Sở Hoan thấy Ma Ha Tạng vẻ mặt vui mừng, hỏi:

- Có phải Đại vương tử đã nghĩ được phái ai tới quấy nhiễu sau lưng thảo nguyên Thanh La và Hắc Thủy?

Ma Ha Tạng vốn rất hưng phấn, Sở Hoan vừa hỏi lập tức ngẩn ra, nhíu mày nhìn Sở Hoan, hơi trầm ngâm mới nói:

- Huynh đệ, biện pháp này của ngươi quả nhiên hay lắm. Chỉ là… muốn tới hai nơi quấy nhiễu sau lưng chúng, chắc chắn cần không ít binh lực, hơn nữa còn cần quân đoàn kỵ binh tốc độ cực nhanh, nếu không… !

Gã cũng nghĩ tới, phái quân đội quấy nhiễu phía sau, tạo thành bất ổn sau lưng quân địch, tuy là một diệu kế nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ như vậy cũng không phải quân đội bình thường có thể làm được.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đại vương tử nói rất đúng, hai đội nhân mã phái ra này nhất định phải có năng lực cơ động cực nhanh, hơn nữa sức chiến đấu không thể quá yếu, nếu không căn bản không thể tạo thành uy hiếp phía sau địch. Nếu đến lúc đó Ma Ha La và bộ tộc Chu Lạp chỉ cần phái một đội kỵ binh trở về ứng phó, chúng ta không có tính cơ động nhanh, rất có thể sẽ rơi vào trong vòng vây của chúng, đương nhiên không thể hình thành hiệu quả dẫn địch lui binh.

Ma Ha Tạng nắm tay nói:

- Đường dài bôn tập, ngựa bình thường không được, nhất định phải là ngựa tốt chịu đựng giỏi… !

Gã bắt đầu lộ ra vẻ phiền não:

- Bĩnh mã trong tay chúng ta vốn không nhiều, nếu muốn ứng phó hai đội binh mã của Ma Ha La và Hắc Thủy, vốn là lấy trứng chọi đá, nếu lại phái ra hai đội kỵ binh… !

Gã bất đắc dĩ thở dài:

- Chúng ta ít người, kỵ binh ít hơn, cho dù kế sách hay, đáng tiếc… Đáng tiếc chúng ta không có thực lực như vậy.

Sở Hoan hỏi:

- Đại vương tử cảm thấy muốn phái binh quấy nhiễu sau lưng địch cần bao nhiêu người?

- Sở huynh đệ, tuy rằng sông Hắc Thủy và thảo nguyên Thanh La không còn tinh nhuệ, nhưng bản bộ không phải không chịu nổi một kích, không đủ binh lực, không thể tạo thành uy hiếp đối vói họ!

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Thật ra giết người có đôi khi không cần vạn tên cùng bắn, chỉ cần có một dao găm sắc bén, đâm thẳng trái tim của địch, đó cũng có thể trí mạngđấy.

Ma Ha Tạng thỉnh giáo:

- Ngươi có biện pháp gì hay ?

- Binh không cần nhiều, ở tại tinh nhuệ!

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Cho dù là sông Hắc Thủy hay là thảo nguyên Thanh La, cũng không cần binh lực nhiều, chỉ cần tính cơ động mạnh, hành động hết sức nhanh chóng, xuống tay gọn gàng linh hoạt.

Ma Ha Tàng đáp:

- Huynh đệ, ngươi nói đi, nên làm thế nào.

Sở Hoan ghìm chặt ngựa, lo nghĩ mới nói:

- Đại vương tử, ngươi có thể điều động khoảng một ngàn kỵ binh tinh nhuệ hay không?

- Một ngàn?

Ma Ha Tạng ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Tuy rằng binh lực không đủ, nhưng một ngàn kỵ binh tinh nhuệ cũng không khó khăn. Chỉ là… Một ngàn nhân mã, có thể làm được chuyện gì?

Sở Hoan cười nói:

- Có được một ngàn kỵ binh, vậy không sai biệt lắm. Một ngàn kỵ binh này nhất định phải vô cùng dũng mãnh gan dạ, lại phải tuân thủ quân lệnh, lúc nên vung đao xuống, không thể nương tay, nên tiến nhất định phải tiến, chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, nên lui nhất định phải lui, cho dù phía trước chính là núi vàng núi bạc.

