Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 827: Ăn miếng trả miếng

Gió lạnh thổi vù vù, hòa vào trong ánh lửa khiến cho người ta có cảm giác lúc nóng lúc lạnh.

Trước tấm chắn xuất hiện rất nhiều trường thương giống như một con nhím đang xù lông. Đám người Hoàng gia cầm đao không thể tiến lại gần. Một môn khách dũng mãnh của Hoàng gia nhảy lên phía trước. Thân hình gã giống như một con diều hâu húc vào tấm chắn. Những động tác này vô cùng tự nhiên, phóng khoáng như thiên thần hạ phàm. Nhưng khi chưa kịp đụng vào tấm chắn thì vô số trường thương đã đâm vào người môn khách vốn đang ở không trung. Môn khách vung đao chém đứt hai cây trường thương nhưng vẫn bị vô số trường thương khác đâm xuyên qua thân thể khiến cho thân thể gã phân ra thành nhiều mảnh.

Ở phía sau, quân Hoàng gia thấy tình trạng này thì trong lòng run sợ. Trong khoảng thời gian ngắn không ai dám tiến về phía trước.

Ngay lúc này, từ bên trận địa của quan binh có tiếng kèn vang lên. Đám người Hoàng Tri Quý nghe thấy tiếng kèn thì sắc mặt lập tức thay đổi. Sau khi tiếng kèn vang lên thì trong rừng cây xuất hiện ánh lửa, trong chốc lát ánh lửa lan tràn khắp nơi. Trong khoảng nửa khắc, rừng cây đã sáng như ban ngày. Quân Hoàng gia đang kinh hãi lúc này lại thấy bên trong rừng cây vô số ánh lửa sáng lên lại càng hồn bay phách lạc. Bỗng nhiên nghe thấy hai bên rừng cây truyền đến tiếng la hét long trời lở đất. Trong ngọn lửa xuất hiện rất nhiều ánh đao kiếm, dù chưa thấy người nào xuất hiện nhưng đã có vô số mũi tên bắn lại.

Phía sau đống đá, cung tiễn thủ lại thị uy, bắn tên như mưa. Lúc này quân đội Hoàng gia ba mặt đều có địch đã bắt đầu bối rối. Tâm tình Hoàng Tri Quý chìm đến đáy cốc. Lúc nãy gã đã có cảm giác người Quỷ Phương rất có thể đã bán đứng mình. Đúng lúc này bên người gã có người lớn tiếng nói:

- Thất lão gia, chúng ta mau chạy thôi. Không thể tiếp tục ở chỗ này.

Có người lại nói:

- Chúng ta hãy quay lại cốc thôi.

- Không được quay lại.

Hoàng Tri Quý lạnh lùng nói:

- Đám người Quỷ Phương đã bán đứng chúng ta. Nếu chúng ta quay lại trong cốc là tự tìm đường chết.

Lúc này gã nắm chặt tay lại. Xung quanh gã có một đám người mang thuẫn bài bảo hộ ở giữa.

Tiếng kêu tiếng hét càng lúc càng gần. Trên đường lớn rất nhiều người đang tiến đến.

Lúc này Hoàng Tri Quý rất giận dữ. Trong lòng gã cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng người Quỷ Phương. Nhưng nếu so với hoài nghi thì hắn vẫn tín nhiệm đám người Quỷ Phương hơn một chút.

Gã không tin tưởng người Quỷ Phương thật sự sẽ giúp mình. Nhưng gã tin tưởng đám người Quỷ Phương có thù hận sâu đậm với triều đình. Người Quỷ Phương và Hoàng gia bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau chung tay đối phó với quan phủ mà thôi.

Sau khi gã lên bờ thì gã nhìn thấy bên bờ biển có rất nhiều thi thể. Hơn nữa dũng sĩ Quỷ Phương còn treo đầu người bên hông. Điều này cho thấy người Quỷ Phương đã chém giết quan binh. Cho nên lúc ấy sự hoài nghi của gã với đám người Quỷ Phương là vô cùng nhỏ bé.

Gã là người cẩn thận. Tuy rằng sẽ không tin người Quỷ Phương sẽ đầu nhập vào quan phủ nhưng để đề phòng vạn nhất vẫn muốn Dịch Cốc Tư đi xuyên qua Lê Hoa cốc với mình.

Sau khi đi qua khỏi Lê Hoa cốc thì Hoàng Tri Quý mới không tiếp tục hoài nghi đám người Quỷ Phương nữa.

