Hai canh giờ nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không phải là dài. Mặt trời chiều bắt đầu lặn ở hướng Tây, đám quan viên đứng trong quảng trường rộng lớn bắt đầu cảm thấy cơ thể dường như đã dễ chịu hơn hẳn.

Lúc này đã vào cuối thu, chuẩn bị sang mùa đông, độ ẩm trong không khí không quá cao.

Cũng may, rốt cuộc Hoàng đế Bệ hạ cũng đi ra. Ngài mặc bộ hoàng bào, nhìn lên cũng thấy có chút khí chất tiên phong đạo cốt. Ngài đã già, nếu không có long bào lộng lẫy khoác bên ngoài, có lẽ, người đối diện sẽ thấy đó chỉ là một đạo sĩ bình thường mà thôi.

Huyền Chân đạo tông tóc bạc trắng như cước dẫn đường phía trước. Hoàng đế Bệ hạ nắm tay Hoàng hậu chậm rãi đi lên đài cao. Hiên Viên Thiệu dẫn theo thuộc hạ bảo hộ Hoàng đế đến bên cạnh đài. Y hướng mặt ra phía quần thần, cao như cây tùng, bộ áp giáp nặng nề so với thân hình tráng kiện cũng trở nên nhẹ nhõm. Lưng y treo trường cung, sau lưng quàng hộp mũi tên. Bên trong có hơn mười mũi tên lông vũ. Ai nấy đều hiểu, chỉ cần Hiên Viên Thiệu muốn, mười mũi tên kia chắc chắn sẽ lấy đi mười nhân mạng. Phía sau y, có hai gã thuộc hạ mặc áp giáp. Rất nhiều quan viên đều biết hai người này là Kiêu úy quân Cận Vệ. Trong Cận Vệ quân hoàng gia, Kiêu úy là võ tướng ngay dưới Thống lĩnh Hiên Viên Thiệu. Lần này cả Thống lĩnh lẫn hai Kiêu úy đều hộ giá, cũng có thể sự cẩn trọng của quân Cận Vệ.

Trong tích tắc Hoàng đế xuất hiện, văn võ đại thần trong sân đều đứng dậy. Ngoài Thái tử, tất cả mọi người đều quỳ rap dưới đất. Thái tử yên lặng ngồi trên xe lăn, nhìn lên đài cao kia, thái độ bình tĩnh.

Trên đài cao, có đặt một long ỷ làm bằng cẩm thạch sáng lóng lánh tỏa hào quang. Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên giường ngọc, nhìn quần thần đang tung hô vạn tuế. Hoàng đế thái độ lạnh nhạt, không thèm nhìn quần thần đang quỳ rạp dưới đài ngọc, mà mỉm cười nhìn Hoàng hậu, hòa nhã nói:

- Hoàng hậu thấy cảnh quan ở đây thế nào? Nơi này về sau là đạo tràng của trẫm. Chỉ cần trẫm có thể có được thân thể trường sinh bất tử, cũng sẽ để Hoàng hậu tu đạo. Trẫm muốn trẫm và Hoàng hậu thiên thu vạn tuế sống cùng nhau.

Gương mặt Hoàng hậu đẹp một cách vô cùng thanh tú. Bà mỉm cười, dịu dàng đáp:

- Nô tỳ chỉ trông mong Thánh thượng long thể an khang, quốc thái dân an.

Hoàng đế cười ha hả, lúc này mới nhìn về phía Huyền Chân đạo tông hỏi:

- Đạo tông, khi nào thì bắt đầu lễ tế thiên?

Huyền Chân đạo tông cung kính nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, lúc này đã vào thời điểm âm dương giao hòa, sau khi đọc lễ văn tế thiên, cầu xin thượng thiên, là có thể bắt đầu đại lễ rồi.

Hoàng đế gật đầu, trịnh trọng cao giọng nói:

- Chúng ái khanh hãy bình thân!

Đợi đến khi chúng thần đứng dậy, Hoàng đế mới cười nói:

- Chư vị ái khanh, hôm nay cho các ngươi tới, chính là vì đại điển tế thiên. Đại Tần ta lập quốc gần hai mươi năm, quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, toàn bộ đều là nhờ thượng thiên phù hộ.

