Sở Hoan ôm cái hộp, huýt sáo, vừa đi lại gần. Lôi Hỏa Kỳ Lân thấy Sở Hoan đi đến, sợ hãi lùi về sau một bước. Sở Hoan thấy thế, lập tức cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười của hắn tràn ngập sự hành hạ, giễu cợt, nhưđang nhạo báng Lôi Hỏa Kỳ Lân nhát như chuột.
Lôi Hỏa Kỳ Lân bứt rứt không yên, liên hồi hí dài. Sở Hoan cũng cười không dứt, quay đầu lại nháy mắt. Hai gã binh lính người Tần hiểu ý, lập tức đều học Sở Hoan, chỉ chỉ trỏ trỏ vềphía Lôi Hỏa Kỳ Lân xì xầm bình luận, rồi cất tiếng cười giễu cợt.
Lôi Hỏa Kỳ Lân dường như nhận ra thái độ của Sở Hoan, có vẻ hết sức tức giận, đi về phía trước hai bước, nhưng khi Sở Hoan tiến lại gần thì lại cẩn thận lui về sau. Nó khi tiến khi lui, bất giác, khoảng cách với Sở Hoan càng lúc càng gần.
Sở Hoan trước sau vẫn mỉm cười giễu cợt, tay đưa chiếc hộp ra phía trước, rồi lại lắc đầu, ý như muốn bảo Lôi Hỏa Kỳ Lân không có bản lĩnh có được cái hộp này.
Lôi Hỏa Kỳ Lân hiển nhiên là đã bị chọc giận, hí lên một tiếng, giống như mãnh thú xông về phía Sở Hoan.
Bước chân của nó như tiếng voi dậm, khí thế cực kỳ mãnh liệt, mặc dù chỉ là một con ngựa nhưng lực uy hiếp không kém gì báo hổ. Hai gã Tần binh thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân xông vềphía Sở Hoan đều giật mình kinh hãi.
Sở Hoan vốn vẫn đang mỉm cười, nhưng khi Lôi Hỏa Kỳ Lân xông về phía hắn, gương mặt hắn đột nhiên lạnh lùng dịthường, không lùi không né, nghênh đón tuấn mã.
Lôi Hỏa Kỳ Lân thân hình cao lớn, giống như một con cọp, thậm chí so với cọp còn cao lớn hơn, gót sắt nện thình thich, thân hình của Sở Hoan trước con bảo mã này nhỏ yếu hơn nhiều.
Mắt thấy một người một ngựa đối đầu, hai gã Tần binh đều kinh hồn táng đảm, Sở Hoan chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi, không nói đến khả năng sẽ bị con ngựa đang nổi điên này dẫm chết mà ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.
Sở Hoan đứng yên một chỗ, giống như con thỏ chạy trốn, hắn vừa rồi im lặng dị thường lúc này mới bắt đầu có động tác, cũng nhanh chóng vô cùng, khi chỉ cách Lôi Hỏa Kỳ Lân trong gang tấc, liền ném cái hộp sang một bên, Lôi Hỏa Kỳ Lân ở ngay trước mặt đã dựng đứng hai chân lên, như hai thiết chùy nện xuống đầu Sở Hoan.
Sở Hoan chính mắt đã từng thấy, hai vó của Lôi Hỏa Kỳ Lânđã dẫm nát một cái đầu người.
Nếu hai cái vó ngựa này dẫm xuống đầu hắn, không chết cũng trọng thương.
Hai gã Tần binh thần sắc đại biến, đột nhiên thấy Sở Hoan ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, hai tay đưa ra, không ngờ chụp lấy hai cái vó ngựa.
Không đợi hai người kịp phản ứng, hai chưởng của Sở Hoanđã bắt được hai vó của ngựa. Lôi Hỏa Kỳ Lân tuy rằng khí lực kinh người nhưng hai cái vó chỉ trong thời gian ngắn không ngờ không thể dẫm xuống mà bị Sở Hoan chặn lại giữa không trung.
Hai gã Tần binh trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đúng là không thể tưởng nổi.
