Khỉ La cố nhiên rất được hoan nghênh trong Ngả Lang hội, nhưng so với Mị Nương vẫn còn kém hơn một chút, sự quyến rũ phong tình của Mỵ Nương vốn đã hiếm có, hơn nữa, nàng đeo thêm mặt nạ Lưu Vân, không những không khiến cho nàng trở nên quái dị, mà còn khoác cho nàng một vẻ xinh đẹp thần bí, cho nên, đám đàn ông Trác Nhan Bộ, rất nhiền người bị phong thái của Mị Nương hấp dẫn, vòng cổ trước mặt nàng cũng nhiều nhất trong số các cô nương tối nay.

Chỉ có điều, Mị Nương vẫn chậm chạp không đứng dậy, ai cũng nghĩ hẳn tầm mắt của nàng rất cao không nhìn trúng được ai, tuy nhiên, cũng không ai bực bội, dù sao báu vật như thế, tầm mắt có cao một chút cũng bình thường.

Nhưng tới bây giờ đột nhiên nàng lại đứng dậy, hơn nữa còn cầm theo đai lưng, bộ dáng rõ ràng muốn tặng đai lưng rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng, chỉ muốn biết rốt cuộc ai là người may mắn được lọt vào mắt xanh. Sở Hoan cũng nhíu mày, hắn biết Mị Nương là một nữ tử tâm khí cực cao, nếu nói nàng đi khiêu khích nam nhân hắn còn tin, nhưng bảo nàng nhìn trúng nam tử Trác Nhan Bộ, Sở Hoan tuyệt đối không tin.

Chỉ có điều Ngả Lang hội ở Tây Lương không phải là nhỏ, có thể nói là một thịnh hội cực kỳ thần thánh, một khi tặng đai lưng, thì thật sự phải trao cả thể xác và tinh thần cho đối phương. Hắn thật sự không biết vì sao Mị Nương lại có hành động này.

Khi nàng nhẹ nhàng đưa đẩy vòng eo đi lại chính là khi nàng quyến rũ nhất, đi tới trước mặt một gã nam tử Tây Lương, cười quyến rũ, bất ngờ quay đầu liếc Sở Hoan một cái, trong đôi mắt mê người mang theo sắc thái khiêu khích, lập tức cười khanh khách hỏi nam nhân Tây Lương nọ:

- Ngươi có nguyện ý nhận đai lưng của ta không?

Mọi người lập tức kinh ngạc.

Tên nam tử nàng lựa chọn quả thật quá bình thường, diện mạo bình thường, trong số nam tử Tây Lương còn không được coi là cường tráng, có thể nói, nhìn qua, gã không có chút điểm cộng nào.

Nam tử kia hiển nhiên không tưởng được Mị Nương chọn mình, gã không hiểu nổi, há miệng thở dốc, nhất thời ngây ngốc không biết nói cái gì, càng không biết làm cái gì.

Liền nghe được có tiếng người nói bên cạnh:

- Khất Cốt Nhĩ, ngươi còn lo lắng cái gì? Cô nương nhìn trúng ngươi rồi.

Xung quanh lập tức ồn ào lên.

Nam tử tên Khất Cốt Nhĩ cuối cùng tỉnh táo lại, vẫn có chút khó tin chậm rãi đứng lên. Nam tử Tây Lương vốn dũng cảm nhanh nhẹn, nhưng đối mặt với một báu vật thướt tha như Mị Nương, Khất Cốt Nhĩ lại hơi cuống, xoa xoa hai tay, kích động hỏi:

- Nàng…nàng nguyện ý tặng dây lưng cho ta?

Mị Nương quyến rũ cười, ngọt ngào đáp:

- Chàng không muốn nhận?

Sở Hoan tất nhiên nhíu chặt mi lại, Khỉ La nhìn thấy cũng hơi giật mình, liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn không được tốt, khóe miệng hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Khất Cốt Nhĩ hưng phấn vô cùng, vội vàng gật đầu:

- Ta…ta nguyện ý nhận đai lưng của nàng, đối với nàng đến chết cũng không… !

Gã vươn tay ra như muốn tiếp nhận dây lưng.

Vừa lúc này, đột nhiên Mị Nương lảo đảo, tất cả đều ngẩn ra, chợt thấy nét thống khổ trên khuôn mặt, lập tức máu đỏ tràn ra từ bên khóe miệng.

Lần này thật bất thường, Khất Cốt Nhĩ kia nhìn thấy thất kinh hỏi:

- Cô nương, nàng…nàng sao vậy?

Mị Nương lảo đảo cố gắng đứng vững, mày liễu nhíu chặt, phụt ra một búng máu tươi trúng vào người Khất Cốt Nhĩ, rồi ngã vật ra đất.

