Sở Hoan chậm rãi đi đến sau bàn rồi ngồi xuống, nhìn tên điên, cười nhạt nói:
- Tiên sinh đưa ra điều kiện với ta?
Tên điên cười:
- Ngươi muốn ta nói cho ngươi biết bí mật của Khổng Tước? Nếu như ngươi có thể có được câu trả lời từ người khác chắc chắn đã không tìm ta rồi.
Ánh mắt của y trở nên kiên định:
- Nếu ngươi không thể đáp ứng điều kiện của ta, như vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không thể moi bất cứ lời nào từ miệng ta về bí mật của Khổng Tước.
Sở Hoan nhún nhún vai, cười nói:
- Tiên sinh muốn ra điều kiện gì?
- Trừ phi ngươi có thể giúp ta giết chết hai người.
Tên điên thần sắc nghiêm trọng lên.
- Giết người?
Ngay từ đầu Sở Hoan còn tưởng rằng tên điên sẽ muốn mình trả tự do cho y, không thể tưởng được là muốn mình giúp y giết người. Hắn nhăn mày lại, thản nhiên nói:
- Tiên sinh là người đọc sách, sao sát khí lại nặng vậy?
- Đọc, là để hiểu âm dương, thuận càn khôn.
Tên điên ôn hoà nói:
- Có một số người âm dương điên đảo, hắc bạch chẳng phân biệt được, ngươi nói có nên giết hay không?
Sở Hoan cau mày lại hỏi tiếp:
- Tiên sinh muốn giết người, không biết muốn giết ai?
- Thứ nhất là Lang Vô Hư.
Tên điên chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Thứ hai... !
Y dừng một chút, gằn từng chữ:
- An quốc công Hoàng Củ!
Sở Hoan lần này thật sự lắp bắp kinh hãi.
Nếu như nói tên điên đưa ra điều kiện là phải giúp y giết người, Sở Hoan còn có thể bình tĩnh. Thế nhưng người mà đối phương muốn giết chết là Lang Vô Hư cùng An quốc công Hoàng Củ, thì hắn không thể nào hình dung nổi.
Lang Vô Hư chính là Hộ bộ Thị lang, An quốc công là nhân vật quan trọng của Trung Thư tỉnh quyền nghiêng cả triều đình. Cả hai đều là quan lớn triều đình. Sở Hoan không nghĩ ra một thư sinh tay trói gà không chặt vì sao lại muốn giết chết hai vị quan lớn này?
Hơn nữa hắn cũng có thể thấy được, khi tên điên nhắc đến hai người này, hàn ý trong mắt rất đậm. Hiển nhiên là có oán thù sâu đậm với hai người này.
Vì sao y lại có thù hận sâu đậm như thế với hai người đó?
Tuy Sở Hoan rất kinh ngạc nhưng thái độ vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng thậm chí nổi lên vẻ tươi cười, hỏi:
- Nếu như ta không có nghe lầm, người mà tiên sinh muốn giết, một vị là Hộ bộ Thị lang, một vị là người có công lớn với đế quốc. Lá gan của tiên sinh kể ra cũng không nhỏ. Hai người bọn họ chỉ cần nhúc nhích ngón tay, cũng có thể khiến cho tiên sinh chết không có chỗ chôn.
- Ta biết.
Tên điên ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc:
- Ngươi cảm thấy ta là người sợ chết sao?
- Một người không sợ chết, đơn giản là còn chưa tới thời điểm phải đối diện với cái chết.
Sở Hoan thở dài:
- Khi chính thức đối diện với tử vong, hẳn sẽ không nói nhẹ nhàng đơn giản như thế nữa rồi.
Tên điên ha ha cười nói:
- Đã như vậy, ngươi có thể đâm ta một đao.
Y giật vạt áo của mình ra, chỉ vào lồng ngực:
- Ngươi có thể đâm lưỡi đao vào nơi này đi, xem ta có chớp mắt hay không?
Sở Hoan thấy y thần sắc trấn định, trong nội tâm có vài phần bội phục lòng can đảm của y.
- Tiên sinh muốn ta giết người, cuối cùng cũng nên nói cho ta biết lý do.
Sở Hoan cau mày nói:
- Lang Vô Hư còn dễ nói, tiên sinh đã biết rõ An quốc công, hẳn cũng phải biết địa vị của quốc công tại Đại Tần. Không nói đến địa vị của quốc công trong triều, càng không nói nhân thủ có thể điều động, gần đây trong phủ quốc nuôi dưỡng vô số gia đinh môn khách. Hơn nữa ta có thể kết luận, sau lưng của quốc công, có rất nhiều đại cao thủ. Tiên sinh càng nên biết, An quốc công gần đây rất coi trọng việc bảo hộ an toàn cho tính mạng. Phủ quốc công cố nhiên là thủ vệ sâm nghiêm, không người nào có thể dễ dàng tới gần. Nếu xuất hành, bên cạnh quốc công cũng có đại cao thủ bảo hộ. Ngoài ra, quốc công rất được Hoàng đế Bệ hạ coi trọng, tiên sinh cảm thấy một tiểu quan như Sở mỗ có thể giết một người như thế ư?