Lúc Lôi Hỏa Kỳ Lân đang hí lên điên cuồng, thân hình Sở Hoan chợt lóe, hai tay thả lỏng, cả người đột nhiên trong nháy mắtđã chui vào dưới bụng Lôi Hỏa Kỳ Lân. Móng của Lôi Hỏa Kỳ Lân rơi xuống đất, Sở Hoan đã úp mặt vào bụng ngựa, lập tức như con rắn, lật người lên, ngồi trên lưng Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Từ khi Sở Hoan bắt lấy vó ngựa, đến khi ngồi lên lưng ngựa, toàn bộ quá trình diễn ra trong nháy mắt. Thân hình Sở Hoan mạnh mẽ linh hoạt, tốc độ cực nhanh, có thể nói là không gì sánh kịp. Hai gã Tần binh kinh hãi, không còn tin nổi vào mắt mình nữa.
Bọn họ lúc này mới hiểu, Phó sứ đại nhân quả nhiên là kinh người, thuật cưỡi ngựa quả nhiên là kinh người, khiến cho người ta xem mà hãi hùng.
Lôi Hỏa Kỳ Lân lúc này nổi giận điên cuồng. Nó chưa bao giờbị một kẻ phàm tục cưỡi lên người, hai chân lại dựng lên, hí dài như sấm. Sở Hoan sớm đã vươn cánh tay ra, như sợi mây cuốn lấy cổ ngựa, tuy rằng không cần dùng nhiều sức, nhưng kỹ xảo mười phần, khiến Lôi Hỏa Kỳ Lân căn bản không thể giãy ra.
Lôi Hỏa Kỳ Lân không thể thoát được, lập tức co người lại,đám lông bờm bóng loáng như tơ đột nhiên tuột khỏi tay Sở Hoan như chạch, hất thân hình Sở Hoan bay lên cả người toàn toàn rời khỏi lưng ngựa. Hai gã Tần binh kêu lên thất thanh, cùng chạy tới, định giúp Sở Hoan một tay.
Sở Hoan lúc này đã dồn toàn bộ tinh lực lên người Lôi Hỏa Kỳ Lân. Thân thể tuy rằng bay lên nhưng cánh tay vẫn quấn quanh cổ ngựa, thân hình như rắn, dùng tay làm điểm tựa quay một vòng, đợi cho xung lượng của Lôi Hỏa Kỳ Lân biến mất, hắn lại đã bám trên lưng ngựa.
Một gã Tần binh tốc độ cực nhanh vọt tới gần, định hỗ trợ, chỉ có điều Lôi Hỏa Kỳ Lân là ngựa phi phàm năng lực xuất chúng, khi Tần binh kia vừa mới tiến lại gần, Lôi Hỏa Kỳ Lânđã dùng cái đuôi dài như trường tiên quật về phía trước, gã Tần binh phản ứng cũng nhanh nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị đuôi ngựa đánh trúng đầu vai, răng rắc hai tiếng, xương vai đã bị đuôi ngựa quật gãy.
Gã Tần binh hét thảm một tiếng, may đồng bạn tới kịp, khi Lôi Hỏa Kỳ Lân nâng chân sau lên dẫm xuống người gã, đã kịp kéo gã tránh sang một bên, thoát một kiếp trong gang tấc.
Sở Hoan đã trầm giọng quát:
- Không nên tới gần.
Lôi Hỏa Kỳ Lân trước ngửa sau kéo, chạy nhảy như điên loạn, một lòng muốn hất Sở Hoan xuống. Sở Hoan cũng sức mạnh của con thần mã này, hai tay rất có kỹ xảo quấn trên người Lôi Hỏa Kỳ Lân, mặc cho nó điên cuồng nhảy hất chạy uốn, tuyệt không buông lỏng. Hắn biết rõ, muốn thuần phục con ngựa tuyệt thế như vậy, tuyệt không phải chuyện dễ dàng, mặc dù trước mắt, nhờ có thuật cưỡi ngựa tốt mà chiếm thượng phong nhưng tình thế bất cứ lúc nào cũng có phát sinh, nếu như hôm nay không thuần phục được Lôi Hỏa Kỳ Lân thì cả đời này sẽ không còn cơ hội.
