Sở Hoan nhíu mày, lòng cảm thấy hổ thẹn, không ngờ nơi này không chỉ nhốt vài tên Quỷ Phương nhân. Càng làm cho hắn ngạc nhiên là tù nhân ở bên kia nghe được bên này nói. Nghe ý tứ bên kia thì hình như nghe được tên mình.

Sở Hoan cảm thấy nghi hoặc. Hách Khê Cốc đã lên tiếng:

- Đạt khách, bên kia dường như cũng có người. Thiên Môn đạo mỗi lần đưa cơm đến đây cũng đưa qua bên đó nữa. Chỉ có điều, chưa từng nghe bên đó nói chuyện.

Sở Hoan khẽ gật đầu, đứng dậy, vừa cảnh giác vừa hồ nghi đi tới đó. Chỉ thấy căn phòng này mờ tối hơn hẳn. Hắn nhìn xuyên qua song sắt, thấy bên trong có hai người.

Hai người này đều dựa vào vách tường trong cùng, so với mấy người Hách Khê Cốc có chút khác.

Mấy người Quỷ Phương không bị xiềng lại. Hai người này, quần áo mục nát, hai tay bị còng lại, mà ngay cả hai chân cũng bị quàng bởi sợi xích to. Đầu bù tóc rối, nhìn qua, giống như ăn mày. Hai người đều duỗi thẳng hai chân, dựa vào vách tường. Khi Sở Hoan xuất hiện, hai người kia ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén dị thường. Nhờ ánh lửa, Sở Hoan thấy trên mặt hai người này đều có vết máu, chỉ có điều, vết máu đã khô lại.

Bốn mắt hai người kia như có hào quang, gắt gao nhìn Sở Hoan. Sở Hoan quan sát bọn họ, ánh mắt di chuyển từ trên đầu xuống, cuối cùng dừng ở chân, nhìn thấy chân hai người vẫn đi giày, thấy màu sắc của đôi giày, Sở Hoan lập tức chấn động, trong mắt hiện ra vẻ khiếp sợ.

- Ngươi là Sở Hoan?

Người bên trái chăm chú nhìn Sở Hoan:

- Ngươi là Sở Hoan nào?

Sở Hoan chậm rãi ngồi xuống, quét mắt nhìn hai người kia cũng không trả lời ngay, mãi sau, mới chậm rãi nói:

- Ta là Hộ bộ Thị lang, khâm phong Trung Dũng bá.

Sở Hoan nói cực nhỏ, Hách Khê Cốc bên kia cũng bám vào song sắt nghe ngóng tình hình bên này. Giọng của Sở Hoan lọt vào tai Hách Khê Cốc. Lão chấn động toàn thân, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Lão chỉ biết tên là Sở Hoan, tuyệt đối không ngờ người này là quan to triều đình.

Thái độ của Hách Khê Cốc lập tức thay đổi, cực kỳ phức tạp.

Hai người trong đại lao quay lai nhìn nhau, một người cười lạnh:

- Ngươi là Trung Dũng bá? Ngươi có đồ vật gì chứng minh thân phận của mình?

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào hai người kia, hỏi ngược lại:

- Vậy các ngươi nói cho ta biết, vì sao các ngươi có đôi giày này?

Một người cười quái dị:

- Đây là giày của chúng ta, là vinh quang tối thượng của chúng ta.

Trên chân hai người này, đều đi giày màu lục.

Giày của bọn họ không giống như giày bình thường. Ở mũi giày có thêu đầu hổ nhô lên cao, nhìn qua có chút quái dị.

Sở Hoan biết, trong thiên hạ này, chỉ có một loại người có tư cách đi giày này.

Thần Y Giáo úy!

Thần Y Thiên hộ đi giày màu đỏ. Thần Y Bách hộ đi giày màu vàng. Mà Thần Y Giáo úy đi giày màu lục.

Sở Hoan thật không ngờ, vào lúc này, hoàn cảnh này, hắn lại có thể nhìn thấy hai gã Thần Y Giáo úy.

Đầu óc của hắn chuyển động như điện, vẻ mặt vẫn không thay đổi, thản nhiên hỏi:

- Thần Y Giáo úy vì sao lại xuất hiện ở An Ấp? Ta nghe nói Thần Y Giáo úy xưa nay làm việc cẩn thận. Các ngươi công khai đi giày màu lục, không sợ bị người phát hiện ra thân phận thật?

Hai gã Thần Y vệ liếc mắt nhìn nhau rồi quay sang phía Sở Hoan. Một người nói:

- Nếu ngươi đã biết Thần Y vệ, vậy ngươi có biết không? Ngay từ khi Thần Y vệ bắt đầu hành động, cho tới nay, chưa bao giờ che dấu thân phận của mình.

