Trong lòng Mị Nương kinh ngạc, không biết vì sao hai con tiểu côn trùng này có thể giải độc được, nhưng Sở Hoan đã nói như vậy, tất nhiên là thật, nhìn thấy hai con tiểu côn trùng bò qua lại trên mụn máu, cảm giác ngứa tay một chút, cũng không biết là có đang giải độc hay không.
Sau một hồi lâu, hai con côn trùng bò qua một bên, không động đậy.
Sở Hoan biết ý, để miệng bình sát lại, hai con Băng Tâm Trùng lập tức chui vào trong bình. Sở Hoan đậy nắp lại, cất vào trong ngực, lúc này lại nhìn qua, thấy mụn máu trên mu bàn tay Mị Nương giảm đi không ít, màu máu trước kia cũng nhạt đi rất nhiều, nhưng cái mụn máu vẫn không biến mất.
Sở Hoan nhíu mày, không biết vì tác dụng của thuốc đang từ từ biến mất, hay là Băng Tâm Trùng chưa hoàn toàn giải được hết độc, trong lòng lo lắng.
Băng Tâm Trùng của Cổ Tát đại phi, tất nhiên là đồ quý hiếm trong các loại độc. Băng Tâm Trùng dễ dàng giải trừ nhiều loại độc dược, có thể nói là vua trong các loại độc, trời nam biển bắc, độc dược không dưới ngàn loại, Băng Tâm Trùng đều có hiệu quả nhanh chóng, nhưng không phải độc dược nào cũng giải trừ được. Chính Cổ Tát đại phi cũng từng nói qua, tất cả độc dược khắp thiên hạ đều có dược tính của nó, Băng Tâm Trùng cũng không phải là vạn độc bất xâm.
Mị Nương thấy sắc mặt của Sở Hoan vẫn nghiêm túc như cũ, không nhịn được hỏi:
- Có phải... có phải là không ổn không?
Sở Hoan nhíu mày, không nói lời nào, một lát sau, rốt cuộc nói:
- Nàng đi với ta.
Mị Nương lập tức vui mừng, nói:
- Chàng nghĩ kỹ rồi?
- Không phải ta nghĩ kỹ rồi.
Sở Hoan thở dài:
- Xem ra đối phương suy tính chu đáo, hắn quyết tâm muốn ta tiến về phía trước... Có lẽ hắn không đoán trước được nàng sẽ đi cùng ta, chắc chắn là máu của con dơi này nhằm vào ta...
Mị Nương khẽ giật mình, nhưng nàng cực kỳ thông minh, dĩ nhiên hiểu ngay ý của Sở Hoan:
- Chàng nói là đối phương thiết kế bẫy, con dơi là để đối phó với chàng?
- Đây chỉ là một trong những thủ đoạn của hắn.
Sở Hoan cau mày nói:
- Nếu ta bị dính máu của con dơi, sẽ bị trúng độc, chỉ sợ hắn đã tính toán rồi, độc của loài dơi này, chỉ cần ta trúng, tất nhiên sẽ phải đi tìm hắn...!
Con ngươi Mị Nương đảo một vòng, hiểu được:
- Chúng lo chàng sẽ không vì Nặc Cự La đại sư mà tiến về phía trước, cho nên hy vọng dùng con dơi này để làm tổn thương chàng, vì tính mạng của mình, không muốn cũng phải tìm đến.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Chính là như thế.
- Chỉ là hắn đã muốn gặp chàng như vậy, sao không chờ chàng ở đây?
Mị Nương cau mày hỏi:
- Vì sao phải tốn nhiều khổ tâm như vậy, sao chàng phải đi tìm hắn?
Sở Hoan cười lạnh:
- Kỳ thật cũng rất đơn giản, tuy hắn phái người canh ở đây, nhưng bản thân hắn lại không có cách nào ở lại đây. Tất cả, hắn sớm đã sắp xếp xong, nếu ta không đến thì thôi, một khi đã đến thì nên lưu lại người dẫn dụ ta đi về phía trước. Nếu ta đoán không sai, nhất định mấy người kia sẽ để lại đầu mối, để chúng ta tìm được đường.
