Mộc Tướng quân nhìn thấy vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt Khấu Xuân liền cười ha hả. Gã nhìn Sở Hoan, rồi chỉ vào Khấu Xuân nói:
- Sở đại nhân, nhìn quan viên của Đại Tần các ngươi kìa, ngươi thấy nước Tần có thể trụ vững được nữa không?
Gã hướng về phía Khấu Xuân cười nói:
- Ngươi muốn gia nhập Thiên Môn thì trước tiên phải lập công đã.
Gã liếc mắt nhìn một tên áo đen cách đó không xa, tên kia liền liền lấy ra một chiếc chủy thủ từ bên hông ném xuống dưới chân Khấu Xuân. Khấu Xuân ngẩn người ra không hiểu Mộc Tướng quân có ý gì, lúc này Lệ Vương Tôn mới cười nói:
- Cầm chủy thủ lên.
Khấu Xuân do dự một hồi, cuối cùng cũng cúi xuống nhặt chủy thủ. Lúc này Mộc Tướng quân mới chỉ vào đám quan viên đang run sợ nói:
- Cho ngươi tùy chọn đầu một người, chỉ cần giết một người, bổn tướng sẽ cho phép ngươi gia nhập Thiên Môn đạo của chúng ta!
Vẻ mặt Khấu Xuân đổi sắc, các quan viên khác cũng xanh mặt.
- Nếu như ngươi không thể nạp đầu lấy công đồng nghĩa với việc ngươi không có thành ý gia nhập vào Thiên Môn của chúng ta.
Mộc Tướng quân chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Khấu Chủ sự, Thiên Môn đạo từ trước tới giờ tuyệt đối không nương tay với kẻ thù!
Khấu Xuân nghiến răng, tay cầm lấy chủy thủ, ánh mắt hướng về đám quan viên, trong mắt đằng đằng sát khí. Chúng quan viên nhìn thấy tình cảnh này trong lòng càng run sợ. Khấu Xuân nhìn chằm chằm vào một người. Người này tuổi ngoài năm mươi, râu cũng đã bạc, chính là An Ấp Lễ bộ ti Chủ sự.
Lễ bộ ti Chủ sự này là người đọc đủ thi thư, thường ngày hay nói về việc trung quân báo quốc, trông lão rất có khí phách. Thấy Khấu Xuân nhìn chằm chằm vào mình, lão Chủ sự trầm mặt xuống, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
- Khấu…Khấu Xuân, ngươi dám… ngươi dám giết ta?
Khấu Xuân từng bước lại gần, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn nói:
- Khổng Chủ sự, ngươi là Lễ bộ ti Chủ sự, những điều ngươi nói đều là đạo đức văn chương, trung quân báo quốc. Ngươi…trung thành với Hoàng đế, đao thứ nhất này chỉ có thể là ngươi tiếp nhận rồi. Nếu ngươi đã một lòng trung thành như vậy, tất sẽ nguyện chết vì Hoàng đế, chết không nuối tiếc…!
Khổng Chủ sự lùi về phía sau được hai bước thì bị chiếc bàn cản lại. Sắc mặt lão trắng bệch, cánh tay run run chỉ vào Khấu Xuân, lạnh lùng nói:
- Khấu…Khấu Xuân, ngươi đừng có hồ đồ, ngươi…ngươi dám giết mệnh quan triều đình, cả nhà ngươi sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội ….!
Viên Sùng Thượng cũng lạnh lùng nói:
- Khấu Xuân, nếu ngươi dám giết người ở chỗ này, bản đốc bảo đảm sẽ giết sạch cả nhà ngươi không trừ một ai!
Y tiến lên phía trước một bước, ba mũi tên lập tức nhắm vào Viên Sùng Thượng, chỉ cần kéo cung tên lên là ba mũi tên sẽ cùng lúc lao đến, lúc ấy Viên Sùng Thượng có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát nổi. Sở Hoan sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Tổng đốc không cần vội!