Hai hàng lông mày ngài đột nhiên dựng lên:

- Chiến sự Tây Bắc xảy ra, vô số tướng sĩ và dân chúng Đại Tần bị lâm vào cảnh lầm than. Hôm nay tổ chức đại điển tế thiên, thứ nhất là cầu siêu cho vong hồn những người đã ngã xuống ở Tây Bắc được yên nghỉ. Thứ hai cũng là cầu mong Thiên đế độ trì cho ta Đại Tần ta thiên thu vạn thế quốc thái dân an.

Quần thần lại một lần nữa tung hô vạn tuế. Chỉ là trong lòng vô số người đều nghĩ, đế quốc hôm nay chưa thể nói tới mưa thuận gió hòa, càng không thể nói tới cái gì mà quốc thái dân an.

Hoàng đế đưa tay ra hiệu cho Huyền Chân đạo tông. Huyền Chân đạo tông khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An. Đại lễ tế thiên lần này, Tiết Hoài An chịu trách nhiệm lớn. Y nhìn thấy Huyền Chân đạo tông ra hiệu, lập tức hai tay bưng một cái hộp vàng, người cong lại, nâng hộp vàng đi lên đài ngọc, quỳ trước mặt Hoàng đế Bệ hạ, cung kính nói:

- Thần khải tấu, đây là văn tế thiên do An quốc công tự mình chấp bút, kính dâng lên Thánh thượng!

Hoàng đế mỉm cười nhìn về An quốc công Hoàng Củ quỳ hàng đầu đám quần thần, nói:

- Tài văn chương của An quốc công nức tiếng khắp thiên hạ, văn tế thiên này nhất định cực kỳ nổi bật.

Huyền Chân đạo tông đi đến, mở chiếc hộp vàng trong tay Tiết Hoài An ra, lấy từ bên trong một cuộn giấy màu vàng, quay sang Hoàng đế xin chỉ thị:

- Thánh thượng, bây giờ, đã có thể tuyên đọc lễ văn tế thiên chưa ạ?

Hoàng đế gật đầu. Huyền Chân đạo tông xoay người. Một đạo sĩ trung niên lập tức bước tới, đưa hai tay ra, cung kính tiếp nhận cuộn giấy màu vàng trong tay Huyền Chân đạo tông, cúi người lui về sau mấy bước, rồi mới xoay người đứng thẳng lưng, đi đến bên bàn đặt lễ thế thiên cao giọng nói:

- Tuyên tế lễ văn tế thiên!

Giọng của y rất vang dội. Huyền Chân đạo tông chọn y để đọc lễ văn tế thiên, hẳn cũng không phải là không có lý.

Quần thần lập tức đứng nghiêm trang lắng nghe. An quốc công Hoàng Củ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đục ngầu của lão lúc này sáng rực, nhìn đạo sĩ tuyên đọc lễ văn tế thiên, mặt không chút cảm xúc.

Có thể ngẩng cao đầu đứng thẳng lưng trước quần thần, vị đạo sĩ này hiển nhiên thấy thập phần vinh quang. Y mở cuộn giấy màu vàng ra, cao giọng đọc:

- Thượng thiên nghe nói, Trung Nguyên phân loạn, tám nghìn dặm núi sông nước sôi lửa bỏng. Mười vạn nam nhân Đại Tần không quản ngại đầu hơi máu chảy, chinh chiến khắp mười dặm non sông, thống nhất bốn bể. Nhưng Đại Tần chi chủ Doanh Nguyên…

Đọc đến đây, đạo sĩ này đột nhiên im bặt, mặt ngơ ngác hoang mang. Mà quần thần dưới đài cũng có nhiều người không giấu nổi sự ngạc nhiên kinh hãi.

Đây là bài văn tế thiên, nhưng mới mở đầu, đã không hề giống với một bài lễ văn. Đã thế lại gọi thẳng tục danh của Hoàng đế, phần đông quan viên mặt mày thất sắc.

