Hành dinh Thái Nguyên.

Hai ngày nay thời tiết cũng không tốt. Lúc Sở Hoan trở lại, tuyết vẫn còn bay trắng trời. Thời tiết Thái Nguyên độ ẩm không cao, nên tuyết đọng không quá dày, chỉ bám vào cây cối như những bông hoa trắng.

Sở Hoan ngồi viết tấu chương, tường thuật lại toàn bộ tình hình ở An Ấp. Đồng thời, đề nghị phương hướng giải quyết.

Bên trong tấu chương, Sở Hoan cường điệu hóa hoàn cảnh của người Quỷ Phương, hy vọng triều đình có thể cho họ một cuộc sống thỏa đáng.

Dầu không quá dài dòng, chỉ viết tóm tắt nhưng bên trong từng câu từng chữ, Sở Hoan vẫn có ý ca ngợi Viên Sùng Thượng.

Kỳ thật, hắn cũng chỉ là làm cái việc biết thời tùy thế mà thôi.

Tuy nói rằng phá âm mưu của Mộc Tướng quân hoàn toàn là do Sở Hoan bí mật lên kế hoạch. Nhưng Huyền Vũ Thiên hộ Lâm Băng có tham dự, đối với nhiều chi tiết cực kỳ tinh tường. Tuy Viên Sùng Thượng toàn lực phối hợp với Sở Hoan hành động, nhưng ai là người có công to nhất trong việc bài trừ Thiên Môn đạo ở An Ấp thì mọi người đều hiểu rõ.

Huyền Vũ Thiên hộ biết chuyện, cũng chẳng khác nào Hoàng đế biết chuyện. Sở Hoan đoán có lẽ Lâm Băng đã sớm trình tấu chương bẩm báo Hoàng đế Bệ hạ ngọn nguồn câu chuyện.

Sở Hoan đẩy công lao sang cho Viên Sùng Thượng, nhìn như có vẻ hoàn toàn là khách quan, thực chất cũng lòng vòng ám chỉ cho Hoàng đế thấy một vài việc.

Không thể phủ nhận, Viên Sùng Thượng cực kỳ trung thành với Hoàng đế. Xác thực không có vấn đề gì. Hồ sơ của y tại Sinh Tử Bạc Thần Y vệ đánh giá cao lòng trung thành của y đối với Hoàng đế là hoàn toàn chính xác.

Sở Hoan tin tưởng sau khi Hoàng đế biết rõ sự tình An Ấp chắc chắn sẽ phẫn nộ vì sự ngu xuẩn của Viên Sùng Thượng. Nhưng chưa chắc sẽ hạ sát thủ đối với y. Người này lúc trước là một trong những thần tử trung tín nhất của Hoàng đế. Điểm này, trước khi Sở Hoan rời kinh thành, tại điện Quang Minh, Hoàng đế cũng đã khẳng định.

Viên Sùng Thượng dũng mãnh, nhưng tâm cơ không sâu. Mà Hoàng đế Bệ hạ đối với hạng người đó cũng không quá ghét bỏ. Đương nhiên, Hoàng đế cũng không có khả năng tận diệt hết tâm phúc của mình.

Viên Sùng Thượng dấu diếm không báo, đó là tội khi quân. Sau đó lại thất bại thảm hại ở hồ Ngọc Tỏa, hao binh tổn tướng. Bên người có Thiên Môn đạo cài cắm. Nếu những tội này mà công khai, thì đầu Viên Sùng Thượng chắc chắn sẽ rời khỏi cổ.

Trong triều, không có khả năng không có người có địch ý với Viên Sùng Thượng. Loại thời điểm này, không thiếu được có những người muốn ném đá giấu tay, dồn Viên Sùng Thượng vào chỗ chết.

Mà trong tấu chương của Sở Hoan, lại đem phần lớn công lao bình định phản loạn Thiên Môn dồn cả vào Viên Sùng Thượng, trên thực tế, đã cho Hoàng đế Bệ hạ cơ hội lựa chọn.