- Dũng sĩ thảo nguyên, giết người chắc sẽ không nương tay.

Ma Ha Tạng cười nói:

- Một ngàn kỵ binh tinh nhuệ quân lệnh như núi, ta có thể điều động ra.

Gã vẫn khó hiểu hỏi :

- Chỉ là một ngàn nhân mã này có tác dụng gì ?

Sở Hoan đáp:

- Giết người phóng hỏa!

Ma Ha Tạng nhíu mày, nhưng lập tức hiểu được cái gì, như thoáng rơi vào suy tư. Sở Hoan thấp giọng nói:

- Ngoại trừ kỵ binh sắc bén, còn cần tướng lĩnh thích hợp, trong lòng Đại vương tử có người lựa chọn thịch hơn hay không?

Ma Ha Tạng ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Hay là Sở huynh đệ có người lựa chọn thích hợp?

Sở Hoan đáp:

- Ta quả thật có một người có lẽ đảm đương được nhiệm vụ này… !

Không đợi hắn nói xong, Ma Ha Tạng cười nói:

- Thật ra ta có hai người lựa chọn thích hợp, nhưng hai người kia đều không thể rời khỏi.

- Đại vương tử nói là?

- Ngươi… !

Ma Ha Tạng chỉ Sở Hoan, lại chỉ vào mình:

- Còn có ta, ngươi nghĩ ra biện pháp này, đương nhiên biết làm thế nào, mà ta cũng hiểu được ý tứ của ngươi, dẫn dắt kỵ binh đánh bất ngờ cũng là chuyện ta am hiểu nhất. Nhưng Hắc Sơn không thể rời khỏi Ma Ha Tạng, mà Ma Ha Tạng lại không thể rời khỏi Sở Hoan, cho nên tuy rằng ta và ngươi là người lựa chọn thích hợp nhất, nhưng hai ta không ai có thể rời khỏi.

Gã cười hỏi:

- Sở huynh đệ, người lựa chọn thích hợp theo như lời ngươi nói, sẽ không phải là bản thân ngươi chứ?

Sở Hoan thầm nghĩ Ma Ha Tạng này quả thật là giảo hoạt, e sợ mình nhân cơ hội này rời khỏi, cho nên cố ý nói trước, hắn chỉ có thể cười đáp:

- Đại vương tử đã hiểu lầm, đội ngũ lui về Hắc Sơn, nếu như không có Đại vương tửu trấn thủ khích lệ sĩ khí, vậy không cách nào ngăn cản được quân đội của Ma Ha La. Thật ra thủ hạ ta có một viên Đại tướng, không dối gạt Đại vương tử, người này am hiểu dẫn binh đánh bất ngờ, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cũng là cao thủ đánh bất ngờ số một số hai của Đại Tần ta, nếu phái hắn lãnh binh đánh bất ngờ phía sau bộ tộc Chu Lạp Hắc Thủy, tin tưởng có thể đảm đương được trọng trách!

- Ồ?

Ma Ha Tạng đáp:

- Dưới tay Sở huynh đệ còn có bậc nhân tài này ?

Sở Hoan cười nói:

- Nếu Đại vương tử đáp ứng, Sở Hoan nguyện ý điều người này nghe theo lệnh Đại vương tử.

Ma Ha Tạng quay đầu nhìn lại, gần hai mươi tên bộ hạ đi theo phía sau Sở Hoan, hỏi:

- Ngươi nói là người phương nào?

Sở Hoan quay đầu lại, chỉ vào Lang Oa Tử mặt không chút thay đổi phía trước đội ngũ:

- Đại vương tử, chính là người này!

Ma Ha Tạng nói:

- Không bằng gọi hắn lại đây, ta lại muốn biết một chút vị cao thủ đánh lén này.

- Chỉ sợ Đại vương tử phải thất vọng rồi.

Sở Hoan thở dài:

- Hắn là người câm, không thể nói chuyện, không cách nào nói chuyện với Đại vương tử.