Sở Hoan vốn tưởng rằng đại điển tế thiên là một sự kiện vô cùng buồn tẻ. Hôm nay đến tham gia tế thiên, mục đích của hắn chủ yếu là để chiêm ngưỡng cung điện xa hoa này của đế quốc.

Nên hắn thật không ngờ, lễ văn tế thiên này làm sao lại xuất hiện tục danh của Hoàng đế. Đây là điều cấm kỵ. Trải qua các triều đại, dừng nói là ngay trước mặt mọi người gọi thẳng tên họ của Hoàng đế, mà toàn bách tính đều phải kỵ húy những chữ liên quan đến tục danh của Hoàng đế. Rất nhiều triều đại, vì cấm kỵ tục danh của Hoàng đế, ngay cả trong sách vở, thậm chí đều phải dùng chữ khác thay thế tục danh của Hoàng đế.

Quần thần kinh ngạc vô cùng. Không ít người đã nghĩ rằng có lẽ là do đạo sĩ kia quá căng thẳng nên đọc sai. Trên mặt y càng lúc càng lộ rõ vẻ hoảng sợ, quay đầu nhìn Huyền Chân đạo tông. Huyền Chân đạo tông nhăn cặp lông mày trắng lại. So với mọi người, Hoàng đế tỏ ra bình tĩnh hơn cả. Ngài cao giọng hỏi:

- Vì sao không đọc tiếp?

Huyền Chân đạo tông tới gần nói:

- Thánh thượng, lễ văn chỉ sợ có sai sót... !

Tiết Hoài An ở một bên càng kinh hãi hơn. Y là Lễ bộ Thượng thư, lễ văn tế thiên này do chính tay y trình lên. Việc này, chỉ sợ Lễ bộ Thượng thư như y khó tránh khỏi tội rồi.

Đương nhiên y biết rõ, Hoàng đế Bệ hạ đối với đại điển tế thiên lần này cực kỳ coi trọng. Ở Đông Nam, quân Tần đang phải đánh nhau với Thiên Môn đạo. Tây Bắc cũng phải trùng kiến. Khắp nơi trên đế quốc đều cần bạc, thế nhưng vì đại lễ tế thiên này mà Hoàng đế Bệ hạ đã xuất ra rất nhiều bạc. Cũng chính vì biết Hoàng đế Bệ hạ cực kỳ coi trọng đại lễ tế thiên lần này, cho nên Tiết Hoài An cẩn thận từng li từng tý, giám sát chặt chẽ từng khâu từng công đoạn, nhằm tránh đến mức tối đa để xảy ra sai sót.

Tính tình của đương kim Thánh thượng, đại thần trong triều không ai không hiểu. Ngài tàn nhẫn tận xương tủy, không sợ đổ máu. Tuổi tác càng cao, bá khí của Hoàng đế tuy rằng không thể so với hồi trước, nhưng vui buồn lại càng thất thường hơn. Một ngày trước có lẽ còn yêu mến ngươi, ngày hôm sau rất có thể sẽ tống giam ngươi vào ngục.

Tiết Hoài An có nằm mơ cũng không ngờ tới, đại lễ tế thiên vừa mới bắt đầu, ngay từ khâu mở màn cho cả chương trình hoành tráng đã xuất hiện vấn đề. Khi Huyền Chân đạo tông công bố lễ văn tế thiên có nhầm lẫn, Tiết Hoài An đã quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ nói:

- Thánh thượng, lễ văn là do An quốc công tự tay viết, chính vi thần tận mắt nhìn thấy An quốc công khóa hộp vàng lại, tuyệt không có sai sót... !

Hoàng đế mặt không chút cảm xúc, chỉ hướng về phía Huyền Chân đạo tông thản nhiên nói:

- Cho hắn tiếp tục đọc.

- Thánh thượng... !

Huyền Chân đạo tông thấy đạo sĩ kia hoảng sợ ra mặt, ngay từ mấy câu đầu tiên đã trắng trợn nhắc đến tục danh của Hoàng đế, lão lo lắng không biết phía sau còn viết những gì nữa. Lão thấp giọng nói:

- Thánh thượng, thỉnh Thánh thượng xem trước, rồi định đoạt.

