Bên trong phòng chữ Giáp, Sở Hoan khoanh chân ngồi trước cửa phòng, giống như một pho tượng, lù lù bất động, phía sau mấy gã tù phạm lúc này lấm lét nhìn hắn vừa kính vừa sợ.
Mấy tên tù phạm đến tận lúc này vẫn chưa biết nguyên do sự việc, trong mắt bọn họ, chỉ thấy Phạm mập mạp ăn phải miếng thịt kho tàu mà chết, cái gọi là thỏ chết cáo thương. Phạm Bàn Tử (koba một hai bắt dịch là Phạm mập mạp nhưng em thấy Phạm Bàn Tử hay hơn, hic) tốt xấu gì cũng là cùng chung phận tù, bị độc mà chết, nhóm người này dĩ nhiên rất oán hận quan phủ.
Thái độ của Sở Hoan, đối với bọn họ giống như kẻ mạnh bênh vực kẻ yếu, tuy rằng mấy ngày bị Sở Hoan tẩn cho lên bờ xuống ruộng, nhưng vào lúc này thấy hắn động thân, vẫn khiến đám tù phạm nảy sinh ra kính ý.
Điều khiến bọn họ kinh hãi và khâm phục nhất là Sở Hoan thân là tù phạm nhưng dám đường đường đối mặt tôn sư một huyện, bằng cả dũng khí và sự quyết đoán hiếm thấy.
Từ con đường bên kia lao ngục vọng đến tiếng động lạ. Sở Hoan nghe khá rõ, biết bên trong lao ngục đã xảy ra biến cố, lập tức cảnh giác ngay.
Hồ tri huyện căm giận mà đi, Sở Hoan biết lão ta sẽ không bỏ đi một cách đơn giản như vậy, trong lòng biết lão nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp âm độc nào đó đối phó mình. Mà mình thì đang ở trong lao tù, vạn bất đắc dĩ thì chỉ còn cách vượt ngục mà ra.
Tiếng động bên kia rất nhanh liền im, một hồi lâu, mới nghe một trận tiếng bước chân vang lên. Sở Hoan nhíu mày, rất nhanh đã thấy một bóng người xuất hiện ngoài cửa lao, thân hình thẳng băng.
Sở Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía người nọ, thì thấy người đó dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, trên mặt còn mang theo nụ cười tủm tỉm.
- Là ngươi?
Sở Hoan nhìn gã, kinh ngạc hỏi.
Đại hán đột nhiên xuất hiện nơi này không ngờ là người quen của Sở Hoan, hơn nữa, hai người đã từng chung hoạn nạn, ở trên sông và ở chùa Lan Đình. Là Vệ Thiên Thanh.
Đêm đó ở Lan Đình tự, Sở Hoan và Vệ Thiên Thanh liên kết cứu mọi người ra, sau đó, trong đám hỗn loạn đều tự tản đi. Vệ Thiên Thanh mang theo Kiều phu nhân rời khỏi, mà Sở Hoan cũng bảo hộ Tô Lâm Lang phá vòng vây thoát thân.
Sau đêm đó, Sở Hoan và Vệ Thiên Thanh không hề gặp lại, mà Sở Hoan dường như cũng đã quên cái người gặp nhau như duyên bèo nước này rồi.
Nhưng ông trời đúng là thích trêu đùa. Hắn vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Tô Lâm Lang, thì hắn lại trở thành tiểu nhị của tửu phường do nàng làm chủ. Hắn vốn đã quên Vệ Thiên Thanh, ai biết trong tình huống này, gã lại sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt.
Vệ Thiên Thanh nhìn thấy Sở Hoan, chắp tay tươi cười:
- Sở huynh đệ, khổ cho ngươi rồi.
Mấy tên tù phạm há hốc mồm. Bọn họ rõ ràng nhìn thấy Vệ Thiên Thanh mặc quan phục, hiển nhiên là người của quan phủ, hơn nữa, xem ra, địa vị cũng không thấp.
Nhưng vị quan phủ này lại chủ động chắp tay với Sở Hoan trước, còn gọi hắn là Sở huynh đệ, điều này khiến cho người ta khó có thể tưởng được.
Mấy tên tù phạm trong lòng lúc này đều đoán già đoán non không biết Sở Hoan đến tột cùng là nhân vật như thế nào.
Sở Hoan chậm rãi đứng dậy, hơi nhíu mày, cuối cùng hỏi:
- Ngươi vì sao lại ở chỗ này?
- Không dối gạt Sở huynh đệ, lần này đến là vì Sở huynh đệ.
Vệ Thiên Thanh lại cười:
- Nghe nói Sở huynh đệ hàm oan, sau khi được tin ta liền ra roi thúc ngựa chạy đến đây.