Nếu Hoàng đế muốn giết Viên Sùng Thượng, tất nhiên chỉ cần một ý chỉ là xong. Nhưng nếu muốn giữ y lại, tấu chương này của Sở Hoan chẳng khác nào tấm thẻ đánh bạc.

Viên Sùng Thượng có tội, trong tấu chương của Sở Hoan lại có công, Hoàng đế hoàn toàn có thể cho Viên Sùng Thượng dùng công để chuộc tội.

Tuy nhiên, rất có khả năng Hoàng đế đã biết căn nguyên sự việc. Nhưng tấu chương này của Sở Hoan có lẽ cũng là điều mà Hoàng đế nguyện ý nhìn thấy. Để ngài có thể đưa ra phán xét quyết định dễ dàng hơn.

Viên Sùng Thượng đương nhiên cũng hiểu ý đồ trong đó. Đương nhiên cũng biết lúc này Hoàng đế đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay. Đã biết trong việc tiêu diệt Mộc Tướng quân, công đầu thuộc về Sở Hoan. Trong lòng y càng hiểu rõ, Sở Hoan bảo vệ y, cũng là cho Hoàng đế cái cớ để tiến thoái. Tính mạng Viên Sùng Thượng ở trong tay Hoàng đế Bệ ha, nhưng có tấu chương của Sở Hoan cũng chẳng khác nào là lấy công chuộc tội.

Tấu chương này, tất nhiên Sở Hoan cực kỳ cẩn thận, cân nhắc từng từ, nên viết xong thì cũng đã nửa đêm.

Hắn lập tức phái người gấp rút chạy tám trăm dặm đưa tấu chương về kinh thành, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, mới cảm thấy đói bụng, lúc này chợt nhớ tới bên trong hành dinh còn có Lâm Đại Nhi.

Sau khi ra khỏi mật thất Lục Viên, Sở Hoan trực tiếp kèm Lâm Đại Nhi đi vào hành dinh, tìm đại phu y thuật cao minh nhất thành Thái Nguyên đến xem bệnh.

Lâm Đại Nhi được sắp xếp nghỉ ngơi ở một khu vực yên tĩnh trong hành dinh. Vì đảm bảo an toàn, Sở Hoan còn dặn Hiên Viên Thắng Tài cử mấy người tới thủ vệ. Khi Sở Hoan đi đến sân viện nơi Lâm Đại Nhi ở, thì gặp Hiên Viên Thắng Tài dẫn người đi tuần tra hành dinh.

Vốn chuyện như thế này cũng không cần tới Hiên Viên Thắng Tài phải tự mình xuất mã. Tuy nhiên lúc này là thời điểm đặc biệt. Sở Hoan tru diệt Mộc Tướng quân, chuyện này chắc chắn đã đến tai đạo đồ Thiên Môn. Hiên Viên Thắng Tài lo lắng dưới cơn phẫn nộ, đạo đồ Thiên Môn sẽ phái người tới ám sát Sở Hoan. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Sở Hoan, vị tướng lãnh thế gia võ huân này phải đích thân vào cuộc, tự mình dẫn người tuần tra khắp hành dinh.

Nam nhân tộc Hiên Viên cho tới bây giờ chưa từng ngủ say trên những chiến công của tổ tiên.

Nhìn thấy Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài tiến lên chắp tay lại nói:

- Đại nhân, đã trễ thế này, sao chưa nghỉ ngơi?

Sở Hoan cười:

- Hiên Viên tướng quân, quá nửa đêm còn phải đi tuần tra, thật sự là vất vả.

- Đây là trách nhiệm của mạt tướng.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói, rồi nhìn về phía sân viện nhỏ kia, nói khẽ:

- Đại nhân, ngài định xử trí nữ nhân này thế nào?

Sau khi cứu Sở Hoan ở dưới mật thất lên, Hiên Viên Thắng Tài mới biết thân phận của Lâm Đại Nhi.

Sở Hoan biết có giấu cũng không được, nên có nói Lâm Đại Nhi là đạo chúng Thiên Môn.

