Sở Hoan nhìn La Đa cũng không do dự, chậm rãi nói:

- Tiểu đệ không biết đại ca nói sát nhân tâm coi rẻ thiên địa là ám chỉ cái gì, tiểu đệ chỉ biết có người đáng chết, thì rất muốn giết. Tiểu đệ vốn chưa từng nương tay với loại người như thế.

Khi hắn nói chuyện, mắt lóe hàn quang, cực kỳ sắc bén.

La Đa gật đầu nói:

- Theo như lời Sở huynh đệ, người đáng chết là ai vậy?

Sở Hoan nói:

- Trong lòng mọi người, quan niệm ai là kẻ đáng chết phần lớn giống nhau. Nhưng tiểu đệ thì khác. Đối với tiểu đệ, có hai loại người đáng chết. Kẻ thù đáng chết. Làm loạn đáng chết. Mà Thiên Môn đạo, chính là những kẻ làm loạn.

- Kẻ thù đáng chết, làm loạn đáng chết.

La Đa cười rộ lên, rất khoái chá:

- Ta đúng là không nhìn nhầm, trong con người Sở huynh đệ, lúc nào cũng hừng hực nhiệt huyết.

Sở Hoan lắc đầu cười, rồi hỏi:

- Đại ca hiểu rất sâu về Thiên Môn đạo, chắc cũng sẽ biết rõ về cái gọi là Tiềm Long quật này. Lúc trước, tiểu đệ chưa từng nghĩ tới, trong lòng núi này, lại có một hang động khổng lồ như thế.

La Đa cười:

- Theo ta biết hang động này đã có từ rất sớm, rốt cuộc là có từ bao giờ, ta cũng không thể xác định. Tuy nhiên, hẳn là Sở huynh đệ cũng đã nhận ra, hang đá này có rất nhiều khu vực tự nhiên không thể do thiên tạo được, hơn nữa, ở nhiều nơi, thấy rõ dấu vết bàn tay con người…

- Ý của đại ca là Tiềm Long quật này do con người tạo ra?

- Cũng chưa hẳn.

La Đa lắc đầu:

- Tuy nhiên có một nửa là như vậy. Nhân lực một nửa. Nơi này quả thật bí ẩn dị thường, dễ thủ khó công. Nếu như không phải nhờ cơ duyên xảo hợp, chưa chắc ta đã tìm thấy chỗ này.

Sở Hoan hỏi:

- Vì sao đại ca lại đến đây?

La Đa cười hắc hắc:

- Ta cất công tìm một người, nhưng trước giờ vẫn không có chút manh mối nào về hắn. Lần này, lần theo một đầu dây mà đến đây.

- Tìm người?

Sở Hoan ngạc nhiên.

La Đa cũng không giấu diếm, cười nói:

- Sở huynh đệ, ngươi trà trộn vào Tiềm Long quật, chắc là cũng không dễ dàng. Có phải là đi theo đám thôn dân bị đánh thuốc mê làm cho mất phương hướng thần trí không?

Sở Hoan cười:

- Hóa ra là đại ca cũng biết.

Rất nhanh, hắn không còn cười nữa:

- Đại ca nói là những thôn dân kia trúng thuốc mê?

La Đa ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nói:

- Nói là thuốc mê cũng không sai, nhưng khác xa loại thuốc mê bình thường. Loại dược phẩm này cũng không dễ mà pha chế. Tên của nó là “mỵ đế”.

- Mỵ Đế?

Bất chợt nghe đến cái tên cổ quái, trong mắt Sở Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc.

La Đa cười ha hả:

- Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, cho dù biết rõ tên của nó, ngươi cũng không có cách để phá giải đâu.

Sở Hoan khẽ gật đầu:

- Người đại ca muốn tìm, chắc là có liên quan đến Mỵ Đế?

La Đa trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Người ta muốn tìm chính là người năm đó đã chế tạo ra Mỵ Đế. Cũng chỉ có hắn, mới có được cách điều chế ra Mỵ Đế.

Sở Hoan khẽ giật mình:

- Đại ca nói là, người nọ là… người trong Thiên Môn?

La Đa thở dài:

- Ta không hi vọng hắn là người của Thiên Môn đạo. Nhưng nếu như hắn không đồng ý, Thiên Môn đạo cũng không có khả năng sử dụng Mỵ Đế. Mỵ Đế trở thành dược vật Thiên Môn đạo dùng để mê hoặc người, cũng chỉ có thể chứng minh rất có thể hắn là người của Thiên Môn đạo.Ta tìm hắn nhiều năm rồi, vẫn không hề có tin tức, chỉ hy vọng lần này sẽ tìm được.

Sở Hoan hỏi:

- Đại ca hình như rất quan tâm đến hắn?