Ánh mắt gã đột nhiên nhìn thấy thi thể phía sau Sở Hoan, lập tức nhíu mày.
Sở Hoan quay đầu lại liếc thi thể Phạm mập mạp một cái, bình tĩnh nói:
- Hy vọng khối thi thể này có ích đối với ngươi.
Công đường nha môn huyện Thanh Liễu lúc này đã thắp đèn dầu, đốt đuốc sáng trưng, tấm biển Minh Kính Cao Huyền (gương sáng treo cao) ngay chính giữa công đường dưới ánh đèn cũng sáng rực.
Ngày xưa khai đường, hai bên nha dịch uy vũ kinh hồn, nhưng tối nay trên công đường không phải là nha dịch của huyện nha.
Hồ tri huyện ngày thường ngồi ở chính giữa phía trên, lúc này ở đó là một gã trung niên gần 50 tuổi. Y một thân áo choàng lam, đầu đội mũ cánh chuồn, thắt lưng gấm, dựa lưng vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Dưới công đường đặt mấy cái ghế. Hồ tri huyện lúc này ngồi trên một cái ghế, mặt trắng bệch, cố gắng hết sức để trấn tĩnh. Hạ thủ của lão Triệu huyện thừa cũng ngồi, so với sự bất an của Hồ tri huyện, thì an nhiên hơn nhiều.
Hai bên công đường có chừng năm sáu đại hán y phục màu xám, giáp trụ đầy đủ, trên đầu đội mũ trước nhọn sau tròn, vô cùng đặc biệt, và rất có khí thế, tay nắm chặt đao đứng im bất động như mấy bức tượng đồng.
Ở giữa công đường, Trương rậm râu hai tay bị trói sau lưng, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, không dám nhúc nhích.
Toàn bộ công đường yên ắng đáng sợ, không ai dám mở miệng nói một câu.
Sau một lúc, từ ngoài công đường vang lên tiếng bước chân gấp gáp, rất nhanh, liền nhìn thấy một đám người đi đến. Một gã nha dịch bước nhanh vào, quỳ xuống bẩm:
- Khởi bẩm đại nhân, huyện Chủ bạc, lục phòng Kinh thừa, Học quan, Tuần kiểm đều đã đến, đang ở phía sau công đường.
Ở huyện, phần lớn dân chúng đều biết huyện nha vốn có đủ các loại quan lại bên trong, nhìn chung, trong các đạo, nha môn huyện cũng là căn cơ của quốc gia.
Cơ cấu quan lại huyện nha xưa nay vốn đầy đủ ban bệ.
Nói chung, huyện nha có thể chia thành ba bậc quan, lại, dịch. Quan chủ quyết sách, lại ghi chép công văn, dịch để sai vặt.
Cái gọi là quan, thì tri huyện tất nhiên là tôn sư số một. Huyện thừa, Chủ bạc là trợ thủ. Ba chức này đều là mệnh quan triều đình. Sau đó đến lại, là quan viên Lại bộ đặt ở huyện, phụ trách xử lý sự vụ hằng ngày. Ví dụ lục phòng thư lại, thương khố, tuần kiểm ti chính phó tuần kiểm, còn có y quán, dịch quán, học quán… số lượng không nhiều lắm nhưng bộ phận nào cũng có.
Phía dưới là sai nha, có trạm đường, khán quản (trông giữ), thủ vệ, trảo bộ (bắt giữ), … tiến hành các công việc thực tế.
Hơn nửa đêm, sai nha đem Chủ bạc, lục phòng Kinh thừa, cùng với Học quan Tuần kiểm đều đến hết. Hồ tri huyện trán đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng hiểu được sắp có trận bão táp sắp xảy ra.
Lão nhìn chằm chằm vào Trương rậm râu đang quỳ dưới công đường, chỉ mong gã liếc mắt nhìn mình một cái, để tranh thủ ra ám hiệu.
Hồ tri huyện dù sao cũng không phải là người bình thường, tới thời khắc mấu chốt, lão ngược lại cực kỳ tỉnh táo, đem toàn bộ chuyện tối nay rà soát một lượt. Cũng hiểu mình không lưu lại chứng cứ chính xác, tai họa ngầm lớn nhất, chính là Trương rậm râu đang quỳ gối trước công đường.
Lần này chuyện hạ độc Sở Hoan do Hồ tri huyện âm thầm sai khiến, nhưng người thao tác là Trương rậm râu. Hồ tri huyện hiện tại thầm mong Trương rậm râu nhìn lão một cái, sẽ dùng ánh mắt để ngầm nhắc nhở. Chỉ cần Trương rậm râu có chết cũng không khai ra, thì Hình bộ ti không có gì để định tội.