Đúng lúc này, nghe được tiếng ngựa vang lên, ngay lập tức, hai người nhìn qua bên đó, chỉ thấy mấy bóng ngựa chạy như bay, liền nghe thấy tiếng của Kỳ Hoành:
- Đại nhân, đại nhân, người đang ở đâu?
Sở Hoan lớn tiếng nói:
- Ở bên này.
Kỳ Hoành cưỡi ngựa phi tới, kỹ thuật cưỡi ngựa của gã vô cùng tốt, chẳng những cưỡi ngựa của mình tới, còn mang theo ngựa của Sở Hoan cùng Mị Nương qua. Gã tung người xuống ngựa, nhìn thấy Sở Hoàn cùng Mị Nương bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Ty chức đợi ở cửa thôn đã lâu, vẫn không thấy động tĩnh của đại nhân, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, lúc đến thôn, vừa vặn đụng phải một người lén lén lút lút, hỏi hắn tung tích của đại nhân, người nọ đúng là biết rõ, nói cho ty chức biết có khả năng đại nhân đến đây...!
Mị Nương cười lạnh:
- Lưu Thiên Phúc chắc chắn chưa thể về đến thôn, người ngươi đụng phải, chắc là người đưa tin Lưu Thiên Phúc phái đến, quay về thôn, đúng lúc bị ngươi thấy.
- Đây là... có chuyện gì?
Kỳ Hoành không biết tột cùng phát sinh cái gì, Sở Hoan cũng không giải thích, trầm giọng nói:
- Không cần trì hoãn nữa, chúng ta đi...!
Dắt một con ngựa, hắn đi thẳng về phía nam.
Lúc trước hắn ở trên nóc nhà đã nhìn thấy phương hướng mà mấy cái bóng ngựa kia, đi thẳng tới đây, ngồi xổm xuống, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, lúc này Mị Nương cũng lại gần, liếc mắt nhìn, cau mày nói:
- Chàng nói đúng, bọn họ cố ý dẫn chàng về phía trước... Chàng nhìn mặt đất này, đây là dấu móng ngựa, sắt dưới móng ngựa là hình hoa sen, giẫm trên mặt đất, sẽ để lại dấu ấn hình hoa sen.
Sở Hoan gật đầu:
- Nếu là dấu vó ngựa đơn thuần, hắn sợ chúng ta sẽ mất dấu, móng ngựa này để lại hình hoa sen, rất rõ ràng, chỉ cần men theo dấu hoa sen, là có thể tìm tới đó.
Hắn cười lạnh nói:
- Ngược lại bọn hắn quá khổ tâm rồi, cứ sợ chúng ta không tìm được bọn hắn, đúng là nhọc lòng...!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, thản nhiên nói:
- Không cần gấp gáp, ta sẽ không để ngươi chờ quá lâu.
Sở Hoan dẫn Mị Nương cùng Kỳ Hoành, hướng phía nam mà đi, mỗi một đoạn đường, Sở Hoan liền xuống ngựa xem xét. Dấu ấn hoa sen rất rõ ràng, đối phương đã có tâm muốn dẫn Sở Hoan về phía trước, tất nhiên là cực lực để lại đầu mối. Sở Hoan truy tìm theo dấu chân, gần như là không tốn chút sức nào, đuổi theo đoạn đường hơn mười dặm, xuyên qua mấy thôn, lại đi mười dặm đường, sắc trời dần sáng.
Sở Hoan sợ độc tố trong người Mị Nương chưa hết, vẫn luôn đi cùng Mị Nương, quả nhiên, chợt thấy ngựa của Mị Nương chậm lại, thân hình nàng lung lay sắp đổ. Hai chân Sở Hoan lập tức đạp vào ngựa, nhảy lên từ ngựa của mình, như diều hâu phóng lên trời, rơi xuống lưng ngựa của Mị Nương, ôm lấy Mị Nương từ phía sau, ghìm chặt ngựa. Lúc này Mị Nương lại cảm thấy váng đầu hoa mặt, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn tốc độ của Sở Hoan cực nhanh, trước khi Mị Nương ngã từ trên ngựa xuống, đã nhảy lên lưng ngựa ôm lấy nàng.