Viên Sùng Thượng biết mình đã lâm vào cảnh khốn cùng, y quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, ánh mắt như muốn thăm dò ý kiến. Sở Hoan khẽ lắc đầu, dường như có ý nói với y rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ, cứ bình tĩnh, đừng nên nóng nảy.
Khấu Xuân cũng không quay đầu lại nhìn Viên Sùng Thượng, chỉ nhìn Khổng Chủ sự cười nhạt, một tay y đã giơ lên, dưới ánh đèn dầu, chủy thủ sáng lấp lánh. Lúc này Khấu Xuân chỉ cách Khổng chủ sự có vài bước chân, Khổng Chủ sự nhìn thấy chủy thủ trong tay Khấu Xuân bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào người mình, lão cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người đã quỳ rạp xuống rất, kêu thất thanh:
- Khấu…Khấu đại nhân, Mộc Tướng quân, đừng giết…!
Ánh mắt Khấu Xuân âm lãnh tàn khốc, y cười lạnh rồi nói:
- Ngươi sợ chết sao?
- Mộc Tướng quân, hãy cứu ta, ta tình nguyện gia nhập Thiên Môn, nghe theo sự điều khiển của Mộc Tướng quân.
Khổng Chủ sự run run nói tiếp:
- Môn sinh của ta ở An Ấp rất đông, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng bọn họ sẽ chiến đấu vì uy danh của Thiên Môn. Doanh Nguyên tàn bạo vô đạo sớm đã…sớm đã chết rồi, ta… ta lập tức viết một bản thảo nghịch thư, hiệu triệu thiên hạ bách tính…!
Lão chưa nói dứt lời thì chủy thủ sáng bóng đã đâm vào người. Khấu Xuân ra tay rất tàn độc, chủy thủ xẹt qua yết hầu Khổng Chủ sự, trong nháy mắt đã cắt đứt yết hầu của lão.
Máu tươi phun ra tung tóe, hai mắt Khổng Chủ sự trợn tròn, một tay giơ lên bịt lấy yết hầu mình, nhưng máu vẫn cứ phun ra. Chúng quan viên chứng kiến cảnh này ai nấy đều hồn bay phách lạc, có người sợ hãi kêu thất thanh. Khổng Chủ sự quỳ trên mặt đất, thân thể co quắp rồi bất động trong tức khắc.
Mộc Tướng quân đã vỗ tay rồi cười lớn:
- Tốt lắm, tốt lắm, Khấu Chủ sự quả nhiên là ra tay gọn nhẹ sạch sẽ. Thiên Môn đạo chúng ta đang thiếu một nhân tài như ngươi đấy.
Máu Khổng Chủ sự bắn tung tóe lên mặt Khấu Xuân. Khấu Xuân quay người trở lại, trên mặt còn dính đầy vết máu, trông có vẻ rất dữ tợn. Y cầm lấy chủy thủ liếc mắt nhìn Sở Hoan, rồi đi về phía Mộc Tướng quân, đến trước mặt Mộc Tướng quân, y quỳ một gối xuống, nói cung kính:
- Mộc Tướng quân, hạ quan đã theo sự dặn dò của ngài nạp đầu lập công, mong Tướng quân thu nạp làm môn hạ!
Mộc Tướng quân chắp hai tay sau lưng, gật đầu cười nói:
- Nếu ngươi đã không làm bổn tướng thất vọng thì bổn tướng cũng sẽ không để ngươi thất vọng, ngươi yên tâm…!
Gã còn chưa nói dứt lời, vẻ mặt bỗng nhiên biến sắc, chỉ thấy Khấu Xuân vốn cung kính quỳ dưới đất, trong chớp mắt giống như con báo đã chuẩn bị từ lâu đột nhiên lao thẳng về phía mình.
Khấu Xuân lao nhanh như chớp trong khi mọi người đang còn kinh hãi trước cái chết của Khổng Chủ sự, không ai ngờ rằng đột nhiên Khấu Xuân lại ra tay với Mộc Tướng quân.
Trong lúc này, Sở Hoan đã hô một tiếng:
- Động thủ.
