Sở Hoan nhìn thấy thân ảnh kia, chẳng khác nào gặp quỷ, liền xoay người muốn bỏ đi. Từ phía sau đã truyền đến giọng nói kiều mị:

- Ngài đứng lại. Ai cho ngài đi.

Sở Hoan cau mày nói:

- Bản quan là mệnh quan triều đình, muốn đi thì đi, chẳng lẽ ngươi bảo ta đứng lại ta phải đứng lại sao?

- Đây là doanh địa của ngài, ta là khách nhân.

Giọng nói đó, hiển nhiên là của Liễu Mị Nương. Tuy rằng một thân áo bông dày cộp, nhưng khi bước đi, vẫn cực kỳ yểu điệu, quyến rũ.

- Thân là chủ nhân, thấy khách nhân liền quay đầu bỏ đi, là đạo lý gì?

Sở Hoan buồn cười nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói tiếp:

- Bản quan có lẽ chưa xem cô là khách nhân.

- Ơ, không phải khách nhân, thì là cái gì?

Liễu Mị Nương đã tới gần, cười quyến rũ nói:

- Không phải khách nhân, chẳng lẽ là người trong nhà. Ha ha, hóa ra Sở đại nhân đã xem Mị Nương là người nhà? Thực sự là rất vui…

Nàng ta cười, xinh đẹp vô cùng, lúc đến gần Sở Hoan, vén khăn lụa che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt.

Sở Hoan xoay người, nhíu mày hỏi:

- Cô vui vẻ? Chẳng lẽ cô không biết tối nay có người chết?

Liễu Mị Nương đáp:

- Chuyện đó lớn như vậy, ta đương nhiên không phải kẻ điếc.

Nàng tỏ ra rất đáng thương tội nghiệp, đôi mắt như có sóng:

- Cho nên người ta trong lòng sợ hãi, mới tìm ngài nói chuyện một chút.

Sở Hoan lắc đầu:

- Liễu cô nương, bản quan khuyên cô nên trở về nghỉ ngơi, hung thủ chưa chắc đã đi xa, nhìn thấy cô đi lại lúc đêm hôm khuya khoắt, nói không chừng sẽ làm hại cô đấy.

Liễu Mị Nương cười:

- Hắn vì sao phải làm hại ta? Mị Nương đâu đắc tội gì với hắn?

Nàng ta ghé sát vào, hạ giọng nói:

- Nếu quả thật như thế, đại nhân càng nên bảo vệ Mị Nương mới đúng. Mị Nương là người Tần, ngài là quan viên nước Tần, phải bảo vệ Mị Nương chứ.

- Không nói đến chuyện cô có phải là người Tần hay không, cho dù là người Tần, hiện giờ đã xuất quan, không ở địa giới nước Tần, ta đương nhiên không có nhiệm vụ phải bảo vệ cô.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chậm rãi nói tiếp:

- Cô ba bốn lượt đi đến doanh địa của sứ đoàn, không phải là có âm mưu gây rối gì sao?

Liễu Mị Nương cười:

- Đại nhân nhìn kiểu gì vậy? Mị Nương thật là có ý gây rối à?

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng. Liễu Mị Nương đã nhẹ nhàng chụm miệng thổi vào không khí, giọng như nước:

- Mị Nương chính là muốn tìm Sở đại nahan nói chuyện, được ở bên cạnh Sở đại nhân, trong lòng Mị Nương rất vui.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nói xằng nói bậy, cô đi đi, bản quan còn phải nghỉ ngơi.

- Nhưng người ta không ngủ được.

Liễu Mị Nương buồn bã nói:

- Người ta vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền nghĩ đến ngài, ngài nói làm sao bây giờ?

Một tiểu mỹ nhân mà nói lời như vậy quả thật khiêu khích không chịu nổi, rất ít nam nhân có thể cưỡng lại được. Sở Hoan trong lòng cũng nhảy dựng, nhưng vẫn ho khan một tiếng rồi cứng rắn nói:

- Ngủ không được, nhắm mắt lại đếm đi.

