Sở Hoan chăm chú nhìn Mị Nương, khiến Mị Nương đỏ mặt lên, một lúc sau, mới quay đầu ngửa mặt, nhắm mắt lại.

Hắn làm sao không muốn rời xa cảnh sống chém giết phân tranh, cùng một báu vật như Mị Nương chung sống? Chắc chắn sẽ vô cùng khoái hoạt. Trong lòng hắn, có lúc nghĩ đến cảnh sống đó cũng thấy hưng phấn, nhưng cảm giác đó qua rất nhanh, có quá nhiều áp lực, khiến hắn không thể không lựa chọn cách im lặng.

Mị Nương cũng đã cười nói:

- Ta giỡn huynh đấy. Huynh cho rằng Mị Nương nguyện ý cùng huynh rời xa cuộc sống phồn hoa này sao? Mị Nương có thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khổ sao? Mị Nương cũng có nhiều việc phải hoàn thành, cho dù huynh mang ta đi, ta cũng sẽ không đi theo huynh.

Nàng cười rộ lên, bộ ngực sữa rung rinh, xinh đẹp dị thường.

Chợt nghe ngoài trướng có vài tiếng bước chân vang lên, hai người ngồi dậy, thấy có mấy tên binh lính Tây Lương nhấc trướng bước vào, cởi trói cho hai người. Bọn họ còn chưa rời khỏi, đã thấy một cô gái Tây Lương mang theo một khay gỗ, đi vào trong trướng, lại có hai cô nương khác bước vào bày đồ ăn lên bàn.

Mùi thịt nai thơm phức, có thịt dê óng ánh, một chai rượu, thêm ít trái cây thảo nguyên, bày chật cả bàn.

Sở Hoan và Mị Nương nhìn nhau, hai người đều là những người thông minh, trong nháy mắt liền hiểu, chưa chắc đã là Trác Nhan Bộ hiếu khách, chỉ sợ là nhờ có Khỉ La tác động.

Lại có một cô nương Tây Lương bê một cái chậu nước bước vào, hầu hạ hai người rửa tay. Đôi mắt đẹp của Mị Nương chớp động, lập tức phá lên cười, cũng không khách khí, rửa tay sạch sẽ, rồi ngồi vào bàn, nhìn đồ ăn trên bàn, nói:

- Đói bụng quá, bọn họ nếu đã hiếu khách như vậy, chúng ta cũng không thể không nể tình. Sở đại nhân, ngài nói có đúng hay không?

Rồi nàng đưa tay cầm một miếng dưa được cắt lát rất đẹp, bắt đầu ăn.

Sở Hoan cũng đói meo, lập tức rửa tay, nhìn các món ngon bày la liệt trên bàn, so với yến hội Trung Nguyên tất nhiên là kém xa, nhưng trong hoàn cảnh này, có đồ ăn như vậy cũng hết sức phong phú rồi.

Hai người từ sau khi tiến vào sa mạc, chưa bao giờ được ăn thực phẩm nấu chín, thậm chí còn phải uống máu chim diều hâu để duy trì sự sống. Nên trước mặt có bàn thức ăn như vậy, liền cắm cúi ăn lấy ăn để.

Mị Nương lúc này cũng bất chấp thể diện, uống rượu ngâm sừng nai, ăn bánh thịt nai, tuy rằng không đến mức ngấu nhiến như sói nhai hổ nuốt nhưng tốc độ dĩ nhiên là không chậm.

Mọi người đã lui xuống, hai người ăn được một nửa thì có một cô nương Tây Luơng bước vào cung kính nói:

- Liễu cô nương, sau khi ăn xong, cô có thể đến Nguyệt Lượng tuyền tắm gội, Hộc Nhã chờ bên ngoài.

Nói xong liền lui ra.

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Nguyệt Lượng tuyền? Chính là hồ Nguyệt Lượng sao?

Mị Nương cũng khó hiểu, nhưng nghe thấy hai chữ tắm gội thì đột nhiên thấy toàn thân ngứa ngáy.

Từ sau khi vào sa mạc đến nay, tính ra, đã có hai mươi ngày chưa tắm rửa. Đối với Mị Nương mà nói, đây là một hình thức tra tấn còn khó chịu hơn cả dùng đao chặt lên người nàng. Lúc này nghe thấy có thể tắm rửa, hơn nữa, còn ở một cái hồ có tên đẹp như thế, tim đập rộn lên, lúc này chỉ mới lưng lửng dạ, nhưng tự dưng cuống quýt, liếc mắt nhìn Sở Hoan, cố ý hỏi:

- Huynh muốn đi cùng ta không?

Sở Hoan uống một ngụm ruợu, mơ hồ không rõ, nói:

- Họ không mời ta.

- Thì ta mời huynh.