- Ồ?

Ma Ha Tạng cau mày nói:

- Hắn tên là gì ?

- Đại vương tử sẽ chưa từng nghe tới tên họ của hắn.

Sở Hoan thở dài:

- Tuy rằng hắn năng lực xuất chúng, văn võ song toàn, nhưng đáng tiếc là người câm, hơn nữa xuất thân gia tộc bình thường, cũng không phải thếgia đại tộc của Đại Tần ta, phía sau không có chỗ dựa bối cảnh, cho nên… !

Nói tới đây, hắn lại thở dài, lắc lắc đầu.

Ma Ha Tạng lại cảm thấy mình đã hiểu, cảm khái nói:

- Người Trung Nguyên các ngươi đều nói, anh hùng không hỏi xuất thân, nhưng không có xuất thân hiển hách, rất khó có cơ hội ngẩng đầu. Ta biết Sở huynh đệ ngươi cũng không phải xuất thân hiển hách, dùng tài năng của ngươi, cũng không có ai dùng hết, thật sự là đáng tiếc.

Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: “Tuy Tần quốc để ý dòng dõi xuất thân, nhưng dường như Tây Lương cũng không khá hơn chút nào, rõ ràng chia bộ tộc thành mấy cấp bậc, dường như càng để ý xuất thân hơn Tần quốc”. Nhưng lời này hắn đương nhiên không thể nói, chỉ đáp:

- Tên của hắn là… Sở Vô Song, ngoại hiệu gọi Lang Oa Tử!

- Sở Vô Song?

Ma Ha Tạng ngẩn ra:

- Sao lại cùng họ với Sở huynh đệ ?

- Đúng là cùng họ, xuất thân cùng một tông, nhưng không có liên hệ máu mủ.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Đại vương tử, tập kích sông Hắc Thủy, nhiễu loạn hậu phương bộ tộc Chu Lạp, ta cảm thấy Sở Vô Song vô cùng thích hợp.

Ma Ha Tạng suy nghĩ hỏi:

- Vậy thảo nguyên Thanh La nên phái người nào ?

Sở Hoan nói:

- Dưới tay Đại vương tử nhân tài đông đúc, đương nhiên đủ người. Chỉ là cho dù phái ai đi, đều nên quen thuộc thảo nguyên Thanh La.

Ma Ha Tạng hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Nếu nói là quen thuộc, Khuất Luật Cân bên cạnh ta quả thật hết sức quen thuộc thảo nguyên Thanh La.

Gã đột nhiên nắm tay nói:

- Được, cứ làm như vậy đi. Sở huynh đệ, ngươi chia sẻ lo lắng với ca ca, ca ca nhận ân tình của ngươi, liền phái Sở Vô Song dẫn binh tới sông Hắc Thủy, còn thảo nguyên Thanh La, ta sẽ phái Khuất Luật Cân dẫn người đi tới.

Gã nghĩ tới việc này, lập tức giục ngựa về phía trước, tìm Na Sử Bột Cổ Lợi, nhanh chóng điều động một ngàn tên kỵ binh tinh nhuệ.

Ma Ha Tạng giục ngựa về phía trước, Sở Hoan lại quay đầu ngựa, ra hiệu mọi người dưới tay trước qua một bên nghỉ tạm, xuống ngựa vẫy tay gọiđám người Lang Oa Tử, Bạch Hạt Tử. Ngồi xuống trên cỏ, sau khi mấy người tới, Sở Hoan nhìn chung quanh, mới nghiêm nghị nói với Lang Oa Tử:

- Lang Oa Tử, ta muốn ngươi đi xử lý một đại sự, mặc kệ ngươi có thể làm hay không, ngươi đều phải đi làm!

Lang Oa Tử thấy Sở Hoan vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.

Sở Hoan lập tức nói chuyện chia binh đánh lén hang ổ bộ tộc Chu Lạp bên bờ sông Hắc Thủy, Bạch Hạt Tử trầm trồ khen ngợi:

- Kế sách này của đại nhân rất hay, là đại nhân muốn dẫn chúng ta đi đánh lén Hắc Thủy sao?