Phía sau Hồ tri huyện dẫu sao cũng còn có người. Lão hiểu, chỉ cần mình cầm cự qua tối nay, sự tình có lẽ sẽ có chuyển biến. Ở phủ thành mình có chỗ dựa vững chắc, bọn họ tinh tức nhanh nhạy, biết chuyện xảy ra nhất định sẽ ra tay tương trợ.
Nói cách khác, chỉ cần Hình bộ ti tối nay không thể định án, như vậy, chuyện sẽ có chiều hướng phát triển. Cho nên Hồ tri huyện muốn Trương rậm râu ngậm miệng lại, tuyệt đối không để Hình bộ ti tối nay có cơ hội định án.
Hồ tri huyện tuy rằng chức quan không cao, nhưng am hiểu quan trường. Chủ quản Hình bộ ti phủ thành Lam Đình Ngọc đêm khuya chạy tới huyện Thanh Liễu, cách thời gian bắt Sở Hoan không quá một ngày, có thể thấy sự gấp gáp của bọn họ.
Nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, nắm chặt thời gian, Hình bộ ti tất nhiên cũng là ở tình huống tốc chiến.
Hồ tri huyện trong lòng cười lạnh, tuy rằng gặp nguy hiểm, nhưng lão lúc này hết sức cố gắng trấn tĩnh. Lão hiểu hơn bao giờ hết, một khi lần này này mình thất bại, hậu quả có thể là sự hủy diệt.
Chủ quản Hình bộ ti Lam Đình Ngọc ngồi dựa vào ghế chủ tọa ngay chính đường, nghe sai nha bẩm báo, mở to mắt, mặt vẫn lạnh như băng, nói:
- Cho bọn họ vào hết đi.
Lam Đình Ngọc là chủ quản Hình bộ ti phủ thành, có thể toàn nói là người nắm quyền cao nhất lĩnh vực hình sự toàn phủ Vân Sơn, địa vị không nhỏ.
Lam Đình Ngọc ra lệnh một tiếng, đám người ngoài cửa đều tiến vào, trước hết chắp tay bái kiến, sau đó phân thân phận cao thấp mà đứng sang hai bên. Đám quan lại này đang ngủ say thì bị kêu dậy, hãy còn mơ ngủ. Nhìn chủ quan Hình bộ ti Lam Đình Ngọc ngồi chính giữa công đường, đã chấn động toàn thân, lại thấy Trương rậm râu quỳ gối phía dưới, càng thêm khiếp sợ.
Lam Đình Ngọc liếc nhìn mọi người, lúc này mới ngồi thẳng thân mình, vẻ mặt bình tĩnh, giọng có chút khàn khàn, hướng Trương rậm râu hỏi:
- Đang quỳ dưới công đường là người phương nào?
Trương rậm râu cúi đầu trả lời:
- Tiểu nhân Trương Hiên!
- Trương Hiên, bản quan hỏi ngươi, ngươi vì sao phải ám sát Triệu huyện thừa?
Lam Đình Ngọc hỏi tiếp:
- Ngươi và hắn không có thù hận, vì sao phải dồn hắn vào chỗ chết.
Trương rậm râu ngẩng đầu lên kêu:
- Đại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân bị oan!
Rồi gã nhìn về phía Hồ tri huyện, vẻ mặt rất tha thiế.
Lúc này gã nhìn thẳng về phía Hồ tri huyện, càng khiến cho Hồ tri huyện càng bối rối. Hành vi này của gã chẳng khác nào ám chỉ Hồ tri huyện đứng sau sai khiến.
Hồ tri huyện hết hồn, lúc này không ít người theo ánh mắt của Trương rậm râu mà nhìn về phía lão. Lão không những không dám nháy mắt ra hiệu cho Trương rậm râu mà còn ngoảnh mặt làm lơ, không thèm nhìn gã.
Lam Đình Ngọc lại nhìn về phía Triệu huyện thừa, hỏi:
- Triệu Hoằng Văn, Trương Hiên muốn hành thích ngươi, việc này có hay không?
Triệu huyện thừa Triệu Hoằng Văn lúc này đứng dậy, chắp tay nói:
- Khởi bẩm đại nhân, hạ quan ban đêm đi tuần phòng giam, Trương Hiên cùng đi, trên đường đột nhiên rút đao định hành thích hạ quan. Việc này Vệ đại nhân tận mắt nhìn thấy, hạ quan không dám lừa gạt.
Vừa lúc đó, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói:
- Không sai, bản quan có thể làm chứng. Trương Hiên quả thật ở trong ngục định giết Triệu huyện thừa.
Vệ Thiên Thanh vừa nói vừa đi vào công đường.