xưng nương nương, ngay cả cửu Tần cũng không có tư cách được xưng nương nương.
Đẳng cấp hậu cung Đại Tần không hề đơn giản hơn quan triều, Hoàng hậu là chủ hậu cung, phía dưới nàng là tứ Phi, cửu Tần, Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Quý Nhân, Mỹ Nhân. Câu cửa miệng nói hay, hậu cung ba ngàn giai lệ, mặc dù bắt đầu từ khi lập quốc hậu cung Đại Tần đã giản dị, nhưng cũng phải có ngàn giai lệ, ở ngoài cung không có bối cảnh, muốn vào cung dễ dàng được phong, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chớ nói Hoàng hậu, ngay cả muốn trở thành Phi tần cũng khó như lên núi.
Cho dù Sở Hoan nhớ rõ chuyện Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân, cũng không có khả năng nghĩ tới mỹ nhân Phùng Nguyên Phá hiến lại được xưng là nương nương, dù sao thời gian Phùng Nguyên Phá hiến mỹ nhân quá ngắn, hơn nữa loại mỹ nhân thần tử hiến hoàn toàn là sắc đẹp xuất chúng, ở ngoài cung chưa chắc có bối cảnh gì, nữ tử như vậy cho dù Hoàng đế yêu thích, có thể trong thời gian ngắn được phong Mỹ Nhân đã là ân sủng rất lớn, chứ đừng nói tới nương nương cái gì.
Thủy Liên thấy thần sắc kinh ngạc của Sở Hoan, thở dài:
- Vị mỹ nhân kia, nửa tháng trước đã được Thánh thượng phong làm Phi, hơn nữa ban danh Tuyết Hoa.
- Vì sao ban danh Tuyết Hoa.
- Da trắng như tuyết, xinh đẹp như trăng.
Thủy Liên khẽ nói:
- Thánh thượng cho tám chữ, cho nên ban danh Tuyết Hoa. Sở đại nhân chưa từng gặp vị nương nương này, da thịt quả thật còn trắng hơn tuyết, tạp gia gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng không một ai có làn da trắng hơn nàng.
Gã dừng một chút, lại thấp giọng nói:
- Thật ra Tuyết Hoa nương nương căn bản không phải người Tần, nàng là người man di!
- Người man di?
Thủy Liên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Phùng Nguyên Phá tọa trấn phương bắc, các tộc man di vẫn hết sức e ngại hắn, người man di tranh giành chém giết lẫn nhau, nếu ai có quan hệ với Phùng Nguyên Phá tốt một chút, có Tinh Trung Hầu âm thầm giúp đỡ, thực lực của người đó đương nhiên mạnh hơn một chút, cho nên các tộc man di cố gắng lôi kéo Tinh Trung Hầu, nghe nói Tuyết Hoa nương nương này là công chúa của một tộc man di gọi là tộc Tư Lạp Phu, thủ lĩnh Tư Lạp Phu hiến nàng cho Phùng Nguyên Phá, Phùng Nguyên Phá không dám lưu lại, kính hiến tặng cho Thánh thượng.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan hơi cau mày:
- Chẳng qua vị Tuyết Hoa nương nương này được sắc phong, trong triều không ai lên tiếng?
Thủy Liên do dự một chút, ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Điều này vi phạm lễ chế hậu cung, chẳng qua là ý chỉ của Thánh thượng, trong triều cũng không có ai dám phản bác. Từ Tòng Dương Từ Đại học sĩ cũng góp lời trong triều, chẳng qua lúc nói chuyện phải tạm hoãn, Thánh thượng không vui, Từ Đại học sĩ cũng không nói gì thêm. Hơn nữa việc Lâm đại nhân Thượng thư Lại Bộ, Mã đại nhân Thượng thư Hộ Bộ đều đồng ý, ngay cả Tiết đại nhân Thượng thư Lễ Bộ cũng không nói gì thêm, cho nên cứ quyết định như vậy.
Sở Hoan nghĩ nghĩ, mới nhẹ giọng hỏi:
- Vậy bên Hoàng hậu… !
- Hoàng hậu là người tính tình tốt, không tranh quyền thế, chuyện này nàng chưa từng nói qua một câu.
Thủy Liên khẽ thở dài:
- Thánh thượng quả thực vô cùng sủng ái Tuyết Hoa nương nương, nói gì nghe nấy… Sở đại nhân có chỗ chưa biết, trong điện Quang Minh này, lại xây dựng một nội điện Tuyết Hoa, vị Tuyết Hoa nương nương này không cư trú ở hậu cung, mà ngày đêm ở cùng Thánh thượng tại nội điện Tuyết Hoa, ngay cả tạp gia, không có Thánh thượng truyền gặp, cũng không thể tiến vào nội điện Tuyết Hoa.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, thấp giọng hỏi:
- Công công, hạ quan nghe nói, lúc trước Thánh thượng hạ ý chỉ, cấm quan viên hiến mỹ nhân, nếu làm trái, sẽ trừng phạt tội kháng chỉ, chuyện này không sai chứ?