- Đếm?

Liễu Mị Nương chớp đôi mắt đẹp:

- Sở đại nhân, Mị Nương nghe không rõ.

Sở Hoan xoay người đi, thản nhiên thả lại một câu:

- Không rõ thì từ từ suy nghĩ đi.

Hắn chỉ mới đi vài bước, đã nghe Liễu Mị Nương nói với lên:

- Đại nhân, có muốn biết hung thủ là ai không?

Sở Hoan bước chân chậm lại, ngập ngừng quay đầu hỏi:

- Cô nói cái gì?

Liễu Mị Nương quyến rũ cười, lại ngồi trên cát, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, buồn bã nói:

- Hóa ra sa mạc ban đêm cũng đẹp như vậy. Sở đại nhân, ngài coi ánh trăng thật là đẹp.

Nàng ta quay đầu lại liếc Sở Hoan một cái, nũng nịu:

- Ngài nói Mị Nương có nên tiếp tục thưởng lãm ánh trăng không?

Sở Hoan đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, nhíu mày hỏi:

- Cô biết hung thủ là ai? Hung thủ đã xác định, là đồ đệ của Mã Chính Nghĩa Lang Oa Tử, nên không cần cô nói cho bản quan biết nữa.

- Đúng là Lang Oa Tử à? Cũng chưa chắc đâu.

Liễu Mị Nương ngước đôi mắt lay láy nhìn Sở Hoan, một đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, vô cùng câu hồn, đưa hai bàn tay trắng nõn ra làm nũng:

- Đại nhân, tay ta lạnh quá.

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Ta hỏi lại cô một lần, cô biết hung thủ là ai?

Liễu Mị Nương đưa tay lên mân mê cái miệng nhỏ nhắn:

- Ngài trừng mắt hỏi người ta, người ta trong lòng sợ hãi, sẽ quên đấy.

Rồi nàng ta giơ hai bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn ra trước mặt Sở Hoan, mị nhãn chợt lóe, hồn xiêu phách lạc, dịu dàng nói:

- Hảo đại nhân, tay Mị Nương lạnh lắm, ngài ủ ấm cho ta đi, được không? Đêm hôm đó ngài cầm tay người ta, thật là ấm áp, người ta vẫn quên không được!

Giọng của nàng êm ái mềm mại vô cùng, tựa hồ như lời thì thầm nỉ non của tình lang với tình lang, đôi tay thì trắng nõn không tỳ vết.

Sở Hoan mỗi lần nói chuyện với nữ nhân này đều có chút đau đầu, bất kể Sở Hoan lạnh nhạt thế nào, Liễu Mị Nương dường như cũng không để ý, vẫn như cũ, đi theo khiêu khích câu dẫn hắn.

Sở Hoan đương nhiên biết không phải Liễu Mị Nương thật sự có ý tứ với mình. Báu vật này chủ động tiếp cận tất nhiên có mưu đồ. Chẳng qua trong thời gian ngắn, Sở Hoan lại không rõ ràng nàng ta có toan tính gì?

Hắn đối với nữ nhân này vẫn luôn đề phòng, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, báu vật mị hoặc mê người này khi cố ý câu dẫn hắn, đã khiến hắn suýt chao đảo mấy lần.

Lúc này một đôi tay trắng nõn trong suốt như ngọc, gương mặt đẹp ghé sát lại gần, lại có vẻ lẳng lơ quyến rũ không thể nào cưỡng nổi, đặc biệt là đôi mắt ngập nước long lanh như có sóng, dường như biết nói, xinh đẹp khiến người ta xao xuyến.

Sở Hoan ho khan một tiếng:

- Cô không cần đùa bỡn như thế, nếu như biết hung thủ là ai, mau nói ra.

- Người ta không nói.

Liễu Mị Nương chu miệng lên nói:

- Ngài không ủ tay giúp người ta, người ta không nói.