Loại tuyệt thế lương câu này nếu không thể phục tùng, sau này sẽ mười phần cảnh giác với con người. Hôm nay mình dùng cái hộp đựng bảo giáp dụ nó lại gần, nhưng về sau sẽ không có cơ hội như vậy. Hơn nữa, nếu hôm nay mình không thể thuần phục nó, thì Lôi Hỏa Kỳ Lân trong lòng cũng sẽ không phục hắn. Cho dù lần sau hắn dùng phương pháp khác thuần phục, cũng sẽ khó có thể có chuyện nhân mã một lòng.
Lôi Hỏa Kỳ Lân không ngừng nhảy dựng lên, nếu là người khác, chắc chắn sớm đã bị rơi ra ngoài. Cho dù thuật cưỡi ngựa và phản ứng lực tốt, cũng không đủ kiên trì. Nhưng Sở Hoan vẫn ngồi vững trên lưng ngựa như ngọn Thái Sơn, giằng co gần nửa canh giờ, Lôi Hỏa Kỳ Lân mệt mỏi không chịu nổi mà Sở Hoan cũng gần như kiệt sức.
Hắn ngồi trên lưng ngựa bị xóc nảy liên hồi gần nửa canh giờ, lục phủ ngũ tạng quay cuồng, chỉ chực nôn mửa, nhưng lại không dám lơi lỏng.
Xét kỹ thuật một người một ngựa đấu nhau cũng không chênh lệch mấy, nên không thể dựa vào kỹ thuật để chếphục đối phương. Hiện tại hai bên chỉ có thể dựa vào ý chí, gây sức ép, khiến bên kia kiệt sức. Rốt cuộc, ai chống đỡ đến cùng sẽ thắng. Nếu ý chí và thể lực của Sở Hoan không đủ, lập tức sẽ bị quật ngã, cố nhiên không thể thuần phục Lôi Hỏa Kỳ Lân, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến sinh mệnh.
Sở Hoan chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đợi đến khi Lôi Hỏa Kỳ Lân kiệt sức, hoàn toàn khuất phục mình.
Lúc này trong lòng Sở Hoan cũng vô cùng khiếp sợ, hắn biết Lôi Hỏa Kỳ Lân là ngựa cực tốt, nhưng không ngờ nó lại dũng mãnh như vậy, ngay cả tuấn mã Tây Lương khỏe nhất cũng không thể chịu nổi nửa khoảng thời gian của Lôi Hỏa Kỳ Lân. Có thể thấy thần mã này đúng là thể lực dư thừa, thật sựkhông thể tưởng tượng nổi.
Hai gã Tần binh một người xương vai bị vỡ, chỉ có thể nằm trên mặt đất, người còn lại đang chăm sóc gã, tronglúc nhất thời cũng không thể xử lý, chỉ có thể nhìn một người một ngựa vật lộn nhau. Nhìn thấy Sở Hoan ở trên lưng ngựa bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm, hai gã Tần binh đều đổ mồ hôi hột, nhưng trong lòng khâm phục vạn phần.
Bọn họ đã bắt gặp nhiều cao nhân cưỡi ngựa, nhưng cho đến này, thấy cảnh Sở Hoan thuần phục thần mã, mới hiểu cái gì là mã kỹ chân chính, lòng cũng thắc mắc không biết Phó sứtrẻ tuổi này học từ đâu mà có được mã kỹ cao siêu như thế.
Chợt nghe Lôi Hỏa Kỳ Lân lại hí dài như sấm, lập tức tung vó mà phi như bay. Sở Hoan vẫn nằm trên lưng nó, không rời, chỉ trong nháy mắt một người một ngựa đã biết mất dưới ánh trăng.
- Làm sao bây giờ?
Một gã Tần binh cau mày hỏi:
- Hay là trở về gọi người cứu?
Tần binh bị thương gật đầu:
- Đại nhân không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi không cần xen vào, ta tự đi… đi kêu người lại đây hỗ trợ…
Xương vai gã vỡ vụn, trán đầy mồ hôi lạnh, cắn răng lại chịuđau đớn.