Ánh mắt Sở Hoan trở nên sắc lạnh, giọng hắn cũng lạnh:

- Các ngươi đúng là Thần Y vệ?

Đối phương cũng lạnh giọng hỏi ngược lại:

- Ngươi đúng là Hộ bộ Tả thị lang Sở Hoan Sở đại nhân?

Lúc này Sở Hoan cũng không do dự. Hắn có thể dựa vào ánh mắt của hai người để biết bọn họ không nói dối. Hai người này đúng là Thần Y vệ Giáo úy.

Sở Hoan nhận được tin Hoàng đế ở kinh đô thiết lập cạm bẫy tiêu diệt đảng An Quốc công. Đồng thời bí mật phái hai gã Thần Y Bách hộ dẫn theo mười tên Thần Y Giáo úy đến An Ấp, tróc nã Hoàng Thiên Dịch.

Nhưng trong kinh nhận được hung tin, hai Thần Y Bách hộ và mười Thần Y Giáo úy toàn quân bị diệt tại An Ấp. Hơn nữa, đầu hai gã Bách hộ bị đưa đến nha môn Tổng đốc. Tổng đốc Viên Sùng Thượng phái người mang về kinh thành.

Lúc này trong đại lao dưới Chước Tử Lĩnh, đột nhiên xuất hiện hai gã Thần Y Giáo úy, Sở Hoan cảm thấy chuyện thật sự rất kỳ quái.

Hắn lấy từ trong ngực áo ra một vật, đưa ra trước mặt hai người, cũng không nói lời nào. Hai người kia nhìn thấy Sở Hoan đưa ra một miếng kim bài. Hơn nữa liếc mắt nhìn, thấy kim bài này hình mặt trăng tròn, là Mãn Nguyệt kim bài có khả năng toàn quyền nhúng tay vào chính vụ và quân vụ địa phương, có quyền tiền trảm hậu tấu. Khi kim bài vừa được đưa ra, hai người không do dự nữa, đều nghiêng người, nằm sấp trên mặt đất, chật vật bò bằng hai tay đến gần song cửa, tiếng xích xiềng va vào nhau lenh kenh. Sở Hoan nhìn thấy, chấn động cả người, thất thanh nói:

- Các ngươi… vì sao… sao thế?

Cũng may nhà tù không lớn, hai người nhanh chóng bò đến bên cạnh cửa sắt, một người ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị:

- Sở đại nhân, hai chân chúng ta đã bị đánh gãy, không thể đi lại.

Sở Hoan nghe vậy, nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai người, nắm chặt hai tay lại.

- Thần Y Giáo úy bái kiến khâm sai đại nhân.

Hai người này nằm sấp trên mặt đất, hai tay ôm quyền. Tuy rằng cơ thể bị thương nặng, nhưng trên nét mặt hai người không có chút nào là sợ sệt, vẫn kiên nghị như đá.

Sở Hoan nhìn thấy cảnh đó, trong lòng cảm thán. Thần Y vệ khiến người trong thiên hạ vừa nghe tên đã sợ mất mật thật không phải ngẫu nhiên. Chỉ riêng vẻ kiên nghị phi thường này, cũng thấy Thần Y vệ vốn người thường không thể so sánh.

- Không cần như thế.

Sở Hoan thở dài. Hai gã Thần Y Giáo úy lúc này mới nắm lấy song sắt, ngồi dậy. Lúc trước hai người đều lạnh lùng cực điểm, lúc này trong mắt như có hào quang. Giống như đang chết chìm trong biển nước, đột nhiên thấy một con thuyền lớn đi đến.

- Các ngươi sao lại ở chỗ này?

Sở Hoan ngồi xổm người xuống:

- Các ngươi phụng chỉ đến An Ấp để tróc nã Hoàng Thiên Dịch?

Tuy Sở Hoan tin tưởng hai người này là Thần Y Giáo úy, nhưng vẫn không thể xác định bọn họ có phải là đám người do Hoàng đế phái đến đây không? Dù sao, Thần Y vệ cũng như thần long không thấy đầu không thấy đuôi, ai biết hai người này có phải là người lúc trước phái tới hay không? Hay là nhận nhiệm vụ khác cũng không chừng.

Một người gật đầu:

- Đại nhân biết sự hiện hữu của chúng ta? Chúng ta đi theo Kê Bách hộ và Xà Bách hộ đến An Áp chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Thần Y vệ có tứ đại Thiên hộ, thập nhị Bách hộ. Vừa vào Thần Y vệ, ngoại trừ tứ đại Thiên hộ, những người khác đều không có tên, chỉ có danh hiệu mà thôi. Mà tên của thập nhị Bách hộ, chính là 12 con giáp.