- Không sai.
Thủy Liên đáp:
- Chẳng qua Tuyết Hoa nương nương này có thể vào cung, Tinh Trung Hầu bình yên vô sự, lại… lại có ẩn tình khác… !
- Có ẩn tình khác?
Trái tim Sở Hoan xiết chặt, thật ra hắn cũng biết, những năm gần đây Hoàng đế cũng coi là một vị vua tàn bạo, nhưng cho tới giờ mọi người đều biết Thánh thượng có một điểm tốt, chính là không ham sắc đẹp, không hề chìm đắm trong giai lệ hậu cung, thậm chí ngay cả tuyển mỹ nữ dân gian cũng cấm.
Chẳng qua lần này bởi vì một nữ tử man di, lại nhiều lần làm ra chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng, không nói đến giáng tội Phùng Nguyên Phá, chỉ phong Phi, ban danh, dựng nội điện, cả ngày ở cùng một chỗ với Tuyết Hoa nương nương, những thứ này cũng đã khác rất lớn với Hoàng đế bệ hạ lúc trước, chẳng lẽ vị mỹ nhân đến từ bộ lạc man di phương bắc quả thực khiến cho Hoàng đế tâm thần nhộn nhạo, mê hoặc Hoàng đế bệ hạ?
Thủy Liên vừa nói ra khỏi miệng, cảm thấy mình đã nói không ít lời không nên nói, vội vàng cười:
- Thật ra… cũng không có gì… !
Sở Hoan thành khẩn nói:
- Công công nếu có chỗ không tiện nói, tuyệt đối không nên khó xử.
Thủy Liên nghe Sở Hoan nói vậy, lại thở dài, tiến tới bên tai thấp giọng nói:
- Sở đại nhân, rời miệng ra, vào tai ngài, chớ để truyền ra ngoài, lan ra ngoài không tốt với chúng ta.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hạ quan hiểu được.
- Thật ra trước khi Tuyết Hoa nương nương vào cung, Thánh thượng đã tu đạo tới thời kỳ mấu chốt, chỉ kém một chút liền có thể tiến vào Dung Hợp Kỳ kéo dài tuổi thọ… !
Thủy Liên khẽ nói:
- Thánh thượng thiếu, chính là nhân đỉnh!
- Nhân đỉnh?
Thủy Liên vuốt cằm nói:
- Dựa theo cách nói của Huyền Chân Đạo tông, phải tìm một nữ tử âm dương tương hợp cùng Thánh thượng thúc đẩy đại đạo, nữ tử như vậy rất khó tìm, điều kiện hà khắc, trong một vạn cầu một người cũng khó kiếm, mà Thánh thượng nhất định phải có nữ tử như vậy giúp đỡ mới có thể tu tới Đại Thành. Hơn nữa Huyền Chân Đạo tông từng nói, nhân đỉnh này một khi âm dương tương hợp với Thánh thượng, chính là bảo đỉnh, trước khi Thánh thượng tiến vào Nguyên Anh, bảo đỉnh này vẫn có thể giúp đỡ Thánh thượng.
Sở Hoan không có thiện cảm đối với tu đạo thuật này, ngay cả nhân đỉnh tu luyện cái gì hắn cũng không có thiện cảm, nhịn không được nhíu mày, nghĩ tới Hoàng đế bệ hạ năm đó anh minh thần vũ, hiện giờ lại càng chạy càng xa trên con đường tu đạo, không khỏi cực kỳ cảm khái.
- Thánh thượng còn chưa hạ chỉ tìm nhân đỉnh, Tinh Trung Hầu liền tặng mỹ nhân tới.
Thủy Liên khẽ nói:
- Tinh Trung Hầu nói, hắn nằm mơ ba đêm liên tục, mơ thấy Thánh thượng hóa thân Thiên thần, tìm kiếm nhân đỉnh. Trong giấc mơ của hắn, liền mơ thấy Tuyết Hoa nương nương hóa thân nhân đỉnh, đúng là thứ Thánh thượng cần để tu đạo. Sau khi tỉnh lại, cảm thấy chuyện tình cổ quái, nhưng hắn trung tâm, biết Thánh thượng cần, phạm vào nguy hiểm chém đầu, vẫn phái người đưa Tuyết Hoa nương nương vào cung… !
Sở Hoan há to miệng, cảm thấy cực kỳ lạ thường:
- Hắn dĩ nhiên mơ thấy Thánh thượng cần nhân đỉnh? Chuyện này… chuyện này sao có thể?