Tôn Tử Không vội hỏi:

- Sư phụ, người nói người dân thôn này bỏ đi là vì xác mấy con chó treo trên cây?

Sở Hoan nói:

- Cũng không phải hoàn toàn như vậy, nhưng chắc là có liên quan.

Mã Chính cau mày:

- Đại nhân, là hạng người nào mà có thể treo con chó lên cây cao như thế?

Gã còn chưa dứt lời, Tôn Tử Không đã cắt ngang:

- Lão Mã, ngươi cảm thấy là do người treo lên?

Mã Chính tuổi không hẳn đã lớn, nhưng vẫn hơn Tôn Tử Không hai tuổi. Nên hằng ngày, Tôn Tử Không vẫn gọi gã là lão Mã.

- Chẳng lẽ không phải do người treo lên?

Mã Chính ngạc nhiên hỏi lại.

Tôn Tử Không cười khổ:

- Các ngươi xem cành cây kia, treo một con chó nhìn còn thấy khó mà đỡ nổi, chớ nói đỡ một người. Nếu như là người treo lên, chỉ cần đè nặng một chút, trọng lượng cả người và chó cộng lại, cành cây kia chắc chắn sẽ bị gãy. Ngươi thấy cái cây có thấp không? Nếu từ trên cây té xuống mặt đất, ta đảm bảo chết không thể nghi ngờ.

Sở Hoan nói:

- Không phải là người treo lên, thì có thể là cái gì?

Tôn Tử Không rùng mình một cái, ngập ngừng một chút rốt cuộc hạ giong nói:

- Chỉ sợ là…ma quỷ làm…

Một lời của gã thốt ra, cả Mã Chính và Liễu Tùy Phong đều biến sắc, không kìm nổi mà liếc ra ngoài cửa sổ một cái. Tôn Tử Không cũng có cảm giác lành lạnh sau gáy. Cái thôn hoang vắng không phải là yên tĩnh nữa mà là lặng phắc như chết.

Sở Hoan cau mày:

- Chớ có nói tầm bậy.

Hắn dựa vào tường nói tiếp:

- Ăn chút lương khô rồi đi nghỉ sớm.

Đúng vào lúc này, Sở Hoan chợt cau mày, cầm lấy túi nước tạt mạnh vào đống củi. Trong khi mọi người đang giật mình thì hắn đã hai ba lần dùng nước dập tắt đống lửa. Tôn Tử Không tò mò hỏi:

- Sư phụ, làm sao vậy?

- Có người đến.

Sở Hoan trầm giọng:

- Có tiếng vó ngựa, các ngươi nghe thấy không?

Mấy người Tôn Tử Không như ngừng thở, rất nhanh, bọn họ phát hiện từ phía nam của thôn vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiếng ngựa phi càng lúc càng tới gần, càng nghe càng rõ ràng.

Mấy người Tôn Tử Không đúng là càng khâm phục Sở Hoan. Sở Hoan vẫn đang mải nói chuyện nhưng trước sau không hề mất cảnh giác. Tiếng vó ngựa còn rất xa, nhưng hắn vẫn nhanh chóng phát hiện ra. Tính cảnh giác và độ nhanh nhạy của hắn có thể nói là vượt xa người bình thường.

- Ngựa ở nơi nào?

Sở Hoan thấp giọng hỏi.

- Ở sau nhà.

Tôn Tử không cũng thì thầm:

- Nơi đó có hai cây đại thụ, còn có đống củi, chúng ta cột ngựa ở đó.

- Cẩn thận.

Sở Hoan hạ giọng trầm mặc một chút lại nói tiếp:

- Chỉ có một người.

Tôn Tử Không vốn đang căng thẳng, nghe Sở Hoan nói chỉ có một người, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Bên mình có bốn người, đối phương chỉ có một, cho dù ngang sức, lấy bốn chọi một, vẫn thừa sức.

Sở Hoan lắc mình đến bên cửa sổ. Căn nhà bọn họ chọn để nghỉ đối diện cổng vào thôn nên rất dễ dàng quan sát. Hắn mơ hồ thấy từ đầu thôn có một con khoái mãi đang lao vào thôn, rồi dừng lại bất động, xung quanh khôi phục sự tĩnh mịch. Mấy người Tôn Tử Không nắm chặt chuôi đao, vẫn không nhúc nhích yên lặng theo dõi diễn tiến tiếp theo.

Chỉ trong chốc lát, con tuấn mã của người nọ lại bắt đầu di chuyển, đi lên phía trước, vô cùng thong thả, dường như cũng đang quan sát tình huống trong thôn. Y đi qua phòng của Sở Hoan, đầu đội nón tre, người khoác áo choàng, trong lúc đó cũng không nhìn rõ diện mạo.