Kỳ Hoành cũng đã ghìm chặt ngựa, thấy Mị Nương như vậy, hơi kinh ngạc. Sở Hoan ôm lấy Mị Nương, cầm lấy tay nàng, nhìn mu bàn tay nàng, chỉ thấy trên mu bàn tay Mị Nương có dấu máu khó tiêu tan, lại cũng không lan rộng.
Sở Hoan nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, tuy sử dụng Băng Tâm Trùng nhưng vẫn không thể làm sạch độc của dơi, trong lòng hắn có chút giật mình, xem ra, con dơi độc kia đúng là không bình thường, ngay cả Băng Tâm Trùng cũng không cách nào đối phó được, từ đây có thể phán đoán được, đối phương ít nhất là cao thủ dùng độc, độc dược sử dụng, rất khó phá giải.
- Đại nhân, có cần nghỉ một chút không?
Kỳ Hoành hỏi.
Sở Hoan lắc đầu, hắn biết rõ độc tố trong thân thể Mị Nương chưa giải hết, thời gian trì hoãn càng lâu, chỉ sợ càng phiền toái. Hắn ra hiệu bảo Kỳ Hoành xuống ngựa kiểm tra, sau khi Kỳ Hoành xuống ngựa, nhìn kỹ một chút, gật đầu nói:
- Dấu hoa sen vẫn còn ở đó...!
Sở Hoan không do dự nữa, dứt khoát bỏ ngựa của mình, một tay ôm Mị Nương, một tay nắm chặt dây cương, thúc ngựa đi, lần này lại đi hơn mười dặm, hắn xác thực rất quen thuộc con đường này, đây rõ ràng là con đường hướng đến Vân Sơn phủ thành, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đối phương đang ở phủ thành Vân Sơn?
Chỉ là rất nhanh, dấu hoa sen lại rẽ về phía đông, cách Vân Sơn phủ thành không xa lắm, rẽ vào một con đường nhỏ khác, mỗi một đầu con đường nhỏ, Sở Hoan lại để Kỳ Hoành kiểm tra dấu vó ngựa, để tránh đi nhầm đường.
Đối phương tốn công tốc sức như vậy, đối với thân phận địch nhân trong lòng Sở Hoan lại càng nghi hoặc. Đối tượng hắn hoài nghi lớn nhất là Bì Sa Môn, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ là người khác.
Đoạn đường này đuổi theo rất xa, đã qua giữa trưa, đột nhiên nhìn thấy một dãy núi nhỏ nhô lên ở phía xa. Sở Hoan đã ở Vân Sơn phủ khá lâu, cũng nghe người ta nói, phía nam Vân Sơn phủ có một ngọn Tiểu Vân sơn, Tiểu Vân sơn nếu như không đoán sai, phía trước chính là Tiểu Vân sơn. Lúc này đúng vào tháng sáu, gần Tiểu Vân sơn, mùi trúc tạt vào mặt thấm vào ruột gan. Ngọn núi này thật ra cũng không cao, nhưng tới chân núi, Sở Hoan lại thấy, khắp nơi trên Tiểu Vân sơn đều rậm rạp chằng chịt trúc, hàng trăm hàng ngàn cây trúc xanh đong đưa trong gió, phát ra âm thanh rì rào. Rừng trúc tản ra mùi thơm mát, thấm vào ruột gan.
Đến chân núi, thì không còn dấu hoa sen nữa. Mà lúc này Mị Nương đã khôi phục lại, nhưng sắc mặt tái nhợt, trên trán còn chảy mồ hôi lạnh.
Sở Hoan xuống ngựa, hắn biết có tám chín phần đối phương ở trên núi, hạ lệnh cho Kỳ Hoành ở lại dưới chân núi. Kỳ Hoành cũng biết sự việc kỳ quái, liên tục xin đi cùng nhưng Sở Hoan quả quyết cự tuyệt. Kỳ Hoành bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Sở Hoan dìu Mị Nương, đi theo một con đường mòn vào núi.