Sở Hoan cau mày:

- Trong kinh nhận được tin, các ngươi đã ngộ hại. Các ngươi làm thế nào…

Hai gã Thần Y Giáo úy vẫn cực kỳ lãnh đạm, một người lắc đầu nói:

- Đại nhân, mười hai người chúng ta đến An Ấp, tuy rằng gần như là toàn quân bị diệt, nhưng cũng chưa chết hết, ít nhất còn hai người chúng ta còn sống.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Sở Hoan nghiêm nghị:

- Xưa nay các ngươi làm việc gì cũng bí ẩn. Hơn nữa, trước đó, chắc chắn đã lên kế hoạch chặt chẽ. Lần này Thánh thượng khâm mệnh cho các ngươi đến An Ấp, là để làm việc bí mật. Vì sao các ngươi lại để bị thương nặng đến vậy? Các ngươi cũng biết việc này khiến Thánh thượng hết sức tức giận. Ta đến An Ấp chính là để điều tra chân tướng vụ việc, tìm ra nguyên nhân vì sao các ngươi bị ngộ hại.

Một gã Thần Y vệ Giáo úy nhắm mắt lại. Tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Sở Hoan thấy rõ cơ thể gã đang run lên. Sở Hoan biết không phải là do sợ hãi, mà là trong lòng gã Thần Y Giáo úy này đang che giấu phẫn nộ và không cam chịu. Thần Y Giáo úy huấn luyện nghiêm khắc. Mọi người nói bọn họ là ma quỷ bóng đêm, không có thất tình lục dục, chỉ là một đám làm theo mệnh lệnh như cái máy. Nhưng bất kể thế nào, bọn họ vẫn là thân xác con người, cũng hỉ nộ ái ố bi ai. Bộ mặt của bọn họ đã được huấn luyện để che dấu cảm xúc nhưng cơ thể thì không, trong lòng có suy nghĩ gì liền có phản ứng tương tự.

Sở Hoan biết rõ những người này ý chí kiên định, có thể khiến bọn họ run cả người lên như thế, chỉ có thể là bởi vì hoàn cảnh bọn họ đã gặp cực kỳ chấn động lòng người.

Gã còn lại trầm ngâm một hồi rồi mới nói:

- Sở đại nhân, những người khác, có phải là đã chết hết rồi không?

Sở Hoan nói:

- Thủ cấp hai Bách hộ bị đưa về kinh thành. Bọn họ quả thật đã ngộ hại. Mười người các ngươi không có thi thể không có thủ cấp, nhưng Tổng đốc An Ấp Viên Sùng Thượng trình tấu chương lên nói, các ngươi đã ngộ hại, toàn quân bị diệt. Tuy rằng hai người các ngươi còn sống, nhưng…

Hắn dừng một chút, thở dài:

- Những người khác chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

- Viên Sùng Thượng.

Gã Thần Y Giáo úy đang nhắm mắt lại lúc này đột nhiên mở to mắt trong mắt, hiện rõ vẻ oán độc:

- Chắc chắn hắn sẽ bị Thần Y vệ băm thành vạn đoạn.

Sở Hoan ngẩn ra, cau mày lại:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Gã kia nắm chặt tay lại thành quyền nói:

- Sở đại nhân, chúng ta bị thương nặng, không thể hoàn thành ý chỉ của Thánh thượng, không có bất ngờ xảy ra, đều là vì Viên Sùng Thượng dựng lên.

Sở Hoan hỏi:

- Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Thần Y Giáo úy hít một hơi thần sâu, rốt cuộc nói:

- Sở đại nhân, chúng ta đi theo hai gã Bách hộ bí mật đến Thái Nguyên, hành tung tuyệt đối ẩn mật.

Sở Hoan gật đầu:

- Ta tin điều đó.

- Sau khi chúng ta đến Thái Nguyên, cũng không lập tức hành động, điều tra chỗ ở của Hoàng Thiên Dịch.

Thần Y Giáo úy chậm rãi nói:

- Chỉ trong hai ngày, chúng ta đã thăm dò được mọi thông tin về Hoàng Thiên Dịch, thói quen sinh hoạt… Hắn là người sống theo quy luật, nên rất dễ dàng tìm ra hành tung. Chúng ta có một tấm bản đồ vẽ tỉ mỉ cách bố trí thủ vệ trong phủ đệ của hắn như lòng bàn tay. Hai Bách hộ trước đó cũng đã sắp xếp chu đáo, tiến hành bắt giữ thế nào, phân công rõ ràng nhiệm vụ cụ thể cho 12 người, tuyệt đối không có chút nhầm lẫn sai sót.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, như thoáng có chút suy nghĩ:

- Một khi đã như vậy, sao lại sẩy tay?