Nhưng lúc này gã khẳng định mình đã rơi vào cạm bẫy của quan phủ rồi hoặc có thể nói là quan phủ và người Quỷ Phương đã liên kết với nhau thiết lập cạm bẫy. Gã thật sự nghĩ không ra tại sao đám người Quỷ Phương trước giờ vô cùng căm hận quan phủ, vì sao lần này lại bán mạng cho quan phủ.

Gã không nghĩ ra, tuy nhiên bây giờ cũng không còn thời gian cho gã suy nghĩ nữa. Quan binh đã chạy ra khỏi hai bên rừng cây giao chiến với quân đội Hoàng gia. Tuy quân Hoàng gia không được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng lúc trước Hoàng gia mời chào môn khách và môn hạ đều là một đám liều mạng. Nếu không cũng không dám cùng Hoàng gia tạo phản. Lúc này bọn họ lăn xả vào chém giết quan binh. Quan binh mặc dù mai phục binh lực ở nơi này không ít, nhưng địa hình chật hẹp nên không thể triển khai đội ngũ. Hơn nữa năng lực độc lập tác chiến của binh sĩ Hoàng gia quả thật không thể khinh thường. Cho dù bị đánh lén nhưng cũng chưa rơi vào hạ phong.

Tuy nhiên quan binh từ hai bên rừng cây dũng mãnh tiến ra như thủy triều.

Những người này là những quan binh bao vây hồ Ngọc Tỏa. Trận chiến lần trước, quan binh tổn thất nghiêm trọng. Điều này đối với quan binh An Ấp là nỗi nhục lớn. Sĩ khí của bọn họ xuống rất thấp là bởi vì trận thua đau đớn này. Một nguyên nhân khác cũng bởi vì sức lực không đủ nên không thể tiến lên đảo trên hồ Ngọc Tỏa để báo thù.

Nhưng lúc này gặp nhau ở Lê Hoa cốc, quan binh cho dù cao hay thấp cũng đều có cùng chung một mối thù. Trong lòng quân nhân đầy nhiệt huyết. Trận chiến lần trước lan truyền ra ngoài khiến thanh danh của binh sĩ An Ấp bị đả kích rất lớn. Lần này bọn họ nhất định sẽ đòi lại ở đây.

Có mấy mũi tên bắn về phía Hoàng Tri Quý. May mắn là bên cạnh gã có mấy cao thủ hộ vệ ngăn cản tên cho gã nên chưa gặp phải chuyện gì. Tuy nhiên quân Hoàng gia đã bị ba mặt giáp công, tình hình không lạc quan. Bộ hạ bên người gã khuyên nhủ:

- Thất lão gia, chúng ta hãy rút lui vào trong cốc đi. Đám người Quỷ Phương chưa chắc đã phản bội chúng ta. Nếu tiếp tục ở đây thì chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.

- Thất lão gia, không ổn rồi.

Một tên thuộc hạ cách đó không xa kêu lên:

- Bọn họ quá đông người. Nếu chúng ta không rút lui thì tất cả đều phải chết ở nơi này.

Hoàng Tri Quý không thể nào biết được quan binh lại mai phục trong rừng cây. Bây giờ quan quân ào ào xông tới đông như kiến. Lúc này gã đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiến lên thì không thể nào được. Nếu thối lui đến thung lũng thì có thể toàn quân sẽ bị diệt. Đúng vào lúc này, sắc mặt của gã bỗng nhiên thay đổi. Không ngờ một đám binh sĩ ở hậu phương đã quay đầu chạy vào trong Lê Hoa cốc.

Hoàng Tri Quý kinh hãi vô cùng, lạnh lùng nói:

- Không được đi. Các ngươi không muốn sống nữa hay sao.

Có điều lúc này tiếng chém giết nổi lên ở bốn phía. Những người đó bây giờ không thể nào nghe thấy. Cho dù họ có thể nghe thấy thì lúc này vẫn sẽ không dừng lại.