Mị Nương cười khanh khách:

- Huynh có dám đi với ta không?

Sở Hoan biết Mị Nương cố ý đùa, cũng không trả lời. Mị Nương cuời rộ lên, đứng dậy ra khỏi lều trại, phát hiện lúc này mới qua nửa trưa, ánh nắng rực rỡ, hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện nơi này không khí trong lành dị thường. Cô nương tên Hộc Nhã quả nhiên đang chờ bên ngoài, thấy Mị Nương đi ra, mỉm cười nói:

- Khách nhân có thể xuất phát?

Mị Nương lại đảo mắt:

- Nguyệt Luợng tuyền ở đâu?

Hộc Nhã đưa tay chỉ vào một ngọn núi xa xa:

- Nguyệt Lượng tuyền ở trong sơn động, là nơi thánh khiết nhất Trác Nhan Bộ chúng ta. Nếu trên người cô có thương tích, sau khi tắm nước hồ, sẽ hồi phục rất nhanh.

Mị Nương ngạc nhiên nói:

- Còn có nơi tốt như vậy sao?

Trên đùi nàng có vết thương, tuy rằng không bị nhiễm khuẩn, nhưng vẫn để lại sẹo, còn chưa khỏi hẳn. Lúc này nghe nói có nơi như thế, có thể giúp vết thương khỏi nhanh, quả nhiên là vui sướng vạn phần, lại hỏi:

- Bất kỳ ai cũng có thể tới Nguyệt Lượng tuyền à?

Hộc Nhã lắc đầu.

- Lạ thật.

Mị Nương nhíu mày:

- Ta chỉ là một người lạ, các ngươi sao lại cho ta đến đó tắm gội?

Hộc Nhã giải thích:

- Đó là lệnh của Tháp lang.

- Tháp lang?

Mị Nương khó hỏi hiểu:

- Tháp lang là ai?

Hộc Nhã cười nói:

- Liễu cô nương không cần lo lắng, Tháp lang là bằng hữu của cô, cô tới hồ Nguyệt Lượng hết thảy đều rõ.

Mị Nương thấy Hộc Nhã ân cần, thành thật, không có quỷ kế gì, do dự một chút, cuối cùng gật đầu. Hộc Nhã vẫy tay ra hiệu cho người hầu dẫn ngựa lại, lên ngựa dẫn đường đi trước. Mị Nương nhảy lên mình ngựa, đi theo Hộc Nhã.

Ngựa rời khỏi doanh địa, đi thẳng về phía núi, không quá lâu, đã đến chân núi, có một con đường nhỏ do con người tạo nên để đi lên núi, vừa đủ một con ngựa đi qua. Tại lối vào, có mấy tên Tây Lương binh Trác Nhan Bộ đứng thủ vệ. Hộc Nhãn cưỡi ngựa vào trước, Mị Nương dù trong lòng cũng có chút nghi hoặc nhưng cũng không sợ hãi, đi theo vào con đường đá.

Đi theo con đường đá một lát, liền tới cuối đường, phía trước cũng là một cái thang đá, có vài chục bậc thang, ở phía trên cùng, sương khói bảng lảng, nhìn qua giống như tiên cảnh.

Mị Nương đang tấm tắc, Hộc Nhã đã xuống ngựa, cung kính nói:

- Tháp lang đang chờ ở phía trước, trên đó là Nguyệt Lượng tuyền.

Mị Nương gật gật đầu hỏi:

- Tháp lang là nam hay nữ?

Hộc Nhã cười:

- Cô nương cứ đi lên, hết thảy đều minh bạch.

Mị Nương ồ một tiếng, ngẩng đầu lên thấy sương khói hư ảo, cũng thấy tò mò. Tuy rằng còn đôi chút phân vân nhưng tự hiểu đã đi đến nơi này rồi, cũng phải lên xem trên kia rốt cuộc là cái gì? Nàng không do dự nữa, đi lên thang đá, tới trên cùng, lại phát hiện trong sương khói mơ màng, mơ hồ trên trên đỉnh nói có một cái hồ, diện tích không nhỏ, hơi nước đúng là bốc lên từ mặt hồ.

Mị Nương có chút kinh ngạc. Nàng nhìn từ xa xa, cũng không thấy ngọn núi này có gì đặc biệt, đúng là không thể tưởng trên đỉnh núi lại có cái hồ lạ lùng đến thế.

Trong lúc đó, lại nhớ đến mọi người thường nói suối nước nóng, chẳng lẽ Nguyệt Lượng tuyền này chính là một dòng suối nước nóng?

Ánh nắng tươi sáng, dát xuống mặt nước, nước hồ chao động, lăn tăn gợn sóng, bên trong sương khói, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Còn không xuống tắm rửa, trên người ngươi chỉ sợ đã thối muốn chết.