Hắn đứng dậy nhanh như linh vượn, uyển chuyển như đại bàng, lao về phía sau Mộc Tướng quân như một mũi tên.
Viên Sùng Thượng cũng đã rống to một tiếng, mục tiêu của y không phải là Mộc Tướng quân mà là tên thích khách bịt mặt kia. Y dùng chân đá bay một khối gỗ, khối gỗ bay thẳng đến mặt tên thích khách, y dũng mãnh như hổ lao tới tên thích khách bịt mặt.
Không chỉ có mấy người này ra tay.
Hơn chục tên mặc đồ đen vây quanh bốn phía vẫn chưa kịp phản ứng lại thì một tên tay cầm nỗ lại có phản ứng khiến mọi người kinh hãi. Gã khởi động cơ quan và… và bắn. Chỉ có điều, mục tiêu của cây nỗ không phải là người của Sở Hoan mà lại là tên mặc đồ đen cầm tiễn nỗ phía đối diện. Tên mặc đồ đen này không ngờ lại bắn mũi tên nhọn vào đồng bọn của mình.
Loại tiễn nỗ này không giống như những tiễn nỗ bình thường khác, kình lực của nó vô cùng lớn, tốc độ cũng rất nhanh, trong khoảng cách ngắn như thế thì tên mặc đồ đen đối diện cho dù là có kịp phản ứng đi chăng nữa thì cũng không thể nào mà né tránh được, huống hồ là tất cả đều diễn ra quá đột ngột. Tên kia cũng không thể ngờ rằng đồng bọn của gã lại muốn ra tay với mình, đến khi gã cảm thấy tình hình không ổn thì mũi tên đã xuyên qua yết hầu rồi.
Hành động bắn chết đồng bọn của tên mặc đồ đen cực kỳ ăn khớp, sau khi mũi tên thứ nhất được bắn ra, dường như gã đã xác định mọi thứ tất sẽ trôi chảy, vừa chuyển mình thì một mũi tên khác lại bắn xuyên qua tên tiễn thủ khác.
Trong đám mặc đồ đen này chỉ có ba tên tiễn thủ, sau khi một tên bị giết thì phản ứng của tên còn lại cũng cực kỳ cấp tốc. Gã quay hướng tiễn nỗ về phía đối phương, hai tên mặc đồ đen cùng dương tiễn nỗ nhắm vào nhau, chỉ là tên kia rõ ràng có chậm hơn một chút, mũi tên bên này đã được bắn ra, đến trước mặt gã. Gã chỉ vừa mới chạm vào nút cơ quan để khởi động tiễn nỗ thì mũi tên kia đã bắn trúng ngực. Gã kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất. Tên mặc đồ đen lén ra tay với đồng bọn sau khi bắn mũi tên ra, sớm đã xoay người lại, lăn trên đất để tạo khoảng cách, tránh mũi tên của đối phương bắn tới. Mặc dù đối phương đã kịp khởi động cơ quan nhưng rốt cuộc vẫn chậm tay hơn gã một chút.
Lúc đám người mặc đồ đen thấy đồng bọn của mình đã phản bội, có hai tên cầm đao đã nhanh chóng ra tay với tên tiễn thủ phản bội kia, một trái một phải, ánh đao sắc nhọn.
Đương nhiên môn đồ được Thiên Môn đạo bố trí xuất hiện trong đêm nay không phải là hạng người hời hợt, đao pháp sắc bén, tên tiễn thủ kia trong tay chỉ có tiễn thủ, sau khi rút lui đã ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
- Ai dám tìm đến cái chết?
Tuy nhiên, đám Thiên Môn đạo đồ này không phải là loại người ham sống sợ chết, hai tên đao thủ cơ bản đã không để ý đến sự hung dữ của tên tiễn thủ kia mà đã cùng nhau tiến lên tấn công gã.
Trong lòng hai tên này hiểu rõ là tiễn nỗ này chỉ có thể lắp ba mũi tên một lần, tên tiễn thủ kia đã bắn hai mũi tên, vậy thì cũng chỉ còn thừa lại một mũi tên duy nhất. Chỉ cần mũi tên cuối cùng đó được bắn ra thì tiễn nỗ trong tay tiễn thủ kia cũng hoàn toàn vô tác dụng, lúc ấy tên tiễn thủ cũng chẳng khác nào con cừu non bị mọi người xâu xé.