Tần binh kia hơi trầm ngâm, biết việc này không nên chậm trễ, gật đầu nói:
- Ngươi ở đây chờ ta, ta đi gọi người, ngươi chịu khó một chút.
Gã đứng dậy, chạy về nơi trú quân.
Chạy một đoạn, chợt nghe đằng sau có tiếng ngựa hí, tiếng như sấm dậy, ngay sau đó một loạt tiếng vó ngựa vọng đến, Tần binh này quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng, thấy một con khoái mãi như thiểm điện chạy như bay mà đến, mơ hồ thấy,đúng là Sở Hoan đang cưỡi trên lưng thần mã phi tới. Lôi Hỏa Kỳ Lân tuy rằng sau một đêm vật lộn nhưng tốc độ vẫn rất kinh người, chỉ trong nháy mắt, đã xẹt qua bên người gã Tần binh này như tia chớp.
Tần binh dừng bước, nhìn thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân đột nhiên hí một tiếng dài, người dựng đứng lên, lại dừng chân, rồi không nhúc nhích nữa, mũi thở phì phò, cả người đầm đìa mồ hôi. Sở Hoan ngồi trên lưng nó, vẻ mặt đang rất mệt mỏi, rốt cuộc đã mỉm cười, khẽ vuốt đám lông bờm mềm mại bóng mượt của Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Tần binh không dám tin rón rén lại gần, Sở Hoan đã xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Lôi Hỏa Kỳ Lân, vỗ về gò má, vẻ dã thú trước đây của Lôi Hỏa Kỳ Lân đã hoàn toàn biến mất, biến thành con ngựa ngoan hiền, dùng mũi cọ vào mặt Sở Hoan, một người một ngựa lúc trước còn giằng co nhau căng thẳng, lúc này, dưới ánh trăng mờ tỏ, lại có vẻ hiền hòa dị thường.
Tần binh hiểu, Sở Hoan đã chính thức thuần phục thần mã, vội vàng tiến lên, nói:
- Chúc mừng đại nhân đã có được bảo mã.
Sở Hoan cười gật đầu:
- Tối nay phải cám ơn các ngươi. Đúng rồi, huynh đệ bịthương kia rất cần được khám và trị thương.
Hai người quay lại chỗ lúc trước, thấy binh sĩ bị vỡ xương vaiđã đứng dậy, một tay vẫn đặt vào chỗ vết thương, Sở Hoan tiến lên kiểm tra, rồi nói:
- Trước tiên phải băng bó, sau đó tìm đại phu trị liệu. Ngươi có thể đi lại hay không?
Binh sĩ đáp:
- Đại nhân yên tâm, vẫn trụ được.
- Các ngươi trở về nghỉ tạm, bảo Bạch hạt tử kêu người tới trịthương.
Sở Hoan hôm nay thuần phục được ngựa tốt, rất sảng khoái, vỗ nhè nhẹ lên cánh tay gã binh lính, rồi ôm cái hộp kia, nhảy lên lưng ngựa, khẽ huýt sáo một tiếng, Lôi Hỏa Kỳ Lân liền tung vó phi về phía miếu thờ.
Sở Hoan thầm nghĩ có Lôi Hỏa Kỳ Lân, sau này đúng là sẽ hỗ trợ mình rất nhiều, có được tuyệt thế lương câu như vậy, thật sự là cầu mà không được. Mình có được con ngựa này quảthật vô cùng may mắn.
Tốc độ của Lôi Hỏa Kỳ Lân kinh người, Sở Hoan còn chưa kịp nghĩ nhiều, phía trước không xa đã thấy mờ mờ hình dáng miếu thờ, đang định giục ngựa đi đến gần, thì đột nhiên phát hiện ra hình như trước cửa miếu có vài bóng người. Hắn nhíu mày, vỗ nhè nhẹ lên đầu ngựa, Lôi Hỏa Kỳ Lân liền giảm tốcđộ, Sở Hoan thong thả đi tới gần, đã nhìn thấy rõ ràng trước cửa miếu thờ, không ngờ có năm sáu người, những người nàyđều khoác áo choàng màu xám, đầu đội nón tre, tay cầm thiết trượng, đứng canh giữ cửa miếu không nhúc nhích, như một tảng đá vậy.