Mị Nương nhìn về phía tiếng nói, lúc này mới phát hiện, ở trong hồ, lộ ra một gương mặt, tóc dài rối tung, sương khói dày đặc, nếu không nhìn kỹ đúng là không thể không thể thấy rõ. Mị Nương lập tức nhận ra, không phải ai khác, chính là Khỉ La. Nàng ngơ ngác một chút, lập tức hỏi:

- À, là ngươi cho ta tới đây. Ngươi tên thật là Tháp lang?

- Tên thật của ta là Khỉ La.

Khỉ La cũng không nhìn Mị Nương:

- Tháp lang chỉ là thân phận của ta thôi.

Sau khi Mị Nương rời khỏi, chẳng biết tại sao, Sở Hoan cũng cảm thấy không có nguy hiểm gì, có tâm lý như vậy, chắc là vì vẫn tin tưởng Khỉ La.

Sau khi ăn uống no nê, hắn đứng dậy duỗi duỗi chân tay, định đi xem tình hình bên ngoài một cái. Đúng lúc đó, cửa lều bị xốc lên, một đại hán Tây Lương khiêng một cái thùng gỗ to tướng vào. Một cô nương dáng người đầy đặn, làn da khỏe mạnh xách nước ấm đổ vào thùng. Cũng có cô nương khác cầm theo y phục sạch sẽ. Sở Hoan thấy thế, lại hiểu, tất cả không phải là vì Trác Nhan Bộ hiếu khách, nhất định là vì Khỉ La.

Xem ra, thân phân thật sự của Khỉ La cũng không tầm thường.

Gần cả tháng chưa rửa ráy tắm gội, tuy rằng không đến mức như Mị Nương không chịu nổi nhưng lúc này Sở Hoan cũng cảm thấy trên người ngứa râm ran. Sau khi mọi người lui xuống, hắn cũng không khách khí, nhảy vào thùng, tắm rửa một phen. Lúc này mới phát hiện toàn thân đầy vết bẩn, hơn nữa còn dính cát vàng li ti, sau khi hắn tắm xong, nước trong thùng gỗ cũng đã đổi màu.

Thay xiêm y sạch sẽ, hắn hóa thành một nông phu Tây Lương, đi ra lều trại, đã thấy Bách phu trưởng trước kia đứng ngoài trướng vải chờ, tay đưa ngang ngực, thay đổi thái độ, cung kính nói:

- Tộc trưởng Trác Nhan đang đợi, mời khách nhân theo ta đi gặp.

Sở Hoan cũng đang muốn gặp tộc trưởng Trác Nhan, để nói rõ thân phận của mình, vừa có thể nhờ Trác Nhan Bộ tìm hiểu tung tích sứ đoàn, liền gật đầu, đi theo gã. Sở Hoan đi theo, vốn tưởng rằng cái lều lớn nhất là chỗ ở của tộc trưởng Trác Nhan, nhưng Bách phu trưởng lại không dẫn Sở Hoan đến đó mà đi về phía lều trại hướng bắc.

Sở Hoan lúc đi ngang qua các khu vực lều trại, phát hiện Trác Nhan Bộ lều trướng san sát, nhưng khi đến gần, thì phát hiện, lều trướng đều cực kỳ hoa mỹ. Kim Đính đại trướng (lều lớn đỉnh vàng) là đỉnh lều lớn nhất nằm ở giữa, hoa lệ vô cùng, xung quanh có hơn mười lều trướng, hình thành nên một tiểu doanh địa. Mà các lều trướng xung quanh cũng ở cách một khoảng, dường như khiếp sợ uy nghiêm của lều lớn đỉnh vàng.

Sở Hoan cứ tưởng, tộc trưởng một bộ tộc hiển nhiên là thủ lĩnh cao nhất, sẽ phải ở lều trướng hoa mỹ nhất.

Nhưng Bách phu trưởng lại dẫn hắn đi về phía bắc, Sở Hoan trong lòng nghi hoặc, không kìm nổi buột miệng hỏi:

- Không phải chúng ta đi gặp tộc trưởng Trác Nhan sao?

Bách phu trưởng quay đầu lại nói:

- Chính là đi gặp tộc trưởng Trác Nhan.

- Vì sai không đi đến lều trướng của tộc trưởng?

Sở Hoan quay đầu lại liếc nhìn lều lớn đỉnh vàng:

- Tộc trưởng không phải là ở lều lớn đỉnh vàng?

Bách phu trưởng sửng sốt, rất nhanh hiểu được vấn đề, lắc đầu nói:

- Khách nhân hiểu nhầm rồi, lều lớn đỉnh vàng là nơi ở của Trung Chế Quan, không phải lều trướng của tộc trưởng.

Gã chỉ tay về phía trước:

- Nơi đó mới là lều trướng của tộc trưởng.