Sở Hoan lắc đầu, chăm chú nhìn Lang Oa Tử:

- Lang Oa Tử, ta đã đề xuất với Ma Ha Tạng, do ngươi dẫn người tiến về phía Nam đánh lén sào huyệt Hắc Thủy.

Lang Oa Tử ngẩn ra, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng hơi trầm ngâm lại gật đầu.

Bạch Hạt Tử cau mày nói:

- Vậy đại nhân đi đâu?

- Ta vẫn tiếp tục tới Hắc Sơn.

Sở Hoan đáp:

- Lúc này Ma Ha Tạng sẽ không để cho ta rời khỏi. Bạch huynh, ngươi và các huynh đệ hãy đi cùng Lang Oa Tử, một mình ta theo Ma Ha Tạng tới Hắc Sơn.

- Không được.

Bạch Hạt Tử lập tức nói:

- Đại nhân, Ma Ha Tạng nơi chốn đề phòng đối với ngài, người này nhìn qua tùy tiện, nhưng cuối cùng ta cảm thấy tâm kế của hắn rất sâu, đại nhân cũng không thể không đề phòng hắn. Ngài một mình ở lại bên cạnh hắn, vô cùng nguy hiểm, chúng ta không thể để một mình ngài ở lại nơi này.

Sở Hoan khoát tay nói:

- Ngươi không rõ. Lần này đại quân Ma Ha La công tới, nếu như không có kỳ tích, Ma Ha Tạng tuyệt đối không thể thủ thắng. Hiện giờ đi tới Hắc Sơn, cũng là không có cách nào khác. Ma Ha La tinh binh tướng mạnh, nhưng ngươi xem nhân mã bên Ma Ha Tạng? Sức chiến đấu kém quá lớn, nếu các ngươi thật sự ở lại chỗ này, không chừng chúng ta đều bị diệt toàn quân theo Ma Ha Tạng.

Bạch Hạt Tử nói:

- Nếu đại nhân biết nguy hiểm như thế, vì sao còn muốn đi theo Ma Ha Tạng?

Gã nhìn chung quanh, thấp giọng nói:

- Hiện giờ họ đi tới Hắc Sơn, nhiều người lộn xộn, chờ đến buổi tối, chúng ta chưa chắc không thể thoát thân.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Các ngươi đi hết rồi, ta hành động càng thêm thuận tiện. Ta có Lôi Hỏa Kỳ Lân, tốc độ nhanh nhất thiên hạ, một khi thật sự có nguy hiểm, căn bản không ai có thể đuổi theo.

Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:

- Cũng không phải ta không đi được, mà hiện tại còn chưa tới thời điểm ra đi. Bạch huynh, lần trước ta đã nói với ngươi, Tây Lương nội loạn, ta nguyện ý nhìn thấy nó kéo dài càng lâu, cho nên ta cũng không muốn thấy Ma Ha Tạng sẽ chết trong trận chiến Hắc Sơn này, đến lúc đó tình thếnguy cấp, dựa vào Lôi Hỏa Kỳ Lân, ta tự tin có thể mang theo Ma Ha Tạng rời khỏi. Chỉ cần huynh đệ Ma Ha Tạng và Ma Ha La đều còn sống, cuộc nội loạn này của Tây Lương sẽ không thể bình ổn.

Bạch Hạt Tử vẻ mặt nghiêm trọng, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói nên lời.

- Các ngươi theo Lang Oa Tử cùng tới Hắc Thủy.

Sở Hoan thấp giọng phân phó:

- Tình hình chiến đấu tại Hắc Thủy, sau này các ngươi phải lưu ý cẩn thận, nếu bộ tộc Cổ Lạp Thấm thua trận, các ngươi nhanh chóng lui về phương Nam, sườn đồi Bạch huynh ngươi đã biết, đến lúc đó rút tới sườn đồi kia, nếu Ma Ha Tạng thua trận, ta sẽ hội hợp với các ngươi ở nơi đó!

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói với Lang Oa Tử:

- Lang Oa Tử, ta ngụy tạo một thân phận mới cho ngươi, cũng lấy một tên mới cho ngươi… Từ nay về sau, ngươi gọi Sở Vô Song đi!