Sở Hoan trong lòng hiểu rõ, người này tuy là khách qua đường nhưng rõ ràng vẫn nhận thấy sự vắng vẻ bất thường của thôn này. Nhận thấy nhưng vẫn đi vào nơi quỷ khí dày đặc có thể thấy đảm lượng của y không nhỏ. Có câu rằng kẻ tài cao thì gan thường lớn, có đảm lượng như thế, chắc chắc thủ đoạn không thể thấp.

Mấy người Tôn Tử Không nghe theo lệnh của Sở Hoan cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mắt nhìn thấy người nọ đi qua trước căn nhà mình đang ở, nhưng vẫn không nhúc nhích. Sở Hoan thấy người nọ dừng lại trước một căn nhà đối diện, xuống ngựa, sau đó đem ngựa cột vào hàng rào, rồi đi vào căn nhà tối đen như mực.

Lúc y đã cách khá xa, Tôn Tử Không mới nhích đến bên người Sở Hoan hạ giọng:

- Sư phụ, người này lá gan thật lớn, hắn có thể là ai được?

Sở Hoan cũng không nhìn gã, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chờ một lát, chúng ta sẽ lén đi xem, ít ra cũng biết hình dong của hắn thế nào.

Hắn nghĩ, trong cái thôn quỷ dị này, đối phương đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây, không biết có mối liên hệ gì với những chuyện bất thường ở thôn này không?

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhanh chóng đốt lửa lên, nhưng đợi trái đợi phải, trong căn nhà kia vẫn tối đen như mực. Tôn Tử Không sốt ruột lại thì thầm:

- Sư phụ, chúng ta đi xem đi. Chúng ta có bốn người, chẳng lẽ không làm gì được hắn?

Sở Hoan thấy gã nói không hẳn không có lý, còn có mấy canh giờ nữa là sẽ tới hừng đông, cũng không thể cứ thấp thỏm chờ đợi như thế này được. Hắn nắm chặt chuôi đao, không đi ra từ cửa trước, mà dẫn ba người đi bằng cửa sau, lặng yên không một tiếng động. Cũng may mấy con ngựa dường như cũng có chút mệt mỏi, nằm ngủ yên không lên tiếng. Sở Hoan thấp giọng dặn dò vài câu, rồi mới vượt qua mấy căn nhà đi về phía căn nhà kia.

Sở Hoan không biết gì về người nọ, nên không dám tách toàn bộ nhân lực ra, cứ hai người một nhóm, đi đến căn phòng kia từ hai phía. Hắn và Tôn Tử Không một nhóm đi từ bên trái sang, đi đến gần cửa, thấy cửa lớn đã đóng. Hắn ghé sát tai vào nghe nghóng, trong phòng không hề có động tĩnh. Tôn Tử Không cũng đã đưa hai ngón tay ra, ấn vào cửa, dùng sức đè mạnh một chút, ai ngờ cửa không cài then, lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Tôn Tử Không vội vàng thu tay lại, đúng lúc ấy có một tiếng rầm vang lên, Tôn Tử Không vừa nghe thấy Sở Hoan quát lớn: cẩn thận, thì thân hình gã đã bị hắn kéo mạnh sang một bên.

Tôn Tử Không hoảng sợ nhìn cánh cửa lớn văng ra ngoài, vừa rồi tiếng rầm kia hiển nhiên là do người nọ hành động, đá mạnh một cước vào cửa. Nếu không phải gã đã được kéo sang một bên thì chắc chắn cánh cửa đó đã văng vào người rồi, ít nhất gã cũng sẽ bị thương.

Sở Hoan vừa kéo Tôn Tử Không sang một bên, liền cảm giác từ trong phòng có một cái bóng lao ra, tốc độ cực nhanh xông thẳng về phía hắn. Sở Hoan đẩy Tôn Tử Không ra, Huyết ẩm đao trong tay đã vung lên tiếp nhận. Trong tay người nọ cũng cầm một vật gì đó dài dài, dường như là một kiện bin khí, từ trên không trung chém thẳng xuống người Sở Hoan. Sở Hoan không biết đối phương là ai nên cũng không ra đòn mạnh tay, vung sống đao lên đón, sang một tiếng, khi binh khí hai bên chạm vào nhau, Sở Hoan cảm giác cổ tay của mình hơi chấn động. Lực đạo của đối phương thực đúng là không nhỏ.

Trong nháy mắt đó hắn thấy rõ binh khí của đối phương. Trên thực tế binh khí của đối phương cũng không lộ ra ngoài, bị bọc trong miếng vải thô.

Sở Hoan thấy cảnh tượng đó, dẫm chân xuống đất lấy đà nhảy lùi về phía sau, trầm giọng nói:

- Không phải kẻ thù, chớ động thủ.