Hai bên đều là rừng trúc rạp rạp, trong rừng trúc, có một con đường hẹp quanh co uốn khúc. Sở Hoan nắm tay Mị Nương, đề cao cảnh giác, chậm rãi lên núi. Trong núi hoàn toàn yên tĩnh, không có lấy một bóng người, chỉ nghe thấy âm thanh lay động sàn sạt của rừng trúc.
Đi đến giữa sườn núi, chợt nghe thấy âm thanh của tiếng đàn vang lên, Sở Hoan khẽ giật mình. Tiếng đàn kia kéo dài, làn điệu hết sức thanh hòa, nhưng lọt vào trong tai, lại khiến người ta cảm thấy có hiệu quả tập trung tư tưởng suy nghĩ. Sở Hoan nhíu mày, đi về phía tiếng đàn, Sở Hoan mơ hồ cảm giác, làn điệu trong đó cực kỳ giống Phật âm.
Rất nhanh, Sở Hoan nhìn thấy một dòng suối nhỏ róc rách chảy ra từ khe núi. Nước suối trong trẻo, tương hợp cùng tiếng đàn kia, đúng là cân đối dị thường. Chợt nghe Mị Nương thấy giọng nói:
- Chàng nhìn kìa!
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy không xa bên dòng suối nhỏ, một bóng người đưa lưng về phía bên này. Y khoanh chân ngồi dưới đất, phía trước bày một cây đàn cổ, người đánh đàn, ở ngay trước mắt.
Một tay Sở Hoan nắm tay Mị Nương, tay kia đã để bên hông, cầm đao Huyết Ẩm, chậm rãi tiến tới gần, chỉ thấy toàn bộ thân hình người kia dấu bên trong chiếc áo bào màu xám. Chẳng những trên người mặc áo bào xám, mà trên dầu cũng buộc khăn, nhìn thấy hết sức kỳ quái.
Toàn bộ tinh thần Sở Hoan đều căng lên, hắn đi đến sau lưng người nọ còn cách năm, sáu bước, thì dừng lại.
Người nọ tựa hồ không phát hiện có người sau lưng, vẫn chuyên tâm đánh đàn. Sở Hoan cũng không lập tức tiến lên, chỉ quan sát bốn phía, nhìn xem phải chăng có người khác, mơ hồ thấy hai bên rừng trúc quả nhiên có mấy bóng người yên lặng đứng đó. Trong rừng trúc rất lờ mờ, mấy bóng người kia đều bị trúc xanh che lấp, trong lúc nhất thời Sở Hoan cũng cảm thấy không rõ ràng.
Một lát sau, tiếng đàn im bặt. Người áo xám lên tiếng, giọng vô cùng bình tĩnh:
- Đây là “Đại Thanh Tâm chú”, Sở đại nhân phải chăng đã từng nghe qua?
Sở Hoan không trả lời mà hỏi lại:
- Là ngươi muốn gặp ta?
Người áo bào xám khoát tay, Sở Hoan liền thấy một vật bay tới, lập tức bắt lấy, là một cái bình sứ, nghe người kia thản nhiên nói:
- Nếu trễ thêm hai canh giờ nữa, Đại La thần tiên cũng không cứu được nàng, vận khí các ngươi rất tốt.
Sở Hoan khẽ giật mình, lại không thể tưởng tượng đối phương sảng khoái đem thuốc giải ra như vậy, hắn đưa cái bình sứ Mị Nương, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc các hạ là thần thánh phương nào, vì sao phải tốn công tốn sức dẫn ta đến đây?
- Sở đại nhân, người bận rộn nên hay quên.
Người nọ chậm rãi đứng dậy, xoay người lại:
- Ngươi không nhớ ra ta?
Lúc này Sở Hoan thấy được mặt của người nọ, bỗng nhiên biến sắc, thất thanh nói:
- Sao lại... sao lại là ngươi?