Sóng mắt nàng lưu động, lời nói vừa mềm vừa như cầu khẩn:

- Hảo đại nhân, ngài thương tiểu nữ chút đi, người ta chỉ là một cô gái, ngài là đại nam nhân, làm sao không chiếu cố người ta một chút. Xung quanh chẳng có ai, ngài giúp Mị Nương ủ ấm đôi tay chút nào, Mị Nương sẽ nói cho ngài biết hung thủ là ai, ngài chịu không?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Cô là đang đưa ra điều kiện với ta?

- Chẳng lẽ ngài bị thua thiệt?

Liễu Mị Nương mỉm cười duyên dáng nói:

- Người ta cho ngài ủ tay, là ngài đã được lợi rồi. Hơn nữa Mị Nương cũng không dám đưa ra điều kiện với đại nhân, ngài muốn hay không muốn, Mị Nương cũng sẽ không nói!

Sở Hoan liền muốn đứng dậy:

- Cô có nói hay không?

- Ngài không muốn biết thì thôi.

Mị Nương dường như cũng có chút tức giận. Đôi bàn tay trắng nõn của nàng có biết bao nam nhân chỉ muốn chạm vào, chính mình chủ động đưa ra cho Sở Hoan nắm, Sở Hoan lại làm như không thấy, vì vậy nghiêng đầu đi:

- Tuy nhiên, chuyện mưu sát lần này liên quan đến an nguy của sứ đoàn. Sở đại nhân có bản lĩnh cái gì cũng không sợ, cho dù ai là hung thủ, cũng chẳng việc gì phải lo lắng.

Sở Hoan không dám xác định Liễu Mị Nương có thật sự biết ai là hung thủ hay không? Nhưng Liễu Mị Nương nói vụ mưu sát này có liên quan đến an nguy của sứ đoàn, sâu trong nội tâm Sở Hoan cũng có vài phần tin tưởng.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Liễu Mị Nương. Liễu Mị Nương quay đầu lại miệng cười như hoa, vươn tay ra:

- Hảo đại nhân, Liễu Mị Nương chỉ biết ngài luyến tiếc ta, tay người ta thật sự rất lạnh, ngài sờ mà xem.

Sở Hoan cau mày:

- Liễu cô nương, xảy ra chuyện mưu sát, sự tình quan trọng, cô không nên nói giỡn.

- Người ta nói câu nào cũng là sự thật.

Liễu Mị Nương gắt giọng:

- Người ta thích ngài, tất nhiên sẽ không lừa gạt ngài.

Nàng ta chủ động đặt tay lên tay Sở Hoan, cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt lại giống như có sóng tình chao đảo.

Sở Hoan cảm thấy tay Liễu Nị Nương thấy đúng là rất lạnh, đêm đại hàn, tuy rằng Mị Nương có mặc áo bông nhưng xem ra cũng không đủ ấm trong cái đêm giá lạnh căm căm này.

Sở Hoan không hề động đậy, Liễu Mị Nương chủ động luồn tay mình vô lòng bàn tay hắn. Sở Hoan còn đang suy nghĩ có nên buông ra không thì đã cảm thấy trán của nàng tựa vào vai mình, chẳng biết lúc nào, nàng ta đã tháo nón tre trên đầu xuống, để lộ mái tóc mây đen như mực, chẳng những cơ thể mà dường như nơi đó cũng đang phát hương.

Sở Hoan không biết có nên đẩy ra hay không, cảnh tượng này nếu bị người khác thấy khó tránh khỏi sẽ có chút hiểu lầm, tuy nhiên doanh địa lúc này yên tĩnh không có chút tiếng động, ánh trăng như dát bạc xuống sa mạc, đúng là hết sức u tĩnh. Mị Nương dựa hẳn vào vai Sở Hoan, hai cánh tay đặt vào trong bàn tay to và ấm của hắn. Sở Hoan ngay từ đầu cũng không có động tác gì, sau một lát, không biết là do cái không khí mờ ám này, hay là do mùi thơm từ người Mị Nương toát ra mà khiến Sở Hoan tâm động. Hắn tuy rằng vẫn đề phòng nữ tử này, đề phòng nàng dùng thủ đoạn để lừa bịp mình, nhưng hai cánh tay cũng không kìm nổi mà khép lại, phủ lên bàn tay có chút lạnh lẽo của Mị Nương. Có lẽ sâu trong lòng hắn cũng muốn sưởi ấm cho nữ nhân này.