Hoàng đế lắc đầu.

Huyền Chân Đạo Tông thấy thái độ Hoàng đế như thế, chỉ có thể quay đầu, khẽ gật đầu với đạo sĩ kia. Đạo sĩ này kinh hồn táng đảm, đành phải cắn răng tiếp tục đọc. Lúc trước, giọng của y sang sảng, trầm bổng du dương, lúc này trong thanh âm thấy rõ sự run rẩy:

- Đại Tần chi chủ Doanh Nguyên ở ngôi Hoàng đế, lại không có chí tiến thủ, không tiếc anh linh ngàn vạn tướng sĩ nơi sa trường, bảo thủ, sùng mê yêu đạo, tu đạo luyện đan, hao tổn nền tảng lập quốc, đây là tội đồ lưu thiên cổ.

Đọc đến nơi đây, giọng của đạo sĩ chẳng khác nào như người hết hơi. Hoàng đế lại đột nhiên lạnh lùng nói:

- Đọc to lên, cho tất cả mọi người cùng nghe.

Dưới lễ đài, đủ loại quan hoảng sợ không thôi. Không ai ngờ, lễ văn tế thiên vốn là một điềm lành, làm thế nào lại biến thành bài văn đại nghịch bất đạo như vậy.

Sở Hoan lúc này cũng đã cau mày lại. Ở trên đài, Tiết Hoài An đã bẩm báo lễ văn này là do An quốc công tự tay viết, nhưng Sở Hoan không nghe thấy. Hắn chỉ chứng kiến Tiết Hoài An cầm hộp vàng lên đài, còn tưởng rằng bài lễ văn này là do Tiết Hoài An chuẩn bị, trong nội tâm kinh ngạc tột cùng. Tiết Hoài An là người cẩn thận chặt chẽ, chớ nói viết nên bài văn tế thiên đại nghịch đạo bất đạo, mà ngay cả ở sau lưng cũng không dám nói một chữ phạm thượng với Hoàng đế. Trước tiên, Sở Hoan phán đoán lễ văn này chắc chắn không phải do Tiết Hoài An sáng tác. Tiết Hoài An không có lá gan lớn như vậy. Suy nghĩ trong lòng hắn lúc này là đã có kẻ treo đầu dê bán thịt chó. Có người muốn thừa cơ hội này đẩy Tiết Hoài An vào chỗ chết.

Hắn cùng với Tiết Hoài An cùng đi sứ Tây Lương, tuy chưa nói tới quan hệ sinh tử, nhưng cũng hiểu được Tiết Hoài An không phải là một người âm hiểm. Lần này thấy rằng Tiết Hoài An chắc chắn sẽ gặp đại nạn, trong lòng hắn không khỏi tiếc hận.

Quần thần khiếp sợ không thôi, mà đạo sĩ kia thì vẫn phải tiếp tục thì thầm:

- Doanh Nguyên thân là Đế quân, lại phạm phải mười tội lớn. Thượng thiên lắng nghe, tội thứ nhất, hỉ - nộ vô thường, không phân biệt trung - gian. Tội thứ hai, không rõ thị phi, tự ý giết hại triều thần... !

Dưới đài, quần thần càng nghe càng khiếp sợ.

Vốn tưởng rằng, đại lễ tế thiên là việc trọng đại, nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người hiểu rõ, việc trọng đại không những không thể tiến hành, mà đổ máu hi sinh chỉ sợ không tránh được rồi.

- Tội thứ tám, không cần biết dân chúng khó khăn cỡ nào, tiêu xài xa xỉ, cùng hung cực ác, đẩy bách tính vào cảnh lầm than…

Lúc này, mặt đạo sĩ kia đã hoàn toàn tái nhợt, mồ hôi đổ như mưa.

Đôi mày thanh tú của Hoàng hậu nhăn lại, thân hình run nhè nhẹ. Tiết Hoài An nằm rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích, đầu óc hỗn loạn. Ngược lại, Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh như nước, nhẹ vuốt vuốt chòm râu, tựa hồ như đang lắng nghe một bài văn cực kỳ hay ho vậy.