Quân đội Hoàng gia tuy có trang bị hoàn mỹ hơn nữa năng lực tác chiến của các binh sĩ không kém nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện quân sự nghiêm chỉnh. Trên thực tế đây chỉ là một đội ngũ rời rạc. Trong đó tất nhiên có con cháu Hoàng gia. Nhưng đại đa số chỉ là môn khách và tráng đinh do Hoàng gia nuôi dưỡng, đều là người bán mạng vì tiền. Không cần nhắc đến độ trung thành. Nếu như mọi việc thuận lợi thì đám này còn có cam đảm liều mạng vì tiền nhưng lúc này cả ba mặt đang bị quan binh giáp công tình thế ác liệt. Nếu như lưu lại thì đừng nói đến tiền thưởng ngay cả mạng chỉ sợ cũng không còn. Một số người thấy tình hình bất ổn liền chạy vào Lê Hoa cốc. Những người khác thấy có người đi đầu thì cũng không do dự nữa chạy theo sau. Trong lúc nhất thời cả đám chạy như thủy triều về phía Lê Hoa cốc.

Hoàng Tri Quý tất nhiên nghĩ đám người Quỷ Phương rất có thể đã bán rẻ mình. Nhưng trong thời điểm nguy cấp này thì thuộc hạ không có bao nhiêu người nghĩ đến việc đó. Trong lúc ba mặt thụ địch thì chỉ có thể chạy về Lê Hoa cốc. Hơn nữa mọi đều biết rằng Quỷ Phương đã khống chế được Lê Hoa cốc. Lúc nãy còn liên minh với người Quỷ Phương nên họ tất nhiên là đồng minh của mình.

Cho nên mọi người chạy về phía Lê Hoa cốc không hề do dự.

Quân đội Hoàng gia lúc này vô cùng lộn xộn. Có một câu nói rất chính xác "binh bại như núi đổ". Lúc này quân Hoàng gia chưa thất bại nhưng những người phía sau vừa lui thì những người vốn đang chém giết với quan binh sẽ không còn ý chí chiến đấu. Tất cả đều quay đầu bỏ chạy. Hoàng Tri Quý hô khản cả giọng nhưng không có ai để ý tới. Ngược lại quan binh phía sau đống đá càng ngày càng tiến lại gần.

Hoàng Tri Quý thấy hơn ngàn binh sĩ dưới tay đã tan rã. Bây giờ có thể chấn chỉnh quân đội lại đã là truyện nghìn lẻ một đêm. Gã thở dài một tiếng, vỗ ngựa. Dựa vào hy vọng cuối cùng chạy về phía Lê Hoa cốc.

Quân Hoàng gia như thủy triều lui về Lê Hoa cốc. Ở phía sau quan binh theo sau đuổi giết, bắn tên không ngừng nghỉ. Đã có không ít tướng sĩ Hoàng gia phải ngã xuống đất. Quan binh phía sau xông tới chém xuống như chém dưa giết chết những binh sĩ Hoàng gia đi phía sau.

Hoàng Tri Quý lúc này chỉ còn đường chạy về Lê Hoa cốc. Gã vừa chạy vừa lên tiếng hô lớn:

- Chạy vào Lê Hoa cốc, không được dừng lại. Chúng ta sẽ chạy về hồ Ngọc Tỏa.

Trong lòng gã vẫn còn chút hy vọng có thể trở về hồ Ngọc Tỏa.

Phía trước có hàng trăm người chạy vào trong cốc. Hoàng Tri Quý chạy phía sau không nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết trong lòng vẫn tồn tại một tia hi vọng cuối cùng. Chỉ hy vọng mình phán đoán sai lầm. Người Quỷ Phương còn có thể nói đạo nghĩa. Tuy rằng khả năng này vô cùng thấp.

Trong thung lũng chỗ cao chỗ thấp, đá lớn đá nhỏ có ở khắp nơi. Gã biết lúc này ngồi trên lưng ngựa sẽ khiến ngựa bị thương không thể đi nhanh. Nhưng phía sau truy binh không ngớt. Đi vào Lê Hoa Cốc lúc này khi nào cũng đều có thể gặp nguy hiểm. Cho nên cho dù tuấn mã của Hoàng Tri Quý bị thương, nhưng dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ gã vẫn thúc ngựa đi tới chỉ muốn nhanh chóng đi qua Lê Hoa cốc.

Đi tới giữa Lê Hoa cốc vẫn chưa có động tĩnh. Tất cả quân đội của Hoàng gia đã đi vào trong Lê Hoa cốc. Lúc này quan binh đuổi theo phía sau cũng nhanh chóng dừng lại, bày trận, dùng tấm chắn tiến lên che lại cửa cốc. Ba tầng tấm chắn kín kẽ không một kẽ hở. Ở tầng thứ nhất thì binh sĩ phía sau tấm chắn đều cầm theo trường mâu. Phía sau hai tầng tấm chắn còn lại đều là cung tiễn thủ. Cửa cốc đã bị chắn chật như nêm cối.