Người nọ vốn đang định xông tới, nghe Sở Hoan lên tiếng cũng kịp dừng lại, cách Sở Hoan chừng bốn năm bước. Hai người Mã Chính đã đuổi tới, nghe Sở Hoan nói vậy cũng không động thủ.

- Là các ngươi?

Đối phương lên tiếng đầu tiên, giọng đầy kinh ngạc.

Sở Hoan cất đao, nói:

- Hóa ra là huynh đài, lại hiểu nhầm nhau rồi.

Lúc này, Sở Hoan đã nhận ra, đối phương chính là người mặc áo bào màu tro vài ngày trước xuất hiện trong khách điếm của Vân Đại Lực. Ngày đó, người nọ mặc áo bào tro, hôm nay đầu đội nón tre, mặc áo khoác.

Người này nhấc nón tre lên, bên trong mờ tối, để lộ ra tấm mặt nạ. Trong cái thôn hoang vắng tĩnh mịch này, thật đúng là khiến cho người ta sợ hãi.

- Các ngươi là ai?

Trầm ngâm một lát, người này rốt cuộc lên tiếng:

- Thôn này, tại sao lại thành như vậy?

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Chúng ta là ai không quan trọng, chắc chắn không phải là kẻ thù của các hạ. Còn vì sao thôn này lại thế này thì chúng ta cũng đang muốn biết đây.

- Hả?

Người nọ cười lạnh:

- Thôn to như vậy, gà chó không thấy, vết chân cũng không, chỉ có mấy người các ngươi, chẳng lẽ không liên quan đến các ngươi?

Sở Hoan cất đao vào vỏ, nói tiếp:

- Chúng ta đến trước các hạ một lúc thôi. Tuy nhiên thắc mắc của các hạn, ta có thể lý giải. Nếu chúng ta đến muộn hơn một chút, thấy toàn bộ thôn chỉ có duy nhất các hạ, ta cũng sẽ thắc mắc tương tự.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, tối nay không trăng, bầu trời u ám, lúc này mới nói tiếp:

- Đêm đã khuya lắm rồi, không quấy rầy nữa.

Nói xong liền xoay người muốn đi.

- Đây là nơi thứ ba.

Sở Hoan mới đi được vài bước, người nọ đã nói một cách kỳ quái.

Sở Hoan dừng chân, quay đầu lại, nhíu mày hỏi:

- Các hạ nói cái gì?

- Đây là cái thôn thứ ba gặp tình cảnh này.

Người nọ chậm rãi nói:

- Trước đó, ta đã gặp hai thôn như vậy. Tình cảnh gần giống nhau, toàn bộ thôn, không một bóng người.

Sở Hoan càng khó hiểu:

- Ý của các hạ là nói còn có những thôn khác xảy ra chuyện tương tự.

Người nọ gật đầu:

- Hơn nữa, ba thôn này đều giống như nhau, đều có vị trí là hẻo lánh, cách thành nội rất xa.

Sở Hoan ồ lên một tiếng:

- Lúc các hạ vào thôn trời đã tối, hẳn là không nhìn thấy cảnh bên ngoài thôn?

Người nọ thản nhiên cười:

- Ngươi nói những xác chết treo trên cành cây?

Sở Hoan lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ đêm khuya như thế, người này vẫn phát hiện xác những con chó treo trên cây? Nếu như vậy, thì thị lực người này quả thực khiến cho người ta thấy sợ hãi.

Đối phương đã lắc đầu:

- Xác chết bên ngoài thôn, ta không nhìn thấy, nhưng ở những thôn kia, ta đã thấy tình cảnh đó rồi. Trên cành cây đại thụ ở một thôn khác, còn có ba con chó bị xuyên qua cơ thể mà chết.

Sở Hoan nói:

- Vì sao ngươi xác định là bị đâm qua cơ thể mà chết?

- Ta đã kiểm tra.

Người kia đáp:

- Ta leo lên cây chém đứt cành, cẩn thận kiểm tra xác mấy con chó. Ngoài vết thương bị thân cây xuyên qua người thì không có vết thương trí mạng nào khác. Hơn nữa, trong cơ thể cũng không có dấu hiệu trúng độc.

Tôn Tử Không nhịn không được lại buột mồm nói:

- Vậy ngươi có tra ra là ai đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết mấy con chó đó không?

- Múc đích không phải giết chó mà là dọa người.

Người nọ thản nhiên:

- Nếu như muốn biết ai đã giết chết chúng, dựa theo lời người ở đây thì là quỷ hồn. Chó chết, đều là do quỷ hồn làm hại.

Y đội mặt nạ, không khí trong thôn thì quỷ dị, đột nhiên buột ra mấy chữ quỷ hồn, trong tiếng rít gào của gió đêm, càng khiến cho người nghe khắp người phát lạnh.