Lúc mà hai tên đao thủ không màng sống chết toàn lực nhắm vào tên tiễn thủ kia mà xông tới thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, tên đao thủ bên phải bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, từ bên cạnh bỗng nhiên vọt ra một người, người này tốc độ cực kỳ nhanh, cầm con đao sắc bén trong tay. Gã chỉ cần một đao là đã chặt đứt được cánh tay phải của tên đao thủ bên phải, cánh tay vẫn chưa rơi xuống đất thì lại một dao khác chợt lóe, xuyên vào yết hầu của tên đao thủ này.
Trong khi mọi người đang còn kinh hãi thì phát hiện ra tên đánh lén này cũng mặc đồ đen. Lúc này đám người mặc đồ đen trong lòng kinh sợ, sự phản kích của tên tiễn thủ kia khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, ai ngờ được rằng người phản bội không chỉ có một, đám người mặc áo đen thực sự không biết trong đồng bọn của mình rốt cuộc có mấy tên phản tặc, đúng là không dám tiếp tục tấn công tên tiễn thủ nữa mà cầm chắc đao trong tay, nhìn trước ngó sau đồng bọn của mình, trong lòng chỉ sợ lại có người đột nhiên đánh lén.
Lúc tên đao thủ bị đồng bọn đánh lén, tên tiễn thủ kia cũng không hề niệm tình mà bắn mũi tên còn lại duy nhất vào tên đao thủ bên trái. Tên đao thủ này đã bị bắn chết, tên đao thủ đánh lén đồng bọn lúc này đã cầm cánh tay bị chặt vẫn còn nắm chặt đại đao đến bên tên tiễn thủ, tên tiễn thủ ném tiễn nỗ không còn mũi tên trong tay mình ra, lăn một vòng trên đất và nhặt lấy đao trong cánh tay bị chặt kia, đứng lên, hai mắt lạnh lẽo đầy sát ý.
Tất cả xảy ra trong chớp mắt, các quan viên sợ hãi rụt rè kia thậm chí còn không nhìn rõ mọi việc đã xảy ra, mắt của bọn họ lúc này đang nhìn chăm chú vào người Khấu Xuân.
Đám quan viên này đều biết rằng Khấu Xuân dù là Hình bộ ti Chủ sự nhưng y không có võ công, chỉ am hiểu về việc phá án, Khấu Xuân trước mặt rõ ràng nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, đột nhiên hung bạo giống như báo săn, thân hình quỷ mị, mọi người đều cảm thấy rằng chí ít về mặt tốc độ, y đã vượt xa Viên Sùng Thượng. Từ lúc nào mà Khấu Xuân lại có được võ công dũng mãnh như thế?
Mộc Tướng quân dường như cũng không thể tưởng tượng rằng Khấu Xuân lại có tốc độ kinh khủng đến như vậy, càng không ngờ được rằng Khấu Xuân lại dám ra tay với chính mình, lúc chủy thủ trong tay Khấu Quân đâm vào ngực y, Mộc Tướng quân tựa như chưa kịp phản ứng lại, chủy thủ bóng loáng đó đã không niệm tình mà đâm vào ngực Mộc Tướng quân, còn khuôn mặt Khấu Xuân cũng không còn vẻ nịnh nọt như lúc trước nữa mà lúc này không chút biểu cảm, giống như người đã chết vậy.
Chỉ đôi mắt là lạnh lùng khác thường, chủy thủ đã đâm vào ngực Mộc Tướng quân nhưng trong mắt Khấu Xuân lại không có vẻ gì vui mừng, ngược lại toát lên vẻ kinh hãi.
- Ngươi không phải là Khấu Xuân!
Mộc Tướng quân chắp hai tay sau lưng, y cười nhạt nói. Y bị dao găm đâm vào ngực nhưng lại tỏ ra hết sức bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.