Tuy nhiên quan hệ của hắn và Lâm Đại Nhi không giống như trước, không còn là quan hệ quan phỉ đối lập nhau. Nói thế nào đi chăng nữa, hắn và nàng đã có quan hệ xác thịt. Sở Hoan không thể dùng thân phận quan phủ để đối đãi với nàng. Nên lúc ấy, hắn đã giải thích với Hiên Viên Thắng Tài rằng Lâm Đại Nhi bị Thiên Môn đạo khống chế, bất đắc dĩ mới đối đầu quan phủ. Hôm nay, sau khi nghe hắn khuyên giải đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Hơn nữa, khi ở dưới mật thất, đã hỗ trợ mình giết chết Lục Thế Huân.

Chuyện xảy ra dưới mật thất, chỉ có ba người biết. Lục Thế Huân đã chết. Chỉ cần Lâm Đại Nhi không lỡ lời, Sở Hoan tin rằng hắn có cách để biến nguy thành an cho nàng.

- Cô nương này đã tỉnh ngộ, muốn lánh xa Thiên Môn đạo. Ta đang đợi đến khi nàng khỏe lại, tự mình thẩm vấn. Nếu có thể giúp triều đình đả kích Thiên Môn đạo, thì cũng là phúc của triều đình. Dùng người không nên cứng nhắc, nếu có thể giúp mình, thì ta sẽ không cự tuyệt.

Hiên Viên Thắng Tài mỉm cười. Gã đã từng nghĩ, ở dưới mật thất, sau khi Lục Thế Huân bị giết, Sở Hoan và Lâm Đại Nhi cô nam quả nữ sống cùng nhau, chắc chắn Sở đại nhân phải dùng đủ loại biện pháp để thuyết phục vị cô nương này.

Tiêu diệt tất nhiên không sai, nhưng nếu như có thể biến địch nhân thành người của mình, thì rõ ràng tốt hơn nhiều.

- Nàng ta thế nào rồi?

Trở lại hành dinh, Sở Hoan vội ngồi làm tấu chương cũng chưa gặp lại Lâm Đại Nhi.

Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Đại phu đã khám bệnh qua, tuy bị nội thương nhưng cũng không nặng lắm. Đại phu đã cho đơn thuốc, mạt tướng cũng đã cho người đi lấy thuốc về, chỉ có điều…

Sở Hoan cau mày nói:

- Chỉ có điều sao?

- Vừa rồi mạt tướng định đi bẩm báo đại nhân, nhưng đại nhân đang xử lý công việc, cho nên không dám quấy rầy.

Hiên Viên Thắng Tài hơi nhíu mày:

- Dương như tâm tình của vị cô nương này thật sự không tốt, mạt tướng phái người sắc thuốc, đưa qua cho nàng, lại… lại bị nàng ném xuống đất, dường như… nàng không thèm để ý tới thương thế của mình.

Sở Hoan khẽ giật mình, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Hiên Viên tướng quân, làm phiền ngài lại phái người sắc thuốc đưa tới… !

Hắn cũng không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu với Hiên Viên Thắng Tài, rồi đi thẳng vào viện.

Trong viện lặng ngắt như tờ. Sở Hoan đi vào trong phòng, bên trong đang đốt lò sưởi, hắn xuyên qua bình phong phòng khách, chuyển tới phòng bên trong, trong phòng bày biện đơn giản nhưng rất sạch sẽ. Lúc này Lâm Đại Nhi đang nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt to xinh đẹp thì đang ngơ ngác nhìn trần nhà.

Khí sắc của nàng đã tốt hơn một chút so với trong mật thất, trên khuôn mặt đẹp tái nhợt đã hơi có chút sắc hồng. Sở Hoan biết cho Lâm Đại Nhi dùng bát súp tại mật thất dưới đất ít nhiều cũng có trợ giúp cho thể trạng của Lâm Đại Nhi.

Tiếng bước chân của Sở Hoan tuy rằng rất nhẹ, nhưng Lâm Đại Nhi vẫn nhận ra, khóe mắt hơi liếc một cái, lập tức nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng đi tới bên giường, nhìn Lâm Đại Nhi không nói một lời, mặt không biểu tình, thở dài nói:

- Cô cần gì phải như vậy? Sức khoẻ quan trọng hơn, vì sao không uống thuốc?