Khất Cốt Nhĩ phản ứng rất nhanh, kịp đỡ lấy nàng, chợt phát hiện ra trên khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Sở Hoan lúc này đã lao ra như một con báo săn tới bên cạnh Mị Nương, đẩy Khất Cốt Nhĩ, ôm lấy nàng hốt hoảng gọi:

- Mị Nương, sao vậy?

Sắc mặt Mị Nương trắng bệch, hô hấp dồn dập, miễn cưỡng mở mắt ra, không ngờ hai mắt nàng lại mang màu đỏ, đồng tử co nhỏ lại khiến cho người ta sợ hãi, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì, nàng giật giật môi, yếu ớt cất lời:

- Ta…Ta biết huynh không… không hạ độc vào nước… Ta vốn…vốn đã có thể sớm rời đi, nhưng….nhưng ta muốn ở lại cùng huynh thêm mấy ngày. Huynh ….có hiểu không…

Nói tới đây, nàng khép hai mắt, thân thể bắt đầu run rẩy.

Sở Hoan ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu, khi mình ra ngoài sa mạc tuyên bố có hạ độc trong nước, muốn dùng cái này khống chế không cho Mị Nương rời đi, nhưng nàng đã biết hắn nói dối.

Vốn nàng sớm có thể rời đi, nhưng vẫn chưa đi, chỉ muốn được ở chung với mình.

Nhất thời, trong lòng hắn dâng lên đủ cảm giác lẫn lộn, nhưng nhìn thấy triệu chứng bất ngờ của nàng, hơi giật mình, cảm thấy lo lắng vô cùng.

Mị Nương đột nhiên hộc máu ngất xỉu càng khiến cho mọi người chấn động. Khất Cốt Nhĩ kia nhất thời tay chân luống cuống ngây ra như phỗng, vốn tưởng rằng có đại thiên phúc giáng lâm, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện cổ quái như thế này.

Khỉ La và Trác Nhan Bộ đã nhanh chóng lại gần, Trác Nhan Luân vừa nhìn đã giật mình:

- Trúng độc!

Lập tức lão sai bảo thuộc hạ:

- Nhanh đi mới Vu y lại đây!

Khỉ La vội la lên:

- Hoan ca, mau theo ta!

Sở Hoan bế Mị Nương lên, chạy theo Khỉ La tới một cái lều, lúc này Mị Nương đã hôn mê bất tỉnh.

Vào trong trướng, hắn thật cẩn thận đặt nàng nằm trên giường, quay đầu nhìn Trác Nhan Luân:

- Tộc trưởng Trác Nhan, ông nói nàng trúng độc?

Trác Nhan Luân đanh sắc mặt:

- Đúng vậy, có phải cô nương này đã bị bọ cạp cắn?

- Bọ cạp?

Sở Hoan ngẩn ra, sực nhớ khi ở trong đại mạc, Mị Nương từng bị một con bọ cạp Bạch Hổ cắn bị thương, lúc ấy chính mình còn hút độc cho nàng, còn cho là đã hút hết máu độc, chẳng lẽ độc vẫn chưa tiêu?

Khỉ La nói:

- Đúng vậy, nàng đã từng bị bọ cạp cắn.

Trác Nhan Luân thở dài:

- Quả nhiên, ta xem dấu hiệu trúng độc của nàng là trúng độc bọ cạp.

Sắc mặt lão ngưng trọng:

- Bị cắn bao lâu rồi?

- Chừng sáu bảy ngày rồi!

- Sáu bảy ngày?

Trác Nhan Luân cả kinh, liếc nhìn Mị Nương trên giường

- Sao còn sống được?

Sở Hoan nhíu mày:

- Tộc trưởng nói vậy là ý gì?

Trác Nhan Luân nheo nheo mắt, hơi ngạc nhiên:

- Bọ cạp Bạch Hổ, ngoại trừ Thiên Hạt, là loài bọ cạp độc nhất. Nếu bị Thiên Hạt gây thương tích, thấy máu hẳn phải chết, chính là thứ kịch độc, không thể thoát. Bọ cạp Bạch Hổ khác với Thiên Hạt, người trúng độc tuy không chết ngay, nhưng độc bọ cạp lại có thể trong nháy mắt xâm lấn toàn thân…. Chỉ dùng cách hút độc căn bản không thể hút hết, vì trong một thời gian ngắn, độc bọ cạp đã sớm hòa vào máu, chảy khắp toàn thân..!

Sở Hoan siết chặt nắm tay, sắc mặc cực kỳ khó coi.

Khỉ La nhíu mày:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

- Theo như lẽ thường, trong vòng ba ngày nếu không được cứu trị kịp thời chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Trác Nhan Luân nhìn Mị Nương đang bất tỉnh

- Chỉ có điều, vị cô nương này đã trúng độc sáu bảy ngày mà vẫn có thể sống sót, thật hiếm thấy!

Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, Mị Nương còn sống tới giờ mười phần là do nàng đã luyện võ công, thể chất khác với người bình thường, nhưng chống đỡ được tới nay, thì thể chất người luyện võ cũng không chống đỡ nổi nữa.

Đúng lúc này, nghe có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, là một gã Tây Lương trang phục cổ quái vén trướng tiến vào, Trác Nhan Luân vội hỏi:

- Mạt Mạt Đại Vu y, ngài mau lại đây xem một chút, xem vị cô nương này còn có thể cứu chữa không?

Người Tây Lương trang phục cổ quái này chính là Đại Vu y của Trác Nhan Bộ.

Đại Vu y cũng không chậm trễ, đầu tiên mở mí mắt Mị Nương, con ngươi đã thành đỏ thẫm tối đen, lập tức bắt mạch, không bao lâu sau, ông ta xoay người lại, sắc mặt không đổi, lắc đầu:

- Ta cứu không nổi!

Nghe Đại Vu y nói vậy, Sở Hoan trầm xuống, buồn bực, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi đường đường là Đại Vu y, ngay cả độc như vậy cũng không giải được?

Trong lúc bất tri bất giác, vẻ mặt hắn lúc này rất dữ tợn. Đại Vu y cũng bị khí thế đó của hắn dọa cho kinh ngạc, lùi lại một bước, Khỉ La lôi cánh tay hắn:

- Hoan ca, huynh đừng vội!

Nàng lại nhìn Đại Vu y, trầm giọng:

- Ngươi là Đại Vu y, nhất định có thể cứu sống nàng đúng không? Chỉ cần ngươi cứu được nàng, có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì!

Tuy bình thường Khỉ La và Mị Nương vẫn không vừa mắt nhau, nhưng nàng cũng không mong Mị Nương thật sự bị trúng độc mà chết, trong lòng cũng rất lo lắng.

Đại Vu y lắc đầu:

- Ta bất lực. Cô nương này Nàng trúng độc quá nặng, đã lan khắp toàn thân, độc bọ cạp Bạch Hổ tuy không thể lập tức đưa ngươi vào chỗ chết, nhưng một khi đã phát tác thì vô lực hồi thiên.

Sở Hoan cảm thấy ngực mình như bị đại chùy bổ mạnh, hắn và Mị Nương cửu tử nhất sinh chạy ra khỏi đại mạc, vạn lần không bao giờ ngờ tới nàng lại vì bị bọ cạp cắn trúng mà chết ở đây.

Sắc mặt Mị Nương trắng bệch khó coi, Sở Hoan cũng tái nhợt.

Trác Nhan Luân nhíu mày hỏi:

- Đại Vu y, thực sự không có biện pháp gì?

Đại Vu y ngẫm nghĩ một chút:

- Chúng ta đã vô lực hồi thiên, bọ cạp Bạch Hổ là sứ giả của ma quỷ, ma quỷ muốn đưa nàng đi, chúng ta cũng không thể ngăn cản!

Sở Hoan suy sụp ngồi thụp xuống, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nhìn Mị Nương vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, toàn thân hắn như vô lực, khí lực trong cơ thể tựa hồ cũng bị rút đi.

Tới lúc này hắn mới nhận ra mình đã phải lòng nàng, cùng chung hoạn nạn trong đại mạc đã khiến cho hắn nảy sinh tình cảm sâu đậm với hồ ly tinh giảo hoạt này.

Trong lều trướng lặng đi tĩnh mịch, đột nhiên Đại Vu y nhướn mày:

- Có lẽ….còn có cơ hội cuối cùng!

Sở Hoan giống như kẻ chết đuối quơ được một cọng rơm, bật dậy, vội hỏi:

- Đại Vu y ngài còn có biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu sống nàng, ta có thể trả bất cứ giá nào!

Khỉ La nghe hắn nói vậy, hơi cúi đầu, ánh mắt thoáng ảm đạm. .

- Ma quỷ muốn đưa nàng đi, chúng ta không thể cứu, nhưng quỷ có lẽ có!

Đại Vu y chậm rãi nói:

- Các ngươi có thể đi tìm Quỷ đại sư, có thể ông ta có biện pháp.

Hai mắt Trác Nhan Luân cũng sáng lên:

- Đúng vậy, sao ta có thể quên lão!

Rồi quay sang nói với Sở Hoan

- Sở huynh đệ, việc này không nên chậm trễ, tối nay các ngươi lập tức đi ngay, tìm Quỷ đại sư. Quỷ đại sư pháp lực vô biên, có lẽ sẽ cứu được cô nương này cũng chưa biết chừng!