Tên điên nhìn chằm chằm vào Sở Hoan, nói:
- Xem ra ngươi cũng không muốn biết bí mật bên trong Khổng Tước đồ?
Sở Hoan thở dài, nói:
- Không nói gạt tiên sinh, ta thật sự rất muốn biết bên trong có bí mật gì, chỉ là điều kiện tiên sinh đưa ra rất cao, ta nghĩ ta khó có thể đáp ứng được.
Tên điên nhắm mắt lại, khóe miệng co giật, nhưng không nói lời nào.
Sở Hoan tựa trên mặt ghế, chậm rãi nói:
- Lục long có ý gì?
Tên điên khẽ giật mình, mở to mắt. Sở Hoan gắt gao theo dõi mặt y, nhàn nhạt hỏi:
- Nếu tiên sinh biết rõ bí mật bên trong bức họa, tất nhiên không thể không biết bí mật của Lục long.
Tên điên thần sắc trấn định đáp:
- Đương nhiên biết rõ.
- Như vậy Bồ Tát ở đâu?
- Cũng biết.
- Nói như thế, bí văn của A Khố La Đa tiên sinh cũng biết?
Sở Hoan chậm rãi hỏi.
Tên điên gật đầu:
- Đúng vậy, bí văn ta cũng biết. Ngươi muốn biết, chỉ có thể dựa vào ta mới đạt được. Nhưng nếu Hoàng Củ và Lang Vô Hư chưa chết, thì ngươi đừng mơ việc nhờ ta mà biết nửa điểm bít mật này.
Sở Hoan lúc này lại tỏ ra thất vọng, thở dài một tiếng:
- Tiên sinh là một văn nhân, vốn có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thể tưởng được lại ăn nói bừa bãi.
Tên điên khẽ giật mình, cau mày nói:
- Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì?
Sở Hoan gằn giọng:
- Kỳ thật ngươi cái gì cũng không biết, bí mật bên trong Khổng Tước đồ căn bản ngươi cũng không biết.
Tên điên hơi biến sắc, hai cánh tay run rẩy..
- Căn bản không hề có cái gọi là bí văn A Khố La La.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Tiên sinh tự xưng biết rõ hết thảy, mục đích chẳng qua là muốn ta giúp tiên sinh giết người, chỉ tiếc quân cờ trong tay tiên sinh quá nhẹ.
Hắn vốn tưởng rằng tên điên sẽ tỏ ra thất vọng, ai biết tên điên lại đột nhiên cười rộ lên, hỏi ngược lại:
- Thực sự ngươi cảm thấy ta không biết gì sao?
Sở Hoan "ah" một tiếng, cũng hỏi ngược lại:
- Vậy thực sự tiên sinh biết điều gì?
Tên điên giơ tay lên, chỉ vào bức tranh Khổng tước trên bàn:
- Nếu như ta không biết gì, vì sao lại vẽ ra bức Khổng Tước đồ? Không phải là ngươi cho rằng bức họa trên vách tường không phải là ta vẽ chứ?
Điểm này Sở Hoan không hề nghi ngờ, chính vì thế, hắn mới có sinh ra nghi ngờ khác.
Chắc chắn tên điên này vẽ bức tranh Khổng tước xòe đuôi, hơn nữa, từ động tác đến đường nét không hề khác với bức vẽ trong mật thất ở Phổ Chiếu tự. Cho nên Sở Hoan vẫn cảm thấy tên điên nhất định là biết rõ bí mật đó.
Thế nhưng khi hắn nhắc đến Lục long, Bồ Tát, thậm chí vì thăm dò tên điên, bịa ra bí văn A Khố La La, tên điên kia lại thừa nhận tất cả. Sở Hoan đã quan sát rất kỹ, nhận ra một điều, đừng nói tới A Khố La La, mà ngay cả Lục long và Bồ Tát tên điên kia cũng không biết chút nào. Y thừa nhận, mục đích đơn giản là muốn dùng làm quân cờ giao dịch với Sở Hoan.
Sở Hoan nhắc mấy từ này, đều là mấy từ mà trường mi A Thị Đa trước khi chết nhắc đến. Lục long, Bồ Tát thậm chí là trấn ma chân ngôn, đều có liên hệ mật thiết với Khổng tước.
Một người đã vẽ ra bức tranh Khổng tước xòe đuôi, lại hoàn toàn không biết gì đến mấy từ đó, điều này khiến Sở Hoan hết sức thất vọng. Hắn mơ hồ nghĩ có lẽ cảm giác của hắn đã sai.
Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.
Tên điên vẽ bức tranh này hoàn toàn là bản năng, chỉ là sự giống nhau đến kinh ngạc với bức thêu Khổng tước xòe đuôi kia khiến hắn không khỏi thấy kỳ lạ. Sở Hoan quan sát tên điên, tuy tên điên thoạt nhìn rất trấn định, nhưng Sở Hoan vẫn cảm thấy từ trên người hắn, một cảm giác hung ác nham hiểm thần bí.