Hoàng Tri Quý đi được một đoạn đường bình yên, trong lòng vẫn âm thầm cầu xin. Bỗng nghe được một tiếng hét thảm vang lên thì trong lòng vô cùng kinh hãi. Từ phía trước liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Hai bên thung lũng vang lên âm thanh hò hét từ bốn phía khí thế kinh người. Một mũi tên bay ngang qua bắn trúng tuấn mã của Hoàng Tri Quý. Tuấn mã bị đau, hí dài một tiếng dựng thân lên. Hoàng Tri Quý không kịp đề phòng đã rơi thẳng từ trên lưng ngựa xuống. Mấy hộ vệ bên cạnh tiến tới đỡ gã dậy dùng tấm chắn để chống đỡ. Hoàng Tri Quý đứng trên đống loạn thạch, cảm thấy toàn thân đau nhức. Gã biết rõ mình đã thương tổn đến gân cốt, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Khi nhìn xuyên qua khe hở của tấm chắn thì chỉ thấy quân Hoàng gia từng người một nối tiếp nhau ngã xuống. Hai bên thung lũng rất nhiều tên bay xuống. Đồng thời rất nhiều tảng đá rớt xuống khiến cho không ít người bị đè nát thành một đống thịt.

- Tên lừa đảo, tên lừa đảo.

Hoàng Tri Quý không thể kềm chế được tức giận hét lên:

- Quỷ Phương là một lũ lừa đảo.

Gã dùng hết sức hét lớn:

- Dịch Cốc Tư. Các ngươi là một đám vô sỉ, các ngươi là một lũ thấp hèn. Các ngươi sẽ chết không tử tế.

Lúc này tất nhiên không có ai hồi đáp gã. Chỉ có cung tên và loạn thạch phản ứng với lời gã.

- Mau, đỡ ta đứng lên. Chúng ta hãy chạy ra khỏi sơn cốc.

Hoàng Tri Quý biết nếu mình tiếp tục ở trong sơn cốc thì chỉ có đường chết, chỉ có rời khỏi nơi đây mới có một tia hy vọng.

Vài tên hộ vệ cầm tấm chắn giúp Hoàng Tri Quý chạy ra khỏi cốc. Khi đi được vài bước thì có một gã hộ vệ bị tên bắn trúng ngã xuống đất. Hoàng Tri Quý bất đắc dĩ tự mình cầm tấm chắn bảo vệ đầu.

Hai gã hộ vệ đến đi phía trước chống đỡ. Đột nhiên gã nghe được có người hoảng sợ kêu lên:

- Đây là cái gì. A…

Hoàng Tri Quý quay đầu nhìn lại thì kinh hãi phát hiện từ trên núi tạt xuống dưới rất nhiều nước. Sắc mặt Hoàng Tri Quý lập tức thay đổi trong nháy mắt, thất thanh nói:

- Không tốt, đó là... Đó là dầu hỏa.

Gã ngửi thấy một mùi rất cổ quái. Rất nhanh gã nhận ra đó là mùi dầu hỏa. Trong lòng kinh hãi vô cùng. Trên núi tạt từng thùng dầu hỏa xuống dưới. Chỉ trong chốc lát trong sơn cốc tràn đầy mùi dầu hỏa. Hoàng Tri Quý đã mất hết can đảm. Gã nhìn thấy trên núi xuất hiện rất nhiều mũi tên lửa không chút do dự bắn xuống dưới. Dầu hỏa vẫn tiếp tục tạt xuống dưới như cũ. Trong sơn cốc đều đã tạt dầu hỏa khiến khắp nơi rất dễ bắt lửa. Hỏa tiễn vừa rơi xuống khiến lửa lập tức bùng cháy.

Trong nháy mắt, trong thung lũng xuất hiện ánh sáng ngút trời như ban ngày.

Binh sĩ bị dính dầu hỏa lên người trong nháy mắt bị liệt hỏa thiêu đốt toàn thân. Những người này gào thét thảm thiết vang vọng cả thung lũng thê lương vô cùng.

Sắc mặt Hoàng Tri Quý tái nhợt. Gã như người chết, hồn bay phách lạc nói:

- Bọn họ… bọn họ thật là độc ác...

Hoàng gia hỏa thiêu hồ Ngọc Tỏa khiến mấy ngàn quan binh táng thân trong biển lửa. Bây giờ lại bị hỏa thiêu ở Lê Hoa cốc. Đúng là ăn miếng trả miếng.