La Đa suy nghĩ một lúc, rồi mới trả lời:

- Hắn vốn là một người không thích tranh giành quyền thế, chỉ là mấy người chúng ta…

Nói đến đây, y dừng một chút, cuối cùng nói:

- Người vẫn hay đi sai đường, ta hi vọng hắn đừng đi nhầm đường nữa. Cho dù thật sự đi nhầm đường, biết sai và sửa chữa thì vẫn còn có thể cứu vãn.

Y đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói tiếp:

- Ta đã chờ đợi ở đây một thời gian rồi, tất cả ngóc ngách lớn nhỏ của Tiềm Long quật ta đều đã xới tung, nhưng không tìm được hắn.

Sở Hoan giờ mới hiểu, La Đa đã ẩn thân ở Tiềm Long quật chờ đợi rất lâu rồi, hèn chi y rất quen thuộc nơi này. Lại còn có một cái hang đá an toàn như vậy để nghỉ ngơi.

Thấy Sở Hoan không nói gì, La Đa quay đầu lại hỏi:

- Sở huynh đệ dùng kế ve sầu thoát xác, giả chết để thoát thân, chẳng lẽ là muốn tìm hiểu địa hình Tiềm Long quật, chờ có dịp sẽ sử dụng?

La Đa chỉ dùng một câu nói mà nói huỵch toẹt tâm tư của Sở Hoan. Sở Hoan cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

- Đây là nơi Thiên Môn đạo dùng để rèn binh khí. Binh khí tồn tại, thể hiện cho việc giao tranh binh đao. Tiểu đệ không hy vọng đống binh khí ở đây sẽ có cơ hội mang ra ngoài. Càng không hy vọng Thiên Môn đạo sẽ dùng đống binh khí này để làm loạn An Ấp.

La Đa gật đầu, lo nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Ngươi đi theo ta.

Rồi không chút nào do dự, y đứng dậy, mở cánh cửa hang đá, lách mình ra ngoài. Sở Hoan cũng không do dự. La Đa đã gọi hắn, tất nhiên có dụng ý của y. Chẳng biết tại sao, đối với thân phận của La Đa hắn cũng không biết nhiều, nhưng trực giác nói cho hắn biết, La Đa sẽ không làm hại hắn, ngược lại còn trợ giúp rất lớn cho hắn.

La Đa quả nhiên quen thuộc địa hình Tiềm Long quật như lòng bàn tay. Sở Hoan đi theo sau lưng La Đa, hết quặt đông lại tây. Tuy nhiên rất ít khi gặp đệ tử Thiên Môn đạo. Đi một hồi lâu, Sở Hoan đang thắc mắc không biết La Đa định làm gì, chợt nghe âm thanh cực mạnh truyền đến. Đã thấy La Đa vọt đến một lỗ hổng. Sở Hoan đi đến gần, tới gần lỗ hổng, mới biết đi loanh quanh thế mà đã cùng La Đa đến một khu vực khá cao. Lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống, qua lỗ hổng, liền nhìn thấy phía dưới có một sân bãi rất rộng. Cái sân này hình tròn, sương mù bảng lảng, tiếng gõ đục không ngừng lọt vào tai. Ở trong cái sân rộng rãi kia, bóng người đi qua đi lại mấy cái lò luyện đặt ở giữa. Ở dưới, có một số người liên tục lấy nước thép đã hoà tan đổ vào khuôn đúc. Đám thợ rèn vung mạnh tay gõ cật lực. Sở Hoan tuy đứng ở trên cao, nhưng cũng cảm giác được hơi nóng xộc vào mũi. Trong không khí tựa hồ như cũng hầm hập hơi nóng. Ở dưới đất, đệ tử Thiên Môn chuyên giám sát lò rèn, hiển nhiên cũng không chịu được sức nóng, cứ thế cởi trần, cầm đao trong tay, đi qua đi lại.

La Đa hạ giọng nói:

- Kho binh khí của bọn chúng ở phía đối diện. Ngươi có muốn đến xem không?

Nói xong, y đưa tay chỉ chỉ, trên mặt giống như cười mà không phải cười.

Sở Hoan nhìn thấy nơi đó cách chỗ này rất xa. Nếu đi đường vòng thì sẽ rất lâu, nhưng cũng muốn xem đến tột cùng nơi này có bao nhiêu binh khí, khẽ gật đầu. La Đa cười hắc hắc, nói khẽ:

- Muốn đến bên kia, không có con đường nào khác, ngoài việc đi xuyên qua phía dưới.

Sở Hoan giật mình. Tuy hắn to gan lớn mật, nhưng cũng biết không có khả năng làm việc đó. Phía dưới đều là đệ tử Thiên Môn đạo, chớ nói nghênh ngang đi xuyên qua, mà chỉ cần hơi ló đầu lên, đã bị vây lại rồi.