- Ta sợ bị các ngươi hạ độc chết!

Lâm Đại Nhi cũng không mở mắt, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.

Sở Hoan cười nhạt nói:

- Lâm cô nương là hiệp nữ vào nam ra bắc không sợ trời không sợ đất, lại sợ chết sao?

Lâm Đại Nhi vẫn lạnh lùng nói:

- Ta chỉ sợ cái chết không rõ ràng, cho dù phải chết, cũng muốn kéo theo mấy tên chó săn cho triều đình làm đệm lưng.

Sở Hoan biết rõ Lâm Đại Nhi oán giận sâu đậm đối với triều đình, cũng không phải dăm ba câu có thể khiến nàng thay đổi quan niệm, hắn thuận tay kéo một cái ghế, ngồi xuống bên giường, hòa nhã nói:

- Cô yên tâm, ta sẽ không để cho cô chết, cô hãy dưỡng thương thật tốt, cần gì, cứ nói với ta.

Hắn dừng một chút, muốn nói cái gì, cuối cùng không nói ra.

Lâm Đại Nhi không nói lời nào, Sở Hoan thấy nàng như vậy, cảm thấy không khí hơi xấu hổ, cũng trầm ngâm không nói. Lâm Đại Nhi thấy Sở Hoan hồi lâu không nói gì, hơi mở mắt liếc Sở Hoan hỏi:

- Tại sao không nói chuyện?

- Nói cái gì?

- Nếu như đã tới đây, chẳng lẽ ngươi không định thẩm vấn ta?

Khóe miệng Lâm Đại Nhi xẹt qua nụ cười lạnh:

- Ngươi để ta sống sót, không phải vì muốn lấy được thứ gì đó từ trong miệng ta sao?

Sở Hoan nhíu mày, trầm giọng nói:

- Lâm Đại Nhi, có phải cô cho rằng mình rất giỏi hay không?

Giọng điệu của hắn không dễ nghe, Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, lập tức cười lạnh:

- Ngươi nên sớm thể hiện ra như vậy, có phải không nhịn được hay không? Vì sao không tiếp tục giả nhân giả nghĩa, trước mềm sau cứng, không phải đó là thủ đoạn thẩm vấn quen thuộc của các ngươi sao?

Sở Hoan hơi buồn bực trong lòng, có đôi khi sự cố chấp của Lâm Đại Nhi khiến người ta cảm thấy không thể nói lý, nhớ tới đối phương còn có tổn thương trên người, hắn hít sâu một hơi, thở dài:

- Ta đã nói muốn thẩm vấn cô lúc nào? Nếu cô muốn rời đi, ai cũng sẽ không ngăn cản cô, cô không phải phạm nhân.

- Vậy vì sao lại phái người canh gác chung quanh viện nhỏ này?

Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:

- Hay là sợ ta chạy trốn?

Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Đại Nhi, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói:

- Bây giờ cô rời đi, sẽ không có ai ngăn cản cô!

Lâm Đại Nhi cắn cặp môi đỏ như son, đột nhiên hất chăn ra, ngồi dậy. Sở Hoan thấy lúc này nàng đã mặc xiêm y. Lâm Đại Nhi xỏ chân vào giày, nhìn Sở Hoan, môi hé mở nhưng cũng không lên tiếng, loạng choạng đi ra cửa. Sở Hoan nhíu mày, đợi đến khi Lâm Đại Nhi đi qua cửa, hắn mới đi đến bên giường, mở cửa sổ ra, thấy Lâm Đại Nhi đã đi đến giữa sân, cũng không quay đầu lại, bước chân lung lay, đang đi ra bên ngoài cửa viện.

Bông tuyết ban tán loạn, nữ hiệp giỏi giang bản lĩnh Lâm Đại Nhi lúc này đang bước đi tập tễnh. Vóc dáng mảnh mai, yếu ớt, thân hình lảo đảo loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng như muốn ngã xuống. Một nữ tử, phải trải qua thời gian tôi luyện, mới có thể có được nữ tính thuần hậu.