Lúc hai tay Sở Hoan hợp lại với nhau, bên môi Mị Nương lộ ra nụ cười, nhắm mắt lại, sa mạc cát vàng, yên tĩnh như nước.

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Hoan rốt cuộc tỉnh táo lại, buông tay ra, nhún vai, ra hiệu Mị Nương đứng dậy, Mị Nương dường như đã ngủ, ngơ ngác hỏi:

- Cái gì vậy?

- Không cần diễn trò.

Sở Hoan nhịn không được nói:

- Tay ngươi cũng ấm rồi, nên nói cho ta biết lời nói thật rồi.

- Lời nói thật?

Mị Nương rốt cuộc dựng thẳng thân mình, mắt sáng mông lung nhìn Sở Hoan:

- Lời nói thật gì?

- Nghiêm túc một chút.

Sở Hoan ho khan một tiếng:

- Ngươi nói ngươi biết một người hoàn toàn khác sát hại Mã Chính Nghĩa, rốt cuộc là ai?

- Một người hoàn toàn khác?

Mị Nương chớp chớp đôi mắt ngập nước:

- Ai nói do người khác làm? Không phải Mã Chính Nghĩa bị Lang Oa Tử giết chết sao?

Sở Hoan giận tái mặt:

- Ngươi đang trêu đùa bản quan?

Mị Nương ra vẻ sợ hãi:

- Đại nhân tốt, ngài xem ngài một chút, lại trừng mắt với người ta, người ta trêu đùa ngài khi nào vậy? Lúc trước Mị Nương nói gì rồi?

- Ngươi nói ngươi biết hung phạm!

Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Mị Nương.

Mị Nương ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười duyên dáng nói:

- Ồ, ta nhớ được rồi, ta từng nói như vậy, ta biết hung phạm là ai.

- Là ai?

- Lang Oa Tử!

Mị Nương mở trừng hai mắt, như cười như không nói:

- Đại nhân tốt, không phải ngài đã sớm biết sao? Còn cố ý hỏi người ta như vậy, Mị Nương thấy là ngài đang trêu đùa người ta đó!

Sở Hoan đau đầu, tức giận nói:

- Ngươi nói hung phạm chính là Lang Oa Tử sao? Không phải ngươi nói không phải hắn sao?

- Ta nói rồi sao?

Mị Nương che miệng cười:

- Sở đại nhân của ta, ngài đừng vu oan cho người. Mị Nương nhớ rõ, ta nói hung thủ có thể không phải Lang Oa Tử, cũng không nói không phải Lang Oa Tử nha, chẳng lẽ ta đã nói với ngài, hung thủ nhất định không phải Lang Oa Tử?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, Liễu Mị Nương quả thật không khẳng định Lang Oa Tử không phải hung thủ, xem ra mình bị hồ ly tinh này trêu đùa một phen, hắn quê quá hóa khùng:

- Liễu Mị Nương ngươi thật là to gan, lại dám trêu chọc mệnh quan triều đình?

Hắn hận không thể lật người nàng, hung hăng quật vài cái lên mông nàng.

Trách không được người khách nói, nữ nhân thích nhất nói dối, càng là nữ nhân xinh đẹp thủ đoạn nói dối càng cao, mình cũng xem như người thông minh, lại bị hồ ly tinh này xếp đặt một phen.

Thấy Sở Hoan dường như thực sự tức giận, Mị Nương cười khach khách, gương mặt xinh đẹp kia càng thêm quyến rũ, ghé sát tới, quyến rũ nói:

- Đại nhân tốt, ngài không nên tức giận, thật ra Mị Nương thực sự biết một việc, vốn đã quên, nhưng thấy ngài tức giận có vẻ rất anh tuấn, Mị Nương vui mừng lại nghĩ tới!