La Đa đoán ra suy nghĩ của Sở Hoan, thấp giọng cười:

- Không đi phía dưới, thì chỉ còn một cách.

Y đưa tay chỉ quanh vách núi:

- Chúng ta có thể bám vào vách núi mà đi.

Sở Hoan lắp bắp kinh hãi. Hắn nhìn quanh một vòng, từ nơi này đi đến bên kia, cũng không phải là một đoạn ngắn. Tuy núi vách núi dựng đứng, có chỗ đạp chân để bám vào bề mặt, nhưng cách mặt đất cũng hai ba chục mét. Không nói đến giữa đường thất thủ, chỉ cần khí lực yếu đi, một bàn tay bị trượt tất nhiên sẽ té xuống gãy xương mà chết.

La Đa có nhiều suy nghĩ hão huyền, là bởi vì võ công của y xuất thần nhập hóa. Dùng năng lực của y, có lẽ thật sự có thể đi qua. Còn Sở Hoan, tuy lá gan của hắn cũng không nhỏ, nhưng không khỏi không có chút do dự.

La Đa cười hắc hắc:

- Sở huynh đệ, hẳn là ngươi không dám? Nếu ngươi thật sự có thể cùng ta đi đến phía đối diện, ta còn có một món quà cực đắt giá muốn tặng cho ngươi.

Sở Hoan cười khổ:

- Đại ca muốn mạo hiểm, ta sẽ liều mình đi theo.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Sở Hoan luôn có cảm giác kỳ quái. Chỉ cần đi theo bên cạnh La Đa, cho dù gặp phải chuyện gì, La Đa cũng có năng lực biến nguy thành an. Đây là cảm giác từ đáy lòng hắn, có lẽ là bởi vì đã từng chứng kiến võ công xuất thần nhập hóa của La Đa, từ đáy lòng hắn luôn có một cảm giác kính nể y.

La Đa đúng là không chút do dự, lắc mình một cái, đã như một con dơi bay ra phía trước. Sở Hoan vừa lấy lại tinh thần, đã không còn thấy bóng dáng của La Đa đâu nữa. Hắn đưa mắt tìm kiếm, đã thấy La Đa dán mình trên vách đá, quay đầu lại nhìn hắn, cười như không.

Sở Hoan đưa tay ra sờ soạng lên vách đá. Vách đá dốc đứng không bằng phẳng. Sở Hoan nghĩ nếu đi một đoạn ngắn có lẽ cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng nếu muốn đi đến vách đá phía đối diện, khoảng cách quá xa, có thể nói là cực kỳ mạo hiểm, chỉ cần hơi lỡ tay, khí lực không đủ, rơi xuống đất là điều chắc chắn. Ngoài ra, phía dưới còn có đệ tử Thiên Mô đạo giám sát, chỉ cần có người hơi ngẩng đầu lên, phát hiện tung tích của mình, hậu quả cũng không thể lường hết.

Lúc này La Đa vẫn như cười như không nhìn Sở Hoan, cũng không nói chuyện. Sở Hoan lắc mình, hơi nghiêng người, cũng dán mình lên vách đá. Hắn ổn định thân thể, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, quan sát phía dưới. Lúc này cách mặt đất mấy chục mét, độ cao khiến người ta choáng váng. Dù Sở Hoan gan lớn, lúc này cũng có chút căng thẳng. La Đa thấy Sở Hoan bám mình vào vách đá, trong mắt có chút tán thưởng, không nói hai lời, vịn tay vào những mỏm đá nhô lên, bắt đầu di chuyển.

Tốc độ di chuyển của Sở Hoan không nhanh. Hắn chú ý cẩn thận. Cơ thể La Đa giống như có lực hấp dẫn. Y thậm chí có thể dùng một tay, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Hoan, chỉ cần khoảng cách hơi xa, y sẽ dừng lại, chờ Sở Hoan nhích tới gần.

Bốn phía không khí như dọa người. Hơi nóng cuồn cuộn. Đang là mùa đông, lúc đến đây, Sở Hoan còn mặc áo bông. Lúc này, hơi nóng phía dưới bốc lên, toàn thân hắn đổ mồ hôi ròng ròng. Trán, mặt, chỗ nào cũng đầy mồ hôi. Ngay từ đầu còn thấy nhẹ nhõm, nhưng khi đi trên vách đá, không thể không cẩn thận từng ly từng tý. Hắn lại không có được võ công huyền diệu như La Đa, tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng mãi như thế được. Tuy nói phía dưới không chú ý trên vách đá, nhưng chỉ vừa đi được nửa đường, trong hơi nóng, thể lực tiêu hao rất nhanh. Di chuyển trên vách đá, khó khăn hơn sự hình dung của hắn rất nhiều.

Ngược lại, La Đa thấy Sở Hoan cố gắng hết mình, trong mắt đúng là hiện ra một ánh nhìn vui vẻ…