Sở Hoan cũng biết không thể hy vọng khiến y mở miệng cho hắn biết toàn bộ sự thật, nhưng cho dù là biết một chút manh mối nào đó, cũng có thể xem là thu hoạch lớn rồi.
- Ta không nghi ngờ tiên sinh vẽ bức họa kia.
Sở Hoan lại cười nói:
- Ta tin tưởng tiên sinh nhất định có đầy đủ “thẻ đánh bạc” để trao đổi với ta.
Tên điên ngồi thẳng người dậy nói:
- Cho dù ngươi không tin ta biết rõ bí mật đằng sau bức họa đồ này, nhưng có lẽ, ngươi nên tin ta biết rõ xuất xứ của nó.
Y nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Dù là sơn thủy chim thú, muốn vẽ ra chúng, không tận mắt nhìn thấy, rất khó để vẽ thật sinh động. Đóng cửa vẽ tranh, vĩnh viễn không thể có tác phẩm tốt. Ta nghĩ ngươi nên hiểu, bức họa kia của ta, không phải tiện tay mà làm.
- Ta tin tưởng.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ta tin tưởng tiên sinh trước kia nhất định có xem qua bức họa này.
- Cũng không phải quá lâu.
Tên điên nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, bức tranh này, vẽ cách đây không lâu. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nguyên tác vẫn còn ở nguyên ở đó.
- Ở đâu?
Tên điên cười nói:
- Thấy đầu Hoàng Củ và Lang Vô Hư, ngươi nhất định sẽ biết rõ nguyên tác ở chỗ nào.
- Xem ra tiên sinh thật sự phải mặc cả với ta.
Sở Hoan thở dài:
- Tiên sinh nếu là người đọc sách, hẳn sẽ tuân thủ ước định. Ta đã ký văn tự bán mình cho tiên sinh, sau này tiên sinh coi như ta là người của mình rồi.
Tên điên nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Chỉ cần Hoàng Củ và Lang Vô Hư chết rồi, ngươi chẳng những có thể biết rõ nguyên tác bức Khổng tước xòe đuôi ở nơi nào. Hơn nữa, ta còn có thể nói cho ngươi biết hết thảy những gì ta biết. Ngoài ra, tính mạng của ta cũng sẽ giao cho ngươi. Cái mạng già này, do ngươi phân phó.
Sở Hoan thở dài:
- Đã như vậy, ta có hai vấn đề muốn hỏi tiên sinh trước. Nếu như ngay cả hai vấn đề này tiên sinh cũng không thể trả lời, như vậy chỉ sợ chúng ta không có cách nào để giao dịch tiếp.
- Vấn đề gì?
- Đầu tiên ta muốn biết tục danh của tiên sinh.
Sở Hoan nói.
Tên điên do dự một chút, rốt cục nói:
- Ta chỉ là một hạng người vô danh, tên là Đỗ Phụ Công!
Y cười nhạt một tiếng:
- Cái tên này ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói qua.
- Bây giờ nghe rồi ta sẽ nhớ kỹ.
Tên điên này tuy chỉ là một văn nhân, nhưng dũng khí mười phần, Sở Hoan có phần có vài phần tán thưởng:
- Vấn đề thứ hai, chính là muốn hỏi một câu, tiên sinh cùng Lang Vô Hư, và Hoàng Củ có thù hận gì?
- Cái này có quan trọng không?
- Giao dịch là giao dịch, nhưng nếu như tiên sinh muốn ta giúp mình giết người, ít nhất cũng nên có lý do. Việc này vốn không dễ thực hiện.
Sở Hoan cười nhạt nói:
- Nếu như ngay cả việc tiên sinh vì sao muốn giết bọn họ ta cũng không biết, thì chẳng phải là quá mức hồ đồ sao?
- Tốt, ta cho ngươi biết.
Tên điên cũng rất thống khoái nói:
- Kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỷ. Ta còn sống đến lúc này, chính là muốn lấy thủ cấp bọn chúng.
Sở Hoan thở dài:
- Đây đương nhiên là một chuyện khó khăn.
Hắn nói mấy lời này ý nhị vô cùng.
Đỗ Phụ Công không quyền không thế, thậm chí nghèo khổ tay trắng, sức thì trói gà không chặt, cho dù là Lang Vô Hư và Hoàng Củ đứng trước mặt y, cho y chém, cũng chưa chắc y đã giết được hai người kia.
Nhưng Đỗ Phụ Công ngữ khí chém đinh chặt sắt, Sở Hoan có thể nhận ra nỗi oán hận thấu xương trong giọng nói của y. Hắn đúng là không nghĩ ra, một thư sinh trói gà không chặt như vậy, vì sao lại có thâm cừu đại hận với quốc công và Hộ bộ Thị lang đương triều?